Cuối cùng Tề Vân Mộc c*̃ng tỉnh táo lại.
Hắn chậm rãi nghiêng đầu nhìn Đào Hương.
Tên chó Tô Tử Hạc kia lại cũng Quan đại phu lừa hắn.
Tô Tử Hạc chết chắc rồi!
Đào Hương chột dạ cúi đầu, hoàn toàn không dám đối diện với ánh mắt của Tề Vân Mộc.
"Phu quân..."
Tô Vãn Đường nhận thấy được bầu không khí xung quanh Tề Vân Mộc đột nhiên lạnh xuống, ý muốn hòa giải, nhưng mới mở miệng đã bị Tề Vân Mộc ôm chặt lấy.
Mặc dù tên chó kia lừa hắn, nhưng lần này, hắn tình nguyện bị lừa.
Chỉ cần nàng ấy khỏe lại.
Đương nhiên, nợ thì vẫn phải tính.
Tô Vãn Đường hơi nhíu mày, lại không lên tiếng.
Đào Hương đứng bên cạnh muốn nói lại thôi, bị Tô Vãn Đường lặng lẽ ngăn lại.
Đào Hương mấp máy môi, yên lặng lui ra ngoài.
"Phu quân, giọng chàng sao thế?"
Tô Vãn Đường nhẹ nhàng ôm lấy eo Tề Vân Mộc, tựa đầu lên vai của hắn, sắc mặt càng tái nhợt.
Qua hồi lâu Tề Vân Mộc mới trả lời nàng ấy, trong giọng nói còn thầm toát lên sự tủi thân: "Ca ca nàng gạt ta, nói nàng gãy chân, không tỉnh lại được nữa, khóc khàn giọng.”
Tô Vãn Đường: "..."
Mặc dù đáy lòng nàng ấy hiểu rõ lời này của Tề Vân Mộc đã thêm mắm thêm muối, nhưng nàng ấy vẫn mềm lòng.
Một người kiêu ngạo như vậy lại vì nàng ấy mà rơi nước mắt, sẽ tỏ ra yếu thế trước mặt nàng ấy, có thể nào không khiến nàng ấy xúc động vui vẻ.
Đương nhiên, nàng ấy cũng không muốn thấy hắn rơi nước mắt.
"Chuyện này là ca ca sai, huynh ấy không nên lừa chàng như vậy." Tô Vãn Đường chân thành nói: "Đợi lát nữa ta đi tìm ca ca."
Tề Vân Mộc: "Hôm qua hắn ra chiến trường rồi."
Tên chó kia và Quan đại phu lừa gạt hắn xong, hai người trước sau rời đi Cố thành.
Chờ Tô Tử Hạc trở về, lại chậm rãi tính sổ với hắn!
Tô Vãn Đường sững sờ.
Cũng không biết nàng ấy hôn mê bao lâu, Tô thành đã bị đánh hạ hay chưa?
"Ta từng viết thư cho hắn, gọi hắn là ca ca, cầu xin hắn bảo vệ nàng, nhưng nàng vẫn bị thương, lúc ta thấy hắn ở cửa thành nhất thời tức giận, đấm hắn hai phát, sau đó ta ngất xỉu luôn." Tề Vân Mộc chậm rãi nói.
Tô Vãn Đường: "?"
Hắn đánh ca ca, hắn ngất đi?
"Ta ngất ba ngày, sốt nhẹ một ngày, hôm qua mới tỉnh lại, vừa tỉnh dậy hắn đã gạt ta." Giọng Tề Vân Mộc trầm thấp bình tĩnh, nhưng lại khiến người nghe vô cùng đau lòng.
Lông mày Tô Vãn Đường nhíu lại.
Lần này ca ca thật sự hơi quá đáng.
"Có lẽ hắn còn ghi thù chuyện ta đấm hắn hai phát." Tề Vân Mộc nói rất nhỏ: "Đúng là ta không nên đánh hắn."
Tô Vãn Đường vội vàng nhẹ giọng nói: "Ca ca da dày thịt béo, hai đấm của chàng không làm huynh ấy bị thương được đâu, lần này là ca ca không đúng, ta xin lỗi chàng thay huynh ấy."
Tề Vân Mộc lạnh giọng từ chối: "Không được!"
Tô Vãn Đường thử đoán ý của hắn: "Ta bắt ca ca xin lỗi chàng."
Mắt Tề Vân Mộc lóe sáng, sau đó nói: "Thôi, ai bảo hắn là ca ca ruột của nàng, sao có thể để hắn nói xin lỗi ta, ta tha thứ hắn là được."
Tô Vãn Đường trầm mặc: "..."
Sau đó lại giấu nàng ấy viết thư mắng ca ca?
Tô Vãn Đường thầm buồn cười, trên mặt lại không hiện, gật đầu thật mạnh: "Ừm, Vân Mộc tốt nhất."
Dáng vẻ này của Tề Vân Mộc khá là đáng yêu.
Khóe môi Tề Vân Mộc nhẹ nhàng cong lên, trong mắt hiện ra ánh sáng lạnh.
Tha thứ?
Nghĩ hay lắm!
Hắn không mắng hết năm trang giấy, hắn không tên là Tề Vân Mộc!
Đột nhiên, Tề Vân Mộc nhíu mày, chóp mũi khẽ nhúc nhích.
Hắn ngửi thấy mùi máu tươi.
Bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, Tề Vân Mộc vội vàng buông Tô Vãn Đường ra: "Vết thương của nàng..."
Còn chưa nói xong, hắn đã trông thấy băng vải thấm ướt, sắc mặt thay đổi: "Ta đụng phải vết thương của nàng."
Tô Vãn Đường nhìn thấy áy náy và bối rối trong mắt hắn, vội vàng cười lên tiếng an ủi: "Không sao, ta không đau."
Sắc mặt Tề Vân Mộc khó coi, hắn buông Tô Vãn Đường ra, vén chăn lên đứng dậy đi ngoài trướng gọi người bằng tốc độ cực nhanh.
Đào Hương nhanh chóng dẫn thái y đến.
"Phu quân, ta không sao thật mà."
"Chàng đừng tức giận."
Tô Vãn Đường đã được Tề Vân Mộc đỡ lên giường, chăn mền đắp kín mít, Tề Vân Mộc thì hất áo choàng không nói một lời ngồi bên giường.
"Phu quân, vết thương của ta không phải do chàng chạm vào mới rướm máu, là vẫn chưa lành lại."
Tô Vãn Đường nhìn chằm chằm người đuôi mắt ửng đỏ, sắc mặt bình tĩnh đang ngồi cạnh mình, dịu giọng dỗ dành: "Chỉ rướm xíu máu thôi, chắc chắn là vừa rồi ta ngồi dậy quá nhanh, bôi thuốc rồi băng bó kỹ lần nữa là được."
Thái y: "..."
Đào Hương: "..."
Sao nhìn giống như người bị thương là người đang ngồi vậy nhỉ?
"Nàng nằm yên, ngậm miệng."
Tề Vân Mộc nhìn thái y, lạnh lùng nói với Tô Vãn Đường một câu sau đó đứng dậy.
Thái y tiến lên, khẽ gật đầu: "Tề đại nhân."
Tề Vân Mộc đáp lễ, lùi về sau một bước.
Thái y c*̃ng không nói chuyện, yên lặng tiến lên bắt mạch cho Tô Vãn Đường.
Đều là người tới từ thành Phụng Kinh, với hắn ta mà nói ba chữ Tề Vân Mộc chính là như sấm bên tai, cách hắn ta đối nhân xử thế không đủ khéo léo, thường thường không biết đắc tội với người khác từ khi nào, nhưng hắn ta cũng không để ý lắm.
Có điều Tề Vân Mộc...
Có thể không đắc tội thì tốt nhất là không đắc tội, cho nên tốt nhất là hắn ta nên nói ít đi vài câu.
Không lâu sau, thái y thu tay lại, lại kiểm tra vết thương của Tô Vãn Đường, đang định mở miệng lại đối diện với đôi mắt trong suốt sáng ngời, có thâm ý khác của Tô Vãn Đường.
Thái y: "..."
Thái y yên lặng cụp mắt.
Kết hợp với lời vừa rồi nghe được lúc đi vào, hắn ta có thể hiểu ý của Tô Vãn Đường.
"Có truyền nhân của Quan thị diệu thủ hồi xuân, vết thương của Tô tiểu tướng quân đã khôi phục được kha khá rồi." Thái y châm chước một hồi mới nói: "Ngoại thương phần lớn đã khép lại, chỉ có vết thương dưới vai còn phải cẩn thận một chút."
Thái y dừng một chút, lại nói: "Sức khỏe Tô tiểu tướng quân tốt, không đến mười ngày là có thể khỏe lại."
Vẻ mặt căng thẳng của Tề Vân Mộc khẽ buông lỏng.
Nhưng hắn lại nhanh chóng nhíu mày lại: "Còn nội thương?"
Thái y sững sờ, nhìn Tô Vãn Đường.
Tô Vãn Đường nháy mắt với hắn ta mấy cái.
Thái y: "..."
Hắn ta cũng không muốn đắc tội Tề Vân Mộc, nhưng cũng không tiện bỏ qua ý của Tô Vãn Đường, bèn nói chung chung nói: "Có phương thuốc mà truyền nhân của Quan thị để lại, chỉ cần điều dưỡng cẩn thận thì nội thương cũng không đáng ngại."
Nội thương đến mức này, mặc dù có phương thuốc của truyền nhân Quan thị, cũng phải điều dưỡng một thời gian.
Bị thương như vậy, cũng may là truyền nhân của Quan thị chạy đến, nếu không...
"Làm phiền thái y." Tô Vãn Đường nhìn về phía Tề Vân Mộc: "Phu quân, xem đi, ta đã nói ta là ta không sao mà."
Tề Vân Mộc chỉ ừ một tiếng không nhẹ không nặng.
Đưa tiễn thái y, Tề Vân Mộc lại ngồi xuống mép giường, nhìn Tô Vãn Đường chân thành nói: "Thái y nói nội thương của nàng phải điều dưỡng cẩn thận."
"Ta đã gửi thư về Phụng Kinh, ít ngày nữa trong phủ sẽ cử người tới đón chúng ta về."
Tô Vãn Đường nhíu mày, đang muốn mở miệng, Tề Vân Mộc lại tiếp tục nói: "Đã chiếm được Tô thành."
"Tô... ca ca nàng nói, không quá hai tháng, Nam Hào tất vong."
Con ngươi Tô Vãn Đường chấn động, vừa định ngồi dậy lại bị Tề Vân Mộc đè lại: "Trong vòng hai tháng nàng không thể ra chiến trường được, ở lại nơi này, không bằng về kinh dưỡng thương."
Tề Vân Mộc dứt lời, sắc mặt Tô Vãn Đường nháy mắt trở nên ảm đạm.
Nàng ấy trầm mặc một hồi, lầm bầm nói: "Vừa rồi thái y nói, mười ngày là vết thương trên người ta sẽ lành."
Tề Vân Mộc lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng ấy.
Mắt Tô Vãn Đường lóe lên, nhưng vẫn là nhỏ giọng nói: "Nội thương điều dưỡng hai mươi ngày cũng sẽ bình phục ít nhiều..."
Tề Vân Mộc tiếp tục nhìn chằm chằm nàng ấy.
Tô Vãn Đường dứt khoát vùi đầu vào trong chăn.
Nếu là chuyện khác dĩ nhiên nàng ấy sẽ nghe hắn, nhưng còn chưa đánh thắng Nam Hào, nàng ấy không thể rời đi.
Hai người cứ vậy giằng co một hồi.
Mãi đến lúc Đào Hương tiến vào, bầu không khí mới dịu lại đôi chút.
Hai người ăn ý tạm thời không nhắc lại vấn đề vừa rồi.
Mấy ngày liên tiếp sau đó, Tề Vân Mộc đều cẩn thận chăm sóc Tô Vãn Đường, hắn không dám ôm nàng ấy nữa, sợ lại đụng vào vết thương của nàng ấy.
Tô Vãn Đường xuống giường đi mấy bước cũng sẽ bị hắn lườm cháy mặt, kéo dài tầm mười ngày như thế, rốt cuộc Tô Vãn Đường không chịu nổi.
"Phu quân à, vết thương của ta thật sự không sao mà, không cho ta đi lại một chút thì ta sẽ sinh ra rỉ sét mất."
Tề Vân Mộc không hề dao động: "Nàng sinh cho ta xem nào."
Vừa lúc này thái y tiến đến, nghe được lời này thái y ngẩn người, sau khi bắt mạch cho Tô Vãn Đường xong, vẫn không nhịn được nhắc nhở một câu: "Hiện tại sức khỏe của Tô tiểu tướng quân không thích hợp có thai."
Tô Vãn Đường: "..."
Tề Vân Mộc: "..."
Sau một hồi trầm mặc ngắn ngủi, hai người đồng thời quay đầu sang chỗ khác.
"Tề đại nhân, việc này nhất định không thể coi thường."
Thấy hai người không nói gì, thái y nhìn về phía Tề Vân Mộc nghiêm mặt nói.
Cái gì gọi là sinh ta xem nào.
Loại chuyện này sao có thể coi như trò đùa như vậy!
Khóe môi Tề Vân Mộc giật giật, qua rất lâu mới nói: "Ừm, ta biết rồi."
Đại khái là ở với Tô Vãn Đường lâu rồi, da mặt của hắn cũng dày thêm, cũng không định giải thích.
"Thế... bao lâu thì thích hợp?"
Đột nhiên, Tô Vãn Đường nói.
Tề Vân Mộc sững sờ, sau khi hoàn hồn thì mặt hơi nóng lên, nhanh chóng trừng mắt nhìn Tô Vãn Đường.
Đã là lúc nào rồi, sao nữ nhân này còn nghĩ tới chuyện đó!
Lần này Tề Vân Mộc thật sự hiểu lầm Tô Vãn Đường.
Nàng ấy thật sự chỉ muốn hỏi về con cái.
Thái y nghiêm túc đáp: "Tốt nhất là một năm sau."
Tô Vãn Đường ồ một tiếng.
Một năm cũng có thể chờ được.
Bản thân nàng ấy thì không vội, nhưng Tề Vân Mộc là đích trưởng tử Tề gia, con cái là chuyện quan trọng, nếu thời gian lâu rồi mà nàng ấy không sinh con được thì không ổn.
Tất nhiên, nàng ấy rất thích trẻ con.
Nếu con họ giống Tề Vân Mộc, vậy thì càng thích.
Bên người có hai con mèo kiêu ngạo một lớn một nhỏ vây quanh, ngẫm lại đã cảm thấy rất thú vị rồi.
Thái y vừa đi, bầu không khí trong trướng cũng trở nên quái dị.
Tô Vãn Đường nhanh chóng liếc nhìn Tề Vân Mộc, lại vừa vặn đối diện với ánh mắt hắn đang liếc xéo qua, trong khoảnh khắc, nàng ấy thấy rõ ý tứ trong mắt hắn.
Tô Vãn Đường: "..."
"Ý ta không phải thế."
Tề Vân Mộc lạnh lùng hừ một tiếng, hiển nhiên không tin.
Tô Vãn Đường: "... Ta thật sự chỉ hỏi chuyện con cái."
Tề Vân Mộc: "... Khác nhau ở chỗ nào?"
Khác nhau nhiều ấy chứ!
Tô Vãn Đường: "Ta sợ chàng sốt ruột."
Tề Vân Mộc lành lạnh liếc nàng ấy một cái, duỗi tay kéo chăn trùm kín nàng ấy: "Có sốt ruột mấy cũng không bằng Tô tướng quân!"
Trong đầu nữ nhân này chứa toàn thứ gì ấy, vết thương còn chưa lành đã nổi máu háo sắc.
Tô Vãn Đường bất đắc dĩ kéo chăn xuống, vô tội nhìn Tề Vân Mộc.
Trời đất chứng giám, nàng ấy thật sự không hề nghĩ tới chuyện kia!
Nhưng ai bảo nàng ấy có mấy lần tiền án, bây giờ trong chuyện này nàng ấy nói cái gì cũng không thể khiến hắn tin tưởng.
Thế là, Tô Vãn Đường từ bỏ giãy giụa.
Nàng ấy bất chấp tất cả, vừa ngồi dậy, vừa nói: "Ta đi hỏi thái y xem khi nào có thể làm chuyện vợ chồng."
Con ngươi Tề Vân Mộc chấn động.
Nữ nhân này điên rồi?
Chuyện đó còn quan trọng hơn cả mạng sống hả?
Tề Vân Mộc lạnh mặt đi đến bên giường, tức giận đẩy nàng ấy trở về: "Nàng rụt rè một chút!"
Nếu là chuyện này truyền ra ngoài, có cần mặt mũi nữa không?
Tô Vãn Đường: "..."
Nàng ấy không rụt rè lúc nào?
Những ngày qua nàng ấy chỉ có thể nhìn, ngay cả tay hắn cũng chẳng mấy khi được sờ, còn gọi là không rụt rè?
Tô Vãn Đường vừa nghĩ, thuận tay bắt lấy cánh tay Tề Vân Mộc, trong lúc vô tình kéo theo hắn té ngã xuống giường.
Hai bờ môi vừa vặn đụng vào nhau.
Hai người còn chưa kịp phản ứng gì, màn cửa đã bị kéo ra, thái y đi rồi quay lại.
Thái y nhìn chằm chằm một màn này, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó mặt đỏ lên.
Bị tức.
Chính vì nghĩ đến vụ này nên hắn ta mới chuyên môn quay lại nhắc nhở.
Ai mà ngờ...
"Tề đại nhân, vết thương trên người Tô tiểu tướng quân quá nhiều, để tránh xé rách miệng vết thương, trong một tháng không thể làm chuyện phòng the, vẫn nên kiềm chế một chút." Thái y nói bằng giọng điệu lạnh lẽo.
Hắn ta mới rời khỏi bao lâu, làm gì mà sốt ruột thế hả!