Tia nắng đầu tiên của ngày hôm đó tới rất sớm.
Tiếng chuông trống vừa dứt, tiếng xiềng xích trong phòng giam truyền tới, Ngụy Niên lập tức hiểu ra, trời sáng rồi.
Nàng phải tới đài hành hình rồi.
"Ngụy Niên nữ nhi của Ngụy gia biết luật mà vẫn phạm, giết hại thiên kim Tề gia, tội không thể tha, phán xử lăng trì, lập tức hành hình!"
Bỗng dưng Ngụy Niên rất muốn cười.
Nữ nhi Ngụy gia?
Nàng sắp chết rồi, tại sao không thấy có người Ngụy gia tới thăm nữ nhi là nàng đây?
Phụ thân, mẫu thân, huynh trưởng, vì bảo vệ Ngụy Ngưng mà bọn họ tránh nàng như tránh bọ cạp rắn rết, chỉ mong nàng nhanh chết đi mới tốt, như vậy, nàng tính là nữ nhi của Ngụy gia gì cơ chứ?
Phát hiện có người tới gần, Ngụy Niên bất ngờ bình tĩnh lại.
Thôi, cả đời này của nàng, coi như một trò cười đi.
Một trò cười thảm thiết và đầy mỉa mai.
"Chậm đã!"
Một giọng nói the thé vang lên, chặn lại động tác của lính canh ngục đang kéo Ngụy Niên đi.
Ngụy Niên hơi nghiêng đầu.
Chẳng lẽ, còn có người đến tiễn nàng ư?
"Phụng theo lệnh của Thái tử điện hạ, ban rượu độc cho Ngụy Niên."
Cung nhân vừa dứt lời, xung quanh có một chớp mắt yên tĩnh, Ngụy Niên không nhìn thấy, lại có thể tưởng tượng được vẻ mặt lúc này của bọn họ.
Chắc chắn là kinh ngạc, khiếp sợ, và cả không hiểu.
Bởi vì hiện tại tâm trạng của nàng cũng vậy.
Không, nàng còn nhiều hơn bọn họ một cảm xúc.
Vui sướng.
Đêm qua Thái tử điện hạ nghe được lời cầu xin của nàng, và đã đồng ý.
'Phụng theo lệnh của Thái tử điện hạ, ban rượu độc cho Ngụy Niên.'
Đây là câu nói êm tai nhất mà nàng từng được nghe.
"Ngụy cô nương, mời."
Ngụy Niên ngửi thấy mùi rượu, cố gắng cử động những ngón tay chồng chất vết thương.
Gân tay của nàng đứt rồi, không cầm được chén rượu.
Cung nhân cụp mắt nhìn Ngụy Niên, sau đó đưa chén rượu tới bên môi nàng.
Rượu không gắt, rất dịu, còn thoang thoảng mùi hoa quế.
Khóe môi Ngụy Niên cố gắng nhếch lên một đường cong mơ hồ.
Đây là loại rượu ngon nhất nàng từng uống.
Mấy ngày chưa ăn gì, rượu thấm ướt đôi môi tràn đầy vết nứt của nàng, phủ lên ánh nước cuối cùng.
Ngụy Niên gian nan cất tiếng: "Tạ ơn, điện hạ."
Cung nhân không đáp lời, vẻ mặt lạnh lùng im lặng chờ đợi.
Chờ Ngụy Niên ngừng thở.
Trong phòng giam âm u ẩm ướt bị ngục tốt và cung nhân vây quanh, nữ tử thê lương thảm thiết cả người đầy vết máu, chậm rãi mất đi hơi thở, kết thúc cuộc đời ngắn ngủi bất hạnh của mình, đến chết, cũng chưa thể giải tội.
-
Vào tháng mà những bông hoa cúc nở rộ, mặt trời chói chang, nắng gắt cuối thu thỏa sức phát huy uy lực của mình, hun đốt vạn vật, khiến người ta bức bối, khó thở.
Nắng vào buổi trưa là gắt nhất, bên ngoài càng ít người đi lại, nhưng lối vào sau núi chùa Hương Sơn lại xuất hiện một đôi chủ tớ.
Cô nương dung mạo xinh đẹp thanh thoát, tư thái yểu điệu thướt tha, mỗi một cử động lúc đi lại đều thể hiện rõ vẻ đoan trang nhã nhặn của tiểu thư khuê các.
Nàng ngước mắt nhìn về phía cánh cửa gỗ cách đó không xa, dùng khăn thêu lau lớp mồ hôi mỏng trên thái dương, sau đó đi tới dưới tán cây hòe trăm tuổi, định dừng chân nghỉ ngơi một lát.
Nàng đã đi gần nửa canh giờ dưới nắng gắt, lúc này thực sự sắp không chịu nổi nữa, mới vừa dựa vào cây hòe mà đã cảm thấy đầu váng mắt hoa, sau đó lập tức chìm vào cơn hôn mê ngắn, cơ thể trượt xuống dọc theo thân cây hòe.
Nhưng nha hoàn không hề phát hiện điều này, ả ta vừa phẩy khăn quạt gió, vừa tính canh giờ, lên tiếng thúc giục: "Cô nương, chúng ta phải nhanh lên, e là tam cô nương đã đến lâu rồi."
Có lẽ là chờ lâu quá không nghe thấy tiếng động, lúc này nha hoàn mới quay đầu lại nhìn, thì thấy cô nương ấy ngồi bệt trên mặt đất, dựa lưng vào cây hòe hôn mê bất tỉnh.
Ả ta ngẩn người, sau đó thầm mắng hỏng rồi, chẳng lẽ là bị cảm nắng?
Nha hoàn vội vàng chạy đến trước mặt tiểu thư nhà mình, lo lắng gọi: "Cô nương? Cô nương!"
Thời điểm then chốt này tiểu thư không thể xảy ra chuyện gì được, nếu không kế hoạch của tam cô nương sẽ thất bại.
Ngụy Niên mở mắt trong cơn lay động dữ dội.
Có người ấn mạnh lên huyệt nhân trung của nàng, bên tai còn quanh quẩn tiếng kêu the thé. Ngụy Niên khó chịu cau mày, muốn nghiêng đầu tránh thoát bàn tay đang ấn huyệt nhân trung của nàng. Đối với nàng chút cảm giác đau này không là gì cả, nhưng nàng cực kỳ không thích cảm giác ấy.
Ngụy Niên còn chưa tỉnh táo lại, giọng nói chói tai kia lại vút lên: "Cô nương tỉnh rồi!"
Nàng mở mắt ra, đối diện với một gương mặt quen thuộc.
Ánh mắt Ngụy Niên đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Sao nàng lại nhìn thấy Xuân Lai?!
Nha hoàn Xuân Lai nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của nàng thì trái tim khẽ run lên, vô thức rút tay lại lùi về sau một bước: "Cô nương, người sao rồi?"
Ngụy Niên nhìn chằm chằm vào Xuân Lai một lúc, sau đó khẽ nhúc nhích ngón tay.
Trong những ngày ở trong ngục, nàng từng nghĩ không chỉ một lần, nếu như gặp lại Xuân Lai, nàng nhất định sẽ tự tay b*p ch*t ả!
Xuân Lai đi theo bên cạnh nàng từ nhỏ, nàng tự nhận là đối xử với ả ta không tệ, nhưng sau khi vụ án xảy ra ả ta lại đưa ra những bức thư đó, giả tạo lời khai, nói từ đầu tới cuối chỉ có mình nàng hẹn Tề Vân Hàm ở chùa Hương Sơn, không hề nhắc tới kẻ chủ mưu là Ngụy Ngưng.
Lời khai của Xuân Lai hoàn toàn đóng đinh nàng vào tội danh "kẻ giết người"!
Ngụy Niên không biết tại sao nàng còn có thể nhìn thấy Xuân Lai, nhưng phản ứng đầu tiên của cơ thể nàng là b*p ch*t ả ta. Có điều, nàng mới giơ tay lên đã nghe thấy Xuân Lai nói: "Cô nương, sắp đến giờ ngọ bốn khắc rồi, chúng ta phải mau lên núi, nếu không thì muộn mất."
Động tác của Ngụy Niên khựng lại.
Giờ ngọ bốn khắc? Lên núi?
Những từ quen thuộc khiến nàng bỗng nhiên ngẩng đầu lên quan sát xung quanh.
Thềm đá gạch xanh, cây hoa quế được cắt tỉa tỉ mỉ, con đường nhỏ uốn lượn giữa những tán cây thường xanh, cửa gỗ hông...
Đây là lối vào sau núi chùa Hương Sơn!
Ngụy Niên ngẩn ra một lúc, mờ mịt và khiếp sợ vịn cây hòe đứng dậy.
Không đúng, cây hòe...
Nàng vội vàng quay đầu nhìn về phía cây hòe trăm tuổi sau lưng.
Nàng nhớ rõ, năm đó bởi vì phơi nắng quá lâu nên nàng từng nghỉ tạm ở dưới gốc cây hòe này, sau đó đẩy cánh cửa gỗ hông kia ra, đi vào đình Hòe Sơn, nhìn thấy Tề Vân Hàm thoi thóp nằm trong vũng máu...
Sau đó, nàng chịu đủ tra tấn trong ngục Phụng Kinh, suy sụp tuyệt vọng, hấp hối giãy giụa...
Ngụy Niên nâng tay chậm rãi tới gần cây hòe, bấu mạnh vào thân cây, theo động tác, đầu ngón tay truyền đến cảm giác đau nhói tê dại.
Cảm giác đau nhói...
Nàng có cảm giác đau.
Ngụy Niên lại cúi đầu quan sát bản thân, váy lụa màu lam nhạt, ngọc bội hình bán nguyệt, giày thêu hình lá sen, đây là trang phục nàng mặc tới cuộc hẹn năm đó.
Cho nên... nàng chuyển từ trạng thái hồn phách, quay về nửa canh giờ trước khi vụ án năm đó xảy ra!
Đúng vậy, sau khi chết hồn phách Ngụy Niên còn tồn tại trên thế gian rất nhiều năm.
Nàng trông thấy thi thể của mình được mang về đặt trong Ngụy gia, sau khi lính canh rời đi, người của Ngụy gia không liếc nhìn nàng lấy một cái đã sai hạ nhân kéo xác nàng ra ngoài thành, tìm một chỗ chôn.
Từ đó nàng không thể rời khỏi đống đất nhỏ không có bia mộ kia, nhưng nàng vẫn biết rõ tất cả về vụ án Tề Vân Hàm bị giết.
Bởi vì Ngụy Ngưng thường đến thăm nàng.
Nói đúng hơn là, nàng ta đến để chế nhạo và khoe khoang.
Ngụy Ngưng đến rất nhiều năm, và rồi chính từ những lời lẽ đầy hả hê ấy, nàng dần dần đoán ra được một âm mưu kinh thiên động địa.
Hóa ra nàng thật sự không phải nữ nhi Ngụy gia, mà là bị Ngụy phu nhân nhặt ở Phật đường vào mười sáu năm trước, mẫu thân ruột của nàng là Quận chúa Thịnh An Vệ Như Sương.
Khi còn sống nàng từng nghe nói Quận chúa Thịnh An thất lạc một nữ nhi trong thời loạn, nhưng lại chưa từng nghĩ tới, bé gái kia sẽ là bản thân.
Về sau Ngụy gia âm thầm tiết lộ tin tức, để Quận chúa Thịnh An tìm được nàng, sau khi Quận chúa biết khi nàng còn sống từng chịu tra tấn trong ngục thì đấu với Tề gia, dẫn tới cả hai nhà đều chịu thiệt hại nặng nề. Đệ đệ ruột của nàng và hai vị công tử Tề gia đều qua đời trong cuộc tranh đấu kia, Ngụy gia ngư ông đắc lợi, một bước lên mây.
Từ trong lời nói của Ngụy Ngưng, Ngụy Niên còn nghe được một chuyện, đó là đằng sau âm mưu được chuẩn bị nhiều năm này, vẫn còn một kẻ chủ mưu thực sự. Nhưng Ngụy Ngưng không nhắc tới kẻ kia quá nhiều, mỗi lần chỉ dùng từ "hắn" để nhắc tới, nên nàng cũng không biết rốt cuộc kẻ đó là ai.
Ngụy Niên trở lại với thân phận tiểu thư của phủ Quận chúa, hôn sự của Ngụy Ngưng cũng không còn bị nàng cản trở, gả vào nhà cao cửa rộng, thành phu nhân Tể tướng.
Ngày ấy, Ngụy Ngưng mang tiền giấy đến, nói về sau sẽ không đến thăm nàng nữa.
Nàng ta hạnh phúc nói mình đã có thai, không thích hợp đến loại địa phương này nữa. Trước khi đi, nàng ta lại nói cho nàng biết một sự thật, đó là những tra tấn mà nàng phải chịu trong ngục không phải do Tề gia làm.
Tề gia chỉ muốn dứt khoát chém chết nàng báo thù cho Tề Vân Hàm, chưa từng làm nhục nàng.
Nhưng nếu nàng không chịu đủ tra tấn trong tay Tề gia, sao Quận chúa Thịnh An có thể đấu với Tề gia đến mức một sống một còn, và sao Ngụy gia có thể ngư ông đắc lợi được?
Quận chúa Thịnh An và Tề gia đều đã mắc bẫy của bọn họ!
Nàng và Tề Vân Hàm, đều là quân cờ trong âm mưu kéo dài hơn mười năm này.
Lúc ấy Ngụy Niên hận bọn họ thấu xương.
Nàng biết rõ không thể, nhưng vẫn vô thức giơ tay muốn kéo Ngụy Ngưng xuống địa ngục. Có điều nàng còn chưa đụng vào Ngụy Ngưng đã bị cuốn vào một vòng xoáy, lại mở mắt ra thì đã đến nơi này.
Ngụy Niên nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đầu ngón tay bấu mạnh vào cây hòe, cảm giác đau nhói không thể làm lơ khiến nàng nhanh chóng bình tĩnh lại.
"Cô nương, cô nương?"
Xuân Lai thấy Ngụy Niên vịn cây hòe không nhúc nhích một lúc lâu, cảm thấy sốt ruột bèn cất tiếng gọi.
Ngụy Niên hít sâu một hơi, chậm rãi mở mắt ra.
Hôm nay là bước đầu tiên trong âm mưu của bọn họ. Cho dù nàng có quay về bằng cách nào đi nữa, cho dù tất cả chỉ là ảo ảnh hư vô, nàng cũng phải dùng hết khả năng của mình để phá hủy nó, nghiền nát nó!
Còn về việc phá vỡ thế cục này như thế nào, ngay từ lúc Ngụy Ngưng nói ra sự thật đằng sau, nàng đã suy đi nghĩ lại không biết bao nhiêu lần.
Bàn cờ này của bọn họ quá lớn, chỉ dựa vào sức của nàng lúc này thì không có cách nào chống lại bọn họ được. Cho dù nàng xoay người xuống núi cũng không thể thoát khỏi ván cờ này. Muốn thay đổi vận mệnh sau này, nàng nhất định phải vạch ra kế hoạch hoàn hảo, không một chút sai sót.
Tình huống này, chỉ có duy nhất một người có thể giúp nàng phá vỡ thế cục.
Ngụy Niên nghiêng đầu nhìn về phía con đường nhỏ uốn lượn giữa những tán cây thường xanh, ánh mắt tối dần.
Nàng im lặng một lúc, rồi kiên định nhấc chân bước đi.
Xuân Lai thấy cuối cùng nàng cũng bằng lòng cất bước thì trong lòng vui vẻ, chỉ có điều niềm vui sướng này cũng không duy trì quá lâu.
Ngụy Niên không đẩy cánh cửa gỗ hông kia ra, mà quay người đi về phía con đường nhỏ.
"Cô nương, người đi đâu vậy, tam cô nương đã đợi người ở sau núi lâu rồi." Đầu tiên Xuân Lai ngẩn người, sau đó lo lắng đuổi theo.
Ngụy Niên cũng không để ý tới ả ta mà còn bước nhanh hơn.
Xuân Lai có lòng muốn cản nàng lại, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không đuổi kịp, bởi vì hốt hoảng mà giọng cũng trở nên the thé: "Người không được đi qua đó! Nơi đó là biệt viện của Thái tử điện hạ, Thái tử vui giận thất thường, tàn bạo thích giết chóc, người tự tiện xông vào sẽ chết đấy!"
Sâu trong mắt Ngụy Niên xẹt qua vẻ lạnh lẽo.
Thì sao chứ? So với những người bên cạnh nàng, người kia có vẻ hiền lành hơn nhiều.
Dẫu sao vào ngày cuối đời của nàng, hắn đã đưa rượu độc tới cho nàng, giữ cho nàng một chút thể diện cuối cùng.
"Thái tử điện hạ ở đây, đi ngang qua sao có thể không vào bái kiến." Ngụy Niên thản nhiên nói: "Dám bàn luận về Thái tử, là tội chết."
Xuân Lai giật mình bừng tỉnh, sau khi ý thức được mình nói gì thì hoảng sợ nhìn xung quanh, thấy không có ai mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, chờ đến khi ả ta thoát khỏi cơn sợ hãi thì Ngụy Niên đã đi ra rất xa.
Ả ta nhìn sắc trời, vội vã dậm chân rồi chạy nhanh đuổi theo.
Cô nương điên rồi sao? Sao đột nhiên lại muốn đi bái kiến Thái tử?!
Nếu bỏ lỡ canh giờ trong kế hoạch thì biết phải làm thế nào đây!?