Vẻ Đẹp Quyến Rũ

Chương 21.2

Tôi gật đầu, cất kim chỉ đi, thấy anh ấy đang cười như không cười nhìn vào ngực tôi, giờ tôi mới hiểu được ý nghĩa câu nói vừa rồi của anh ấy.

Tôi nhét cái hộp vào tay anh ấy, rồi vùi đầu vào trong chăn, không để ý tới anh ấy nữa.

Chứng chỉ kế toán chỉ còn cần thi một môn, thi viết hai môn đến cuối tháng là có thể vào mạng tra kết quả, chuyện này, chắc chỉ cần tốn ít tiền đi học bổ túc thêm thôi.

Cái gọi là bổ túc, chỉ tốn tiền thêm thôi, kho đề làm rất nhiều để khác nhau, không bảo đảm sẽ trúng 100%

Trừ chuyện này, cuộc sống của tôi vẫn không nhanh không chậm như cũ, còn Phạm Đông Ly qua một thời gian ngắn đi xã giao, cũng đã khôi phục quy luật sáng chín chiều năm, mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì về nhà.

Chờ sau khi biết tôi đã đậu ba môn, đã là ngày quốc tế Lao động, tôi nên trở về nhà một chuyến.

Hộ khẩu của tôi cũng chưa dời đến thành phố, nên khi có chứng chỉ kế toán, tôi vẫn cần trở về quê.

Tôi nhờ một người bạn của ba tôi giúp đỡ, để có chứng minh nhân dân. Sau đó chờ công chứng, khoảng chừng một tuần, là có thể lấy được rồi, đó cũng là một trong số nhiệm vụ của tôi.

Lần về nhà này, có Phạm Đông Ly đưa tôi về. Dù tôi không chuẩn bị về nhà lâu, nhưng thế nào, có vị này đi theo, ba tôi cũng đã biết, nên cuối cùng liền biến thành tôi mang theo một người đàn ông ra mắt gia đình.

Bữa cơm này cũng không lớn, tới giờ cơm, cũng không có nhiều người.

Ba tôi, mẹ tôi, tôi, à còn có thêm Phạm Đông Ly.

Tôi liếc người bên cạnh, anh ấy vẫn luôn cười híp mắt, đối với những câu hỏi "thẳng thắn" mà mẹ tôi đưa ra, anh ấy đều trả lời.

Theo các câu trả lời chắc chắn của Phạm Đông Ly, độ hài lòng của mẹ tôi với anh ấy cũng ngày càng tăng lên, vốn ấn tượng với anh ấy đã rất tốt rồi, bây giờ lại như hoa trên gấm, giống y như câu mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng thuận mắt.

Cuối cùng mẹ tôi kéo tay tôi, nói với Phạm Đông Ly "Con bé Cẩn nhà bác, còn nhỏ tuổi, chắc chắn sẽ có nhiều lúc không hiểu chuyện, con phải chỉ bảo cho nó nhiều. Nhưng đứa bé này, từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng làm cho bác lo lắng, thật là, mới chớp mắt một cái, nó đã trở thành một cô thiếu nữ rồi, bác còn nhớ lúc còn nhỏ nó rất thích gây, khi đó nó......"

Mẹ tôi nói rất nhiều, nhưng đều nói về chuyện của tôi, từ nhỏ đến lớn, bà đều nóitừng chuyện một, tôi lại giống như nghe chuyện cũ của người khác, chuyện rất xa xưa rồi, nhưng mẹ tôi lại cần nhớ rất rõ.

Sau khi ăn xong, ba tôi và Phạm Đông Ly vẫn còn uống rượu cùng nhau, mẹ tôi thì kéo tôi ra ngoài.

"Cẩn à, tối nay đừng để nó ra khách sạn ngủ, nhà ba con bên kia còn nhiều phòng trống, đi khách sạn ở chỉ tổ tốn tiền. Tối nay con cũng qua chỗ ba con ngủ đi. Người như ba con, con cũng biết mà, ông ấy uống rượu xong về nhà thế nào cũng không biết....." Mẹ tôi ngừng lại, vỗ tay tôi "Con phải chăm sóc tốt cho nó, đừng để người ta chê cười."

"Con biết rồi." Tôi gật đầu.

"Mẹ thấy nó rất tốt, rất chững chạc." Mẹ tôi cười nói tiếp với tôi: "Nhưng Cẩn à, dù thấy nó tốt đấy, nhưng khi chưa kết hôn, cái gì cũng không được, con còn chưa tốt nghiệp, tuyệt đối không nên học theo người ta sống thử nghe chưa, biết không?"

Tôi nhìn khuôn mặt tươi cười của mẹ tôi, ở một mức độ nào đó coi như bà cũng hài lòng với Phạm Đông Ly nhỉ.

Chỉ là phàm người làm mẹ nào, cũng hi vọng con cái có cuộc sống tốt, đặc biệt là con gái, họ luôn lo lắng cho chuyện hôn nhân của con. Chỉ là chữ "người" một nét tròn, cấu tạo đơn giản, nhưng thật sự khó có thể hiểu được.

Lòng người khó dò, lúc quen biết, có lẽ chỉ là giả tạo, nam nữ yêu nhau chia tay cũng không biết bao nhiêu mà đếm.

Mẹ tôi là vì tốt cho tôi, nên mới nói vậy để tôi biết bảo vệ mình. Tôi cũng sẽ không nói với bà, mình đã cùng Phạm Đông Ly chung giường chung gối.

Nếu tôi nói ra, bà sẽ có thành kiến với chuyện tôi và Phạm Đông Ly quen nhau, ấn tượng tốt với Phạm Đông Ly cũng sẽ giảm xuống.

Sau khi về trường, có lần khi đã kết thúc tiết học, tôi đang thu xếp sách vở chuẩn bị về, thì bị một người đàn ông ngăn lại.

Tôi ra hiệu cho Giang Tá và Chương Tiểu Hữu về trước, hai người bọn họ liền nháy mắt với tôi.

''Trần Cẩn......" Anh ta hơi rụt rè.

Tôi nhíu mày, nhìn anh anh ta với vẻ khó hiểu. Anh ta là bạn cùng lớp với tôi học kì này, người khác thường gọi anh ta là A Đông, tôi cũng không biết họ tên anh ta, vì trong lớp anh ta cũng không xuất sắc lắm.

Khoa tài vụ chỉ có ba ban, trong đó phần lớn là nữ sinh, lớp chúng tôi cũng chỉ có mười nam sinh, tỷ lệ là 6:1.

Mà người chọn tài vụ kế toán, tính tình cũng bình tĩnh hơn người bình thường, năm thứ nhất tôi học lớp công thương, nam sinh ở đó đã sớm tổ chức tiệc tùng để giao lưu tình cảm.

Nhưng lớp tôi bây giờ cũng chẳng phải là một đoàn thể nhỏ nữa, khi đi học thì là bạn chung lớp, hết giờ học thì đường ai nấy đi, cũng chưa có tình cảm sâu sắc gì.

"Có chuyện gì sao?" Thật ra thì mấy tuần này, anh ta hay mượn cớ để ngồi kế tôi. Vốn phòng học mỗi tiết khác nhau, nên không quy định chỗ ngồi cho từng người.

"A, là thế này....." Mặt anh ta hơi đỏ lên, mắt cũng không dám nhìn thẳng tôi, tránh phải tránh trái "Hôm nay là sinh nhật mình, à.......là, tối nay mình có một buổi tiệc, mình muốn mời bạn muốn tham gia....."

Tôi còn chưa trả lời, anh ta lại nói tiếp "Mình đã mời rất nhiều bạn tới, bạn chỉ là một trong số đó thôi."

Tôi liếc mắt nhìn đám nam sinh đi chung với anh ta, đang ở khúc quanh không xa kia, thỉnh thoảng họ nhìn về phía chúng tôi, châu đầu ghé tai.

Tôi cười với anh ta, nhìn lỗ tai anh đỏ dần lên, tôi mím môi, bình thản nói "Thật xin lỗi, có mấy người bạn ở tỉnh tới, tối nay mình phải đi đón họ rồi."

Vẻ mặt anh ta hơi thất vọng "Dù sao cũng đông, nếu được, bạn dẫn họ cùng tới luôn, không sao đâu."

"Đã đặt bàn rồi, xin lỗi bạn, chúng bạn sinh nhật vui vẻ." Sau khi gật đầu với anh ta, tôi nhìn đồng hồ, mỉm cười nói "Đã sắp trễ rồi, vậy mình đi trước nhé."

Anh ta gật đầu, tôi vòng qua người anh ta đi ra ngoài, đi thoáng qua đám bạn của anh ta.

"Hẹn được không nhỉ." ....."Nhìn bộ dạng đơ đơ của A Đông, chắc là không được rồi~" ..... "Đó là Băng sơn mỹ nhân, xem kìa~ Titanic đụng phải núi băng rồi!" ....."Ta - mẹ nó! Giả bộ thanh cao cái gì! Còn không phải đã bị đàn ông cỡi lên rồi."...

Giọng bọn họ càng nói càng lớn, tôi nhíu mày, nhanh chóng ra khỏi phòng học.

Đi tới đầu hành lang, tôi đã gặp được hai thần giữ cửa vui vẻ đi về phía tôi.

Tôi hơi bất đắc dĩ nhìn bọn họ "Đi trước đi."

"Được...." Chương Tiểu Hữu nói.

Xuống tầng dưới, Chương Tiểu Hữu liền không nhịn được mà nói "Ngại sao? Trần Cẩn, bạn trai vừa rồi hẹn bạn.......bạn thật sự không đi à."

Thì ra vừa nãy họ đi ra ngoài, tôi cười cười "Tối nay mình bận."

"Có thể có chuyện gì, bạn lừa gạt ai đây ~ chị đây không phải tên Tiểu Chính Thái vừa rồi đâu nhá. Bạn đó, cả ngày đều nhìn thầy giáo của bạn, cũng không biết ngán. Thỉnh thoảng buông thả một chút, trao đổi tình cảm với bạn học, cũng đâu phải chuyện gì xấu." Cô ấy đi tới bên cạnh tôi.

Giang Tá đến gần tôi "Lần này mình đồng ý với cách nói của tiểu Hữu, đi chơi nhiều hơn, quen thêm ít bạn bè, cả ngày bạn đều ở nhà, chỉ đọc sách thôi, sắp thành con mọt sách rồi! Thỉnh thoảng bạn phải dùng ít hành động, làm cho người kia lo lắng. Như gần như xa, đó mới là cách giữ tình yêu luôn tươi mới, mình đã nói với bạn rồi......"

Tôi gật đầu, nhìn bộ dạng vui vẻ của Giang Tá, cắt lời "Thật sự có hiệu quả sao?''

"Dĩ nhiên, mình......" Cô ấy nói tiếp, nhưng hình như ý thức được cái gì nên ngậm miệng lại.

Tôi cảm thấy hơi buồn cười, nhưng cũng không nói gì, chỉ kéo tay hai người ''Đi thôi, hai bạn không thấy đói bụng sao?"

"Đói." Chương Tiểu Hữu kéo tay tôi, cảm xúc dâng trào nói: "Trần Cẩn, có phải bạn dụ dỗ thiếu niên đó không?''

"Này! Bạn đừng nói lung tung, mình đâu thể nào làm chuyện như vậy được, khi nào bạn cũng tham gia trò chơi này hả?" Giang Tá đẩy tôi ra.

Tôi biết rõ Tiểu Hữu dù rất đáng yêu và tôi biết rõ cô ấy, thật ra bề ngoài cô ấy mạnh miệng đấy, nhưng thật ra cô ấy rất nhát gan. "Tiểu Hữu?"

''Được rồi, đám người kia cũng không phải tốt lành gì, vừa nãy bạn không nghe họ nói về Trần Cẩn như thế nào sao?"

"Đừng nói nữa, bọn họ ăn nói rất khó nghe, lại còn đem chuyện đó ra đánh cược, xem nữ sinh như chúng ta là loại người gì! Cuối cùng đánh cược thua, còn lén lút chửi bới, mẹ nó! Rảnh thật."

''Đánh cược." Tôi suy nghĩ, sau đó liền hiểu ra "Thì ra là vậy."

"Bạn biết sao?" Chương Tiểu Hữu nói.

"Thì họ đánh cuộc về mình chứ gì." Tôi bình thản đáp.

"Mấy thằng đàn ông khốn nạn đánh cược với nhau, trong một tháng sẽ theo đuổi bạn thành công. Tên tiểu chính thái đó, lớn lên cũng tứ chi phát triển. Bọn họ nói, nếu tên đó theo đuổi được bạn, bọn họ sẽ bao một bữa, hơn nữa còn kiêm thêm thuê phòng giúp anh ta.... .....Thần kinh, mình ghét nhất là loại người đem loại chuyện như vậy ra nói giỡn."

Tôi giật nhẹ khóe miệng, thật ra thì chuyện này thường xuyên xảy ra lắm, trước kia lúc cấp 2 cấp 3 cũng đã xảy ra rồi, cũng không phải nhân phẩm bọn họ xấu, chỉ là mấy tên nam sinh thích quậy phá, yêu một cách ồn ào.

Còn nữa, tôi không để ý, chuyện như vậy cuối cùng cũng sẽ không giải quyết được gì, tức giận hay không cũng không có ý nghĩa.

Tháng năm, mùa xuân đã qua đi, ra ngoài phải mang áo khoác.

Nhiệt độ ban ngày tăng lên, sáng sớm còn hơi lạnh lẽo.

Phạm Đông Ly dẫn tôi đi gặp bạn anh ấy, vì là lần đầu tiên đi gặp bạn anh ấy, nên tôi hơi lo lắng. Chắc anh ấy biết, nên vẫn nắm tay tôi, đi vào phòng.

Lúc tới, anh ấy có nói với tôi. Hai người kia, là bạn rất thân của anh ấy, đây là anh ấy nói.

Lúc anh ấy nói chuyện này thì khuôn mặt cười vô cùng ấm áp.

Tôi nghĩ, hai người kia chắc chắn là tri kỉ của anh ấy rồi.

Khi Phạm Đông Ly kéo tôi ngồi xuống ghế, thì cũng là lúc nghe thấy tiếng cười ở phía đối diện.

Khó mà thấy được vẻ mặt bất đắc dĩ của Phạm Đông Ly, anh ấy sờ sờ sống mũi "Hầu Tử, bình tĩnh chút đi."

Người nở nụ cười kia, dáng người không cao, đã vậy còn rất gầy, thật sự giống với cái tên Hầu Tử của anh ta.

Người khác thì khuôn mặt rất đàn ông, tây trang thẳng thớm, khuôn mặt cũng tươi cười.

"Rốt cuộc cũng được thấy khuôn mặt của núi cao, xin chào, tôi tên là Lâm Sanh." Người kia rất đẹp trai, giọng nói cũng rất ấm áp.

Tôi nhìn Phạm Đông Ly, anh ấy vỗ vỗ đầu tôi "Trần Cẩn"

"Ơ, cuối cùng ~ lại kim ốc tàng kiều rồi! Anh! Anh để chị dâu nhỏ tự mình nói đi." Người tên Hầu Tử, giọng nói chểnh mảng, nhưng tiếng lại to.

Tôi rót cho Phạm Đông Ly một ly trà, nhìn anh ấy nở nụ cười. Sau đó tôi tiếp tục rót hai chén nữa, đưa cho hai người đối diện.

"Không dám, không dám, làm sao dám phiền chị dâu nhỏ tự mình châm trà chứ." Người vóc dáng nhỏ nhắn đó ngoài miệng thì nói vậy, nhưng không có hành động gì, lời nói cũng chỉ nhắm vào Phạm Đông Ly.

Người tên Lâm Sanh mỉm cười nhận lấy trà trong tay tôi, sau đó đụng vào tên bên cạnh ''Đủ mất mặt rồi."

Tôi cong khóe miệng, biết anh ta không có ác ý, ngược lại như vậy sẽ dễ rút ngắn khoảng cách hơn.

Phạm Đông Ly vòng tay lên eo tôi, "Người đó tên Tô Hầu, mở công ty người mẫu ở Đông Hoa, còn Lâm Sanh là luật sư, hôm nay vừa mới trở lại Bắc Kinh."

Tôi gật đầu, bọn họ cũng cùng tuổi với Phạm Đông Ly, đối với cơ thể bây giờ của tôi, có thể được coi là người lớn.

Chỉ là quan hệ giữa tôi và Phạm Đông Ly, bọn họ cũng không phải là người không hiểu lý lẽ, ăn xong bữa cơm, cũng quen thuộc với nhau hơn.

Tô Hầu, tức 'Hầu Tử' là người làm ăn nên rất khôn khéo, miệng lưỡi rất ngọt. Mà Lâm Sanh thì không thích nói chuyện lắm, nếu không biết anh ấy là luật sự, tôi còn tưởng anh ấy là quân nhân.

Lúc gần về, Tô Hầu còn lớn giọng nói vọng theo "Anh à, để Trần Cẩn tới công ty em làm người mẫu đi. Muốn mặt bằng, hay tiền lương đều được. Người đẹp như vậy, không sử dụng hợp lý, thì rất lãng phí!"

Anh ta lại chuyển qua nói với tôi "Trần Cẩn, thỉnh thoảng đi chụp hình đi, cho em ra giá, anh đã nói với em, em.... ..."

Tôi không từ chối cũng không đồng ý, chỉ là mỉm cười nghe anh ta nói, sau đó bảo sẽ suy nghĩ thật tốt.

"Hầu Tử."

Phạm Đông Ly vỗ vỗ tôi, sau đó nhìn họ, cười nhạt nói: "Trễ rồi, ngày mai Trần Cẩn có tiết, chúng tôi đi trước."

Tô Hầu mỉm cười yên lặng, gãi đầu, hình như còn chưa thỏa lòng, anh ta nhìn Phạm Đông Ly, sau đó móc một tấm danh thiếp đưa cho tôi, "Trần Cẩn, khi nào em nghĩ kĩ rồi thì gọi điện thoại cho anh, anh không nói chơi đâu, tốt nhất là em nên lo trước đi."

Đến lúc lên xe, tôi hơi do dự kéo quần áo Phạm Đông Ly, "Phạm Đông Ly......."

Anh ấy vỗ vỗ đầu tôi, sau đó dịu dàng nhìn, "Sao?"

"Có phải anh không thích em đi không?"

Anh ấy cười càng tươi hơn, "Đây là quyết định của em, em tự suy nghĩ đi, anh không có ý kiến."

Tôi nháy mắt, sau đó móc tấm danh thiếp Tô Hầu đưa từ trong túi ra, đưa cho Phạm Đông Ly, "Anh đi nói lại với anh ấy, em không muốn đi."

Anh ấy nhìn tôi chăm chú, đặt tấm danh thiếp vào hộc xe, sau đó hôn tôi, "Thắt dây an toàn lại."

Thật ra thì đối với chuyện làm người mẫu, tôi chưa bao giờ nghĩ tới hoặc có thể nói là không muốn.

Tôi không biết tại sao Phạm Đông Ly không muốn tôi đi, nhưng tôi nghĩ anh ấy không thích cũng là chuyện tốt.

Tôi không muốn anh ấy buồn, chỉ đơn giản như vậy.
Bình Luận (0)
Comment