Ve Kêu Mùa Hạ

Chương 41


Thu đông năm 2013, nhiều khu vực trong cả nước xuất hiện sương mù. C thành nổi tiếng có phong cảnh tú lệ, cũng khó tránh khỏi kiếp nạn này. Trong vòng một đêm, "Sương mù", "PM2.5", đã trở thành từ khóa được tìm kiếm nhiều nhất.


Hạ Dịch Nặc đưa cho Lương Giác Quân một ít khẩu trang y tế dùng một lần và khẩu trang bảo vệ N95. Lương Giác Quân nhìn một đống khẩu trang này, rất kinh ngạc. Hạ Dịch Nặc giải thích: "Phòng thí nghiệm đặc biệt phát cho mọi người, tuy rằng hơi cường điệu một chút, nhưng mà tóm lại là phải bảo vệ tốt bản thân. Gần đây cũng đừng ra bên ngoài vận động nữa."


Lương Giác Quân gật gật đầu, ngược lại hỏi Hạ Dịch Nặc: "Ngày mai có phải về nhà ăn cơm không?"


Hạ Dịch Nặc nói là có, theo thông lệ phải về nhà ăn cơm.


Lương Giác Quân dặn dò: "Đừng lái xe."


Hạ Dịch Nặc cười hì hì cố ý hỏi: "Không lái xe, vậy ngươi đưa ta đi sao?"


Không nghĩ tới Lương Giác Quân trả lời rất nghiêm túc: "Ta cũng muốn vậy, nhưng mà ta không có bằng lái xe trong nước."


Gần đây Hạ Dịch Ngôn đã học được một bài thơ mới ở trường mẫu giáo, y a y a mà đọc cho Hạ Dịch Nặc nghe, chọc cho Hạ Dịch Nặc cười ha ha. Sau khi ăn xong, tiểu nam sinh ngoan ngoãn ngồi ở trước TV xem phim hoạt hình mà mình yêu thích, Đặng Nhu Nguyệt ở phòng bếp quét dọn vệ sinh, Hạ Dịch Nặc cùng với Hạ Viêm ngồi trên ghế sofa uống trà nói chuyện phiếm.


Điện thoại vang lên, một số điện thoại xa lạ, Hạ Dịch Nặc nghe máy.


Hạ Dịch Nặc: "Alo, xin chào."


"Tiểu sư muội, xin chào a, ta là Cố Nhất Trĩ."


"Ah, Cố sư tỷ, xin chào." Hạ Dịch Nặc cũng không có ngốc đến mức hỏi đối phương làm sao biết được số điện thoại của mình, trên tường trong phòng thí nghiệm khắp nơi đều dán cách thức liên lạc của các giảng viên và sinh viên chịu trách nhiệm cho các hạng mục khác nhau.


Ở đầu kia điện thoại Cố Nhất Trĩ cười nói: "Ăn cơm chưa?"


"Đã ăn rồi. Không biết Cố sư tỷ tìm ta có chuyện gì?"


"Cũng không có chuyện gì, muốn hẹn ngươi ra nói chuyện một chút."


Hạ Dịch Nặc nhìn thoáng qua Hạ Viêm: "Hôm nay sợ rằng không được rồi."


Hạ Viêm nghe vậy, nhìn nhìn Hạ Dịch Nặc một lần.


"Thật ra là muốn nói chuyện với ngươi một chút, muốn hỏi là sau khi tốt nghiệp ngươi có hứng thú gia nhập vào công ty của chúng ta hay không."


"Ah, kỳ thật ta cách thời gian tốt nghiệp còn hơn nửa năm nữa, bây giờ vẫn chưa suy nghĩ xong."


Thần sắc của Hạ Viêm khi nhìn Hạ Dịch Nặc trở nên có thâm ý rồi.


"Được, không miễn cưỡng ngươi, có thời gian thì hẹn ngươi đi ăn cơm."


"Cám ơn Cố sư tỷ, gặp lại sau."


"Gặp lại sau."


Cúp điện thoại, Hạ Dịch Nặc hướng Hạ Viêm giải thích: "Trước kia Đường lão sư có một học trò, sau khi về nước tự mình mở công ty, hỏi ta có hứng thú, sau khi tốt nghiệp qua bên kia làm việc hay không."


"Ah", Hạ Viêm đặt chén trà xuống, hỏi, "Vậy, Tiểu Bảo, con có nghĩ tới sau này sẽ làm cái gì hay chưa?"


"Gần đây bắt đầu suy nghĩ, chỉ là chưa có một mục tiêu rõ rệt." Hạ Dịch Nặc thành thật trả lời.


"Vậy nói một chút xem, đại khái có suy nghĩ gì?"


"Ba cũng biết, con không muốn làm bác sĩ."


"Cũng trách ba, chưa từng hảo hảo nói chuyện với con về vấn đề này, ba nghĩ rằng suy nghĩ của con trong từng giai đoạn phát triển là khác nhau. Bây giờ, là muốn vào đơn vị hành chính sự nghiệp, hay là vào công ty, hay là tự mình gây dựng sự nghiệp? Hoặc là, xuất ngoại?"


"Đường lão sư cũng từng hỏi con những vấn đề này, ông ấy nói con thương lượng với ba mẹ một chút. Con sẽ không xuất ngoại để đào tạo sâu thêm nữa, con cảm thấy mình cũng không quá thích hợp làm việc trong những hệ thống quy củ có biên chế, cũng không muốn vứt bỏ chuyên ngành của mình, cho nên đi làm cho công ty hoặc là tự mình gây dựng sự nghiệp đúng là tốt nhất."


Hạ Viêm chậm rãi gật đầu: "Có ý tưởng là tốt rồi, còn có một năm nữa để cân nhắc."


"Ba, ba có cảm thấy, con rất vô dụng hay không?"


"Sao lại như vậy chứ?" Hạ Viêm có chút giật mình.


"Được rồi, ba xem, nếu như năm đó con học quản lý hay là thiết kế, như vậy liền có thể tiếp nhận công ty của ba, hoặc là, an an ổn ổn làm bác sĩ, nếu không nữa thì, sau khi tốt nghiệp đại học con liền xuất ngoại để đào tạo sâu, trở về làm một giảng viên trong viên nghiên cứu cũng được? Có phải ba hy vọng con như vậy hay không?"


Bàn tay Hạ Viêm vỗ vỗ lên lưng nữ nhi, cười nói: "Con nha! Đầu óc thật sự là rất linh tinh! Đã nói không muốn, vậy thì không cần làm, mặc kệ con làm cái gì, ba đều tin tưởng con có thể làm rất tốt, quan trọng là con yêu thích. Con vẫn là niềm tự hào của ba mẹ."


Hạ Dịch Nặc nhìn nhìn phụ thân, nghiêm túc hỏi: "Vẫn là niềm tự hào, nhưng mà có lẽ, đến cuối cùng, con cũng không có đạt được sự kỳ vọng của mọi người, vậy phải làm sao?"


Hạ Viêm nghiêm nghị: "Tiểu Bảo, con phải biết rõ, những thứ được gọi là kỳ vọng đều là vô nghĩa. Cái gì mà mong tử thành long nữ thành phượng, đến cuối cùng, cha mẹ chỉ hy vọng nhi nữ có thể khỏe mạnh vui vẻ, như vậy là đủ rồi."


"Thật sao?"


Hạ Viêm cố ý nghiêm nghị sắc mặt, mang vẻ mặt cứng rắn: "Ba đã từng lừa gạt con lúc nào."


"Không chỉ là trong chuyện công việc", Ánh mắt Hạ Dịch Nặc có chút lơ đễnh, "Có lẽ, ở một mặt khác, cũng sẽ khiến cho mọi người thất vọng?"


"Không nên suy nghĩ lung tung, tuổi còn trẻ, còn có rất nhiều khả năng có thể đi!"


Hạ Dịch Nặc mỉm cười: "Đúng vậy a, thật đúng là có rất nhiều khả năng."


Hạ Viêm: "Chính là bởi vì con vẫn luôn rất hiểu chuyện, ba và mẹ của con sợ rằng sẽ cho con áp lực quá lớn. Tâm tình của cha mẹ, chờ sau này khi con có hài từ liền sẽ hiểu rõ."


Đã từng đọc được một đoạn văn như thế này: "Hạnh phúc chính là, khi những người bình thường vẫn còn ở đó. Dưới ánh đèn của bữa tối, cùng một người ngồi cùng một chỗ, nói cùng một chủ đề. Trẻ nhỏ líu ríu nói về những chuyện trong trường, người già thì thào nói về hàm răng giả của mình. Trong phòng bếp truyền đền mùi hương cá chiên, trong phòng khách dường như vang lên âm thanh tin tức từ TV *."


(*Một đoạn trong bài viết của nữ nhà văn nổi tiếng, Bộ trưởng Bộ Văn hóa Đài Loan Long Ứng Đài)


Hạ Dịch Nặc nhìn thấy mái tóc bạc của Hạ Viêm, quay đầu qua, là bộ dáng nhu thuận của tiểu nam sinh, trong phòng bếp nữ nhân đang chăm chỉ làm việc chăm lo cho chồng con. Hạ Dịch Nặc cảm thấy may mắn, mỗi người đều có hạnh phúc của riêng mình, cũng hy vọng có một ngày, hạnh phúc của mọi người có thể được thấu hiểu, được tiếp nhận, được bao dung.


Nhân lúc thời tiết hiếm khi tốt đẹp, Mạch Thế Ninh đến Đại học C lấy ngoại cảnh, sau khi hoàn thành thì tìm Hạ Dịch Nặc đi ăn cơm, nói muốn mời Lương lão sư.


Lương Giác Quân đang chuẩn bị tan tầm, vừa đóng cửa phòng làm việc lại, liền nghe thấy trong phòng thí nghiệm sát bên truyền đến một tiếng rầm rầm, động tĩnh không nhỏ. Toàn bộ không gian phòng thí nghiệm được chia thành nhiều văn phòng và phòng thực hành nhỏ, Lương Giác Quân nghiêng người về phía trước nhìn thoáng qua nơi phát ra âm thanh một chút, chỉ thấy hai nghiên cứu sinh tiến sĩ của viện sĩ Trình, Vương Kiếm cùng Tào Tinh, đang lôi lôi kéo kéo nhau, ống ly tâm bằng nhựa và đầu hút pipet rơi rải rác ở khắp nơi.


Hai người nhìn thấy Lương Giác Quân liền vội vàng buông tay, thần sắc lúng túng. Lương Giác Quân biết mình xuất hiện không đúng lúc, thiện ý mà mỉm cười với hai người một chút, liền đi ra ngoài.


Mạch Thế Ninh đặt nhà hàng ở ngay gần trường học, Lương Giác Quân đi bộ qua. Chiếc xe ở bên cạnh đô đô nhấn còi hai tiếng. Cửa sổ xe hạ xuống, Tề Khiêm ló đầu ra: "Lương lão sư, thật là tình cờ."


Lương Giác Quân có chút khom lưng, thấy rõ là Tề Khiêm, cũng lễ phép chào hỏi: "Bác sĩ Tề, xin chào."


"Ta tới đây đưa ít đồ cho đường tỷ của ta."


"Ah."


"Ăn cơm chưa? Nếu không cùng nhau ăn cơm đi?"


"Ngài khách khí quá, ta có hẹn rồi."


"Ah, đành thôi vậy. Lương lão sư muốn đi đâu, có cần ta đưa ngươi đi một đoạn đường không?"


"Không cần, ở ngay phía trước. Cám ơn."


"Được rồi, vậy không làm chậm trễ ngươi, gặp lại sau."


"Gặp lại sau."


Cửa sổ xe lần nữa nâng lên, xe chậm rãi rời đi.


Lúc Lương Giác Quân đến, Hạ Dịch Nặc đang đứng chờ ở ngoài cửa nhà hàng. Sắc trời chạng vạng, tấm biển hiệu của nhà hàng tản ra ánh sáng đèn, chiếu vào dáng người gầy gầy cao cao của Hạ Dịch Nặc. Lương Giác Quân tiến đến khoác lấy tay Hạ Tiểu Bảo, khẽ sẳng giọng nói tại sao không chờ ở bên trong. Hạ Dịch Nặc mỉm cười nói không sao.


Sau khi Lương Giác Quân ngồi xuống, Mạch Thế Ninh đưa thực đơn đến, nói vừa rồi đã cùng Tiểu Bảo chọn vài món thức ăn, Lương lão sư lại chọn thêm hai món nữa đi.


Tiểu ca phục vụ viên đứng bên cạnh lập tức đọc lên những món ăn đã được chọn, Lương Giác Quân nói không cần chọn thêm, liền mang thức ăn lên là được, cuối cùng bổ sung nói: "Đừng thêm rau thơm, cám ơn."


Tiểu ca phục vụ viên mang vẻ mặt tươi cười: "Vừa rồi hai vị tiểu thư này cũng có dặn không cần cho rau thơm, xin hỏi ngài còn có thứ gì khác cần lưu ý không?"


Lương Giác Quân: "Ah, không có, cám ơn."


Tiểu ca vừa đi, Mạch Thế Ninh lại hỏi: "Lương lão sư cũng không ăn rau thơm sao?"


Lương Giác Quân sững sờ, sau đó cười nói: "Ta có thể ăn được."


Nhìn thấy gương mặt hoa si của Hạ Dịch Nặc lại mang theo dáng vẻ đắc ý, Mạch Thế Ninh liền hiểu rõ, suốt ngày kén ăn, chính là một mình Hạ Tiểu Bảo.


Bởi vì ảnh hưởng của thời tiết sương mù, rất nhiều hoạt động chụp hình ngoại cảnh của studio đều phải hủy bỏ hoặc dời lại, gần đây Mạch Thế Ninh có rất nhiều thời gian rảnh rỗi. "Khách hàng hôm nay là người tốt nghiệp ở Đại học C, tuổi tác còn muốn nhỏ hơn chúng ta, sắp kết hôn, ngoại trừ đi chụp hình cưới, còn đặc biệt muốn chụp những bức ảnh tình lữ vường trường. Bất tri bất giác, tất cả những người sinh đầu năm 90 đều đến tuổi kết hôn rồi, ngươi nói thời gian trôi qua thế nào, Ân? Nhanh hay không nhanh?"


Bạn bè lâu năm không tổn tại lẫn nhau cũng không phải là bạn thân a. Hạ Dịch Nặc trêu ghẹo nói: "Mạch lão bản ngài ngồi đợi lấy tiền là được rồi, còn oán giận cái gì. Hay là, lúc nào đó ngươi cũng tự mình kết hôn đi, đừng để cho Quý Khang đợi quá lâu a."


Nói xong, Hạ Dịch Nặc liền nhanh chóng gắp thức ăn cho Lương Giác Quân, đây là món trên tấm biển hiệu, thức ăn thanh lọc phổi.


Mạch Thế Ninh thấy vậy, hừ một tiếng: "Ta cũng không vội mà gả cho hắn. Trái lại là ngươi, thật sự là nữ đại bất trung lưu* a..."


(*Con gái lớn không thể giữ trong nhà)


Lương Giác Quân cúi đầu dùng bữa, dịu dàng mỉm cười. Hạ Dịch Nặc mang một bộ dáng dương dương tự đắc.


Mạch Thế Ninh: "Chậc chậc, Hạ Tiểu Bảo, vừa nhìn liền biết ngươi chính là thụ!"


"Này!" Ở trước mặt mọi người, còn ở ngay trước mặt Lương Giác Quân, Hạ Dịch Nặc đều muốn phun ra một ngụm máu tươi, nhanh chóng liếc nhìn qua Lương Giác Quân, may mắn là Lương Giác Quân tựa hồ như nghe không hiểu, không có bất kỳ phản ứng gì cả.


Mạch Thế Ninh tiến đến trước mặt Lương Giác Quân, hạ giọng cười xấu xa: "Lương lão sư, Hạ Tiểu Bảo có ba tốt, giọng nói uyển chuyển, thân thể mềm mại, dễ đẩy ngã, phải hay không?"


Hạ Dịch Nặc hung hăng sặc một ngụm nước, chợt cảm thấy mạch máu đã không còn đủ dùng.


"Khụ, Mạch Mạch ngươi nói chuyện cẩn thận một chút, sư tỷ nghe không hiểu."


Lương Giác Quân vỗ vỗ lưng Hạ Tiểu Bảo, nhẹ nhàng mà nói một câu: "Ah, cái này vẫn là hiểu được nha."


Hạ Tiểu Bảo: "...!"


Mạch Thế Ninh vui vẻ đôi mắt híp thành một đường ngang: "Vậy thì thật hay, làm phiền Lương lão sư chiếu cố Tiểu Bảo nha!"


Lương Giác Quân đặt vé máy bay ngày 26 tháng 11 trở về San Francisco. Buổi tối một ngày trước khi rời đi Lương Giác Quân dọn dẹp hành lý, Hạ Dịch Nặc ở bên cạnh hỏi, vậy chuyện trong phòng thí nghiệm thì làm sao bây giờ, Lương Giác Quân trả lời, đều đã sắp xếp xong xuôi. Hạ Dịch Nặc lại hỏi, vậy lớp học vào buổi tối thứ năm làm sao bây giờ. Lương Giác Quân cười, trả lời, ngày đó là lễ tạ ơn, nhóm du học sinh cũng nghỉ.


Hạ Dịch Nặc nghẹn lời nói, ah.


Lương Giác Quân buông đồ vật trong tay xuống, ôm lấy vịt chết còn cứng mỏ Hạ Tiểu Bảo: "Cho nên nói, vẫn là đang ghen, đúng hay không?"


Hạ Dịch Nặc bĩu môi: "Ai nói vậy..."


Lương Giác Quân trêu đùa: "A, không phải sao? Vốn trước khi đi còn muốn dỗ dành ngươi một chút."


Hạ Tiểu Bảo thẹn quá hoá giận, giương nanh múa vuốt mà ôm lấy Lương Giác Quân.


Lương Giác Quân cũng không tránh ra, vùi vào trong ngực Hạ Tiểu Bảo, nhẹ nhàng nói: "Một tuần lễ mà thôi, chờ ta trở về."


Hạ Dịch Nặc tùy tiện chỉ loạn ngoài cửa sổ: "Nhìn kìa, đĩa bay!" Trong một khắc khi Lương Giác Quân phân tâm, nhanh chóng hôn Lương Giác Quân, Lương Giác Quân kinh hô một tiếng, sau đó phối hợp mà ôm lấy eo Hạ Dịch Nặc.


Bờ môi Lương Giác Quân rất mềm, giống như thạch ấm áp, sau khi chạm vào rồi liền không muốn tách ra nữa.


Sau khi hai người cùng một chỗ, cho tới bây giờ đều là phát hồ tình, chỉ hồ lễ, hầu như không có tình huống lau súng cướp cò. Nhưng mà Hạ Dịch Nặc của hôm nay. Ai là thụ, ai là giọng nói uyển chuyển, thân thể mềm mại, dễ đẩy ngã, ân? Là Hạ Tiểu Bảo ta sao?


Mút lấy, quấn quanh, thật lâu sau, bờ môi rời ra, tiếng hít thở của hai người đều có chút dồn dập, sự kích thích bất an và xao động khó hiểu bị cưỡng chế xuống. Người làm chuyện xấu kia vùi đầu vào hõm vai Lương Giác Quân, ngửi ngửi mùi hương nơi cần cổ nàng, thanh âm mềm mại mang theo nhu tình không thể hòa tan: "Kiếp trước đã dán bao nhiêu thông báo tìm người, kiếp này mới tìm được ngươi. Chỉ một tuần lễ thôi sao, thứ ta có thể làm tốt nhất chính là chờ đợi..."

Bình Luận (0)
Comment