Ve Kêu Mùa Hạ

Chương 44


Bản chất của cuộc sống, cho đến giờ không nằm ở số lần ngươi hít thở, mà là ở những thời khắc ngươi không thể thở nổi kia. Những thanh âm gầm thét trong lòng kia, hoặc là áp lực từ dưới đáy lòng, hoặc là tiếng vọng cô độc ở bên tai. Ngươi đã từng, giống như một chiến sĩ, không sợ một mình cưỡi ngựa rong ruổi giữa nơi hoang dã, hôm nay ngươi lại cam tâm tình nguyện, ở trước mặt người yêu đâu khôi khí giáp*, không chút dấu diếm.


(*Cởi bỏ mũ giáp)


Mạch Thế Ninh nói đúng, Lương lão sư, giả heo ăn thịt hổ.


Đêm đó, Lương Giác Quân nhu tình như nước, cẩn thận từng li từng tí, đem người trong lòng xem như trân bảo. Sau khi Hạ Dịch Nặc hoàn thành xong buổi lễ trưởng thành, trở mình áp lên người Lương Giác Quân, giống như một con thú nhỏ, gặm cắm xương quai xanh mất hồn của Lương Giác Quân.


Trên cơ thể người có 206 đốt xương, năm đó khi học giải phẫu thân thể con người, Hạ Dịch Nặc khẳng định, xương quai xanh và xương bướm* là kho báu của cơ thể con người có thể so sánh với tác phẩm nghệ thuật.


(*Hồ điệp cốt, phần xương nhô ra phía sau lưng)


Lương Giác Quân nhịn không được bật cười khanh khách, kéo đầu Hạ Tiểu Bảo qua, vén lên lọn tóc dài buông rơi lả tả của nàng. Đôi má Hạ Tiểu Bảo ửng đỏ, ánh mắt sáng rực.


Lương Giác Quân hỏi: "Không mệt sao?"


Hạ Tiểu Bảo trả lời: "Vì bảo vệ tôn nghiêm của tổ quốc, chứng minh nó thật sự là con rồng của phương Đông cổ xưa, ta chuẩn bị dùng hành động thực tế để nói cho ngươi biết, tuy rằng ở Trung Quốc giáo dục giới tính cho thanh thiếu niên không được tốt lắm, nhưng mà ngươi không thể quên, ta thế nhưng là người học y a!"


Lương Giác Quân cười đến sắp chảy nước mắt.


Hạ Tiểu Bảo híp đôi mắt lại: "Không tin?"


Lương Giác Quân ôm lấy gương mặt Hạ Tiểu Bảo: "Ngươi muốn cái gì, cái gì ta cũng có thể cho ngươi, ngươi nói cái gì, ta cũng đều tin tưởng ngươi."


Một phòng xuân quang.


Sáng hôm sau tỉnh lại, mất mấy giây mới ý thức được đây là phòng ngủ của Lương Giác Quân, mà Lương Giác Quân cũng không có ở bên cạnh. Hạ Dịch Nặc mãnh liệt từ trên giường ngồi bật dậy, loáng thoáng nghe thấy có thanh âm từ phòng bếp truyền đến, lúc này mới an tâm. Cúi đầu nhìn bản thân một cái, nhớ đến đủ loại chuyện đêm qua, Hạ Dịch Nặc ôm chăn một lần nữa ngã xuống giường, vùi mình vào ổ chăn.


Một hồi lâu, Hạ Dịch Nặc mới đỏ mặt, bình ổn hô hấp một chút mà vén chăn lên, cầm lấy áo ngủ bên giường tùy ý khoác lên người. Nhìn thấy tấm ảnh treo trên bức tường đối diện, đúng là tấm ảnh chụp ở Đổng trang mà Mạch Thế Ninh tặng cho Lương Giác Quân. Hạ Dịch Nặc kinh ngạc nhìn trong chốc lát, sau đó mở cửa phòng.


Lương Giác Quân đang ở phòng bếp, mặc áo len có mũ ở nhà, một tay chống bên bếp, một tay cầm lấy cái xẻng bằng gỗ, khuấy động thứ gì đó trong nồi. Ánh mặt trời từ cửa sổ xuyên vào, chiếu lên người Lương Giác Quân, ấm áp, hình ảnh như vậy ánh vào đôi mắt Hạ Dịch Nặc, chính là —— gợi cảm đến rối tinh rối mù.


Hạ Dịch Nặc khoanh hai tay, đứng ở cửa phòng bếp nhìn Lương Giác Quân, thật lâu cũng không có lên tiếng.


Thẳng đến khi Lương Giác Quân xoay người lại, lúc nhìn thấy Hạ Dịch Nặc lại càng hoảng sợ: "Sao lại đứng ở đây mà không lên tiếng?"


Hạ Dịch Nặc cười đến thuần lương, tiến lên ôm lấy Lương Giác Quân, cọ cọ lên mặt Lương Giác Quân: "Vậy sao ngươi không ngủ thêm chút nữa?"


Lương Giác Quân mang vẻ mặt ấm áp, hôn lên đôi má Hạ Tiểu Bảo một chút, sau đó kéo ra khoảng cách giữa hai người trả lời: "Chênh lệch múi giờ. Có chỗ nào không thoải mái hay không?"


"Ân? Ân, không có!" Gương mặt Hạ Tiểu Bảo lập tức đỏ đến giống như tôm luộc.


Lương Giác Quân thấy vậy, vuốt vuốt mái tóc Hạ Tiểu Bảo, cười nói: "Đi tắm đi, sau đó đi ra ăn sáng?"


Hạ Dịch Nặc lập tức đứng nghiêm, thậm chí còn hoàn mỹ hơn chào cờ buổi sáng: "Được rồi!"


Chờ đến khi hai người ngồi xuống bên bàn ăn, Hạ Dịch Nặc mới phát hiện bữa sáng chính là mì sợi tối hôm qua mình chưa kịp nấu. Rõ ràng, trù nghệ của Lương Giác Quân tốt hơn mình rất nhiều.


Lương Giác Quân nhìn Hạ Dịch Nặc lầm bà lầm bầm mà nuốt vào một ít mì, nhíu mày nói: "Vẫn là chỉ ăn một chút như vậy thôi sao?"


Hạ Dịch Nặc kéo dài thanh âm giả vờ làm người vô tội: "Bữa sáng ngươi nấu, ta cũng không đành lòng ăn..."


Bỏ qua cái cớ sứt sẹo của Hạ Tiểu Bảo, biết rõ mỗi lần ăn sáng nàng chỉ ăn có một chút, hôm nay đã biểu hiện rất khá rồi, Lương Giác Quân cũng không miễn cưỡng, chẳng qua là ý hữu sở chỉ: "Ngươi gầy như vậy, hẳn là nên ăn nhiều một chút."


Hạ Dịch Nặc không phục: "Ta gầy chỗ nào?!"


Ngươi có ta cũng đều có, ngoại trừ cơ bụng chữ Xuyên (川) muốn mạng người kia!


Lương Giác Quân bất động thanh sắc nhìn lướt qua bên người Hạ Dịch Nặc, hời hợt: "Ngươi ở đâu cũng gầy."


Hạ Dịch Nặc ngượng ngùng, nhỏ giọng lầm bầm: "Người ta rõ ràng là có phản công..."


"Ân?"


"Không có chuyện gì!"


Buổi sáng, trong phòng nuôi cấy tế bào, Kha Định Hào cùng sư tỷ Hạ Dịch Nặc, ngồi đưa lưng về phía nhau, chia ra từng người làm sạch tế bào trên bàn thực hành.


Hai người nói chuyện phiếm, Kha Định Hào nói: "Ta nhận được điện thoại của sư tỷ Cố Nhất Trĩ, nàng biết tháng ba sang năm ta tốt nghiệp, hỏi ta có hứng thú đến công ty của các nàng hay không?"


"Ah, nàng cũng tìm ta nói chuyện."


"Thật đúng là thả dây dài câu cá lớn. Ngươi trả lời thế nào?"


"Ta nói ta còn muốn suy nghĩ một chút."


"Ta cũng nói với nàng như vậy", Kha Định Hào bắt đầu hào hứng, "Ai, ngươi nói xem, tháng ba ta tốt nghiệp, tháng sáu ngươi tốt nghiệp, nếu như có thể làm cùng một chỗ, trái lại cũng không tệ."


Hạ Dịch Nặc nhịn không được trêu ghẹo: "Trong nhà ngươi có đồng ý không? Nhà của ngươi không phải là gia đình cảnh sát sao, không có ý định trở thành công chức sao?"


Kha Định Hào cười nhạt xem thường: "Ta giống loại người ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp trong nhà sao?"


"Ah, bằng không thì, Đường lão sư luôn tâm tâm niệm niệm hy vọng ngươi có thể tiếp tục học tiến sĩ đấy!"


"Đừng chỉ chú ý chê cười ta, hiếm khi chỉ có hai người chúng ta, ngươi nói với ta một chút, gần đây có phải có chuyện tốt gì hay không, rạng rỡ như vậy?"


Hạ Dịch Nặc cười: "Thôi đi."


Đang cười đùa, Lưu Nghiên thay đổi y phục, tiến vào phòng nuôi cấy tế bào: "Hạ sư tỷ, Kha sư huynh, ta nhàn rỗi không có chuyện gì, tới xem các ngươi làm thí nghiệm."


Hạ Dịch Nặc: "Được."


Kha Định Hào nói tiếp: "Cũng đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi, trước kia có Quý Khang ca làm bia đỡ đạn, bây giờ Quý Khang ca đã tốt nghiệp, lại còn có Mạch tỷ, đám sài lang hổ báo ở phòng thí nghiệm sát bên chính là đang nhìn chằm chằm vào ngươi!"


Hạ Dịch Nặc giống như mình là người không liên quan: "Thật sao? Có liên quan gì đến ta."


Kha Định Hào: "Nói thật nhẹ nhàng, thật đúng là không bận tâm."


Lưu Nghiên bỗng nhiên xen vào: "Hạ sư tỷ, ngươi có bạn trai sao?"


Hạ Dịch Nặc trả lời gọn gàng dứt khoác: "Không có. Ai, Kha sư huynh, phiền phức tới đây giúp ta mở cái bình này một chút, chặt quá."


"Ai, đừng có khách khí như vậy, ta đảm đương không nổi a", Kha Định Hào cười hì hì nói, thả tế bào trong tay xuống, xoay ghế trượt đến bên cạnh Hạ Dịch Nặc, Lưu Nghiên lập tức có nhãn lực mà đưa bình phun cồn qua, Kha Định Hào dùng cồn và bông cẩn thận lau lau cái bao tay, sau đó mới vươn tay vào bàn thực hành của Hạ Dịch Nặc, vặn một chút liền mở được cái nắp của một lọ môi trường nuôi cấy tế bào.


Kha Định Hào quay đầu cười với Lưu Nghiên đang đứng ở bên cạnh, vừa nói: "Đại sư tỷ của chúng ta tương đối mảnh mai, sau này sư đệ sư muội các ngươi cũng phải hảo hảo bảo vệ đại sư tỷ, không thể để cho đại sư tỷ bị yêu quái bắt đi, biết không?"


Lưu Nghiên đầu gật như bằm tỏi, nói được.


Hạ Dịch Nặc chỉ có thể nói, tiểu tử các ngươi cẩn thận cho ta.


Buổi tối Hạ Dịch Nặc chờ Lương Giác Quân tan tầm, hai người ăn chút thức ăn đơn giản ở nhà ăn của trường học, đi bộ trở về khu nhà dành cho nhân viên.


Triệt để vào đông, lá của hàng cây bạch quả ven đường đã trở nên ố vàng, thời tiết trở nên thanh lãnh. Hạ Dịch Nặc che kín áo khoác ngoài bên người, ngẩng đầu nhìn trời, nói: "Lạnh quá, không biết năm nay lúc nào sẽ có tuyết rơi."


Lương Giác Quân chạm vào tay Hạ Dịch Nặc một cái, lạnh, vì vậy lôi kéo Hạ Dịch Nặc quẹo vào siêu thị trong tiểu khu. Siêu thị mở điều hòa cũng đủ lớn, làm cho người ta thoải mái đến quên đi cái lạnh lẽo bên ngoài.


Hai người cũng không vội vàng về nhà, bắt đầu đi dạo. Mua một ít thức ăn, đi dạo đến khu vực hàng hóa gia dụng, nửa người Hạ Dịch Nặc tựa vào xe đẩy, có chút hăng hái mà nhìn nhân viên siêu thị đang hướng dẫn cách dùng một dụng cụ lau nhà bằng điện.


Lương Giác Quân nhìn nhìn dáng vẻ sườn mặt của Hạ Dịch Nặc, trong lòng nóng lên: "Tiểu Bảo?"


"Ân?" Ánh mắt của Hạ Dịch Nặc chuyển từ đồ lau nhà đến trên người Lương Giác Quân. Đúng lúc này điện thoại vang lên, Lương Giác Quân tỏ ý nói Hạ Dịch Nặc máy nghe trước.


"Alo, Tiểu Ngôn, nhớ tỷ tỷ sao?" Hạ Dịch Nặc vừa nghe điện thoại, vừa hướng Lương Giác Quân nghịch ngợm lè lưỡi, "Ân...Oa, lợi hại như vậy! Được...Ta xem thời gian một chút...Tu Hằng ca ca cũng rất bận rộn. Được, được, được rồi! Vậy ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời nghe ba mẹ, còn có, không được kén ăn!"


Không biết ai mới là người kén ăn nhất, Lương Giác Quân cúi đầu mỉm cười.


Cúp điện thoại, Hạ Dịch Nặc hỏi, vừa rồi muốn nói cái gì.


Lương Giác Quân tiến đến, khe khẽ chế trụ cổ tay Hạ Dịch Nặc: "Chuyển tới ở cùng nhau có được không?"


Khóe miệng Hạ Dịch Nặc cong lên, nghĩ cũng không cần nghĩ, nói: "Được!" Nói xong cũng đẩy xe muốn đi đến quầy thu ngân.


Lương Giác Quân giữ chặt lấy nàng: "Không phải nói muốn mua nước giặt quần áo sao?"


Hạ Dịch Nặc hào khí ngất trời: "Không mua, vừa mới được người bao nuôi rồi, phải về nhà dọn dẹp hành lý!"


Ngày 2 tháng 12 năm 2013, đã trải qua hơn ba tháng, vừa tròn một trăm ngày yêu đương, Hạ Tiểu Bảo vào ở trong Lương trạch.


Lần nữa cùng nhau nằm ở trên giường, Lương Giác Quân đã đổi drap giường mới. Hạ Dịch Nặc nhìn trần nhà, ngây ngô mỉm cười, Lương Giác Quân hỏi ngươi cười cái gì.


Hạ Dịch Nặc nói: "Nghĩ đến Lương lão sư lo lắng của ngày hôm qua!"


Lương Giác Quân nhướng mày: "Ngươi không thích sao?"


Hạ Dịch Nặc nghiêng người nằm ngay ngắn, cười đến giống như một tên trộm: "Thích. Nghe nói mỗi nữ nhân đều thích được người mình yêu thích áp ở trên tường cưỡng hôn."


Lương Giác Quân vuốt vuốt những sợi tóc của Hạ Dịch Nặc tung ra trên gối: "Thật sao?"


Hạ Dịch Nặc ôm lấy Lương Giác Quân, thấp giọng hỏi: "Ngươi muốn thử không?"


Lương Giác Quân nhếch miệng, không nói gì, chẳng qua là nhắm mắt lại, tiến vào trong ngực Hạ Dịch Nặc.


Lương Giác Quân vừa mới xuống máy bay vào buổi tối hôm trước, kết quả là lăn qua lăn lại đến nửa đêm, ngày hôm sau còn phải dậy làm bữa sáng cho mình, sau đó đi làm, bằng sắt cũng chịu không nổi. Trái tim Hạ Dịch Nặc đau xót, ôm thật chặt người trong ngực: "Còn nhiều thời gian, lần sau lại thử. Bây giờ hảo hảo ngủ đi!"


Lương Giác Quân vẫn là nhắm mắt, ôm lấy eo Hạ Dịch Nặc, gần như nỉ non mà nói một câu good night, chỉ một lát sau liền đã ngủ thật say.


Hạ Dịch Nặc khẽ hôn lên trán Lương Giác Quân, cũng nhắm hai mắt lại.


Ta đem tình yêu trải thành trời xanh, khiến những lúc ngươi cảm thấy bất an, ngẩng đầu liền nhìn thấy được. Ta đem trái tim đốt thành hỏa diễm, để những lúc ngươi sợ bóng tối, được ấm áp vây lấy mà chìm vào giấc ngủ. Từ đó về sau, chúng ta còn phải cùng nhau đi qua rất nhiều, những cái một trăm ngày đếm không hết.


Mạch Thế Ninh gọi điện thoại hỏi Hạ Dịch Nặc cuối tuần sắp xếp thế nào. Hạ Dịch Nặc trả lời: "Hai ngày đó sư tỷ đều phải tham gia lễ bảo vệ luận văn, buổi sáng thứ bảy ta có thí nghiệm, buổi chiều đưa Tiểu Ngôn đi cung thiếu niên tham gia một triển lãm gì đó, chủ nhật Lý thúc cùng ca ca của ta phải đi trực, mẹ ta nói ta cùng mẹ đưa bà ngoại đi dạo phố."


Mạch Thế Ninh: "Được, vậy tối chủ nhật ta qua ăn chực."


Chủ nhật đến Lý gia, Mạch Thế Ninh vẫn là cố gắng chọn những từ ngữ ngọt ngào, dỗ dành đến mức bà ngoại mặt mày hớn hở. Bà ngoại nói Mạch Mạch tại sao lâu lắm rồi không có tới, có phải làm việc quá cực khổ hay không, người đều gầy đi rồi.


"Đâu có, đâu có gầy như Tiểu Bảo", Mạch Thế Ninh cắn một trái táo, cười đùa tí tửng tiến đến trước mặt Hạ Dịch Nặc, "Tiểu Bảo nhà chúng ta luôn luôn là được nhất, đúng hay không?"


Hạ Dịch Nặc bấm Mạch Thế Ninh một cái, đau đến mức Mạch Mạch kêu to: "Chẳng lẽ không đúng sao, ta chỉ nói là ngươi gầy mà thôi! Bà ngoại, người xem gần đây sao nàng lại bạo lực như vậy, người nhanh xử lý nàng!"


Chờ đến lúc bà ngoại đi khỏi, Hạ Dịch Nặc mới nhàn nhã nói: "Mấy ngày trước, ta dọn đến chỗ của sư tỷ ở."


Mạch Thế Ninh gần như là từ trên ghế sofa mà nhảy dựng lên: "Chết tiệt!"


"Đã nói với ngươi tám trăm lần rồi, xin hãy sử dụng từ ngữ văn minh."


"Hạ Tiểu Bảo!" Mạch Thế Ninh nhìn nhìn phòng bếp một lần, hạ giọng, "Lương lão sư muốn ngươi chuyển đến hay là chính ngươi mặt dày mày dạn dọn qua?"


Hạ Dịch Nặc rạng rỡ phơi phới: "Ta là loại người mặt dày mày dạn sao?"


Mạch Thế Ninh buông tay: "Ngươi không phải, ngươi chỉ là một thiếu nữ bị ức hiếp bạo biểu mà thôi!"


"Tùy ngươi muốn nói như thế nào cũng được."


Mạch Thế Ninh đấm ngực giậm chân: "Sao lại có người không biết cầu tiến, không muốn phát triển như ngươi vậy chứ!? Vi sư trước sau như một dạy dỗ ngươi như thế nào, ân?!"


Hạ Dịch Nặc: "Sư phụ, đại sư tỷ bị yêu quái bắt đi..."


Mạch Thế Ninh: "Thôi đi, yêu quái kia không phải là Lương lão sư đi!!!"


Náo loạn một hồi lâu, Mạch Thế Ninh mới hỏi: "Ngươi chuẩn bị lúc nào thì nói với Quý Khang? Ngươi có biết gần đây ta sợ nói lỡ miệng biết bao nhiêu không!"


Hạ Dịch Nặc: "Ngươi chưa nói với hắn?"


Mạch Thế Ninh: "Loại chuyện này nên là ngươi nói với hắn a..."


Hạ Dịch Nặc: "Cũng đúng, ta nghĩ hắn sẽ hiểu được."


Mạch Thế Ninh: "Hiểu được thì hiểu được, hắn cũng không có rộng lượng như ta. Dựa vào tình cảm sâu đậm từ nhỏ hắn đã coi ngươi như thân muội muội, đoán chừng mặc kệ ngươi cùng một chỗ với ai, hắn cũng sẽ cảm thấy, loại cảm giác khi nhìn thấy cải trắng vất vả cực khổ chăm sóc bị heo ăn mất!"


Trên đầu Hạ Dịch Nặc hiện lên ba đường hắc tuyến: "Ai là cải trắng, ai là heo?"


Mạch Thế Ninh: "Ách, coi như ta chưa nói..."


Hạ Dịch Nặc có chút thở dài: "Người trong nhà, nói cho ca của ta biết trước, sau đó là ba mẹ, bà ngoại liền..."


Mạch Thế Ninh cắt ngang: "Ngươi tuyệt đối đừng hành động thiếu suy nghĩ, loại chuyện ra quỹ này không thể hành động một cách tùy tiện."


Hạ Dịch Nặc bất đắc dĩ cười cười: "Ta biết."


Mạch Thế Ninh: "Bây giờ cũng không phải hối thúc ngươi kết hôn, ngươi còn nhỏ, mấy năm này kéo dài trước đã, trận chiến lâu dài. Đến lúc đó không chừng còn phải trải qua gió tanh mưa máu."


Lý Thanh Lam từ phòng bếp gọi ra: "Tiểu Bảo, tới đây bưng thức ăn, chuẩn bị ăn cơm."


Bình Luận (0)
Comment