Vẽ Mắt

Chương 10

“Quân Khiêm, Quân Khiêm?”

“Hả. . Hả?” Khấu Quân Khiêm giật mình bừng tỉnh, ánh mắt đang dại ra chuyển từ bàn ăn sang người con gái bên cạnh.

“Anh nhìn chằm chằm đĩa sườn xào chua ngọt năm phút rồi đấy, có vấn đề gì sao?”

“Không, Không có!” anh nhanh chóng há miệng ăn luôn, lặng lẽ tiêu hủy chứng cớ.

“Anh có tâm sự…” Diệp Dung Hoa nhìn anh. Anh hôm nay không giống mọi ngày, lúc thì nhíu mày, lúc thì thất thần giống như đang có tâm sự vậy.

“Chắc vậy…”

“Có thể nói cho em không?”

“Chỉ sợ…không thể”

Sáng nay tỉnh dậy, ôm trong lòng thân thể yếu ớt, mềm mịn, bởi vì ôm rất thư thái khiến anh không nhịn được mà cọ cọ một chút. Khi mở mắt ra đập vào mắt là đôi môi đỏ mọng mê người, khuôn mặt đang ngủ hết sức ngọt ngào, anh không tự chủ được mà hôn lên…

Anh chắc chắn là bị người ngoài hành tinh ám rồi, đầu óc hoàn toàn không tỉnh táo, chạm môi còn chưa đủ anh còn đem đầu lưỡi với vào, không nhưng thế cô còn ngây ngốc đáp lại. Hai người hôn nhau say đắm, hôn đến cả người anh nóng bừng, giật mình hoàn hồn anh nhanh chóng nhảy xuống giường chạy nhanh vào phòng tắm xối nước lạnh dập lửa.

Anh cũng không hiểu lúc đó sao lại dễ dàng bị tác động như vậy. Cả một ngày bất kể anh cật lực coi nhẹ thế nào, trong đầu đều không tự chủ được hiện lên hình ảnh nụ hôn ban sáng, hơn nữa cảm giác còn rất thích thú.

Khốn Khiếp! Anh làm sao có thể say mê như vậy?

Không thể được!

Anh hẳn phải cảm thấy xấu hổ, cảm thấy hối hận mới đúng, làm sao có thể cảm thấy cô thật ngon miệng, thật hợp với khẩu vị của anh, ăn còn muốn ăn thêm…

Đồ hạ lưu! Khấu Quân Khiêm ngươi đúng là cầm thú—Không, ngay cả cầm thú cũng không bằng.

Đóa hoa thanh thuần như vậy mà người còn muốn nhúng chàm, vậy mà còn nói xem người ta như em gái mà bảo vệ! có anh trai nào giống như ngươi, mặt người dạ thú…Anh một mặt phỉ nhổ chính mình, mặt khác không thể quên được cảm giác mềm mại của cô. Cả một ngày giằng co giữa lý tính cùng thú tính, thần kinh nhanh chóng phân liệt.

Mọi người nói xem việc này sao có thể kể cho Diệp Dung Hoa biết.

“Sắc mặt anh nhìn không được tốt lắm, cơm nước xong em đưa anh về phòng nghỉ ngơi nhé”

“Không cần” anh cả kinh không chút nghĩ ngợi cự tuyệt.

“A?” bị anh đột nhiên cao giọng làm cho giật mình, Diệp Dung Hoa sững sờ nhìn anh

“Sao tự nhiên anh lại kích động vậy?”

Bởi vì Khúc Hải Tần còn đang trong phòng!

Anh không muốn cô biến thân chính mình trốn dười gầm bàn nữa cho nên mỗi lần Diệp Dung Hoa đến đây cô đều để tránh ở trong phòng, cô lại kiên quyết không đồng ý anh nói cho Diệp Dung Hoa biết đến sự tồn tại của cô. Anh quả thật không thích cảm giác lừa dối như vậy nhưng lại không dám cãi lời cô.

So với lừa gạt anh càng sợ làm Khúc Hải Tần mất hứng hơn.

“Anh, phòng đang bừa bộn lắm cho nên…. ” Không giỏi nói dối nên chỉ nghĩ ra được lý do này thôi.

“Không phải anh giấu phụ nữ trong phòng đấy chứ?”

“Hả?” cô linh cảm được sao? Hay do anh biểu hiện quá rõ ràng?

“Em đùa thôi” Diệp Dung Hoa cười cười đứng dậy thu dọn bát đũa trên bàn nhưng chẳng may va vào cạnh bàn

“A” vừa nghe tiếng thét anh theo phản xạ giơ tay ra đỡ, cô hoảng sợ chưa kịp định thần đã ngã ngồi trên đùi anh.

Tự nhiên được mỹ nhân ngã vào lòng Khấu Quân Khiêm lúc đầu hơi sửng sốt sau khi lấy lại tinh thần anh mới phát hiện tư thế của hai người hơi mờ ám. Anh cơ hồ còn thấy được từng sợi lông mi của cô, cảm giác được hơi thở của cô, cơ thể mềm mại, nữ tính đủ để khơi gợi hóc môn giống đực…Những lúc như này chắc hẳn phải hôn môi? Cô cũng không có tránh đi như là ngầm đồng ý, là đàn ông chắc hẳn phải hiểu ý mà hôn xuống thế nhưng….

“ A! đau quá chân của tôi” Anh thảm thiết kêu lên, cả người đau đớn ngã ngồi trên ghế sô fa.

“A! xin lỗi anh” Diệp Dung Hoa vội vàng đứng dậy kiểm tra vết thương ở chân anh.

“Không biết miệng vết thương có bị hở ra không nữa? hay mình đến bệnh viện kiểm tra xem thế nào?”

Anh lắc đầu, vẫn ngồi yên giả chết trên ghế.

“Không cần đâu!em đừng lo, một lát là đỡ thôi”

Diệp Dung Hoa đăm chiêu nhìn anh sau đó lặng lẽ thu dọn bát đũa vào bếp để rửa, sau khi xong việc quay ra lại hỏi anh một lần nữa

“ Thật sự không cần đến bệnh viện?”

“Không cần, em bận thì cứ đi làm việc của em đi”

“Vậy em sang nhà đồng nghiệp soạn giáo án, có việc gì thì gọi điện cho em”

“Được, tạm biệt”

Diệp Dung Hoa nhìn anh suy ngẫm một vài giây, chăm chú đến nỗi làm anh chột dạ phải đứng lên mới dời đi. Cô đi rồi anh mới ngồi dậy vẻ mặt đau khổ thở dài. Vì sao trong nháy mắt ấy anh lại chần chừ không hôn xuống? trong đầu còn hiện lên hình ảnh của người khác…. Trong giây lát anh hoàn toàn không nghĩ nhiều, đến khi ý thức trở lại đã kêu lên chân đau. Ngay cả anh cũng cảm thấy hành vi của mình thật đáng đánh đòn nhưng là…anh phát hiện bản thân thật sự không muốn hôn cô. Anh cũng không biết cô có phát hiện anh trong nháy mắt chần chừ, cô còn thương anh chân đau bất tiện, tối ngày mang cơm sang nhà trong khi đó anh lại nghĩ đến cảm giác khi hôn người khác, ở trước mặt cô đùa giỡ ngu ngốc…. Anh lắc đầu thở dài, lết chân sắp tàn phế về phía phòng ngủ.

“Hải Tần! Dung Hoa đi rồi cô còn không ra đi?”

Không có tiếng trả lời, anh mở cửa vào thì thấy cô đang quấn chăn kín người thoạt nhìn giống hệt con sâu lông. Nhớ đến sáng nay khi hôn cô, cô cũng nằm ở vị trí đó.

Ngừng! Mày thật là súc sinh!

Đã biết là không đúng mà vẫn còn vương vấn mãi, đúng là không có liêm sỉ. Trấn chỉnh lại đầu óc một lúc anh mới đi đến xem xét. Khúc Hải Tần vẫn còn đang ngủ say. Anh đưa tay vào trong chăn kéo bàn tay cô xem xét, chắc chắn đường vân tay vẫn rất rõ ràng, cô chỉ là đang làm biếng thôi, lúc này mới an tâm đi đến, ngồi xuống bên giường lẳng lặng nhìn cô chăm chú. Sự việc bộc phát ngoài ý muốn sáng nay, cô hẳn là còn đang nửa tỉnh nửa mê cho nên nhìn anh vẫn bình thường cũng không có đuổi đánh anh, nhưng lương tâm anh không thể coi như chưa xảy ra chuyện gì. Muốn khai rõ với cô nhưng không đủ dũng khí….

Hại cô mặt mày hốc hác còn cướp đi nụ hôn đầu của cô, chỉ với hai điều này anh đã đủ lĩnh án tử hình hàng trăm lần. Mà hiện tại chỉ cần nhìn gương mặt ngọt ngào say ngủ này cũng khiến anh không tự chủ mà động lòng. Lúc phát hiện hành vi của chính mình anh đã hôn trụ môi cô. Anh đang làm gì vậy? Khấu Quân Khiêm trừng lớn mắt, kinh hãi lập tức lui ra nhất thời không kịp thăng bằng cả người ngã khỏi giường va vào giá vẽ, dụng cụ rơi lả tả dưới đất, không những thế còn rơi trúng chân đau của anh, đau đến nỗi anh chỉ muốn khóc thét lên.

Khúc Hải Tần bị đánh thức liền tỉnh dậy, ngồi dậy hoang mang nhìn anh đang chật vật không chịu nổi

“ Anh làm sao đấy?”

Chả sao hết! trộm sắc bị báo ứng thôi.

Đương nhiên không thể nói cho cô biết. Hỏng rồi! anh thật sự có bệnh. lúc cần hôn thì không hôn, khi không nên hôn thì lại rung động hôn xuống, sao lại như vậy?

Đối với Diệp Dung Hoa anh thật sự không hôn xuống được, bản thân tiết ra một loại bài xích. Còn với Hải Tần, chỉ nhìn cô anh cũng tựa như bị quỷ ám, chỉ muốn ôm cô, hôn cô, giống như nhìn thấy đồ ăn mình thích không nhịn được muốn nuốt nó vào bụng.

Đợi chút, thích?

Giống như có sét đánh, trong nháy mắt tỉnh ngộ, Khấu Quân Khiêm khiếp sợ không thể nhúc nhích, cả người dại ra. Khúc Hải Tần thấy vẻ mặt anh có vẻ mờ mịt, quan tâm tiến lại gần nhìn anh đánh giá “Anh không sao chứ?”

Đầu ngón tay vừa mới chạm đến, cả người anh như phải bỏng, kinh hãi né tránh sau đó lại ngốc nghếch va vào tủ quần áo tạo ra âm thanh rất lớn.

“Anh gặp ma à?” phản ứng có phải quá khoa trương rồi không.

“Đúng vậy” quả thật gặp ma rồi, nếu không sao có thể phát sinh chuyện như vậy…thật mất mặt.

Khúc Hải Tần ánh mắt buồn bã, bàn tay dừng lại giữa không trung, đáng tiếc Khấu Quân Khiêm vừa chịu đả kích mãnh liệt không phát hiện ra, mờ mịt đứng dậy lết chân nửa tàn phế tập tễnh đi ra ngoài. Anh cần thời gian để bình tĩnh lại, tình hình như bây giờ thật không bình thường, rốt cuộc anh đang gặp phải tình huống gì vậy trời. Hoàn toàn không để ý bản thân bỏ đi như vậy có bao nhiêu tổn thương người khác.

“Gặp ma sao…. ” Khúc Hải Tần tự lẩm bẩm khe khẽ.

Từ khi anh nhận rõ được mọi chuyện, anh bắt đầu thấy sợ hãi khỉ ở gần cô, đối với cô chỉ e tránh còn không kịp. Sống đến từng này tuổi Khấu Quân Khiêm lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy.

Rốt cuộc tình yêu là cái gì?

Không ai nói với anh, cũng không có sách nào nhắc đến “Tình yêu sét đánh” để cho anh tham khảo cho nên khi vừa gặp được Diệp Dung Hoa bị nụ cười ấm áp của cô làm cho cảm động. Mỗi lần nhìn thấy cô đều bị sắc đẹp của cô mê hoặc, nhìn không chuyển mắt, nhìn đến ngây cả người. Anh cho rằng đó chính là tình yêu, vì thế mới điên cuồng theo đuổi. Sau đó khi đã đuổi đến nơi anh mới phát hiện hóa ra không có vui vẻ như vẫn nghĩ. Cảm giác giống như ngắt một bông hoa đẹp, mỗi ngày đều ngắm nhìn, tự đáy lòng yêu thích nhưng khi đói bụng anh thà lục tìm tủ lạnh tìm rau xà lách cũng sẽ không nghĩ nuốt luôn bông hoa vào bụng. Hoa chỉ có thể nhìn từ xa mà thưởng thức. Diệp Dung Hoa cũng tựa như bông hoa kia vậy. Tình cảm này là thưởng thức, là ngưỡng mộ nhưng không phải tình yêu.

Hoa, cho dù không đem được về nhà chỉ có thể ngắm nhìn cũng không cảm thấy đáng tiếc nhưng rau xà lách thì khác, là loại rau anh thực sự muốn ăn, nếu không có được anh sẽ nhớ mãi không quên, bẻ cổ tay tiếc nuối. So sánh như vậy có lẽ chẳng ra làm sao nhưng đây mới chính là tâm tư của anh lúc này. Diệp Dung Hoa xinh đẹp đối với anh mà nói là một loại thần thánh, khách quan hơn, 10 tên đàn ông thì đến 8 tên coi cô là người tình trong mộng nhưng không nhất định phải lấy được cô về nhà bởi vì ngưỡng mộ chưa chắc đã là tình yêu. Ngưỡng mộ cảm giác giống như là mơ vậy, còn tình yêu thực sự không có đẹp như vậy. Tình yêu không phải là thiên đường màu hồng mà chính là một dòng suối bình lặng, chân thật, nhưng lại đến một cách đột ngột không báo trước. Nếu Khúc Hải Tần không xuất hiện, trong cảm nhận của anh, tình yêu xa xôi kia có thể thật sự hạnh phúc, nhưng mà không kịp, trong trái tim anh đã có một dòng suối khác nhẹ nhàng lưu chuyển, bình lặng đến nỗi chính anh còn không nhận ra.

Cô gái ấy khi cười rộ lên khiến anh không tự chủ cũng cong khóe môi, lúc bi thương làm cho anh muốn đem ngực mình làm chỗ dựa cho cô. Rõ ràng cô không hề nữ tính, mỗi khi ra ngoài đều phải xin phép, muốn được cô quan tâm, thấy cô vui vẻ không phiền não, chuyện gì cũng muốn cùng cô chia sẻ, sợ cô tức giận, sợ cô không vui, mọi chuyện đều theo ý cô, ghét bị nói lảm nhảm lại vì cô bỏ đi những thói quen của mình, luôn nghĩ bản thân còn có thể làm cho cô những gì…Tâm tình anh rõ ràng cảm nhận được, tình yêu đã sớm nảy sinh trong lòng chỉ là anh vẫn mơ mơ hồ hồ.

Anh có thể tưởng tượng bị Diệp Dung Hoa cự tuyệt nhưng không thể hình dung nếu không có Hải Tần sẽ như thế nào! Mất mặt! anh tự nhiên làm nên chuyện rối rắm này, bây giờ phải làm thế nào mới tốt đây?

Lâm Giang trên đường về nhà đi qua trạm xe bus thấy Khấu Quân Khiêm vẫn ngồi trên ghế đợi, khi thì nhíu mày, khi thì thở dài, thắc mắc không hiểu anh ta đang làm gì vì thế tiến đến hỏi thăm.

“ Quân Khiêm trễ như vậy rồi anh còn ở đây là chi?”

Anh tinh thần suy sút, sống chết giương mắt lên, vừa vặn nhìn thấy nhãn hiệu trên tay đối phương “ Siêu thấm suốt đêm”

“ Tôi muốn hỏi anh một việc”

“ Được! anh hỏi đi”

“Nếu anh gặp một người, cảm thấy cô ấy rất thuận mắt, rất ngọt ngào, rất đáng yêu, càng nhìn càng muốn ôm ôm ấp ấp, muốn gần gũi, muốn đặt trên giường làm cầm thú. Đây là ý gì?” muốn biết sự thật cần phải học hỏi người có kinh nghiệm quả không sai.

“ Đấy là cảm giác khi yêu! Tôi mỗi đêm nhìn Ninh đều như vậy”

1 lời nói trúng phóc!

“Cảm ơn anh đã chân thành trả lời, không chậm trễ anh mua băng vệ sinh về nhà nữa, thuận buồn xuôi gió nhé” Anh khoát tay tiếp tục trầm tư, rõ ràng biết rõ đáp án nhưng khi chính tai nghe thấy vẫn bị đả kích lớn.

“Anh không về sao?”

Muốn tôi đi cùng với túi băng vệ sinh này hay sao? Khấu Quân Khiêm nhìn lại mình rồi nhìn người đàn ông với túi BVS trong tay….

“Cũng được” vài 3 giây đã xóa bỏ chướng ngại tâm lý, cùng Lâm Giang đi về nhà. Nhìn thấy cửa nhà mình anh ngược lại hơi chần chờ.

“Anh đi trước đi tôi còn có chút việc cần giải quyết, lát mới về. ”

Lâm Giang nhìn anh một cái không có hỏi nhiều, xoay người đi về nhà. Thật kỳ lạ! Quân Khiêm hỏi như vậy chắc chắn trong lòng anh ta đã có người mình thích, thích là cảm giác rất tốt đẹp mà sao trông anh ta lại bi thảm thế kia?

Khấu Quân Khiêm ngồi trước cửa nhà tiếp tục buồn rầu.

Nếu không thích một người thì thừa nhận là tốt nhất. Lúc trước anh làm chuyện ngu xuẩn chả nhẽ không dám chịu trách nhiệm hay sao? Ngay cả anh cũng cảm thấy bản thân thực quá đáng, giống như đùa giỡn tình cảm của người khác vậy, nếu anh là Diệp Dung Hoa nhất định sẽ tức giận cho anh một trận tàn phế. Nhưng như vậy cũng tốt, thản nhiên nhận sai, dũng cảm gánh vác cùng lắm thì tàn phế nốt chân kia thôi, không có gì là không thể giải quyết, chẳng qua vấn đề có chút phức tạp người anh thích lại không còn tồn tại trên cõi đời này.

Suy nghĩ tích cực hơn mà nói nếu có thể cả đời sống như thế này cũng tốt, anh là người rất dễ hài lòng nhưng nghiêm trọng là cô có thể sẽ không tình nguyện. Lúc trước cô tích cực giúp anh theo đuổi Diệp Dung Hoa đến vậy chứng tỏ cô không có ý với anh, không ăn giấm, không đau lòng, không suy nghĩ, còn có thể tự động trốn đi không muốn phá hư chuyện yêu đương của anh. Về điểm này anh vẫn có thể tự thuyết phục bản thân rằng cô không yêu anh cũng không sao, có thể nhìn thấy cô, sống cùng cô là tốt rồi, ít nhất anh còn có thể tự an ủi bản thân ngoài ở bên anh cô chỗ nào cũng không đi được nhưng là anh làm thế nào để nói ra đây?Làm thế nào để cho cô biết anh kỳ thực yêu cô, yêu đến không thèm để ý cô đã chết, không thèm để ý cô có yêu anh hay không, như vậy cô sẽ nghĩ sao?

Cô đã từng vì vận thế của anh mà suy nghĩ, khổ sở áy này, cô thiện lương như vậy nếu như biết tâm ý của anh mà không thể đáp lại sẽ áp lực thế nào. Huống chi trước mắt thân thể cô chỉ có thể ở dưới mái nhà này như vậy giống như anh vừa thu giữ cô vừa ức hiếp cô, anh cũng không muốn. Cho nên kết luận là anh yêu phải một người nhưng bản thân lại cho rằng mình yêu một người khác, về sau lại biến thành anh yêu cô gái này mà cô gái ấy lại là một con ma hơn nữa con ma ấy lại không hề yêu anh, anh cũng không thể theo đuổi thậm chí không thể cho cô biết…Làm thế nào cũng không xong?Anh hoàn toàn không có dũng khí đối mặt với Khúc hải Tần.

Hiện tại đã biết rõ tâm ý của mình, anh thực sự rất khó che giấu, làm bộ không có chuyện gì xảy ra. Nếu chẳng may vẻ mặt anh lộ rõ sự say mê thì làm sao bây h? chẳng may…chẳng may cô cảm thấy phiền phức lại không thể tránh mặt thì phải làm sao? Nhỡ đâu…

Anh suy nghĩ rất nhiều, chưa bao giờ đầu óc đơn giản của anh lại phải suy xét nhiều việc như vậy. Nhưng chuyện này liên quan đến cô, anh không thể không cẩn thận để ý nhưng kết quả chỉ làm cho vấn đề tầng tầng lớp lớp càng thêm phức tạp.

Anh về nhà nhưng vẫn chưa chịu đi vào.

Khúc Hải Tần đứng ở ban công nhìn xuống, người đàn ông thà chịu giá lạnh, muỗi đốt cũng không bước vào nhà trong lòng cảm thấy đau xót. Cô biết rõ ràng đó là vì cô. Là cô làm cho anh có nhà không thể về.

Tuy rằng anh giống như một sinh vật đơn bào, não cũng không có nhiều nếp nhăn nhưng trên thực tế cô chưa bao giờ coi anh là đồ ngốc, anh chẳng qua chỉ lựa chọn sống cuộc sống đơn giản mà thôi, không muốn chuốc phiền phức vào người. Anh có phản ứng thế này có lẽ nào anh đã nhận thấy điều gì?Nụ hôn sáng nay, cô hẳn là không được nghĩ đến, nhưng lúc anh mơ mơ màng màng hôn cô, cô không có cách nào không đáp ứng cho dù lúc ấy trong mắt anh là Diệp Dung Hoa.

Anh từ đầu đến cuối luôn luôn yêu ghét rạch ròi. Người anh yêu là Diệp Dung Hoa, muốn là Diệp Dung Hoa, là tại cô tự mình đa tình, cho dù giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra thì với con người chính trực như anh cũng sẽ không khỏi chột dạ cùng áy náy khi đối mặt với cô. Cô không muốn như vậy, là cô khiến anh khó xử, hại anh ngay cả đối gặp với cô cũng không dám…

Cuối cùng Khấu Quân Khiêm cũng quyết định vào nhà, bởi vì nếu không vào cô sẽ chờ cửa bất kể muộn như thế nào. Khúc Hải Tần lúc này đang ngồi trên salon chơi với cún con làm bộ không biết gì cả “ Anh đi đâu vậy? trễ thế này rồi”

“A`! tôi đi dạo loanh quanh một chút”

Đi dạo? cô đưa tầm mắt xuống chân phải đang quấn đầy băng gạc của anh.

“Này! Cô đừng xem thường tôi nha” thấy cô dùng ánh mắt đó nhìn anh lập tức đưa ra kháng nghị.

Cô trợn trừng mắt lười không muốn tiếp tục đề tài thiếu dinh dưỡng này.

Khấu Quân Khiên đi vào phòng tắm tắm rửa sau đó lên giường chuẩn bị đi ngủ, anh cố ý để đèn đầu giường cho cô khỏi sợ hãi. Cô tựa hồ không muốn nghỉ ngơi, vẫn ngồi trên tràng kỷ luyện tập vẽ tranh.

“Chúng ta nói chuyện một chút, cho dễ ngủ”

“Được thôi! Nói chuyện gì?” Cô tùy tiện đáp đầu cũng không nâng lên.

“Cô…. tôi hỏi cô làm thế nào mới có thể lấy lòng phụ nữ? ý tôi là cô sẽ bị động lòng bởi những việc như thế nào…”

“Anh hỏi chuyện này làm gì? Chẳng phải đã giúp anh theo đuổi được Diệp Dung Hoa rồi sao?”

Lúc đó là Diệp Dung Hoa còn hiện tại người anh nói đến là cô, làm sao giống nhau kia chứ?

“Đây là tôi đang nói ví dụ, nếu là cô thì sao…. . ”

“Chỉ cần toàn tâm toàn ý với tôi, để tôi biết anh ta thật lòng là được” Phụ nữ trên thế giới đều giống nhau cả.

“Nghe cũng không khó lắm nhỉ” chuyện này anh có thể làm được.

Khấu Quân Khiêm lại trộm liếc cô một cái ra vẻ lơ đãng đề nghị “Cô có muốn ngồi trên giường cho thoải mái không?”

Phòng chỉ có một tràng kỷ, cứng như vậy sao mà ngồi, hơn nữa sáng quá cũng không tốt, tuyệt đối không phải anh có ý đồ xấu đâu nha…. Anh tự mình tìm lý do biện giải.

Cô liếc mắt như có như không nhìn anh rồi ngồi lên giường. Thấy cô tín nhiệm mình như vậy, hoàn toàn không cảnh giác, anh hơi hơi chột dạ. Nhân cơ hội này anh muốn thử một chút.

Anh tiếp tục làm bộ lơ đãng, như đang đơn thuần trò chuyện “ Hải Tần! cô thực sự hy vọng tôi và Diệp Dung Hoa đến với nhau sao?”

“Là chính anh hy vọng, tôi chỉ thuận theo anh mà thôi”

Quả thật như vậy, anh ngay cả tình yêu là gì cũng không biết rõ mới đem sự tình thành ra như vậy….

“Nhưng cô có nghĩ nếu tôi với cô ấy đến với nhau thì cô phải làm sao bây h?Cô đã nói chuyện này người thường không thể chấp nhận, cô ấy lại không có gan lớn đến vậy…”

Ách! Nghe qua có vẻ giống như đang uy hiếp vậy? giống như cô không thể không theo anh, nếu không anh với Diệp Dung Hoa ở cùng nhau, cô liền không có chỗ dung thân.

Vì thế anh vội bổ sung vài câu” Không phải tôi không cần cô, cô đừng hiểu nhầm, tôi chỉ cảm thấy như bây giờ cũng tốt, nếu cô ấy không thể chấp nhận, tôi…có thể để cô ấy ra đi”

Buông tha Diệp Dung Hoa sẽ không còn ai khác, anh với cô có thể cả đời bên nhau.

Liệu cô có đông ý hay không?

Khúc Hải Tần không chút để ý vẫn vẽ linh tinh lên giấy “ Anh có biết mình đang nói gì không đấy?”

Đó là Diệp Dung Hoa người mà cả đời anh khát vọng.

“Tôi biết! dù sao nếu không có cô tôi cũng không theo đuổi được cô ấy” vì cô anh sẵn sàng từ bỏ người trong mộng có gì đáng tiếc chứ?

Cô từ đầu đến cuối vẫn im lặng, cúi đầu, bóng tối che khuất gương mặt khiến cho anh không nhìn rõ biểu cảm của cô.

Khấu Quân Khiêm chờ đợi có chút hoảng hốt “Được không? Nếu cô đồng ý ngay ngày mai tôi sẽ nói rõ ràng với cô ấy…”

“Không cần”

“Hả?” anh sửng sốt

“Tôi nói không cần, anh với cô ấy đang tốt đẹp như vậy, tôi không sao cả”

“Cô…. không sao cả?” Anh vẫn chưa hết sững sờ nhất thời không đoán được ý tứ gì

“ Cho dù cô ấy không chấp nhận cô cũng …không sao?

Cô khép lại tờ giấy, xuống giường, đi thong thả ra cửa, nhẹ nhàng bỏ lại một câu

“ Không sao cả!Tôi sẽ tự mình biến mất”

Không sao cả, tôi sẽ tự mình biến mất…biến mất.

Khấu Quân Khiêm chập chạp tiêu hóa những lời này. Cô tình nguyện biến mất cũng không muốn ở cùng với anh?

Chỉ một câu ngắn ngủi lại giống như nhát dao sắc bén đâm vào ngực anh đau đớn. Cô muốn anh vui vẻ ở bên Diệp Dung Hoa lại không cần chỉ hai người bọn họ bên nhau. Cô nói không cần…tình nguyện biến mất.

Rất đau, đau đến chết lặng lại không thể tiến lên hỏi cô, tại sao anh lại không được?

Cô cự tuyệt thực sự tuyệt tình, sạch sẽ lưu loát.

Khấu Quân Khiêm nhắm mắt lại.

Hóa ra, tình yêu chân chính có thể khiến cho người ta đau lòng đến vậy!
Bình Luận (0)
Comment