Về Người Tôi Yêu

Chương 73

“Không phải lúc trước Tưởng Kình đã kéo chúng ta nhập cổ phần vào dự án của anh ấy sao?” Lương Tị nói: “Dự án của anh ấy là một viện dưỡng lão kết hợp chăm sóc y tế và điều dưỡng. Chị em thấy nó tốt và muốn đầu tư, nhưng ngân sách vượt xa dự định nên Tưởng Kình muốn năm người cùng hợp tác để chia sẻ rủi ro.”

“Có phải ở trên tỉnh không?” Lý Thiên Thuỷ hỏi.

“Ừ.” Lương Tị tiếp tục: “Hiện tại có bốn người, chị em muốn em tham gia. Nhà máy có cổ phần của em, em có thể rút tiền.”

“Em có muốn tham gia không?”

“Sau khi nghe chị em nói về nó, em có hơi muốn tham gia.”

“Vậy tham gia đi.”

“Vậy thì từ nay về sau em và Tưởng Kình sẽ là đối tác.” Lương Tị nhìn anh.



“Em sợ có người nhỏ nhen, sẽ ghen.”



“Anh không sợ.” Lý Thiên Thuỷ rất tự tin.

“…Chà chà.” Lương Tị đẩy nhẹ anh, “Tự tin đến vậy à.”

“Tất nhiên.” Lý Thiên Thuỷ trả lời một cách nghiêm túc.

Lương Tị nhìn một bên mặt của anh, càng nhìn càng thấy anh đẹp trai. Lý Thiên Thuỷ hai tay chống cằm, làm giống như đóa hoa đang nở, “Anh rất lung linh đáng yêu.”

Lương Tị cười phá lên, mắng anh vớ va vớ vẩn.

Đường quê bốn phía thông thoáng, gió thổi mạnh, mắt hai người đều hơi đỏ lên vì gió, còn hơn nửa tiếng nữa là kết thúc giờ nghỉ trưa của Lương Tị, nhưng không ai đề nghị quay trở về cả, cứ kề sát như vậy chậm rãi bước đi. Lương Tị nói gần đây cô rất tốt, thỉnh thoảng sẽ như quay lại khoảng thời gian ở Tân Cương, người đầy tâm trạng, cũng rất không ổn, cứ luôn muốn trêu chọc Lương Minh Nguyệt. Rõ ràng là đánh không lại chị, nhưng có lẽ vì đánh không lại cho nên cô mới luôn muốn khiêu khích chị như vậy.

Lý Thiên Thuỷ chăm chú lắng nghe những gì cô nói, cô vừa nói vừa khua tay múa chân kể về cái đêm chị dâu họ đến nhà mình, cô nói rất nhiều về hoàn cảnh xã hội mà những bà mẹ nội trợ ngày nay đang gặp phải. Sau đó, cô nói về Lương Minh Nguyệt, nói rằng mình đã xem trộm nhật ký thời đại học của Lương Minh Nguyệt, lý tưởng của chị là trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, có thể giúp đỡ những phụ nữ có hoàn cảnh khó khăn hơn.

“Lúc đó em mới học cấp hai, khi thấy những gì chị mình viết em đã rất sốc.” Lương Tị nói: “Lúc đó chị em cũng chỉ mới hai mươi tuổi.”

“Không thể nghĩ đến.” Lý Thiên Thuỷ nói.

“Đúng vậy, trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ và giúp đỡ những người phụ nữ có hoàn cảnh khó khăn hơn là một lý tưởng cao đẹp!” Lương Tị nói: “Chị ấy đúng là đã làm được. Sau khi tốt nghiệp, ba mẹ em cho rằng chị ấy sẽ ở lại Thượng Hải, nhưng không ngờ rằng chị ấy lại về quản lý nhà máy.”

“Số lượng công nhân nữ ở nhà máy của nhà em rất nhiều. Nhiều nhà máy sẽ dựa trên sản lượng mà đổ xô tuyển dụng công nhân nam, bởi vì thể lực của công nhân nữ quả thực kém hơn so với công nhân nam, hơn nữa còn vướng bận rất nhiều việc, họp phụ huynh ở trường, con cái nhức đầu nóng sốt, đám cưới, đám tang ở nhà… …Tỷ lệ lao động nữ xin nghỉ cao hơn nhiều so với lao động nam. Nhưng nhà máy của chúng em chỉ cần vượt qua kiểm tra y tế là sẽ không từ chối ai hết. Tỷ lệ nam nữ của toàn bộ các phòng ban trong tòa nhà văn phòng của chúng em là 2: 8.”

“Chị em là một nữ doanh nhân có trái tim nhân hậu và có trách nhiệm xã hội.” Lương Tị kết luận. Cô hoàn toàn quên rằng chị gái mình cũng đã từng là một nhà đầu cơ bất động sản khét tiếng.



Buổi chiều Lương Tị đến tìm Lương Minh Nguyệt, trao cho chị một cái ôm và nói rằng mình thương chị rất nhiều. Lương Minh Nguyệt kêu cô đi đâu cũng được, đừng có càng ràng ở đây. Lương Tị không đi, dựa vào bàn hỏi chị có muốn ăn cái này cái kia không.

Lương Minh Nguyệt quả thật cũng có thứ muốn ăn, chị nói muốn ăn bánh mì dẹt Xibe, vì trước đó chị đã ăn một lần rồi. Lương Tị lập tức vỗ bàn, “Không vấn đề gì, ngày mai em sẽ làm.”

Lúc trước cô làm bánh mì dẹt Xibe một lần, nhưng vì phải làm bột trước hai tiếng rất phiền phức nên cô không làm lại nữa.

Lương Tị ngồi đó lảm nhảm một lúc, định quay lại làm việc, nhưng bị Lương Minh Nguyệt gọi lại, nói có lẽ cô không thể tham gia vào dự án viện dưỡng lão được, sau này có dự án phù hợp sẽ nói với cô.

Lương Tị nhìn chị, “Tại sao?”

“Hôm nay chị đã hỏi Tưởng Kình, anh ta nghe nói em muốn tham gia thì nói đã đủ người.”



“Ý chị là sao? Em muốn tham gia, nhưng đã đủ người?”

“Chị nghĩ lại thì cũng thấy không thích hợp, để nói sau đi.” Lương Minh Nguyệt gạt cô.

“Tại sao? Hôm trước chị nói em là người thích hợp nhất.” Lương Tị không đồng ý.

“Tưởng Kình không cho em vào, chị biết làm sao?”

“Vậy chị cũng không được vào.”

“Biến!” Lương Minh Nguyệt mắng cô.

“Không biết đâu, em muốn tham gia!”

“Anh ta không cho em vào, chị có thể làm gì đây? Dự án này là do người ta tìm.” Lương Minh Nguyệt thấy cô phiền.

“Em không biết, em muốn tham gia!”

“Chị mắc nợ em à? Trước đây chị kêu em đầu tư, em nói rủi ro này rủi ro nọ…”

“Không giống nhau, hiện tại em còn muốn tiết kiệm một ít tiền mua sữa bột…” Nói còn chưa dứt lời, thấy Lương Minh Nguyệt sắp đánh mình, cô liền xoay người bỏ chạy. Còn chưa chạy được bao xa, cô quay lại nắm lấy khung cửa, “Em không biết, em muốn tham gia!”

Lương Minh Nguyệt thấy quá phiền, bèn gọi cho Tưởng Kình hẹn anh ấy ra ngoài ăn tối. Tưởng Kình từ chối, nói rằng buổi tối đã có hẹn. Lương Minh Nguyệt vốn bật loa ngoài, “Em nghe rồi đó, người ta không muốn gặp!”

“Không tham gia thì không tham gia, không thèm…”

“Đi làm đi.” Lương Minh Nguyệt cảnh cáo cô.

Lương Tị quay đầu đi làm việc của mình, Lương Minh Nguyệt suy nghĩ một lúc, sau đó gọi lại cho Tưởng Kình.

Tưởng Kình đến nhà máy trước giờ tan làm, tình cờ gặp Lương Tị trong tòa nhà văn phòng, hai người chạm mặt nhau, cả hai đều có chút xấu hổ, Lương Tị là người chào hỏi trước, “Đến tìm chị em à.”

“Anh có hẹn với chị em.” Tưởng Kình gật đầu.

“Chị ấy đang ở văn phòng.”

“Ừ, anh lên trước.” Tưởng Kình nhấc chân đi lên lầu. Anh ấy vẫn giống như trước đây, ăn mặc như một lãng tử, nhưng không bóng bẩy, trông rất tự tin và hào hoa.

Nửa tiếng sau Tưởng Kình từ tòa nhà văn phòng đi xuống, đứng xoay lưng lại đốt một điếu thuốc, khi một cơn gió lạnh ập đến, anh ấy siết chặt áo khoác da, không nhúc nhích, vừa hút thuốc vừa nhìn khu nhà máy trống trải.

Vừa lúc tan tầm, có một nữ công nhân trùm kín mít không thấy mặt chạy xe điện ngang qua, anh ấy huýt một hồi sáo dài về phía người đó, người đó phanh gấp, kéo khăn quàng cổ xuống lộ mặt ra, mắng: “Tên thối tha nhà mày thiếu đòn à, bà đây có thể làm mẹ của mày luôn đó!”

Tưởng Kình híp mắt cười nói: “Chào dì, con mắt kém, không nhận ra dì.”

“Biến đi! Chỉ được cái giống thằng cha mày, cả ngày không học được thứ gì tốt.” Nữ công nhân sau khi mắng xong liền rời đi, “Còn đứng đó hứng gió, cho chết cóng mày luôn đi!”

“Dì ơi, có ai không làm mai cho con đi!” Tưởng Kình hét về phía bà ấy.

“Làm mai mẹ mày ấy!”

“Không làm mai thì thôi, làm gì chửi bậy?” Tưởng Kình ném mẩu thuốc xuống đất, dùng giày Jeep dụi tàn thuốc, rồi quay lưng lại đốt tiếp điếu nữa.

Hút ba điếu liên tiếp, chọc ghẹo hai nữ công nhân, xoa cái mũi đỏ bừng vì lạnh, anh ấy chạy một mạch đến nhà ăn. Thấy Lương Tị đang ăn cơm, anh ấy cũng tuỳ tiện chọn mấy món, chỉ vào Lương Tị nói với dì nhân viên: “Quẹt thẻ của cô ấy.”



Lương Tị quẹt thẻ, nói với dì phụ trách múc đồ ăn: “Đừng lấy bông cải xanh cho anh ấy.”

Tưởng Kình nghe vậy cũng không nói tiếng nào, anh ấy vốn không thích ăn bông cải xanh. Anh ấy bưng khay cơm ngồi xuống bàn của Lương Tị, thẳng thắn hỏi: “Anh nghe chị em nói em muốn trở thành cổ đông của viện dưỡng lão?”

“Nếu chưa đủ người thì em có ý định này.” Lương Tị nói.

“Được rồi, đợi mọi thứ tiến hành anh sẽ đưa hợp đồng cho em.”

“Em có thể tham gia?”

“Chị của em đã nói với em chi tiết chưa? Không có quyền lực thực tế, toàn bộ đều do đội ngũ quản lý.” Tưởng Kình vùi đầu ăn cơm.

“Em biết.” Lương Tị đã rõ, suy nghĩ một chút, nói: “Cảm ơn anh.”

Tưởng Kình rút khăn giấy xì mũi, “Cảm ơn gì không biết.” Sau đó anh ấy nói: “Không cần em… Chu Phi Phi là em họ của em à?”

“Đúng vậy.”

“Nói cô ấy đừng tiếp tục cố ý gặp anh nữa, mục đích quá rõ ràng.” Tưởng Kình nói.

“Anh nói rõ với em ấy đi…”

“Không đáng, tránh làm cho người ta khó xử.” Tưởng Kình rút điếu thuốc ra, “Anh cũng có bạn gái rồi, mẹ anh rất thích. Bọn anh cũng là một đôi hoàn mỹ, đều là kết hôn lần hai…” Nghĩ đến gì đó, anh ấy lại nhét điếu thuốc lại. “Lời khó nghe anh sẽ không nói, nhưng cũng sẽ không nói lời chúc phúc, sau này có việc gì thì cứ việc lên tiếng.”

“Anh cũng vậy.” Lương Tị rất cảm động, “Có chuyện gì thì cứ nói.”

Tưởng Kình nhìn cô, rồi né ánh mắt đi, “Cứ vậy đi, có gì sau này lại nói. Chuyện kia… em tham gia vào thì vừa đủ, anh cũng không cần phải đi khắp nơi tìm sự giúp đỡ nữa.”

Lương Tị nhìn bóng lưng anh ấy rời đi, hiểu rằng anh ấy cố ý nói với mình như vậy, chỉ cần anh ấy nói ra, không lo về việc không thể thu hút đầu tư. Chỉ là anh ấy vốn là người như vậy, vì xem cô là người thân thuộc nên mới nói những lời đó.

Cô bắt đầu ngẫm nghĩ, mình tham gia dự án có quá ích kỷ không? Dù hai người có từng cãi vã, chiến tranh lạnh và chia tay nhưng cô chưa bao giờ thật sự phủ nhận hoàn toàn Tưởng Kình. Bây giờ xem xét lại mối quan hệ của họ, Tưởng Kình là người chính trực, có chí tiến thủ, anh ấy chưa bao giờ tán tỉnh người đã có bạn tình, dù có hẹn hò thì trước tiên anh ấy phải đảm bảo rằng cả hai bên đều đang độc thân. Anh ấy làm bạn thì không có gì để nói, nhưng lại không thể làm người yêu lâu dài, bởi vì anh ấy không thể yêu. Không phải anh ấy không muốn, mà là vì không biết cách.

Khi cô ra khỏi nhà ăn thì nhận được điện thoại của Lương Minh Nguyệt, tối mai chị có việc phải làm nên không thể trực được, tối nay sẽ đổi với cô. Niềm vui đến quá đột ngột, đêm nay cô cũng không muốn trực nên cứ hỏi đi hỏi lại: Vậy thì em tan làm nha?

Lương Minh Nguyệt đứng trước cửa sổ văn phòng nói chuyện điện thoại với Lý Thiên Thuỷ về chuyện giám sát, sau khi hút xong điếu thuốc, chị thấy Lương Tị đang định đi đến chỗ đậu xe thì bị một nữ công nhân chặn lại, người đó nhét một phong bì vào trong tay của cô. Hai người đẩy qua đẩy lại, rồi nữ công nhân nhanh chóng trở về xưởng.

Chị dập tắt tàn thuốc, nói với điện thoại: “Được, vậy cậu tìm đội xây dựng đi.” Nói chuyện công việc xong, chị cúp điện thoại, đi đến ghế văn phòng ngồi xuống làm việc.



Lương Tị nhớ Lương Minh Nguyệt nói muốn ăn bánh, vậy nên khi về đến nhà, rảnh rỗi không có gì làm, cô đi làm bột chuẩn bị làm bánh mì dẹt Xibe. Phòng khách hôm nay rất náo nhiệt, đứa con gái út nhà chị dâu sốt cao, hai vợ chồng họ phải đi bệnh viện nên đưa đứa con trai lớn đến nhờ dì nhỏ chăm sóc.

Mẹ Lương rất thích trẻ con, cứ không ngừng trêu chọc thằng bé, còn dì nhỏ thì tự hào khoe rằng cháu trai của mình được giáo dục rất tốt, lúc ba tuổi đã biết đứng trên ghế nhỏ đi vệ sinh, còn biết phải nhấc chỗ ngồi trên bồn cầu lên thì mới có thể đi tiểu. Lên năm tuổi ăn dặm đã biết tự bưng chén xuống bếp. Đến giờ ông nội nó sáu bảy mươi tuổi rồi mà đi tiểu cũng không biết nhấc nắp ngồi bồn cầu lên, ăn cơm xong là đặt chén xuống, không bao giờ bưng vào bếp.

“Đó là do mẹ nó dạy dỗ tốt, là công lao của con dâu em.” Mẹ Lương nói.

“Đúng là em không thể bắt lỗi con dâu trong việc giáo dục con cái, nó đã tốn rất nhiều sức lực để nuôi dạy bọn trẻ.” Dì nhỏ đắc ý nói: “Trời mưa, cháu trai em muốn giẫm lên mưa chơi, nó liền cầm dù cùng đi nghịch mưa với thằng bé. Ban công ở nhà đều đầy hoa và cây do hai mẹ con nó cùng nhau trồng.” Như thể khoe khoang, dì nhỏ nói với cháu trai: “Bé Bảo, nói cho bà nội biết, mẹ cháu đã đưa cháu đi những đâu?”

Cháu của dì nhỏ đang ngồi trên thảm chơi chất mảnh gỗ, vừa chất một mảnh, nó vừa nói một nơi, chất một mảnh, nói một nơi. Gì mà Thiên An Môn, Vạn Lý Trường Thành, Suối Báo Đột, Hồ Tây, Đội quân đất nung, địa điểm ăn lẩu.

Dì nhỏ cười ha ha, hỏi thằng bé ăn lẩu tên là gì? Nó chất gỗ lên, nói: Trùng Khánh.

“Trùng Khánh là tỉnh nào?”

“Bà nội, bà sai rồi, Trùng Khánh là thành phố trực thuộc trung ương, không phải tỉnh.”

“Nhìn đi, nhìn đi.” Dì nhỏ rất đắc ý, “Còn biết nhiều hơn em!”

Lương Tị cũng cảm thấy quá giỏi, ở trong nhà bếp hỏi thằng bé: “Bé Bảo, những chiến binh đất nung ở đâu?”

“Cô nhỏ, binh mã đất nung đều ở trong bảo tàng lăng mộ Tần Thủy Hoàng.”

“Sai rồi, nhầm rồi, chiến binh đất nung ở dưới lòng đất, không phải trong viện bảo tàng.” Dì nhỏ đính chính lại.

“Dì ơi, nơi đặt tượng binh mã đất nung chính là bảo tàng.” Lương Tị giải thích cho dì.

“Ôi, cháu trai ngoan của bà! Con giỏi hơn cả bà nội nữa!”

Cháu trai của dì nhỏ cứ như là người lớn, lấy một tờ khăn giấy lau nước miếng trên mặt mình, nghiêm túc nói: “Bà nội, con giận đó! Bà không được hôn mặt con! Nước miếng có vi khuẩn!”

Dì nhỏ cười như điên, cả phòng khách tràn ngập tiếng cười quỷ dị của dì. Lòng Lương Tị như muốn tan chảy, tại sao thằng bé lại dễ thương đến vậy! Tách… tách… tách… Cô đi qua chụp hình với thằng bé, gửi cho Lý Thiên Thuỷ xem.

“Những đứa trẻ do bà nội và mẹ chăm sóc dù sao cũng sẽ không giống nhau.” Mẹ Lương hiếm khi nói.

Dì nhỏ rất đồng tình với lời này, “Chứ sao nữa! Em không có văn hóa lắm, nhiều lắm là em sẽ không để cháu trai mình chết đói thôi. Chứ còn về mặt tinh thần thì em chịu.”
Bình Luận (0)
Comment