Chương 53: Không dành cho thiếu nhi
“Sao anh lại ở đây!?” Phùng Thanh phấn khích nhảy vọt về phía Trần Thượng Chu.
Trần Thượng Chu lắc lắc túi đồ ăn vặt trong tay mình rồi nói: “Không phải em than chán ngấy đồ ăn vặt trong siêu thị trường học rồi sao?”
“Nhưng cũng đâu đến mức một ngày em cũng không chịu được.” Phùng Thanh đã chiếm được lợi nhưng vẫn cố giở cái giọng ngoan ngoãn hiểu chuyện ra nói.
Cả hai đi đến dãy tủ ngoài lớp học, Trần Thượng Chu liếc mắt đã thấy cánh cửa tủ dán tên Phùng Thanh. Anh mở ra, đặt túi đồ ăn vặt lên nửa chồng sách trong đó: “Năm ngoái toàn tiện tay mua trong siêu thị nhỏ trong trường, học kỳ này đúng là anh quên mất chuyện này, là lỗi của anh. Ăn hết túi này rồi thì sau này cứ như hồi cấp hai, cuối tuần mình cùng nhau đi mua nhé.”
Phùng Thanh gật đầu hào hứng, rồi lại hỏi: “Anh vào trường kiểu gì vậy? Anh còn không mặc đồng phục nữa.”
“Chú bảo vệ còn nhớ mặt anh. Anh nói là về tìm giáo viên có việc nên được cho vào.” Trần Thượng Chu trả lời.
Phùng Thanh lại hỏi tiếp: “Thế khi nào anh đi?”
“Bây giờ.” Trần Thượng Chu đáp.
Phùng Thanh nhíu mày kêu lên: “Anh về nhà cũng chẳng có việc gì làm, anh đi sớm như vậy làm gì?”
Trần Thượng Chu cười: “Đùa thôi, ăn tối với em xong anh mới đi.”
Lúc này Phùng Thanh mới hài lòng, kéo Trần Thượng Chu vào lớp học: “Vừa hay bạn cùng bàn em đi chơi bóng rồi, anh ngồi bên cạnh dạy em làm bài đi!”
Ngày hôm đó, Trần Thượng Chu ở lại với Phùng Thanh đến tận lúc sắp vào tiết tự học buổi tối mới rời khỏi trường.
Phùng Thanh bịn rịn tiễn anh ra tận cổng trường, miệng vẫn còn lầm bầm: “Giá mà anh có thể nhét em vào túi rồi mang em theo luôn thì hay biết mấy.”
“Dù có nhét vào túi thì em cũng không trốn học được đâu. Được rồi, mau quay lại đi. Thứ sáu anh đến đón em.” Trần Thượng Chu lại đưa tay gãi nhẹ mũi Phùng Thanh: “Tối học xong nhớ gọi cho anh. Học hành nghiêm túc vào. Thi đại học xong rồi anh dẫn em đi chơi.”
Phùng Thanh lý do lý trấu mà cằn nhằn: “Đi chơi thì phải đợi sau khi thi đại học sao? Cuối tuần không đi được sao? Nghỉ hè nghỉ đông cũng không được sao? Em mới học lớp 11 thôi mà đã bắt đầu cuộc sống cực khổ rồi sao?”
“Nghỉ lễ Quốc khánh chúng ta đi chơi được không?” Trần Thượng Chu bất lực nói.
Phùng Thanh nghĩ ngợi một lúc rồi làm ra vẻ bất đắc dĩ: “Thế thì… cũng được.”
Thứ sáu, Trần Thượng Chu đúng hẹn đến đón Phùng Thanh tan học.
Nhưng thật ra, kể cả không có hẹn trước thì Trần Thượng Chu cũng sẽ đến. Từ sau khi thi đại học xong, thứ sáu nào anh cũng đến. Ban đầu là do Phùng Thanh gọi điện năn nỉ, nhưng chỉ sau hai tuần thì chuyện đó đã thành thói quen. Chẳng cần Phùng Thanh nhắc nhở hay mè nheo, Trần Thượng Chu cũng sẽ tự canh giờ mà tới trường đón cậu tan học.
Chỉ là cuối tuần này, Phùng Thanh không được bên Trần Thượng Chu suốt cả hai ngày như mọi khi.
Vì Trần Thượng Chu đã khai giảng nên sáng thứ bảy này anh phải đến trường đại học Nam Lăng làm thủ tục và dọn dẹp ký túc xá. Lần này, người đưa anh đến trường là Trần Nguyên Cư. Phùng Thanh cũng bám theo sau hai ba con Trần Thượng Chu đến trường, cùng anh dọn dẹp ký túc xá.
Sau khi dọn dẹp xong, Phùng Thanh và Trần Thượng Chu định xuống căn-tin ăn thì mới phát hiện ra Tĩnh Văn Duệ và bạn gái của anh ta cũng nộp nguyện vọng một vào đại học Nam Lăng.
Bốn người rủ nhau ăn cơm trong căn-tin.
Trong lúc ăn, Phùng Thanh tò mò hỏi Quan Hướng học trường nào, Tĩnh Văn Duệ đáp: “Cậu ấy đứng top 50 toàn tỉnh, tất nhiên là đến Bắc Kinh học rồi. Với thứ hạng này mà không vào được Bắc Kinh thì phí công học quá.”
Phùng Thanh không khỏi xuýt xoa: “Top 50 toàn tỉnh? Anh Quan Hướng thật sự quá lợi hại!”
“Phải không? Anh bảo em hồi năm nhất nên tranh thủ hỏi cậu ấy mấy bài khó học ké vài chiêu, em lại không nghe. Giờ muốn học ké cũng không có cơ hội rồi.” Tĩnh Văn Duệ trêu cậu.
Phùng Thanh nghiêm túc đáp: “Em có Trần Thượng Chu dạy là đủ rồi!”
Tán gẫu một hồi, Phùng Thanh mới chợt nhận ra mình là người duy nhất còn là học sinh cấp ba trong cả bàn, lại không nhịn được mà thở dài: “Ghen tị với mọi người thật đấy, ai cũng thành sinh viên rồi. Còn em thì vẫn phải học tiếp hai năm cấp ba nữa.”
“Không sao, đến chơi với anh trai em nhiều vào là em thành nửa học sinh nửa sinh viên rồi. Ở đại học tụi anh có lớp cho người ngoài nghe ké, thỉnh thoảng cuối tuần cũng có tiết, em có thể theo anh em đi học.” Tĩnh Văn Duệ nói.
Phùng Thanh mắt sáng rỡ: “Thật sao?”
Trần Thượng Chu gật đầu: “Ừ, nhưng không phải tuần nào cuối tuần cũng có lớp.”
Phùng Thanh chẳng ngờ lời nói bâng quơ mấy năm trước, rằng muốn được học cùng lớp với Trần Thượng Chu lại thật sự trở thành hiện thực sau khi anh vào đại học. Cậu thật sự trở thành “bạn cùng bàn” của Trần Thượng Chu trong giảng đường đại học, mà anh thì cũng chẳng thể như hồi xưa từng nói qua điện thoại, hễ Phùng Thanh lơ là là sẽ đưa tay gõ một cái. Dù sao thì, đây vốn chẳng phải lớp cậu cần học, nên cậu cứ thản nhiên ngồi cạnh anh, vô tư nghịch điện thoại.
Về chuyện chơi điện thoại, rõ ràng Phùng Thanh chẳng thể nào ung dung như mấy sinh viên đại học khác. Mỗi lần vô tình chạm mắt với giảng viên, cậu lại chột dạ như thể đang làm chuyện mờ ám, suýt nữa thì rút đại một cuốn sách từ chỗ Trần Thượng Chu ra để che lại màn hình. Đến khi thấy không ai để ý gì mới muộn màng nhận ra đây là đại học.
Toàn bộ năm lớp 11 của Phùng Thanh trôi qua trong cuộc sống nửa học sinh nửa sinh viên như thế.
Ở trường, chỉ cần không có tiết thì cậu sẽ gọi điện thoại cho Trần Thượng Chu. Thứ sáu anh đến đón, Phùng Thanh sẽ cùng anh về nhà ngủ. Nếu hôm sau Trần Thượng Chu có lớp, cậu lại theo sau anh đến trường. Khi thì làm bài tập, khi thì lướt điện thoại. Cứ mỗi tuần một ngày, mà cũng chẳng phải tuần nào cũng vậy. Các bạn cùng lớp với Trần Thượng Chu đều biết cậu là em trai của anh, mỗi lần gặp đều chào hỏi rất thân thiện.
Nhưng những ngày tự do nửa học sinh nửa sinh viên đó không kéo dài đến kỳ thi đại học của Phùng Thanh.
Lên lớp 12, Phùng Thanh không còn hơi sức đâu mà theo Trần Thượng Chu đi học nữa. Ngày nào cậu cũng thức khuya để học bài, đến thứ bảy thì chỉ muốn nằm lì ở nhà ngủ bù, chẳng muốn dậy. Tuy nhiên thi thoảng, Trần Thượng Chu vẫn sẽ ép cậu ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Kỳ nghỉ Tết Thanh Minh trước kỳ thi đại học, Trần Thượng Chu lại lôi Phùng Thanh ra ngoài.
Trong kỳ nghỉ này, Quan Hướng quay về Nam Lăng, Tĩnh Văn Duệ dắt theo bạn gái, năm người rủ nhau đi sở thú.
Sau khi gặp nhau ở cổng sở thú, Quan Hướng còn nhắc rằng Tết Thanh Minh năm lớp 10, bọn họ cũng từng rủ nhau đi chơi. Nghe nhắc vậy, Phùng Thanh mới sực nhớ đúng là có chuyện đó thật. Năm ấy bọn họ đi công viên giải trí, cậu khi đó mới học lớp 8, vậy mà giờ đã lớp 12 rồi.
Vào sở thú, năm người bắt đầu đi theo tuyến tham quan được in trên vé.
Suốt buổi sáng, mọi người chia làm hai nhóm: Tĩnh Văn Duệ và bạn gái đi phía sau, còn Trần Thượng Chu, Phùng Thanh và Quan Hướng đi phía trước. Mãi đến gần trưa, hai nhóm rốt cuộc cũng chịu tụ lại, cùng nghiên cứu xem khu ăn uống nằm ở đâu.
Trên đường đi đến khu ăn uống, đội hình vẫn giữ y nguyên như trước.
Trần Thượng Chu, Phùng Thanh và Quan Hướng đi nhanh hơn hẳn. Khi ba người đã đứng trước cửa khu ăn uống, quay đầu lại vẫn chẳng thấy bóng dáng Tĩnh Văn Duệ và bạn gái đâu, chắc là còn đang mải mê tình tứ phía sau. Phải đến gần nửa phút sau, hai người đó mới tay trong tay chầm chậm vòng qua góc hành lang, lững thững xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.
Quan Hướng khoanh tay tựa vào thân cây, lắc đầu: “Lúc còn học cấp ba tụi nó có dính nhau thế này không? Mai mốt tao cũng phải kiếm bạn gái rồi đi chơi xem ai đi chậm hơn.”
Phùng Thanh cũng phì cười.
Cổng chính khu vực ăn uống người qua kẻ lại. Tĩnh Văn Duệ và bạn gái đã vào cổng mà vẫn không thấy ba người, Phùng Thanh vừa giơ tay định gọi, thì thấy Tĩnh Văn Duệ bỗng ôm lấy bạn gái rồi nhanh chóng cúi đầu sát lại.
Hôn nhau!?
Phùng Thanh trợn tròn mắt hóng hớt. Đúng là người lớn có khác, giữa ban ngày ban mặt mà cũng dám hôn nhau cơ đấy!
Ngay giây sau, trước mắt cậu tối sầm lại, tầm nhìn hoàn toàn bị che khuất. Cậu ngơ ngác chớp chớp mắt, quay đầu mới thấy là Trần Thượng Chu đang đưa tay che mắt mình.
Trần Thượng Chu thản nhiên nói: “Không dành cho thiếu nhi.”
Phùng Thanh phản bác: “Em không phải con nít nữa!”
Đợi đến khi Trần Thượng Chu bỏ tay khỏi đôi mắt của Phùng Thanh, Tĩnh Văn Duệ và bạn gái đã tách ra như không có gì, tay trong tay bước về phía ba người.
“!!!”
Phùng Thanh siết chặt tay thành nắm đấm. Cậu muốn nhìn thì sao? Hôn nhau thì có gì to tát đâu! Dù đúng là cậu là người duy nhất chưa đủ tuổi trưởng thành thật…
Cả nhóm tụ lại trước khu vực ăn uống, rôm rả bàn xem nên ăn gì. Đọc Full Tại TruyenGG.vison
Đến lúc chọn món ăn, Phùng Thanh chẳng có ý kiến gì. Cậu chỉ đưa tay chọc chọc Trần Thượng Chu rồi chìa tay: “Đưa em điện thoại.”
Trần Thượng Chu cũng chẳng quan tâm ăn gì, không tham gia vào cuộc thảo luận, tiện tay lấy điện thoại của Phùng Thanh từ túi ra đưa cho cậu.
Tĩnh Văn Duệ đang tung xúc xắc trên app để chọn món, thấy cảnh đó liền mở miệng trêu: “Tiểu Phùng Thanh, sao điện thoại em lại ở chỗ anh trai thế? Ra ngoài chơi mà không cho em cầm điện thoại sao? Anh thay mặt em xử anh ấy nhé, lớp 12 rồi mà còn quản em nhiều vậy à?”
Phùng Thanh lười biếng đáp: “Không phải, em nhờ anh ấy giữ thôi.”
Từ sau lần điện thoại bị mất trong công viên vì lơ đễnh, mỗi lần ra ngoài cùng Trần Thượng Chu, dù là đi xa hay đi gần, hay chỉ là đi ăn đồ nướng dưới nhà, Phùng Thanh cũng đã quen với việc đứng ngay ở cửa nhét hết chìa khóa, điện thoại, thậm chí cả tiền mặt vào túi áo của anh. Cậu chẳng thèm hỏi han gì, cứ tự nhiên mà nhét vào, cần gì thì đưa tay ra là Trần Thượng Chu tự hiểu. Mà Trần Thượng Chu cũng đã quen với điều đó từ lâu rồi.
“Cả buổi sáng tụi nó cứ như vậy đó.”
Quan Hướng đứng bên cạnh, hai tay dang ra bắt đầu bắt chước: “Đưa điện thoại cho em, đưa nước cho em, đưa em tờ giấy, mua cái sticker tủ lạnh kia cho em, đưa em—”
Phùng Thanh vội nhảy lên bịt miệng Quan Hướng: “Thôi được rồi, anh Quan Hướng! Anh nói nhiều quá rồi!”
Lúc làm những việc đó, Phùng Thanh chẳng thấy có gì kỳ quặc. Nhưng khi bị Quan Hướng diễn lại một lượt các hành động đó, cậu đột nhiên nhận ra mình trông cứ như một nhóc tiểu học được anh trai dắt đi chơi. Chẳng ra dáng một đứa mười tám tuổi chút nào. Cảm giác xấu hổ tràn lên khiến mặt Phùng Thanh như muốn bốc cháy.
Dù sao thì, cả nhóm cũng không thể đi dạo trong sở thú cả ngày được.
Tầm ba bốn giờ chiều, cả nhóm đã đi dạo xong. Mọi người đang tụ lại trước cổng sở thú. Tĩnh Văn Duệ vội vàng đi ăn tối dưới ánh nến lãng mạn cùng bạn gái, vẫy tay chào bọn họ một cái rồi chẳng buồn đợi ai đáp lại, quay người lên xe đi mất.
Ba người còn lại nhìn nhau đầy do dự, bàn đi tính lại không biết có nên đi ăn tối nữa hay không.
Cuối cùng, cả ba thống nhất sẽ đi ăn lẩu rồi về. Thế nhưng đúng lúc Quan Hướng rút điện thoại ra định nhắn báo cho bố mẹ, thì thanh thông báo bỗng hiện lên cảnh báo thời tiết.
Ba tiếng nữa sẽ có mưa lớn, kéo dài tới nửa đêm.
Sợ mưa quá to không về kịp, Quan Hướng gãi đầu một cái, rồi cũng đành vẫy tay bắt xe về trước.
Nhưng Phùng Thanh vẫn rất muốn ăn lẩu. Cậu đưa mắt nhìn Trần Thượng Chu, còn chưa kịp nói gì, Trần Thượng Chu đã như đọc được suy nghĩ của cậu: “Chúng ta đi siêu thị mua ít nguyên liệu rồi về nhà nấu nhé?”
Hai người bắt xe tới siêu thị gần nhà, mua một túi gia vị lẩu, ít rau với thịt ăn kèm, tiện tay gom thêm mấy món đồ ăn vặt cho cả trong nhà lẫn trong ngăn bàn của Phùng Thanh, rồi thong thả trở về.
Tối đó, hai người khiêng nồi ra phòng khách ăn lẩu.
Phùng Thanh lại bật một bộ phim lên để vừa ăn vừa xem. Nhưng lần này, để tận hưởng bữa lẩu trọn vẹn, cậu không chọn phim kinh dị nữa mà tiện tay bấm vào một bộ phim hành động đang đứng đầu bảng xếp hạng. Đó là một bộ phim mà cả cậu lẫn Trần Thượng Chu đều chưa xem qua.
Thế nhưng đến tận lúc hai người xem xong bộ phim, trận mưa trong dự báo thời tiết vẫn chưa rơi xuống.
Phùng Thanh cùng Trần Thượng Chu dọn dẹp phòng khách. Xong xuôi đâu vào đấy, cậu vừa xắn tay áo định vào bếp phụ anh rửa bát thì lại bị anh ấn vai xoay người về phía phòng tắm: “Đi tắm trước đi, anh dọn xong là em cũng vừa tắm xong.”
“Còn sớm mà, không cần vội đâu.” Phùng Thanh nói.
Trần Thượng Chu: “Hôm nay dậy sớm, ngày mai em còn phải làm bài tập cho Tết Thanh Minh nữa, chắc chắn không ngủ nướng được đâu. Tối nay đi ngủ sớm một chút.”
Phùng Thanh chỉ đành chu môi nói: “Rồi rồi, em biết rồi.”
Nói xong, cậu lại liếc nhìn ra ngoài cửa sổ: “Vẫn chưa mưa nữa, biết vậy thì đã ra ngoài ăn rồi.”
“Ừm.” Trần Thượng Chu cười cười, gãi nhẹ lên sống mũi Phùng Thanh: “Ăn ở nhà không vui sao?”
Phùng Thanh đáp lại chẳng chút do dự: “Vẫn là hai đứa mình ăn ở nhà là vui nhất! Từ lúc anh lên đại học, thời gian ăn chung của tụi mình ngày càng ít.”
Trần Thượng Chu đáp: “Chờ em thi đại học xong rồi sẽ nhiều lại.”
Sau khi tắm xong, Phùng Thanh ngoan ngoãn leo lên giường chuẩn bị đi ngủ.
Trong lúc đang tựa vào đầu giường nghịch điện thoại như thường lệ, cậu nhận được tin nhắn của Trịnh Tử Hoàn.
Trịnh Tử Hoàn: Mai ra ngoài chơi không?
Phùng Thanh: Không.
Trịnh Tử Hoàn: Sao thế? Nghỉ lễ mà? Cũng không ảnh hưởng đến việc mày chơi với Trần Thượng Chu. Hôm nay chẳng phải hai người đã đi chơi cả ngày rồi sao?
Phùng Thanh: Hôm nay đi với bạn cấp ba của anh ấy, mai mới là thời gian riêng của hai đứa.
Trịnh Tử Hoàn: Thôi được rồi, mà anh mày cũng tốt với mày thật đấy. Học gần hai năm đại học rồi mà vẫn chưa tìm cho mày một cô chị dâu nào.
Trịnh Tử Hoàn: Mày cứ tranh thủ đi. Chứ chừng nào anh mày có người yêu, cuối tuần chắc chắn sẽ bỏ mày ở nhà mà đi chơi với chị dâu thôi. Trọng sắc khinh bạn là bản chất con người, mày nên tỉnh táo sớm một chút. Tranh thủ khinh Trần Thượng Chu trước khi bị anh ấy khinh.
Phùng Thanh sững người.
Cậu còn chưa kịp tiêu hóa hết hai câu vừa rồi của Trịnh Tử Hoàn thì Trần Thượng Chu đã bước vào phòng. Anh vừa tắm xong, đi tới bật đèn ngủ trên tủ đầu giường, tắt đèn phòng rồi trèo lên giường.
Thấy Phùng Thanh ngẩn người không biết đang nghĩ gì, Trần Thượng Chu giơ tay quơ quơ trước mặt cậu: “Đang ngẩn ngơ gì đấy?”
Phùng Thanh tắt màn hình điện thoại, chẳng buồn để ý là đã trả lời tin nhắn Trịnh Tử Hoàn hay chưa. Cậu đặt điện thoại xuống tủ đầu giường rồi lập tức nằm xuống, vỗ vỗ vào chỗ bên kia giường: “Không ngẩn gì hết, đi ngủ thôi.”
Những ngày đi học ở trường, Phùng Thanh luôn ngủ rất muộn. Vì vậy cho nên mỗi cuối tuần được về nhà ôm Trần Thượng Chu ngủ, cậu chẳng bao giờ mất ngủ cả. Thế mà hôm nay, lần đầu tiên sau một thời gian dài, Phùng Thanh lại trằn trọc không sao chợp mắt được.
Trong đầu cậu cứ mãi quanh quẩn hai câu nói của Trịnh Tử Hoàn.
Phải rồi, Trần Thượng Chu đã là sinh viên đại học, yêu đương cũng là chuyện bình thường thôi. Không thể chỉ vì bây giờ anh chưa có người yêu mà mặc định rằng sau này anh cũng không có người yêu chứ?
Huống chi, ngay cả anh Quan Hướng còn nói là sẽ tìm bạn gái cơ mà. Vậy thì Phùng Thanh còn lý do gì để không cho Trần Thượng Chu hẹn hò chứ? Đại học đâu phải cấp ba, sinh viên có yêu đương hay không thì ai mà quản chứ…
Nhưng tại sao cậu lại phải bận tâm đến chuyện hẹn hò của Trần Thượng Chu? Chẳng phải yêu đương là chuyện hết sức bình thường sao? Có người còn hẹn hò từ cấp hai, anh ấy yêu đương khi lên đại học thì có gì đâu?
Huống hồ bây giờ, cho dù Trần Thượng Chu có hẹn hò hay không thì cũng đâu thể ăn cơm với cậu mỗi ngày được nữa. Dù thật sự có yêu ai đi chăng nữa, chỉ cần cậu làm nũng một chút, cuối tuần anh vẫn sẽ về với cậu. Vốn dĩ chuyện đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến thời gian hai người ở bên nhau.
Phùng Thanh cứ mông lung nghĩ ngợi mãi, vừa nghĩ vừa vô thức rúc vào lòng Trần Thượng Chu thêm một chút. Rồi cậu đột nhiên nghĩ, nếu sau này anh thật sự yêu ai đó, thì người đó cũng sẽ được nằm trong vòng tay anh như cậu bây giờ, cũng sẽ được ôm anh ngủ, thân mật gần gũi với anh y như cách mà cậu và anh vẫn luôn như thế. Rồi theo thời gian, giữa cậu và Trần Thượng Chu liệu có phải cũng sẽ không còn gần gũi như vậy nữa không?
Nhưng mà, làm gì có ai trên đời này lại có thể gần gũi với Trần Thượng Chu hơn cậu?
Trần Thượng Chu cũng sẽ hôn người khác sao? Giống như Tĩnh Văn Duệ hôn bạn gái của anh ta?
Phùng Thanh nhận ra, cậu vừa nghĩ đến hình ảnh đó thì ngực liền tức nghẹn, thậm chí cậu còn cảm thấy không khí quanh mình như đặc quánh lại. Thật sự sẽ có ngày đó sao?
Trong lúc đầu óc hỗn loạn, Phùng Thanh ngẩng đầu lên, ánh mắt vô thức dừng lại trên đôi môi của Trần Thượng Chu.
Môi của Trần Thượng Chu rất mỏng. Phùng Thanh khẽ rướn người lên, nhìn chằm chằm anh trong thoáng chốc. Rồi cậu đưa ngón trỏ ra, nhẹ nhàng chạm vào môi anh.
Trong đầu Phùng Thanh lại hiện ra cảnh Tĩnh Văn Duệ hôn bạn gái vào ban sáng.
Như có ma xui quỷ khiến, Phùng Thanh cúi đầu xuống, khẽ bắt chước lại động tác đó, nhẹ nhàng môi chạm môi.
“Ầm——”
Ngay khoảnh khắc đó, một tia sét loé lên xuyên qua rèm cửa, soi sáng cả căn phòng, kèm theo tiếng sấm rền vang.
Tim Phùng Thanh như bị giật mạnh một cái, cảnh vật trước mắt bị ánh sáng rọi qua, rõ ràng đến choáng ngợp dưới ánh sáng chớp lòa.
Phùng Thanh vội vã co rúm người lại, rúc vào lòng Trần Thượng Chu.
Ngoài cửa sổ, cơn mưa cuối cùng cũng ào ào trút xuống, nện xuống mặt đất từng đợt nặng nề.
Mãi đến lúc này Phùng Thanh mới muộn màng nhận ra mình vừa làm gì. Nhịp tim đập dồn dập như muốn nổ tung, lấn át hết thảy mọi âm thanh trong đầu cậu.
Cảm nhận rõ ràng thứ hơi ấm vốn dĩ không thuộc về mình ở nơi môi vẫn chưa tan đi——
…Sao đến giờ mưa mới bắt đầu rơi thế này, Phùng Thanh hoảng hốt nghĩ.
Hết chương 53.