Về Nhà Đúng Giờ - Phi Mục Nhất

Chương 55

Chương 55: Liều thuốc xoa dịu

Dù là nụ hôn đột ngột giữa đêm khuya không đầu không cuối, hay những suy nghĩ điên rồ của Phùng Thanh cứ trỗi dậy rồi lại bị đè nén, tất cả chỉ giống như một khoảnh khắc thoáng qua trong một bộ phim ngắn. Chúng không chiếm quá nhiều thời gian trong tâm trí Phùng Thanh, nhanh chóng bị cậu quên lãng.

Lý do rất đơn giản, năm cuối cấp quá bận rộn.

Chỉ còn chưa đầy hai tháng nữa là đến kỳ thi đại học. Mỗi tuần đều có một kỳ thi thử, vô số các kỳ thi liên trường, liên quận, liên thành phố… Tóm lại, vô vàn bài thi đã chiếm hết toàn bộ năng lượng và thời gian của Phùng Thanh.

Suy cho cùng, cậu không giống như Trần Thượng Chu, người từ nhỏ đã có thể ngồi yên trên bàn học mà học hành nghiêm túc. Kỳ thi đại học đối với Phùng Thanh là một áp lực lớn, đặc biệt là điểm số của cậu luôn dao động xung quanh ngưỡng điểm chuẩn của ngành tiếng Anh của đại học Nam Lăng. Cậu sợ rằng cuối cùng sẽ chỉ vì thiếu mấy điểm mà không thể học cùng trường đại học với Trần Thượng Chu hay chuyên ngành mình mơ ước. Điều này càng khiến áp lực trong lòng Phùng Thanh ngày càng nặng nề hơn.

Trong tình hình khắc nghiệt như vậy, Trần Thượng Chu là liều thuốc xoa dịu duy nhất của Phùng Thanh.

Dù là những cuộc gọi im lặng khi cậu vùi đầu vào bài tập ở trường, hay là những cái ôm của anh khi cậu về nhà vào cuối tuần, tất cả đều là liều thuốc xoa dịu tuyệt vời nhất đối với Phùng Thanh. Những món ăn vặt có thể là niềm an ủi nho nhỏ lúc học hành, nhưng chỉ có âm thanh của Trần Thượng Chu trong điện thoại mới là viên thuốc an thần giúp Phùng Thanh rũ bỏ cảm giác lo lắng và tập trung vào bài vở.

Vì thế, Phùng Thanh không hề có chút thời gian và năng lượng nào để nghĩ về nụ hôn hay những cảm xúc lúc đó, huống chi là chuyện phải cai nghiện sự phụ thuộc Trần Thượng Chu. Cậu chỉ ước trong suốt hai mươi bốn giờ ở trường, cuộc gọi với Trần Thượng Chu không bao giờ ngừng. Và khi về nhà, cậu muốn Trần Thượng Chu ôm cậu ngủ suốt ngày đêm.

Tuy nhiên, thỉnh thoảng trong những khoảnh khắc thảnh thơi, cảnh tượng đó vẫn lóe lên trong đầu Phùng Thanh.

Nhưng theo thời gian, cảm giác trái tim đập loạn nhịp ấy dần dần mờ nhạt đi. Cậu chỉ cảm thấy cảm giác đó ngày càng trở nên mơ hồ và không chân thực chút nào.

Đôi khi, Phùng Thanh cũng tự hỏi về lý do đằng sau hành động đó của bản thân. Nhưng sau một hồi suy nghĩ, cậu chỉ có thể kết luận rằng có lẽ là do sự k*ch th*ch từ cả hai người là Tĩnh Văn Duệ và Trịnh Tử Hoàn, cộng với việc cậu chưa từng hôn ai bao giờ. Dù sao, sau chuyện đó, Phùng Thanh cũng không có thêm một lần nào muốn làm vậy nữa. Nhưng cậu cũng không biết liệu đó có phải là vì cậu không muốn hay là vì có sự kiểm soát từ sâu trong tiềm thức của mình.

Khoảng thời gian một tháng trước kỳ thi đại học là thời điểm áp lực nhất đối với Phùng Thanh.

Vào những ngày cuối tuần đó, Trần Thượng Chu vẫn làm thí nghiệm đến tận nửa đêm. Sau khi xong việc, anh lại bắt taxi về nhà để ngủ cùng Phùng Thanh. Khi nghe cậu nói đôi khi bị mất ngủ ở trường, Trần Thượng Chu treo điện thoại suốt đêm để Phùng Thanh dễ ngủ. Thậm chí anh còn dùng lại cách kể chuyện mà đã nhiều năm anh không dùng, lấy từ những câu chuyện cổ Grimm cũ kỹ. Có lúc còn khiến Phùng Thanh không nhịn được mà bật cười.

Lễ trưởng thành của trường trung học phổ thông số 1 năm nay diễn ra vào nửa tháng trước kỳ thi đại học.

Vì lễ trưởng thành không phải là sự kiện quá hoành tráng, nên trường học cũng không mời phụ huynh. Tuy nhiên, Trần Thượng Chu vẫn lấy lý do gặp thầy cô để tham gia lễ trưởng thành với các thầy cô trong khán đài. Anh chụp rất nhiều bức ảnh với Phùng Thanh, người đang mặc bộ vest giống hệt như bộ vest mà Lâm Như Thiền đã mua cho Trần Thượng Chu năm ngoái.

Sau khi lễ trưởng thành kết thúc, khoảng thời gian đếm ngược đến kỳ thi đại học chính thức bước vào giai đoạn chỉ còn một con số.

Cũng không biết là vì sao, có lẽ đến lúc đó, đối với Phùng Thanh, điểm số cậu đạt được gần như đã được định sẵn. Cậu đã hoàn thành gần hết tất cả các kế hoạch học tập mà Trần Thượng Chu giao cho, tất cả những nỗ lực mà cậu có thể làm đều đã hoàn thành. Vì thế, áp lực của Phùng Thanh cũng bắt đầu dần dần tan biến cùng với thời gian đếm ngược.

Sự lo âu dần chuyển sang sự mong đợi và hào hứng với hai từ “giải phóng”.

Vào ngày cuối cùng phải ngồi trong lớp trước kỳ thi đại học, khi tất cả học sinh của một tòa nhà cùng nhau ném hết những cuốn sách, bài thi không cần dùng đến nữa xuống dưới sân trường, Phùng Thanh cảm thấy mọi áp lực và lo âu của mình cũng được ném ra ngoài cùng với tất cả các bài thi mà cậu đã làm.

Cuối cùng, cậu cũng có thể sống một cuộc sống tốt đẹp khi có thể thoải mái chơi điện thoại mỗi ngày rồi!

Trường trung học phổ thông số 1 có một truyền thống lâu đời gọi là “kỳ nghỉ ôn tập”. Một ngày trước kỳ thi đại học, tức ngày 5 tháng 6, để cho học sinh có thể thư giãn trước khi đi thi, học sinh có thể chọn ở lại trường hoặc về nhà.

Phùng Thanh tất nhiên là chọn về nhà, vì cậu muốn ở bên Trần Thượng Chu, ngày hôm đó cũng là sinh nhật thứ 18 của cậu. Sinh nhật của Phùng Thanh và Trần Thượng Chu gần nhau, chỉ chênh nhau đúng một tháng.

Ngày đó, Lâm Như Thiền đã định đến chúc mừng sinh nhật Phùng Thanh, nhưng cậu đã từ chối.

Vì kỳ thi đại học đang đến gần, dù bây giờ sự phấn khích về việc “giải thoát” đã hoàn toàn thay thế những lo lắng, nhưng cậu vẫn không muốn tổ chức sinh nhật quá lớn, cảm giác như quá tốn công sức. Phùng Thanh chỉ muốn cùng Trần Thượng Chu ở nhà ăn những món ăn đơn giản do anh làm. Sau đó hai người sẽ mua một chiếc bánh kem nhỏ, thắp nến và ước nguyện. Giống như sinh nhật của Trần Thượng Chu năm ngoái, đơn giản và chỉ có hai người bọn họ.

Vì vậy, bữa tối mà Trần Thượng Chu làm thực sự rất đơn giản. Chỉ có hai món ăn đơn giản ăn cùng cơm trắng. Chiếc bánh kem anh mua cũng rất nhỏ, kích thước chỉ bằng bàn tay.

Ăn xong bữa tối, sau khi tắt đèn và thắp một ngọn nến nhỏ trên chiếc bánh kem, Trần Thượng Chu không hát bài “chúc mừng sinh nhật” mà chỉ nói: “Chúc mừng sinh nhật, em ước một điều ước đi.”

Ánh sáng duy nhất trong phòng khách lúc này là ngọn nến bập bùng, Phùng Thanh ngước nhìn Trần Thượng Chu qua ánh lửa. Cậu nhìn một lúc lâu rồi mới chắp tay, nhắm mắt, ước một điều ước trong lòng rồi mở mắt thổi tắt nến.

“Anh đoán xem em đã ước gì?” Phùng Thanh hỏi.

Trần Thượng Chu bật đèn, quay người lại hỏi: “Em có muốn nói ra không?”

Phùng Thanh trả lời: “Mặc dù mọi người nói điều ước mà nói ra thì sẽ không linh, nhưng em nghĩ anh cũng không phải người khác. Nói cho anh biết chẳng khác gì giữ trong lòng.”

“Vậy em ước gì?” Trần Thượng Chu hỏi lại.

Phùng Thanh thành thật trả lời: “Hy vọng em sẽ được đậu vào ngành tiếng Anh của đại học Nam Lăng!”

Sau khi hai người cùng ăn hết chiếc bánh kem chỉ trong vài muỗng, Trần Thượng Chu bắt đầu dọn dẹp và rửa bát.

Phùng Thanh nằm dài trên sofa trong phòng khách, lúc này cậu cũng không còn tâm trạng ôn bài. Phùng Thanh mở điện thoại lên, nhận được những lời chúc mừng sinh nhật và chúc thi tốt từ Trịnh Tử Hoàn và Hầu Vũ trong nhóm chat “Chúc Mừng Phát Tài”.

Phùng Thanh: Đã nhận!

Trịnh Tử Hoàn: Hôm nay mày cũng tròn 18 tuổi rồi, vài ngày nữa là tốt nghiệp cấp ba rồi. Bây giờ có thể đi uống rượu với tụi tao được chưa?

Phùng Thanh: Chắc là có thể rồi…

Trịnh Tử Hoàn: Đừng có chắc là có thể, chiều ngày 8 là mày thi xong đúng không? Chúng ta đặt phòng KTV, uống rượu xuyên đêm ăn mừng mày giải thoát. Thế nào?

Phùng Thanh: Không được, không được. Sau khi thi xong tao muốn đi chơi với Trần Thượng Chu. Anh ấy đã hứa sẽ dành vài ngày để ở bên tao sau khi thi xong. Tụi mày tự chơi đi nhé.

Phùng Thanh vừa gửi xong tin nhắn thì thấy Trần Thượng Chu từ bếp đi ra.

Trần Thượng Chu nhìn Phùng Thanh. Như thể đọc được tâm tư của cậu, anh nói với giọng thương lượng: “Tối ngày 8 có một tiết học quan trọng, anh không nghỉ được. Anh chỉ có thể nghỉ tiết chiều để đưa hoa cho em sau khi thi xong, rồi phải quay lại trường, tối học xong mới có thể về nhà. Ngày 9 anh cũng phải làm việc cả ngày, em đợi anh một chút. Ngày 10 anh sẽ dẫn em đi chơi thư giãn nhé?”

Phùng Thanh chỉ đành lầm bầm hai tiếng, khoé miệng trễ xuống.

Nhưng cậu lại thấy Trần Thượng Chu đã phải nghỉ học vì cậu cũng không dễ dàng gì. Phùng Thanh chỉ đành gật đầu: “Vậy thì sau khi thi xong em sẽ đi chơi với Trịnh Tử Hoàn và mọi người.”

Trần Thượng Chu: “Ừ.”

Phùng Thanh lại mở nhóm chat “Chúc Mừng Phát Tài” lên, vừa cầm điện thoại vừa gõ chữ.

Phùng Thanh: Tối ngày 8 Trần Thượng Chu phải về trường học, tao đành đi chơi với tụi mày vậy.

Trịnh Tử Hoàn: …

Hầu Vũ: …

Hoàng Thư Nam: …

Trịnh Tử Hoàn: Được rồi, tụi tao cũng chỉ là lốp dự phòng của mày thôi.

Hết chương 55.

Bình Luận (0)
Comment