Chương 59: Hôn lén
Chuyện mà Trần Thượng Chu ghét nhất chính là nói dối, Phùng Thanh hiểu rất rõ điều này.
Cho nên khi Trần Thượng Chu nói sẽ tính sổ với cậu, Phùng Thanh biết lần này mình không thể thoát được. Cậu chỉ còn cách chán nản ngồi xuống giường, rồi lại thầm nghĩ, Trần Thượng Chu nói như thể mỗi lần anh định xử lý cậu, cậu đều có thể thoát được vậy.
Lần này thì không cần Trần Thượng Chu phải ép buộc cậu nữa.
Phùng Thanh tự động nằm sấp xuống giường, nhưng khi kéo quần ra, cậu không kìm được mà nhăn mặt, cảm thấy mình thật sự bị oan uổng và xui xẻo đến cực điểm.
Cậu quả thật đã nói dối, nhưng không phải để che giấu chuyện gì xấu xa. Cậu đâu có thực sự đi hẹn hò với Tiêu Lộ, chỉ đơn giản là cậu đã huỷ kèo vào phút chót, còn cô ấy đã chuẩn bị xong. Cậu chỉ đến để xin lỗi và đi ăn cùng cô ấy một bữa, ai ngờ lại bị Trần Thượng Chu phát hiện. Sao mỗi lần cậu làm chuyện gì có chút cảm giác tội lỗi, Trần Thượng Chu lại luôn phát hiện ra vậy?
Nếu biết trước như vậy thì tối qua cậu đã không uống đến say mèm, Phùng Thanh lại nghĩ.
Không uống rượu thì làm sao có nhiều chuyện như vậy? Không uống rượu thì cậu đã không vì thấy người khác hôn mà nhớ đến chuyện mình cũng đã hôn trộm ai đó. Không uống rượu thì cậu cũng sẽ không đồng ý khi Trịnh Tử Hoàn nói sẽ giới thiệu bạn gái cho mình, càng không thể đồng ý đi hẹn hò với một cô gái!
Mông của cậu đã an toàn trong suốt một năm lớp 9 và cả ba năm cấp ba!
Phùng Thanh cảm thấy rất khó chịu, nhưng rõ ràng cảm giác khó chịu này cũng chẳng giúp ích gì cho cậu lúc này.
Cậu vô tình liếc thấy Trần Thượng Chu đang cầm chiếc thắt lưng trên tủ đầu giường lên. Gương mặt Phùng Thanh không nhịn được mà nhăn nhúm lại, cảm thấy như mình đang sắp sửa đối mặt với cái chết. Thế nhưng cậu vẫn cố gắng vùng vẫy, giữ lại một chút tia hy vọng yếu ớt, quay lại và nói: “… Trần Thượng Chu, anh nhẹ tay một chút được không?”
Trần Thượng Chu vẫn không nói gì, nét mặt vẫn giữ y nguyên vẻ nghiêm nghị.
Phùng Thanh ngượng ngùng quay đầu đi. Nghe thấy tiếng thắt lưng vút qua không khí, cậu biết lần này chắc chắn không nhẹ nhàng rồi. Quả thật, khi thắt lưng vung xuống, Phùng Thanh không chỉ đau đến rơi nước mắt mà ngay cả chân cũng không kìm được mà đá tận hai lần.
Đây là lần Trần Thượng Chu đánh cậu đau nhất, còn đau hơn cả những lần cậu bị bắt vì hút thuốc hay đi chơi đến khuya mới về.
Khi thấy Trần Thượng Chu ném chiếc thắt lưng sang một bên, Phùng Thanh biết anh đã trừng phạt xong. Lúc này cậu mới từ từ ngồi dậy, kéo quần lên, chuyển từ tư thế nằm sấp sang tư thế ngồi với hai chân khép vào trong rồi nhìn Trần Thượng Chu với vẻ mặt đầy ấm ức.
Thực ra, Phùng Thanh không phải vì bị Trần Thượng Chu đánh mà tức giận. Cậu chỉ cảm thấy lần này anh đánh quá mạnh. Chuyện này vốn không nghiêm trọng đến thế. Cho nên cậu chỉ muốn nổi cơn tam bành, muốn chất vấn Trần Thượng Chu tại sao anh lại đánh cậu đau như vậy. Cho dù cậu có nói dối, nhưng cậu cũng không có ý che giấu điều gì xấu xa, tại sao lại đánh đau như vậy?
Nhưng trước khi Phùng Thanh kịp mở miệng, vừa nhìn thấy ánh mắt của Trần Thượng Chu, ý nghĩ nổi cơn tam bành của cậu ngay lập tức tắt ngấm.
Cậu nhận ra Trần Thượng Chu vẫn còn rất giận, và lần này không có dấu hiệu nào cho thấy anh ấy đã dịu lại. Mặc dù trước đây khi cậu lén hút thuốc hay la cà về muộn, Trần Thượng Chu cũng rất giận, nhưng lần này cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Cảm giác như dù hôm nay cậu có nói sẽ về nhà ngủ, Trần Thượng Chu cũng sẽ không giữ cậu lại.
……Tại sao?
Cậu thật sự không làm gì sai cả.
Trần Thượng Chu nhìn chằm chằm vào cậu: “Chuyện thứ hai, đừng để anh biết lần sau em lại đi hẹn hò với cô gái nào nữa. Hôm nay anh sẽ không phạt em, nhưng nếu có lần sau, anh sẽ không nương tay đâu.”
Bị Trần Thượng Chu đánh một cái thật mạnh, đánh xong còn không chịu an ủi, cũng chẳng có chút gì gọi là dịu xuống mà còn tiếp tục cảnh cáo cậu. Lúc này, cảm giác muốn nổi cơn tam bành của Phùng Thanh đã biến mất nhưng cảm giác phẫn nộ ấm ức lại ngày càng bùng lên. Nó bùng lên lớn đến mức cậu không còn muốn giải thích điều gì nữa dù rõ ràng cậu chẳng đi hẹn hò gì cả.
Phùng Thanh khoanh tay trước ngực, đầu nghiêng về phía giường. Vì bị đánh đau mà nước mắt vẫn còn lưng tròng trong mắt, cậu bực bội nói: “Tại sao em không thể đi hẹn hò? Em đi với ai, đi đâu, sao phải hỏi ý anh? Em đã trưởng thành rồi! Em yêu đương thì sao? Em đi hẹn hò thì có gì sai? Tại sao lại không được—”
Trước khi Phùng Thanh nói hết câu, Trần Thượng Chu đã quỳ một chân xuống giường, vươn tay nắm lấy hai bên má Phùng Thanh, xoay đầu cậu lại đối diện với anh.
Không hiểu lý do vì sao, hiện tại Phùng Thanh nhìn vào mắt Trần Thượng Chu, cậu cảm thấy cơn giận của anh còn dữ dội hơn cả lúc trước. Thấy vậy, cậu lập tức im bặt, không dám nói thêm gì nữa. Phùng Thanh đưa tay lên, muốn làm một động tác hít thở sâu để giúp Trần Thượng Chu bớt giận, hy vọng anh sẽ bình tĩnh lại. Cậu không đi đâu là được, dù gì cậu cũng không có ý định yêu đương với cô gái nào.
Nhưng trước khi Phùng Thanh kịp mở miệng, cậu đã nghe Trần Thượng Chu nói: “Tối qua em còn ôm anh, hỏi anh có thể chăm sóc em cả đời không. Bây giờ lại hỏi anh tại sao em phải hỏi ý anh khi đi hẹn hò? Em lật mặt cũng nhanh quá đấy.”
Phùng Thanh lập tức sững sờ.
Đó chẳng phải là giấc mơ của cậu hay sao? Sao cậu có thể thật sự hỏi anh ấy như vậy? Vậy Trần Thượng Chu đã trả lời như thế nào? Sao cậu lại chẳng nhớ gì thế?
Phùng Thanh còn chưa kịp tin rằng mình đã thật sự hỏi câu đó thì lại nghe Trần Thượng Chu tiếp tục: “Vậy lúc em hôn lén anh, em đã hỏi ý anh chưa?”
…
Phùng Thanh cảm thấy tim mình như ngừng đập, đầu óc cậu như bị nổ tung và hoàn toàn trống rỗng.
Cậu thậm chí không còn để tâm đến câu hỏi về việc Trần Thượng Chu có chăm sóc cậu cả đời hay không nữa.
Phải mất một lúc lâu Phùng Thanh mới lấy lại được tinh thần, nuốt khan một cái rồi không thể tin vào tai mình mà hỏi: “…Đêm đó, anh, anh không ngủ sao?”
Thấy Trần Thượng Chu vẫn im lặng nhìn cậu chằm chằm mà không đáp lại, Phùng Thanh lại hỏi: “Anh giả vờ ngủ… Anh lừa em, anh nói anh không tỉnh giấc? Anh còn bảo anh không nghe thấy tiếng sấm nữa?”
Phùng Thanh càng nói càng thêm tủi thân, giọng điệu vẫn còn chứa một chút lúng túng: “Anh biết hết mà sao phải giả vờ như không biết? Anh làm vậy chỉ để xem em có nhận ra anh có tỉnh dậy hay không thôi sao? Giả vờ không biết rồi lại đối xử tốt với em, sau đó lại nói rằng anh biết hết, rồi không bao giờ nói chuyện với em nữa để làm em khó xử sao?”
Trần Thượng Chu: “Trong lòng em, anh là kiểu người như vậy?”
Phùng Thanh bị nghẹn lại. Làm sao có thể như vậy được? Cậu chỉ là đột nhiên cảm thấy sợ hãi, giống như cảm giác sợ hãi mấy ngày sau khi hôn trộm anh. Cậu sợ Trần Thượng Chu vạch trần mọi chuyện, sợ anh nghĩ cậu không bình thường rồi tránh xa cậu. Phùng Thanh cúi đầu nói: “…Không phải vậy.”
Một lúc sau, Trần Thượng Chu nhẹ nhàng nâng đầu Phùng Thanh lên.
Không hiểu sao, Phùng Thanh cảm thấy rõ ràng cơn giận của Trần Thượng Chu đã dịu đi rất nhiều. Cậu thấy Trần Thượng Chu thở dài một cái, rồi lại thấy anh giống như đang buồn cười vì tức giận, khóe miệng anh hơi nhếch lên. Bàn tay nắm hai bên má Phùng Thanh dùng lực mạnh hơn một chút: “Em ngu ngốc quá. Sự thông minh khi làm bài tập đâu rồi?”
Phùng Thanh bối rối, chớp chớp mắt nhìn anh.
Giây tiếp theo, cậu nghe thấy giọng của Trần Thượng Chu nói rất nghiêm túc: “Phùng Thanh, anh muốn đợi em thi đại học xong rồi sẽ từ từ tính sau. Dù sao chúng ta cũng có nhiều thời gian, không cần vội trong một hai năm nữa. Nhưng bây giờ xem ra anh không cần phải từ từ nữa. Em thật sự quá ngu ngốc và không nghe lời.”
Phùng Thanh im lặng, cậu có cảm giác mơ hồ rằng mình đã hiểu ra điều gì đó, nhưng lại thấy Trần Thượng Chu đang nói linh tinh. Cậu đâu có không nghe lời.
Trần Thượng Chu tiếp tục nói từng câu rõ ràng: “Hôm qua em hỏi anh có thể chăm sóc em cả đời không, chắc em cũng không nhớ anh đã trả lời cái gì. Anh sẽ nói lại một lần nữa. Phùng Thanh, anh sẽ chăm sóc em cả đời. Trước đây anh đã làm gì với em, sau này anh vẫn sẽ làm như vậy. Dù em có không thích thì cũng không có cách nào thay đổi.”
“Còn nữa, anh muốn nói cho em biết điều này. Đây không phải là cách chăm sóc một đứa em trai đâu.”
Đến khi Phùng Thanh hiểu ra ý Trần Thượng Chu nói ra câu này là gì thì cậu đã bị anh ấn ngã xuống giường.
Cảm giác quen thuộc lại hiện diện trên môi. Đôi môi của Trần Thượng Chu chạm vào môi Phùng Thanh, khiến cậu bất giác nhớ lại âm thanh sấm rền vào đêm hôm đó. Cả cơ thể cậu như bị điện giật, tê dại không còn cảm giác, giống như thể thân thể không còn là của mình, đến cả việc nâng tay lên cũng quên mất.
Chỉ sau vài giây, Phùng Thanh không thể kiềm chế được mà phát ra tiếng th* d*c. Trần Thượng Chu không chỉ hôn nhẹ mà còn hôn rất sâu, khiến cậu vô thức siết chặt chăn trong tay.
Trần Thượng Chu di chuyển tay phải đang nắm chặt mặt Phùng Thanh ra sau gáy, nhẹ nhàng nâng đầu cậu lên, khiến cậu không thể tránh đi. Tay trái anh đặt lên cổ cậu, từ từ di chuyển dọc theo xương sống rồi trượt xuống, nâng cả người Phùng Thanh khỏi giường, ép sát vào cơ thể anh. Nhờ vậy, Trần Thượng Chu có thể cảm nhận rõ rệt nhịp tim cậu đang đập mạnh mẽ.
Không chỉ quên cách cử động tay chân, Phùng Thanh thậm chí còn quên luôn cách thở.
Một lúc sau, cậu cảm thấy mình gần như không thở được, muốn đẩy Trần Thượng Chu ra nhưng chẳng có chút sức lực nào. Trần Thượng Chu dường như đọc được suy nghĩ của cậu, chỉ vài giây sau anh đã buông ra. Phùng Thanh nuốt nước bọt, vội vàng ngẩng cổ lên hít một hơi thật sâu. Còn chưa kịp thở xong thì bị Trần Thượng Chu túm lấy gáy, kéo đầu cậu về lại tư thế ban đầu.
Quá trình này lặp lại vô số lần, cuối cùng Trần Thượng Chu cũng dừng lại. Đọc Full Tại TruyenGG.vison
Trần Thượng Chu cúi xuống nhìn Phùng Thanh. Lúc này, cả người cậu đỏ bừng, khóe mắt còn đọng lại nước mắt, không rõ là vì cậu đã khóc quá nhiều hay có lý do gì khác. Anh nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường, đứng dậy, lấy chiếc thắt lưng đặt trên giường rồi rời khỏi phòng, mang nó ra ngoài cất vào tủ.
Phùng Thanh không biết Trần Thượng Chu có nhận ra không, nhưng khi anh vừa đi khỏi phòng, cậu lập tức túm lấy chăn đắp lên người.
Tim cậu vẫn đập mạnh không ngừng.
Đầu óc Phùng Thanh vô cùng hỗn loạn, nhưng cậu nhanh chóng nhận ra trong sự hỗn loạn ấy có xen lẫn một chút bình yên. Như thể tất cả những mâu thuẫn, giằng xé trong lòng cậu cuối cùng cũng tìm được nơi để quay về. Cậu không cần phải viện đủ mọi lý do để giải thích về việc tại sao mình lại phụ thuộc vào Trần Thượng Chu nữa.
Câu trả lời mà Phùng Thanh luôn cố tránh né trước đây đã hiện ra ngay trước mắt, ngay trên con đường không thể tránh được, và tất cả đều đến từ Trần Thượng Chu.
Trần Thượng Chu quay lại phòng.
Phùng Thanh ngẩng mắt nhìn anh một cái, rồi lập tức kéo chăn che nửa khuôn mặt, co người lại vào trong chăn như thể sợ Trần Thượng Chu sẽ kéo cậu ra và tiếp tục chuyện lúc nãy. Cậu chỉ lặng lẽ nhìn Trần Thượng Chu, đôi mắt dán chặt vào anh không rời.
Nhưng trong lòng Phùng Thanh lại cảm thấy có một cảm giác an yên và hạnh phúc đang ùa đến. Cảm giác được hôn như vậy thật sự rất dễ chịu.
Dường như cảm giác này đã xóa tan hết tất cả những cảm xúc phức tạp, từ buồn bã, tức giận, đến lo lắng và sợ hãi mà Phùng Thanh từng có. Cậu nằm trên giường, thậm chí quên đi cả cảm giác đau đớn khi vừa bị đánh vào mông, cảm thấy thoải mái đến mức cơ thể như muốn tan ra.
“Em đói không?” Trần Thượng Chu hỏi cậu.
Phùng Thanh gật đầu.
Trần Thượng Chu: “Còn muốn ăn bò bít tết nữa không?”
Phùng Thanh lắc đầu.
“Ăn ở nhà hay đi ra ngoài?” Trần Thượng Chu lại hỏi.
Phùng Thanh: “…Ở nhà.”
Một lúc sau, Phùng Thanh cúi đầu, lắp bắp nói: “…Trần Thượng Chu, em… em muốn đi vệ sinh.”
Hết chương 59.
Editor có lời muốn nói: Nhân dịp bé Phùng Thanh mở khoá vùng trời mới, gửi tặng mọi người fanart tui vừa lụm được trên Weibo của tác giả
