Chương 62: Ngu ngốc và chậm chạp
“Trước đây không phải nói là anh không được phép hôn em sao?” Tay Trần Thượng Chu vẫn giữ chặt sau gáy Phùng Thanh, không hề nhúc nhích.
Phùng Thanh chớp mắt một cái. Để nói thẳng ra vấn đề này đối với cậu cũng chẳng dễ dàng gì. Cậu nói ra mà vẫn cảm thấy hơi lúng túng: “…Lúc đó em nói là không được hôn. Giờ không phải lúc đó nữa, bây giờ thì có thể hôn rồi.”
Trần Thượng Chu cười khẽ một tiếng rồi kéo Phùng Thanh vào lòng.
Khoảnh khắc Phùng Thanh cảm nhận được hơi ấm từ Trần Thượng Chu, cậu không khỏi run rẩy. Một cảm giác ngứa ngáy chạy thẳng lên da đầu, toàn thân cậu như bị điện giật, cứng đờ trong một lúc lâu. Mãi cho đến khi động tác của Trần Thượng Chu trở nên mạnh mẽ hơn, Phùng Thanh mới từ từ thoát ra khỏi sự ngây ngốc của mình.
Suy nghĩ trong đầu cậu trở nên lộn xộn và có một đống cảm xúc khác lẫn lộn trong đó.
Chẳng bao lâu sau, Phùng Thanh nhận ra lần này hoàn toàn khác biệt so với lần trước. Lần này cậu có thể hít thở một cách dễ dàng.
Chỉ là… cậu chẳng còn chút sức lực nào. Thậm chí cậu còn không đủ sức để nhấc tay mình lên, chỉ có thể một tay chống lên người Trần Thượng Chu, tay còn lại túm chặt lấy vạt áo sơ mi của anh, vò nó thành một đống nhăn nheo.
Thỉnh thoảng, lại có vài hơi thở nhẹ nhàng bật ra.
Mỗi lần nghe thấy những tiếng ấy, Phùng Thanh đều cảm thấy ngượng ngùng đến nỗi tai cậu đỏ ửng, nhưng lại không thể kiểm soát được bản thân mình.
Cậu lại bị đẩy ngã vào ghế sofa.
Nhưng rất nhanh, Phùng Thanh cảm nhận được một sự thay đổi nào đó. Cậu định tránh đi, nhưng vừa động đậy một chút đã phát hiện Trần Thượng Chu đang quỳ một gối ở g*** h** ch*n cậu, không còn chỗ để trốn nữa.
Khi Trần Thượng Chu đứng lên, động tác đầu tiên của Phùng Thanh chính là kéo áo che lại.
“Hôn kiểu này đúng không?” Trần Thượng Chu hỏi.
Mặt Phùng Thanh vẫn còn đỏ bừng, chưa kịp nghĩ ngợi đã gật đầu liên tục. Mãi một lúc sau, cậu mới chống tay xuống sofa, cúi đầu tìm đôi dép lê của mình: “Em, em đi vệ sinh một chút.”
Trần Thượng Chu nhìn cậu hai ba giây, rồi mới ừ một tiếng. Anh cúi người nhặt đôi dép của Phùng Thanh đặt ngay cạnh chân cậu: “Tần suất quá cao, mấy ngày tới không được hôn nữa.”
Nghe thấy vậy, Phùng Thanh đang mang dép liền chán nản cúi gằm mặt, vai rũ xuống.
Cậu cũng không muốn mỗi lần hôn lại như vậy, nhưng lại không thể kiểm soát được bản thân. Thật sự mấy ngày tới không thể hôn như thế nữa sao?
“Sao vậy?” Trần Thượng Chu thấy vẻ mặt của Phùng Thanh có vẻ không vui.
Phùng Thanh không còn bận tâm đến việc có ngượng ngùng hay không nữa, cậu thẳng thắn nói: “Em cũng không muốn như thế, vừa lãng phí thời gian lại còn không thoải mái.”
“Em cảm thấy không thoải mái?” Trần Thượng Chu hỏi lại.
Phùng Thanh cúi đầu, lẩm bẩm: “Không phải là không thoải mái, chỉ là không thoải mái như người khác nói thôi.”
Một lúc lâu sau, Trần Thượng Chu ngồi lại trên sofa.
Anh gác một chân lên, rồi đưa tay kéo Phùng Thanh vào lòng.
Khi Phùng Thanh kịp phản ứng, cậu đã bị Trần Thượng Chu kéo qua và ôm chặt vào lòng. Lưng cậu áp sát vào cơ thể anh, Phùng Thanh có thể mơ hồ cảm nhận được nhịp tim của Trần Thượng Chu. Không vội vã, không gấp gáp như nhịp đập của cậu, nhưng cũng chẳng bình tĩnh như vẻ ngoài của anh.
Ngay sau đó, Phùng Thanh thấy mắt mình tối sầm lại, tầm nhìn bị che khuất.
Tay trái của Trần Thượng Chu phủ lên đôi mắt cậu. Ngay lúc cậu đang ngỡ ngàng, tay trái của anh lại dùng thêm lực. Cả đầu Phùng Thanh bị ấn ngược về phía sau, cổ căng ra thành một đường cong đẹp đẽ, phần gáy chỉ có thể dựa vào vai trái của Trần Thượng Chu.
Cảm nhận được hơi thở quen thuộc lại lướt qua trên má cậu, Trần Thượng Chu cúi đầu và hôn xuống.
Có lúc động tác của Trần Thượng Chu nhẹ nhàng, Phùng Thanh sẽ ngẩng cổ lên để đón nhận, nhưng có lúc động tác của anh lại mạnh mẽ hơn, cậu không thể không lùi lại. Chỉ tiếc là phần sau đầu cậu lại tựa vào vai anh, dù có tránh cũng chẳng đi đâu được.
Bỗng nhiên, Phùng Thanh cảm thấy vùng bụng và eo của mình trở nên lạnh toát.
Sau khi tầm nhìn bị che khuất, tất cả các giác quan của cậu như được phóng đại, từng rung động, hơi thở đều trở nên rõ ràng hơn. Dù nhẹ hay mạnh, tất cả đều không theo một quy luật nào.
Phùng Thanh muốn tránh đi.
Nhưng khi cậu vừa có ý định động đậy, Trần Thượng Chu đã ngừng hôn. Anh ngẩng đầu lên, tay vẫn phủ trên mắt cậu, áp lực trên đó tăng lên một chút: “Đừng cử động.”
Phùng Thanh không dám động đậy nữa. Thế nhưng với cậu mà nói, cảm giác này thật sự quá mạnh mẽ, vượt xa khả năng chịu đựng của cậu. Không còn cách nào khác, một tay của Phùng Thanh chỉ có thể nắm chặt đùi Trần Thượng Chu, tay còn lại bám vào cánh tay phải của anh.
Khi sắp đạt tới cao trào, Phùng Thanh lại vươn cổ lên, muốn đuổi theo đôi môi của Trần Thượng Chu. Nhưng còn chưa kịp chạm vào anh, cậu cảm nhận được động tác của Trần Thượng Chu dừng lại. Ngón tay anh ấn nhẹ lên chỗ đó của Phùng Thanh rồi đột ngột hỏi: “Hôn như vậy có nghĩa là gì?”
“Nghĩa gì cơ?” Phùng Thanh ngạc nhiên.
Trần Thượng Chu lặp lại câu hỏi: “Hai ngày nay em cứ liên tục hôn anh, em biết nó có ý nghĩa gì không?”
Động tác đột ngột dừng lại khiến Phùng Thanh cảm thấy hơi khó chịu: “…Là anh hôn em trước.”
“Anh biết hôn em có ý nghĩa gì, nên anh mới hỏi em. Em biết loại quan hệ nào mới có thể hôn như vậy không?” Trần Thượng Chu chậm rãi nói.
Trần Thượng Chu cảm thấy lời mình nói vào buổi chiều hôm đó đã rất rõ ràng rồi. Đọc Full Tại TruyenGG.vison
Nhưng anh không thể nhẫn nhịn nổi khi thấy Phùng Thanh thật sự không hiểu chuyện, vừa ngu ngốc vừa chậm chạp. Anh vốn định dù cả hai đã hôn rồi thì cũng có thể từ từ, để Phùng Thanh dần dần hiểu ra, rồi sau đó giúp cậu nhận thức được chuyện này.
Không ngờ người này ngày nào cũng hôn suốt không ngừng, và lại là kiểu người hoàn toàn có thể “hôn môi vì thích nên muốn hôn mãi, không quan tâm là mình đang trong mối quan hệ thế nào”. Trần Thượng Chu cảm thấy rất cần phải làm rõ chuyện này với cậu.
Bị dừng lại nửa chừng thế này thật sự rất khó chịu.
Phùng Thanh muốn đổi tư thế, nhưng cậu vừa động đậy, Trần Thượng Chu lập tức buông tay phải ra, giữ chặt lấy eo cậu, không chừa cho cậu một chút không gian nào.
Mắt vẫn bị che kín, cảm giác ngột ngạt khó chịu khiến Phùng Thanh chỉ có thể ngoan ngoãn trả lời: “…Em biết.”
“Vậy quan hệ của chúng ta là gì?” Trần Thượng Chu tiếp tục hỏi.
Phùng Thanh vẫn cảm thấy xấu hổ không dám nói thẳng ra những lời đó. Cậu im lặng rất lâu, cuối cùng không chịu nổi sự lấp lửng mơ hồ này nữa, đành thốt lên: “Là, là quan hệ yêu đương…”
Cũng may, vẫn chưa đến mức quá ngốc.
Sau khi Trần Thượng Chu chắc chắn rằng Phùng Thanh đã hiểu rõ chuyện này, anh cũng không ép buộc cậu nữa, tiếp tục hành động, kể cả việc hôn. Mãi đến khi Phùng Thanh sắp đạt tới cao trào lần nữa, Trần Thượng Chu ghé sát vào tai cậu, nhẹ nhàng thì thầm: “Chỉ có quan hệ yêu đương mới có thể làm những chuyện này, nhưng em chỉ có thể yêu anh, nên chỉ được làm với anh.”
Phùng Thanh vốn dĩ đã không thể nói nên lời, những lời nói của Trần Thượng Chu lại càng khiến cậu cảm thấy bức bối hơn. Ngay sau đó, Phùng Thanh lại nghe thấy Trần Thượng Chu nói: “Nhưng, em chỉ cần biết rằng anh sẽ luôn yêu em là đủ rồi.”
Tai của Phùng Thanh cũng vì lời nói này mà tê dại đi.
Cậu nuốt nước bọt, rồi lại rùng mình một cái.
Phùng Thanh dựa vào người Trần Thượng Chu nghỉ ngơi một lúc lâu.
Điều này đối với Phùng Thanh mà nói thật sự là quá k*ch th*ch. Sau khi lấy lại bình tĩnh, cậu muốn đứng dậy, nhưng vừa nhúc nhích đã cảm thấy thắt lưng bị thứ gì đó cộm vào. Phùng Thanh lập tức bật dậy, quay người lại, không chút do dự đưa tay ra, nhưng giữa chừng đã bị Trần Thượng Chu giữ chặt cổ tay.
Trần Thượng Chu: “Không cần đâu.”
—
Chiều hôm đó, Phùng Thanh thực sự đã làm phiền Trần Thượng Chu để anh hôn cậu thêm mấy lần nữa, nhưng không phải kiểu hôn chim gõ kiến nữa.
Trần Thượng Chu đương nhiên là không đồng ý, nhưng Phùng Thanh vẫn cứ bám riết không buông. Cậu quấn lấy anh, nói rằng chỉ cần hôn một lúc thôi. Cuối cùng Trần Thượng Chu đành nhượng bộ mà đồng ý. Phùng Thanh cũng giữ lời, mỗi lần cảm thấy cơ thể mình có chút phản ứng, cậu liền đẩy Trần Thượng Chu ra, ngừng lại một lát rồi lại tiếp tục quấn lấy anh.
Còn về kiểu hôn chim gõ kiến, Phùng Thanh không lúc nào là không thực hiện.
Dù đang chơi game hay xem video, thậm chí là khi Trần Thượng Chu đang nấu ăn trong bếp, Phùng Thanh cũng lặng lẽ tiến lại gần rồi chạm vào anh. Và mỗi lần như vậy, cậu lại giống như đang kích hoạt một kỹ năng bị động nào đó, đôi mắt sáng lên, chăm chú nhìn vào Trần Thượng Chu. Cứ nhìn như vậy cho đến khi anh cũng đáp lại một cái hôn thì Phùng Thanh mới chịu dừng lại.
Trước khi đi ngủ, cậu lại mổ Trần Thượng Chu như chim gõ kiến một lần nữa.
Khi Trần Thượng Chu đã quen với việc bị cậu nhìn chằm chằm và chuẩn bị đáp lại, Phùng Thanh lại chống tay lên giường, nhẹ nhàng nghiêng người đến gần tai anh, nhỏ giọng nhưng rất nghiêm túc nói: “Trần Thượng Chu, em cũng sẽ luôn yêu anh.”
Kết quả là cậu lại bị Trần Thượng Chu đè xuống giường và hôn lần nữa——
—
Ngày hôm sau, Phùng Thanh theo Trần Thượng Chu đến trường đại học Nam Lăng để đi học.
Tuy nhiên, cậu không thể thức dậy cùng Trần Thượng Chu để tới kịp lớp học lúc tám giờ. Cậu chỉ có thể ngủ đến chín giờ, ăn nhanh bữa sáng mà anh để lại trên bàn, rồi bắt taxi đến trường đại học để cùng anh tham gia tiết học thứ hai.
Tiết học thứ hai của Trần Thượng Chu hôm nay là môn quản lý tài nguyên nước. Buổi học diễn ra trong một giảng đường rất lớn với nhiều sinh viên từ các ngành khác nhau cùng tham gia học.
Môn này của ngành Tĩnh Văn Duệ học trùng giờ với lớp của Trần Thượng Chu. Cho nên trước khi tiết một kết thúc, Phùng Thanh theo số phòng mà anh đã gửi trước đó, vào ngồi ở hàng ghế cuối và tiện thể giữ luôn hai chỗ cho Trần Thượng Chu và Tĩnh Văn Duệ. Đây là một trong số ít những tiết học mà Trần Thượng Chu không tham gia.
Khi Phùng Thanh chiếm chỗ xong, cậu gửi tin nhắn cho Trần Thượng Chu rồi ngồi chờ trong lớp.
Không lâu sau, tiếng chuông báo hết giờ vang lên, sinh viên bắt đầu vào lớp tiếp theo. Tiết trước của Trần Thượng Chu cũng học ở tầng này, vì vậy Phùng Thanh nhanh chóng nhận ra anh trong đám đông và vẫy tay chào.
Sau khi Trần Thượng Chu ngồi xuống, Phùng Thanh nghiêng người về phía anh, chuẩn bị kể về chuyến xe hôm nay và tài xế đã nói nhiều đến mức nào. Nhưng cậu còn chưa kịp mở lời, Trần Thượng Chu đã bị hai cô gái từ phía sau vỗ vào vai.
Hai cô gái bước đến bên cạnh Trần Thượng Chu, một người trong đó ngại ngùng lên tiếng: “Bạn học, chào bạn nhé.”
“Xin chào.” Trần Thượng Chu gật đầu.
Cô gái ngập ngừng hỏi: “Bạn có tiện cho mình xin WeChat không? Từ đầu học kỳ mình đã chú ý đến bạn rồi. Mỗi lần muốn làm quen nhưng lại không dám, hôm nay là tiết cuối của môn này rồi mình mới có dũng khí, sợ lần sau không gặp lại bạn thì lại tiếc.”
Trần Thượng Chu không chút do dự từ chối: “Xin lỗi, có lẽ không tiện đâu.”
Cô gái dừng lại hai giây, cũng không quá ngạc nhiên về điều này. Sau khi hiểu được ẩn ý trong câu nói của anh, cô chỉ gãi đầu rồi nói: “Vậy thôi, xin lỗi đã làm phiền bạn nhé.”
Sau khi nhìn hai cô gái trở lại chỗ ngồi ở hàng trước, Phùng Thanh mới quay sang Trần Thượng Chu mà tặc lưỡi hai cái.
Trần Thượng Chu lấy máy tính bảng từ trong túi ra, mở khoá rồi quay đầu nhìn Phùng Thanh.
Lớp học hôm nay rất rộng, nhưng số sinh viên đến học không nhiều. Xung quanh chỗ ngồi của Phùng Thanh và Trần Thượng Chu gần như vắng hoàn toàn. Phùng Thanh hiếm khi ngồi thẳng lưng, thản nhiên nói: “Trần Thượng Chu, anh giờ là người đã có người yêu rồi, không thể hôn người khác được nữa. Vậy nên anh đừng có ra ngoài mà gây sự chú ý, phải tự quản lý bản thân đi. Anh nên cảm ơn em, vì em không bao giờ ghen tuông. Không giống anh, không những ghen mà còn thích đánh người khi ghen nữa.”
“Không ghen bao giờ?” Trần Thượng Chu bỏ qua phần sau của câu.
Phùng Thanh tự tin gật đầu: “Đúng vậy.”
Trần Thượng Chu: “Thế sao? Trước đây là ai thấy anh và Tĩnh Văn Duệ khiêu vũ, suốt ngày đi đâu cũng phải đi giữa hai người bọn anh? Ai nhìn thấy anh và bạn học khác thảo luận chuyện gì đó ở hành lang, không hỏi han gì mà ầm ĩ cả ngày—”
Phùng Thanh đưa tay che miệng Trần Thượng Chu: “Anh phạm quy rồi! Sao lại lôi mấy chuyện cũ ra nói vậy!”
Hết chương 62.
Editor có lời muốn nói: Chúc mừng đôi chích bông iu nhau