Về Nhà Đúng Giờ - Phi Mục Nhất

Chương 7

Chương 7: Năn nỉ anh Thượng Chu

Vào ngày Tết Dương lịch, Phương Thư và Lâm Như Thiền dẫn Trần Thượng Chu và Phùng Thanh đi công viên trò chơi như đã hẹn.

Trong bốn người, người mong chờ chuyến đi này nhất là Phùng Thanh, người không hứng thú nhất lại là Trần Thượng Chu. Trần Thượng Chu thật sự không thể hiểu nổi, bị trói trên mấy cái máy xoay vòng vòng 360 độ thì có gì vui? Anh không muốn đi.

Nhưng Phương Thư mẹ anh lại nói: “Cứ ngồi ở nhà suốt cũng không được. Dù ngày nào con cũng xuống sân chạy bộ nhưng đi đi về về cũng chỉ loanh quanh có hai cây số. Ra ngoài chơi một chút cũng tốt. Với lại lần này đúng lúc cần con giúp đấy. Dì Lâm sợ độ cao, mẹ thì mặc váy, còn Phùng Thanh thì nhỏ quá, bọn mẹ không yên tâm để Phùng Thanh chơi mấy trò trong công viên một mình. Nhờ con đi với Phùng Thanh để mắt đến thằng bé để bọn mẹ được nghỉ xíu.”

“…”

Trần Thượng Chu không còn cách nào khác đành đi theo.

Ngày lễ, công viên trò chơi đông nghẹt người, nhất là lại trúng vào dịp Tết Dương lịch.

Không khí lễ hội đã tràn ngập ngay từ lối vào của công viên với đủ loại quầy hàng, bóng bay hoạt hình, kẹo hồ lô, kẹo bông, bánh trứng gà non, tranh đường… nhìn mà hoa cả mắt.

Vừa bước xuống taxi, Phùng Thanh đã hớn hở “oa” lên hai tiếng.

Lâm Như Thiền đi mua kẹo hồ lô cho cậu, còn cậu thì chạy sang phía đông xem người ta đổ đường làm tranh rồi lại chạy qua phía tây xem người ta quay kẹo bông thành một đám mây tròn xoe. Mới có hai phút mà Phùng Thanh đã nuốt nước miếng tận mười lần.

Nhìn ngon quá!

“Phùng Thanh!”

Nghe thấy tiếng mẹ gọi từ đằng xa, Phùng Thanh mới miễn cưỡng rời mắt khỏi quầy kẹo bông. Cậu quay đầu lại, thấy mẹ và dì Phương đã mua xong kẹo hồ lô.

Phùng Thanh lập tức chạy tới, nhận lấy que kẹo mẹ mua cho mình.

Cậu nhét que kẹo thẳng vào miệng, phát ra mấy tiếng giòn tan, còn chưa nuốt cậu đã hô lên: “Ngon quá! Con thích ăn kẹo hồ lô nhất!”

Thấy dì Phương không mua kẹo hồ lô, Phùng Thanh lại quay sang nhìn Trần Thượng Chu với hai cái tay không, hỏi: “Cậu không ăn à?”

Trần Thượng Chu đáp thẳng: “Quá ngọt.”

Phương Thư đứng bên cạnh giải thích: “Con đừng để ý nó, nó không thích mấy món này. Ngay cả khoai tây chiên nó cũng không mê.”

Phùng Thanh nhỏ giọng “ồ” một tiếng, rồi tiếp tục nhai viên kẹo trong miệng.

Lâm Như Thiền dắt tay cậu, chỉ vào mấy quầy hàng Phùng Thanh từng ghé qua lúc nãy, hỏi: “Con còn muốn mua gì nữa không?”

Phùng Thanh chỉ vào quầy kẹo bông, rồi chỉ ông chú bán bóng bay, nhanh nhảu gọi món: “Con muốn ăn kẹo bông, muốn cả tranh đường và bánh trứng nữa. À đúng rồi, con muốn cả cái bóng bay hình Ultraman!”

Lâm Như Thiền xoa đầu cậu, thương lượng: “Bóng bay Ultraman thì mẹ mua cho con nhưng mấy món kia không được ăn một lúc nhiều vậy đâu. Con chọn một món thôi, lát trưa mình còn ăn cơm nữa mà.”

“Dạ được ạ.” Phùng Thanh nghe vậy thì ngoan ngoãn gật đầu. Cậu liếc qua các quầy hàng một vòng, chu môi do dự khá lâu. Cuối cùng cậu hạ quyết tâm nói: “Vậy con muốn ăn tranh đường! Con muốn chú ấy vẽ cho con một con rồng!”

Trần Thượng Chu không có hứng thú gì với mấy món ăn vặt này, cũng chẳng thấy nghệ thuật làm tranh đường có gì hay. Phương Thư và Lâm Như Thiền thì thấy vẽ tranh đường cũng thú vị nên sai Trần Thượng Chu đi mua bóng bay Ultraman cho Phùng Thanh.

Bóng bay là mặt hàng đắt khách nhất trong công viên trò chơi. Người mua đông nghìn nghịt. Trần Thượng Chu đứng chờ một hàng dài, chọn mẫu và thanh toán xong thì tranh đường của Phùng Thanh cũng vừa hoàn thành. Phương Thư và Lâm Như Thiền đã đi mua bánh trứng, Phùng Thanh đứng một mình đợi Trần Thượng Chu.

Trần Thượng Chu mang bóng bay Ultraman đi tới.

Tay trái Phùng Thanh cầm kẹo hồ lô, tay phải cầm tranh đường nên chỉ có thể dán mắt vào bóng bay trong tay anh mà không tài nào có thể đưa tay để nhận. Tranh đường là con rồng, nó khá to và khi đặt cùng với kẹo hồ lô trong một tay thì không thể nào giữ chắc được. Phùng Thanh lại muốn vừa cầm vừa ăn cả hai thứ nên cậu cứ loay hoay mãi mà tay vẫn đầy ắp.

“Đừng động đậy.” Trần Thượng Chu nói.

Phùng Thanh lập tức giữ nguyên tư thế giơ hai tay lên giữa không trung. Cậu thấy Trần Thượng Chu kéo sợi dây bóng bay quấn quanh cổ tay cậu một vòng, rồi thắt hai nút dây để chắc chắn nó không bay đi mất, sau đó anh mới buông tay: “Xong rồi.”

Nhìn sợi dây trên cổ tay mình và quả bóng bay hình Ultraman lơ lửng phía trên, Phùng Thanh lại “oa” lên hai tiếng: “Trần Thượng Chu, cậu thông minh quá!”

Tuy nhiên, Phùng Thanh cũng chẳng giữ được cả ba thứ đó trong tay được bao lâu.

Vì những trò chơi trong công viên giải trí đều không cho mang đồ ăn hoặc bóng bay lên cùng. Cuối cùng dù là tranh đường, kẹo hồ lô hay bóng bay Ultraman cũng đều được chuyển sang tay Lâm Như Thiền cầm hộ.

Phương Thư mang theo máy ảnh muốn cùng Lâm Như Thiền chụp vài tấm hình.

Thế là nhiệm vụ chơi cùng Phùng Thanh đương nhiên rơi lên vai Trần Thượng Chu. Trần Thượng Chu thực hiện đúng trách nhiệm được mẹ chỉ định cho mình, đi theo sau Phùng Thanh, chơi trò chơi cùng cậu. Trước khi tách nhóm, Lâm Như Thiền chỉ vào chiếc điện thoại mini đeo trên cổ Phùng Thanh, dặn dò: “Lúc ăn trưa mẹ sẽ gọi cho con, nhớ nghe máy đấy. Có chuyện gì thì cũng phải gọi cho mẹ. Nhớ là phải nghe lời anh, lúc nào cũng phải đi cùng anh ấy.”

Phùng Thanh: “Con biết rồi, biết rồi mà!”

“Nhớ nhé, Phùng Thanh phải luôn ở trong tầm mắt của con đấy.” Phương Thư cũng dặn đi dặn lại Trần Thượng Chu.

Trần Thượng Chu gật đầu.

Chia nhau ra xong, Phùng Thanh lôi kéo Trần Thượng Chu chạy thẳng đến khu trò chơi thiếu nhi.

Mấy trò ở khu thiếu nhi đều là phiên bản thu nhỏ, còn chưa chơi hết một lượt thì Phùng Thanh đã bắt đầu thấy chán. Cái đu quay tốc độ y như ngựa gỗ xoay tròn, nếu không vì dây an toàn buộc ngang eo thì chắc cậu nhảy xuống từ lâu rồi. Còn cái tàu cướp biển ở đây thì thua xa cái xích đu ở công viên gần nhà mà cậu và Tôn Hàng hay chơi, nhạt nhẽo hết sức!

Sau khi xuống khỏi một chiếc tàu lượn mini có chiều cao cũng chỉ tầm ba mét, Phùng Thanh kéo tay Trần Thượng Chu định đi ra ngoài. Nhưng vừa bước được vài bước đã bị Trần Thượng Chu nghiêm giọng chặn lại: “Không được.”

“Tại sao?” Phùng Thanh hỏi.

Trần Thượng Chu nói: “Ngoài kia là trò cho người lớn, không phù hợp với cậu.”

“Thì đã có cậu mà?” Phùng Thanh năn nỉ.

Trần Thượng Chu mặt tỉnh bơ: “Tôi cũng là trẻ con.”

“Nhưng mà… nhưng mà…” Phùng Thanh chưa chịu bỏ cuộc, cậu kéo tay Trần Thượng Chu lắc qua lắc lại, chân thành thuyết phục: “Cậu nhìn cái bạn ngồi hàng đầu tàu cướp biển ngoài kia đi, bạn đó còn thấp hơn tớ nữa kìa. Tớ chơi được mà! Cậu lại nhìn cái trò đĩa bay quay bên cạnh đi, bảng ghi giới hạn chiều cao có ghi một mét tư, tớ đâu có đòi chơi trò đó đâu. Mình chỉ chơi mấy trò nào tớ đủ chiều cao, không nguy hiểm đâu mà? Trong này chán muốn chết, cái tàu lượn mini còn thua lúc tớ chơi ván trượt với Tôn Hàng nữa! Xe điện đụng cũng chẳng đụng được ai! Chán lắm luôn! Mình ra ngoài chơi đi được không?”

Trần Thượng Chu bị cậu làm mềm lòng, anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài khu trò chơi thiếu nhi, đúng là có vài đứa trẻ còn thấp hơn Phùng Thanh đang xếp hàng. Sau đó anh lại nhớ đến biểu cảm của Phùng Thanh lúc chơi mấy trò phiên bản trẻ con. Quả thật không có chút hoảng sợ nào trên gương mặt, cậu chơi cũng chẳng hứng thú gì. Thế là cuối cùng Trần Thượng Chu cũng chịu nhượng bộ: “Được rồi.”

Vừa bước ra khỏi khu trò chơi thiếu nhi, Phùng Thanh lập tức như cá gặp nước.

Cậu chạy thẳng tới con tàu cướp biển. Mới chỉ đứng xếp hàng thôi mà hai mắt cậu đã sáng rực lên. Đến lượt của mình, Phùng Thanh kéo tay Trần Thượng Chu lên hàng ghế cuối cùng ngồi xuống. Khi tàu đu lên điểm cao nhất, mấy người lớn ngồi bên cạnh đều bám chặt thanh chắn trước mặt bằng cả hai tay nhưng riêng Phùng Thanh thì lại dang rộng hai tay ra, tận hưởng làn gió mát và cảm giác lơ lửng trên không. Mỗi lần con tàu rơi xuống là cậu lại hò hét “a a a” đầy thoả mãn.

Tuy nhiên, vì bị hạn chế chiều cao và là trẻ em nên hầu hết các trò chơi Phùng Thanh vẫn không được chơi. Hai người cứ loanh quanh mấy trò như tàu cướp biển, đu quay, tàu lượn siêu tốc mini và đĩa xoay disco.

Sau khi đã chơi đủ những trò văng qua văng lại, Phùng Thanh kéo Trần Thượng Chu đi xếp hàng chơi xe điện đụng.

Mỗi xe chỉ có một vô lăng ở chính giữa nên Trần Thượng Chu đã ngồi ở ghế phụ suốt thời gian chơi, để mặc Phùng Thanh điều khiển xe. Thế nhưng mới chơi chưa tới nửa phút, Phùng Thanh đã buồn bực muốn chết. Có một chiếc xe điện đụng khác có hai đứa nhóc cỡ tuổi Trần Thượng Chu cứ nhắm xe của cậu mà đụng, đụng xong còn bày ra vẻ mặt khiêu khích để chọc quê cậu. Khổ nỗi kỹ thuật lái xe của Phùng Thanh không giỏi, đụng lại người ta thì đụng không trúng. Cậu chơi mà ức phát khóc.

Đúng lúc Phùng Thanh đang định đạp mạnh chân ga để đâm lại thì vô lăng bỗng bị Trần Thượng Chu ngồi bên cạnh đưa tay nắm lấy.

Trần Thượng Chu nói: “Đạp hết ga đi, để tôi đụng tụi nó.”

Nghe vậy, Phùng Thanh lập tức làm theo. Cậu giơ chân nhấn ga hết cỡ. Trần Thượng Chu xoay vô lăng bằng một tay, lao xe về đuôi của chiếc xe kia, đâm cho chiếc xe quay một vòng tròn trọn 360 độ ngay tại chỗ. Chưa dừng lại ở đó, Trần Thượng Chu lại bẻ vô lăng lùi xe lại. Thừa lúc đối phương còn choáng váng vì bị va chạm, anh bảo Phùng Thanh nhấn ga và tự cầm lái lao tiếp vào đuôi chiếc xe kia thêm cú nữa.

Lại thêm một vòng xoay 360 độ nữa.

Nỗi uất ức trong lòng Phùng Thanh tan biến sạch, cậu phấn khích vỗ tay hai lần, thậm chí còn không quên đáp lại bằng vẻ mặt khiêu khích y như tụi kia làm vừa nãy.

Nếu không bị dây an toàn cản lại, Trần Thượng Chu cảm giác hẳn là Phùng Thanh có thể đứng dậy vỗ tay ăn mừng luôn.

Hai đứa nhóc bên xe kia bị đụng cho quay mòng mòng hai lần. Sau đó hai đứa nhóc liền lủi nhanh sang góc khác của sân mà chơi. Trần Thượng Chu trả vô lăng lại cho Phùng Thanh, cậu sung sướng hét lên: “Trần Thượng Chu, cậu siêu đỉnh luôn!”

Sau khi chơi hết ba lượt trò xe điện đụng, cuối cùng Phùng Thanh cũng chịu chuyển sang chiến trường mới.

Sau khi hai người đi thử một vòng, xem hết các trò lớn nhỏ trong khu trò chơi, Phùng Thanh dừng lại trước một căn nhà ma.

Phùng Thanh chỉ vào cánh cổng vào trò chơi căn nhà ma ấy: “Tớ muốn chơi cái này!”

Cậu vừa dứt lời, bên trong tấm rèm cũ kỹ của căn nhà hoang đã vang lên mấy tiếng hét thất thanh của người lớn. Từ lúc hai người đứng trước căn nhà ma này, tiếng la hét bên trong luôn vang lên không ngừng, mà mười tiếng hét thì hết chín tiếng là tiếng của người lớn rồi.

Nếu là trước đây, Trần Thượng Chu chắc chắn sẽ không đồng ý cho Phùng Thanh vào đó. Bao nhiêu người lớn vô đó còn hét đến như thế, anh sợ Phùng Thanh cũng sẽ hét y như vậy. Nhưng Trần Thượng Chu nghĩ lại biểu cảm của Phùng Thanh lúc chơi tàu cướp biển và mấy trò bay nhảy lúc nãy, rõ ràng là cậu không hề sợ hãi. Cuối cùng, Trần Thượng Chu cũng để mặc cậu đi vào đó.

Thậm chí Trần Thượng Chu còn rất yên tâm để Phùng Thanh đi trước.

Nhưng chưa đầy mười phút sau khi hai người đi vào trong, Trần Thượng Chu mới nhận ra mình đã đánh giá Phùng Thanh quá cao rồi.

Trò chơi căn nhà ma này mở đầu bằng một căn phòng được trang trí theo kiểu cổ điển. Bốn phía là những ô cửa sổ đổ nát, rèm trắng nhuốm máu và mạng nhện giăng khắp nơi. Ngoại trừ bầu không khí có phần rùng rợn ra thì cũng không có gì quá đáng sợ. Lúc này Phùng Thanh vẫn rất gan dạ. Cậu đi trước mặt Trần Thượng Chu, giữ khoảng cách nửa cánh tay với anh. Thậm chí cậu còn vừa đi vừa ngân nga hát.

Tiếp đó, Phùng Thanh dẫn đầu hai người bước vào một căn phòng toàn là mô hình nội tạng thối rữa. Căn phòng này không đến mức kinh khủng nhưng nếu nhìn lâu thì rất dễ thấy buồn nôn.

Bước chân của Phùng Thanh bắt đầu chậm lại.

Đi thêm một đoạn nữa, hai người bước vào một căn phòng đầy những ma nữ xoã tóc.

Có rất nhiều ma nữ trong căn phòng này. Có con thì tóc dài che kín cả mặt, có con chỉ để lộ nửa khuôn mặt nhưng không hề có mắt, còn có mấy con bất ngờ nhảy bổ ra trước mặt người chơi với sự kết hợp của tiếng nhạc nền giật gân, khiến hiệu ứng dọa người đạt tới cực điểm.

Phùng Thanh từ đi trước Trần Thượng Chu, chuyển sang đi song song với anh.

Sau đó hai người đi tới một hành lang dài và hẹp.

Ánh sáng trong hành lang rất mờ, hai bên là hàng loạt các ô cửa sổ. Khi Phùng Thanh và Trần Thượng Chu vừa đi đến một ô cửa sổ thì một cánh tay xương trắng từ trong cửa sổ vươn ra. Kèm theo đó là tiếng la thảm thiết rồi từ từ thụt tay vào trong.

Nhìn thấy bàn tay xương trắng đó đã thụt vào, Trần Thượng Chu tiếp tục bước về phía trước. Nhưng vừa nhấc chân lên anh đã cảm giác áo khoác của mình bị giữ lại. Phùng Thanh đứng yên một chỗ không chịu đi nữa.

Cũng đến lúc này, Trần Thượng Chu mới nhận ra tiếng hát nho nhỏ của Phùng Thanh đã im bặt từ lâu. Áo khoác của anh bị Phùng Thanh kéo từ khi nào anh cũng không hay.

Trần Thượng Chu quay đầu lại thì thấy đầu Phùng Thanh đang cúi thấp thật thấp.

“Sao thế?” Trần Thượng Chu hỏi.

Phùng Thanh không đáp, chỉ hít mũi một cái.

“…”

Sợ đến phát khóc rồi?

Trần Thượng Chu hỏi: “Sợ à?”

Giọng nói Phùng Thanh trở nên dính dính, cậu nói nhỏ xíu: “…Tớ không dám đi tiếp.”

Trần Thượng Chu sửng sốt. Sau đó anh quay đầu liếc nhìn hành lang dài khoảng năm mươi mét trước mặt, rồi lại nhìn hai phần ba đoạn đường hai người vừa đi qua. Trần Thượng Chu thở dài một cái.

Anh nhớ lại biểu hiện nãy giờ của Phùng Thanh trong một phần ba chặng đường đầu tiên. Chắc chắn tên nhóc này đã bắt đầu sợ từ căn phòng có nội tạng rồi nhưng cứ cố tỏ ra cứng cỏi. Đi đến tận đây là cậu hết chịu nổi.

Trần Thượng Chu kéo khóa áo khoác của mình xuống.

Anh dùng một tay quấn áo khoác quanh người Phùng Thanh, tay kia che mắt Phùng Thanh lại: “Xong rồi, bây giờ cậu không thấy gì nữa.”

“Nhưng… tớ cũng không nhìn thấy đường đi.” Phùng Thanh nói.

Trần Thượng Chu: “Ôm eo tôi, đi theo bước chân của tôi là được.”

Phùng Thanh không nói gì thêm, lập tức làm theo.

Hai phần ba chặng đường còn lại, Phùng Thanh được Trần Thượng Chu bịt mắt dẫn đi. Cậu không nhìn thấy gì cả, thỉnh thoảng chỉ nghe thấy mấy âm thanh la hét chói tai vang lên. Nhưng mỗi lần có âm thanh như vậy thì Trần Thượng Chu đều đưa bàn tay quấn trong áo khoác che tai Phùng Thanh lại để âm thanh trở nên nhỏ hơn và bớt đáng sợ hơn một chút.

Khi hai người ra khỏi căn nhà ma, Phùng Thanh đã ngừng khóc và cũng không có dấu vết gì của việc sợ hãi trên gương mặt cậu.

Đúng lúc này, Lâm Như Thiền và Phương Thư cũng vừa dạo xong công viên và chụp cũng đủ ảnh nên liền gọi điện cho Phùng Thanh để rủ hai anh em đi ăn trưa.

Bốn người dùng bữa trưa tại một nhà hàng Tây nằm trong công viên trò chơi.

Suốt bữa ăn, Phùng Thanh không ngừng kể lại những gì mình đã trải qua cùng Trần Thượng Chu trong buổi sáng. Cậu kể cậu đã chơi trò con tàu cướp biển rồi chơi cả trò xe điện đụng tới hai lần. Còn chuyện mất mặt trong căn nhà ma thì cậu chẳng hề nhắc đến một chữ, mà Trần Thượng Chu cũng không buồn vạch trần.

Ăn trưa xong, Lâm Như Thiền và Phương Thư không tách nhóm nữa.

Nhưng mỗi lần tới khu trò chơi nào đó, một người thì sợ độ cao, một người mặc váy nên vẫn chỉ đứng ngoài cổ vũ. Còn nhiệm vụ đi cùng Phùng Thanh vẫn do Trần Thượng Chu đảm nhận.

Sau khi chơi thêm một vòng xe điện đụng, Phùng Thanh lại kéo Trần Thượng Chu lang thang khắp công viên tìm trò chơi mới.

Đi một hồi, Phùng Thanh dừng lại trước một khu trò chơi có lối vào là một cái đường hầm. Trần Thượng Chu ngẩng đầu nhìn thấy bốn chữ to đùng vặn vẹo dựng ngay trước đường hầm, “Tàu lửa gào thét”.

Một trò chơi tàu lửa theo chủ đề kinh dị.

Trần Thượng Chu nhìn lại Phùng Thanh: “Cậu chắc chắn là muốn chơi cái này?”

Phùng Thanh gật đầu lia lịa, tựa như đã hoàn toàn quăng ra khỏi đầu màn biểu diễn xuất sắc vừa rồi của bản thân ở căn nhà ma.

“Nhưng hồi nãy cậu—” Trần Thượng Chu vừa định nói.

Phùng Thanh vội ngắt lời: “Cái này là tàu lửa mà! Không cần phải đi bộ! Nhất định sẽ không đáng sợ như cái kia đâu! Nhất định luôn!”

Trần Thượng Chu còn chưa kịp phản ứng thì Phương Thư đã lên tiếng: “Nếu em muốn chơi thì con đi với em đi. Con là anh mà.”

“Đúng đó!”

Phùng Thanh nhanh chóng nói hùa theo lời của Phương Thư, cậu kéo tay Trần Thượng Chu lắc qua lắc lại, sau đó chắp tay lại, cười hì hì nói: “Xin anh đó, anh Thượng Chu ơi. Anh chơi với em đi mà. Năn nỉ anh năn nỉ anh, được hông anh ơi?”

Trần Thượng Chu: “…”

Hết chương 7.

Editor có lời muốn nói: Tiếng “anh” cũng gọi rồi thì xao mà nỡ từ chối được hả anh Thượng Chu =))))))))))

Bình Luận (0)
Comment