Chương 70: Chiến tranh du kích
Mấy ngày sau đó, Phùng Thanh đã chỉ huy Trần Thượng Chu tiến hành chiến tranh du kích* với Phương Thư.
*Chiến tranh du kích là một loại hình chiến tranh thường được các lực lượng nhỏ, yếu hơn, dễ ẩn nấp áp dụng để chống lại các đối phương mạnh hơn nhưng khó ẩn nấp. Lối đánh này bao gồm các cuộc phục kích, phá hoại, tấn công bất ngờ, chớp nhoáng và rút lui nhanh.
Mỗi sáng ngủ dậy, Phùng Thanh không cho Trần Thượng Chu ra ngoài chạy bộ hay đi mua bữa sáng nữa. Dù là những tiết học cậu không thể dự thính để anh tự đến trường, hay những tiết cả hai có thể đi cùng, Phùng Thanh vẫn dậy sớm hơn, lặng lẽ ra ngoài trước Trần Thượng Chu để dò đường.
Phùng Thanh len lén áp tai vào cánh cửa của căn hộ đối diện, dỏng tai lắng nghe một hồi lâu, xác nhận Phương Thư chưa dậy hoặc không có dấu hiệu sinh hoạt trong phòng khách mới ra hiệu cho Trần Thượng Chu ra ngoài. Vừa ra đến hành lang là cậu kéo anh chạy ù xuống lầu, rồi lại chạy thẳng ra ngoài khu chung cư, nhất quyết không để dì Phương có lấy một kẽ hở nhận ra Trần Thượng Chu không ở ký túc xá.
Buổi tối Phùng Thanh đi đón Trần Thượng Chu về, quy trình cũng tương tự như vậy.
Cậu luôn phải lên lầu trước, xác nhận động tĩnh của Phương Thư rồi mới cho Trần Thượng Chu đi lên. Anh vẫn như mọi khi, chỉ nhìn Phùng Thanh rồi mỉm cười, chẳng nói gì nhiều. Phùng Thanh bảo gì anh làm nấy, để mặc cậu lăn xăn, nghe theo cậu chỉ huy.
Ban đầu, kế hoạch của hai người vốn là cách ngày hoặc cách hai ngày sẽ về nhà Trần Thượng Chu ngủ. Giường ở phòng anh vừa to vừa êm, ngủ vừa thoải mái vừa đỡ gây nghi ngờ. Nhưng sau một đêm lẩn dưới mí mắt của Phương Thư, cả hai không hẹn mà cùng quyết định mỗi tuần chỉ về ngủ duy nhất vào tối thứ bảy là đủ.
Lý do rất đơn giản: Quá gò bó, ngay cả Trần Thượng Chu cũng thấy không thoải mái.
Phùng Thanh không thể bám lấy Trần Thượng Chu như trước kia, cũng chẳng thể biến thành “chim gõ kiến” ở bất kỳ góc nào trong nhà. Không thể tranh thủ lúc phụ bếp mà hôn, không thể hôn khi ngồi ăn ở bàn ăn, cũng không thể hôn khi nằm ườn ở phòng khách lướt điện thoại. Đâu đâu cũng không thể hôn.
Kết quả là, Trần Thượng Chu — người vốn đã quen bị Phùng Thanh bất ngờ tập kích, bỗng chốc xung quanh trở nên quá im ắng lại hóa khó chịu. Có đôi khi Trần Thượng Chu muốn chủ động kéo Phùng Thanh lại hôn, nhưng khi tay mới đưa được nửa chừng đã chợt nhớ ra Phương Thư đang nghỉ phép ở nhà. Thế là anh đành thu tay về.
Không dừng lại ở đó.
Từ nhỏ đến lớn, bất kể trong nhà có ai, cửa phòng của Trần Thượng Chu cũng không bao giờ đóng. Phương Thư hay Trần Nguyên Cư rất hiếm khi vào quấy rầy lúc anh học hành. Nếu thực sự có việc cũng đều gõ cửa trước cho nên vốn chẳng cần đóng cửa. Vì lẽ đó, hai người gần như không có cơ hội thân mật ngoài lúc đi ngủ. Một là nếu không đóng cửa thì quá thiếu an toàn, hai là đã đóng thì lại càng lộ liễu.
Chỉ khi leo lên giường, nằm xuống chuẩn bị đi ngủ thì cả hai mới được hôn hít thoải mái, mà thế thì chẳng thỏa mãn chút nào. Vậy nên hai người thống nhất một tuần chỉ cần về đó vào thứ bảy cho có lệ, còn lại cứ ở chỗ Phùng Thanh, muốn hôn lúc nào thì hôn, muốn thân mật thế nào thì thân mật.
Đêm đầu tiên Phương Thư về nghỉ phép ở nhà, bà còn mời Phùng Thanh sang nhà ăn cơm dù hôm ấy Trần Thượng Chu ngủ ở trường không về. Nhưng Phùng Thanh lập tức từ chối, lấy cớ mình hay đi tụ tập với bạn bè, bắt bà lúc thì nấu một phần, lúc lại hai phần thì phiền phức lắm.
Dù sao thì tối nào cậu cũng ăn với Trần Thượng Chu, ăn ở căn-tin đại học Nam Lăng cũng được, mua đồ về nhà nấu cũng được. Nếu thật sự đi ăn cùng Phương Thư thì thời gian ở cạnh Trần Thượng Chu sẽ bị cắt bớt, đã vậy còn gò bó nữa.
Đến thứ bảy đầu tiên khi Phương Thư nghỉ phép ở nhà, Phùng Thanh và Trần Thượng Chu đúng hẹn quay về phòng của anh để ngủ.
Để giả vờ tối qua hai người không ở cùng nhau, Phùng Thanh còn kiên quyết bắt Trần Thượng Chu về trước. Sau đó cậu mới giả bộ làm như vừa hay tin anh từ trường trở về, chạy sang gõ cửa.
Tối hôm đó vừa khéo trang web đăng ký nguyện vọng mở cổng.
Hai người dọn dẹp trong bếp xong, Phương Thư ngồi phòng khách xem ti-vi, còn Trần Thượng Chu và Phùng Thanh thì ngồi trong phòng ngủ chính điền nguyện vọng.
Nguyện vọng đăng ký đã được chốt ngay hôm công bố điểm thi.
Vậy nên tốc độ Phùng Thanh điền nhanh y hệt Trần Thượng Chu hôm đó. Cậu không thèm chớp mắt, lập tức đặt Ngoại ngữ Nam Lăng — ngành tiếng Anh lên đầu, rồi chọn thêm mấy ngành liên quan khác xếp sau. Có điều khi Phùng Thanh cũng định học theo Trần Thượng Chu, chẳng thèm đánh dấu vào mục “chấp nhận điều chỉnh phân bổ*”, nguyện vọng hai cũng không điền, thì bị anh chặn tay lại.
*Raw là 服从调剂
Nếu chọn mục này: Ngành bạn chọn ở nguyện vọng của trường A đã hết chỉ tiêu hoặc điểm chuẩn cao hơn điểm của bạn, trường A được phép điều chuyển bạn sang một ngành khác còn chỉ tiêu, miễn là bạn đáp ứng điều kiện của ngành được chuyển.
Nếu không chọn mục này: khi không đỗ ngành đã đăng ký, bạn có thể bị trượt trường A và hồ sơ sẽ xét sang nguyện vọng tiếp theo (hoặc thậm chí rớt toàn bộ nếu các nguyện vọng sau cũng không đạt).
“Muốn học lại à?” Trần Thượng Chu gạt tay Phùng Thanh ra.
Phùng Thanh ngả lưng ra sau nhường chỗ cho Trần Thượng Chu: “Làm gì đến mức học lại? Thứ hạng của em dư sức đậu Ngoại ngữ Nam Lăng. Cùng lắm thì ngành tiếng Anh tăng điểm, em rớt sang mấy ngành khác thôi.”
“Em cũng biết sẽ tăng điểm sao? Nếu đồng loạt đều tăng thì em xác định học lại đi.” Trần Thượng Chu vừa nói vừa đánh dấu vào mục “chấp nhận điều chỉnh phân bổ” cho cậu. Sau đó anh còn điền thêm đại học Nam Lăng ở nguyện vọng hai, chọn hết tất cả ngành liên quan đến tiếng Anh.
Dĩ nhiên khả năng xảy ra chuyện đó cực thấp, thấp đến mức gần như có thể bỏ qua. Nhưng nhìn Trần Thượng Chu nhấn nộp nguyện vọng, Phùng Thanh bĩu môi: “Nhưng mà như thế thì chẳng còn ngầu nữa. Chỉ điền nguyện vọng một, thậm chí còn không chọn điều chỉnh phân bổ, vừa nghe đã thấy oách.”
Lời còn chưa dứt, tai Phùng Thanh đã bị Trần Thượng Chu kéo một cái cảnh cáo.
Xoa xoa vành tai vốn chẳng đau mấy, cậu ngoan ngoãn ngậm miệng lại rồi đổi đề tài. Phùng Thanh hạ thấp giọng, còn liếc mắt ra cửa để chắc chắn Phương Thư vẫn đang ngồi bên ngoài sofa xem tivi, thì thầm: “Anh nói rồi đấy nhé. Sau này chỉ cần không quá bận, kể cả buổi trưa chúng ta cũng phải ăn cùng nhau.”
Trần Thượng Chu ừ một tiếng, đưa tay xoa mái tóc vàng của Phùng Thanh: “Anh lừa em bao giờ chưa?”
Phùng Thanh không trả lời, chỉ hừ một tiếng tỏ vẻ bất mãn chuyện bị ép đăng ký Ngoại ngữ Nam Lăng. Sau đó cậu giơ điện thoại soi mái tóc vừa bị vò thành ổ chim của mình, mới nhuộm được hơn nửa tháng mà chân tóc đã lộ đen.
“Có muốn đi dặm lại không?” Trần Thượng Chu hỏi.
Phùng Thanh lắc đầu: “Không, em nhìn cũng chán rồi. Nhưng đợi tóc mọc dài ra, em nhất định sẽ đổi màu khác.”
Anh lại vỗ đầu cậu: “Vậy thì bắt đầu suy nghĩ xem hè này đi đâu chơi đi, cho em chọn.”
Nghe đến đây, Phùng Thanh phấn khởi hẳn: “Đi đâu cũng được sao?”
“Ừm.”
—
Hai người chỉ ngủ trong phòng Trần Thượng Chu một đêm, hôm sau ăn trưa xong mỗi người liền kiếm một cái cớ để đi ra ngoài.
Trần Thượng Chu lấy lý do sắp thi cuối kỳ phải về trường ôn tập, còn Phùng Thanh thì lấy cớ đi gặp bạn cấp ba. Hai người trước sau rời nhà cách nhau chưa tới mười phút. May mà Phương Thư không để ý, bà đang mải mê ôm điện thoại để chơi Đấu Địa Chủ.
Phùng Thanh là người ra sau. Vừa bước ra khỏi cổng khu chung cư cậu đã đi thẳng ra ngoài, cùng Trần Thượng Chu đến siêu thị mua đồ ăn và gia vị nấu lẩu cho bữa tối.
Xách đồ về nhà, hai người ở nhà Phùng Thanh thân mật quấn quýt suốt cả ngày.
Sáng thứ hai, Phùng Thanh lại dậy sớm để theo Trần Thượng Chu đến trường.
Tuần này Trần Thượng Chu chính thức bước vào tuần thi cử. Phần lớn các môn học đã kết thúc, chỉ còn mấy buổi thi xen lẫn. Vừa hay chiều thứ hai có tiết học, anh phải quay lại ký túc xá lấy ít tài liệu giấy. Thế là Phùng Thanh cũng đi theo, cùng anh vào thư viện ôn tập.
Sáng hôm ấy khi ra ngoài, Phùng Thanh không còn phát động chiến tranh du kích nữa.
Cậu mở cửa đứng bên ngoài, chờ Trần Thượng Chu khóa cửa xong để xuống lầu, anh còn hỏi: “Hôm nay không đánh du kích nữa à?”
Phùng Thanh phẩy tay đầy tự tin: “Anh yên tâm, cả tuần nay em đã quan sát và nắm rõ được quy luật sinh hoạt của dì Phương rồi. Giờ này dì tuyệt đối chưa dậy đâu, thường phải ngủ đến hơn chín giờ cơ. An toàn tuyệt đối.”
Nghe vậy, Trần Thượng chu khẽ bật cười, khoá cửa, vòng tay ôm lấy Phùng Thanh rồi đi xuống lầu.
—
Đằng sau cánh cửa bên kia.
“Dậy chưa dậy chưa? Em còn mười lăm phút nữa tới cổng khu chung cư của rồi.”
Phương Thư đẩy cửa nhà vệ sinh, ngáp dài một cái: “Dậy rồi, chuẩn bị xong cả rồi. Nếu không phải em đòi sáng sớm đi leo núi thì bây giờ chị vẫn còn đang ngủ đấy.”
Giọng của bạn từ tai nghe bluetooth lại vang lên: “Leo núi tất nhiên phải đi buổi sáng chứ, đi muộn là nắng chói chang luôn đấy. Mau lên nhé, còn mười ba phút nữa là em đến cổng. Khu chung cư cũ nhà chị không cho dừng xe đâu, bị phạt thì em bắt đền chị đấy.”
Cầm điện thoại trên bàn trà nhét vào túi quần, Phương Thư khoác balo đặt sẵn ở sofa lên vai, đi ra cửa: “Yên tâm, chị xuống ngay đây.”
“Khó lắm mới được ngày nghỉ không vướng bận gì. Lát nữa leo xong chị em mình đi massage cho sướng, đừng suốt ngày nghĩ mấy chuyện vớ vẩn ở công ty. Làm việc là để sống, đừng đảo lộn mục đích. Cùng lắm thì nghỉ…”
Bạn của bà vẫn lải nhải trong tai nghe, Phương Thư vừa ậm ừ cho có vừa đặt tay lên tay nắm cửa. Đang định kéo ra, bà chợt nghe bên ngoài có tiếng động. Là tiếng nói chuyện, giọng nói rất quen thuộc.
Theo bản năng, Phương Thư áp mắt vào mắt thần trên cửa, vừa nhìn đã khựng lại.
Rõ ràng hôm qua Trần Thượng Chu đã nói phải về trường, lúc này lại đang đứng ngay trước cửa, cùng với Phùng Thanh. Không biết hai người đang nói gì, giọng rất nhỏ, hai ba giây sau đã xuống lầu. Dáng vẻ khi xuống cầu thang trông vô cùng thân mật.
Bạn: “Em hỏi chị mà? Không trả lời à? Lát nữa đi làm mặt nữa, chỗ lần trước thế nào? Này? Chị còn nghe không? Sao thế?”
Không phải quay lại trường rồi sao?
…Sao Thượng Chu còn ở đây?
Phương Thư từ từ buông tay khỏi tay nắm cửa, chân mày nhíu chặt: “Không…”
Hết chương 70.