Chương 72: Trần Thượng Chu, đồ lừa đảo
Phùng Thanh vẫn giữ nguyên tư thế nghiêng đầu.
Trong đầu cậu cứ lặp đi lặp lại hai chữ “không biết xấu hổ” của Phương Thư. Đó là lần đầu tiên cậu thấy một Phương Thư mất kiểm soát đến vậy. Chỉ trong khoảnh khắc ấy thôi, cậu đã thấy cổ mình như bị bóp nghẽn đến mức nghẹt thở.
Phương Thư lại lên tiếng. Vẫn là giọng nói nghẹn ngào cố kìm nén cảm xúc sắp bùng nổ, từng chữ nói ra đều thật khó nhọc: “…Lúc con học lớp ba, Phùng Thanh, lúc con tám tuổi… mẹ con tái hôn, chị ấy không đưa con đi, để con lại một mình ở đây. Dì sợ con thiếu thốn, sợ con bé tí mà phải ở nhà một mình cô quạnh. Dì thương con nên cho con sang nhà ngủ cùng Trần Thượng Chu, kê thêm cho con một đôi đũa để con ăn cơm cùng nhà dì. Thậm chí lúc dì không ở nhà, dì cũng dặn Trần Thượng Chu, lúc ấy chỉ lớn hơn con hai tuổi, nấu cơm phải nhớ nấu cả phần của con.”
Phùng Thanh không nói nên lời, quay đầu lại, cúi gằm mặt.
“Dì để Trần Thượng Chu đối xử với con như em ruột.” Giọng Phương Thư càng lúc càng gay gắt và khó kiểm soát hơn, nhưng rất nhanh bà nhận ra sự thất thố của mình, hít sâu mấy hơi rồi nói tiếp: “Chúng ta vốn chỉ là hàng xóm, nhưng chính nhà dì, chính Trần Thượng Chu, đã giúp con lớn lên khỏe mạnh vui vẻ đến hôm nay. Thi đỗ cấp ba, vào được trung học phổ thông số 1, có được thành tích thi đại học như bây giờ. Phùng Thanh, sau bao nhiêu năm, con tự hỏi lòng con đi, chúng ta đã bạc đãi con bao giờ chưa?”
“Thế còn con thì sao? Con không những không biết ơn, còn kéo con trai dì đi làm những chuyện không dám ngẩng mặt lên, khiến nó có những hành vi không bình thường, trở thành một người không bình thường như thế. Con không thấy xấu hổ sao?” Nói xong, Phương Thư đi đến bàn trà trong phòng khách, cầm điện thoại lên, bấm mấy cái rồi đặt ngang trước mắt Phùng Thanh. Cậu cứ thế nhìn tay bà lướt qua từng tấm ảnh của cậu và Trần Thượng Chu.
Có tấm ở thư viện, cậu nằm ngả người trên người anh để chơi game.
Có tấm ở cổng trường chờ xe, lợi dụng lúc đêm khuya vắng người mà cậu bất ngờ hôn trộm anh.
Có tấm ở cổng khu chung cư, hai người nắm tay đi dạo xung quanh.
…Tất cả đều là ảnh của hai ngày nay. Hai ngày nay Phương Thư vẫn luôn dõi theo họ.
Tay bà vẫn đang lướt, còn Phùng Thanh thì không nhìn nữa. Cậu lại cúi thấp đầu.
“Hai người lại làm ra những chuyện này… Dì thậm chí còn thấy những thứ đó trong thùng rác của hai đứa…” Giọng Phương Thư đầy vẻ khó tin: “Phùng Thanh, con biết mà, con rõ ràng biết Trần Thượng Chu là người thế nào. Từ nhỏ đến lớn, chẳng ai có thể bắt bẻ nó điều gì. Một người như thế, vì sao lại thành ra thế này? Vì sao? Từ bé nó đã ngoan như vậy, chẳng để ai phải lo, đến thời kỳ nổi loạn cũng chưa từng có.”
Phương Thư hé môi mấy lần, dường như bà đang cố gắng sắp xếp lời lẽ sao cho uyển chuyển hơn. Bà nhìn chằm chằm vào những chiếc khuyên tai nổi bật và những sợi tóc vàng óng đang rủ xuống trên tai Phùng Thanh: “Phùng Thanh, nếu không có con, nó chắc chắn đã không như bây giờ. Không có con, nó sẽ luôn rất bình thường.”
Im lặng giây lát, Phương Thư lại chợt nhớ đến một cuộc trò chuyện từ rất lâu trước đây giữa bà và Trần Thượng Chu, chợt nhận ra bản thân bà chậm hiểu đến vậy: “Chẳng trách, chẳng trách hồi nó còn học ở trung học phổ thông số 1, dì nói chỗ này vừa cũ vừa xa trường, con cũng lớn rồi có thể tự lo, bảo nó dọn về ở với dì nhưng nó không chịu, còn nói là quen ở chỗ này rồi… Từ khi đó hai đứa đã bắt đầu rồi phải không? Có phải con quấn lấy nó, bắt nó phải luôn ở bên con phải không?”
Phùng Thanh sững sờ, cậu hoàn toàn không biết chuyện này.
Đôi mắt tự dưng cay xè, cậu bỗng thấy nhớ Trần Thượng Chu vô cùng. Nếu hôm nay cậu không hẹn tụi Trịnh Tử Hoàn mà đợi anh thi xong ở thư viện, liệu mọi việc có như thế này không?
Chắc cũng thế thôi. Dù gì Phương Thư đã biết rồi, dù gì Trần Nguyên Cư cũng đã bị gọi về. Khác chăng chỉ là gửi một tin nhắn bảo cậu qua, hay gọi một cuộc bắt cậu về.
Phùng Thanh biết, lúc này có giải thích gì thì cũng vô ích. Thứ Phương Thư muốn cũng chẳng phải lời giải thích. Cậu mím chặt môi dưới: “…Con xin lỗi.”
Ném điện thoại lên kệ TV, Phương Thư cũng ngồi phịch xuống đó, tay phải chống trán cúi gằm, tóc con trước trán rũ cả xuống, trông bà kiệt quệ hoàn toàn: “Đáng lẽ tôi không nên nuông chiều để hai người mười mấy tuổi còn ngủ chung một giường, không nên nuông chiều để cậu lên cấp hai cấp ba rồi mà Trần Thượng Chu vẫn phải nấu cơm, phải ngủ cùng cậu… nuông chiều để cậu quấn lấy nó, làm nó lệch lạc, lỡ dở. Tất cả là lỗi của tôi. Điều tôi hối hận nhất bây giờ là chuyển đến đây để quen biết cậu và gia đình cậu.”
Phùng Thanh vẫn chỉ nói được hai từ “xin lỗi”. Cậu nhớ đến Phương Thư khi xưa gọi cậu sang nhà ăn cơm, nhớ đến lúc bà ôm chăn sang cho cậu, nhớ đến lúc bà gãi mũi trêu chọc cậu: “…Xin lỗi dì Phương, con xin lỗi.”
Rất lâu sau, Trần Nguyên Cư vẫn ngồi trên sofa mới mở miệng: “Nói chuyện chính đi, đừng than thở những lời vô nghĩa nữa.”
“Lời vô nghĩa?” Phương Thư bật dậy khỏi kệ TV, nhìn dáng điệu ngạo mạn của Trần Nguyên Cư, cảm xúc bị kìm nén nãy giờ hoàn toàn bùng nổ: “Trần Nguyên Cư? Anh thấy đây là lời vô nghĩa? Tôi đang than thở vô nghĩa à?”
Trần Nguyên Cư vừa hé miệng, còn chưa kịp nói gì thì Phương Thư đã giơ tay chỉ thẳng: “Tiểu Chu thành ra thế này, anh là kẻ làm cha thất trách mới là người có trách nhiệm lớn nhất!”
“Thất trách? Ai thất trách? Tôi ư?” Trần Nguyên Cư như đang nghe một chuyện nực cười.
Phương Thư cười nhạt: “Anh không thất trách sao, Trần Nguyên Cư? Tiểu Chu lớn chừng này, thời gian anh ở bên nó được bao nhiêu? Anh dám nói mình không thất trách à?”
“Bình tĩnh lại đã rồi hãy nói chuyện.” Trần Nguyên Cư cố giữ giọng bình tĩnh nói.
“Bình tĩnh? Trần Nguyên Cư, con trai anh thành đồng tính rồi mà anh còn bảo tôi phải bình tĩnh?” Giọng Phương Thư bắt đầu vỡ oà: “Chính vì anh ngày ngày vùi đầu vào cái công việc chết tiệt của anh, để Trần Thượng Chu thiếu vắng sự bầu bạn của cha nên nó mới hình thành cái quan niệm tình cảm lệch lạc này.”
Trần Nguyên Cư nhếch môi, lạnh giọng vặn lại: “Cô lấy tư cách gì trách tôi? Cô đã cho nó bao nhiêu sự đồng hành? Không phải cô cũng quanh năm vắng nhà sao? Cô ở cái nhà này nhiều hơn tôi được mấy ngày? Cô đã cho nó bao nhiêu thứ mà một người mẹ nên cho? Chúng ta chẳng qua kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi.”
Tiện tay chộp món đồ thủy tinh trên kệ TV quăng xuống đất, Phương Thư gằn giọng: “Tôi không cho nó sự đồng hành của một người mẹ? Trần Nguyên Cư, nói vậy anh có còn lương tâm không? Lúc sắp được thăng chức, tôi đã chọn nghỉ việc ở nhà sinh con cho anh. Mãi đến khi nó lên lớp hai tôi mới đi làm lại. Thế là tôi không ở bên nó à?”
“Cô bình tĩnh đi.” Trần Nguyên Cư không đôi co nữa, chỉ liếc qua mảnh vỡ tung tóe dưới đất: “Tôi biết dạo này công việc của cô không thuận lợi, tâm trạng bị dồn nén, nhưng lúc này không phải lúc trút giận. Giải quyết xong chuyện này, xong rồi thì đi đâu đó nghỉ ngơi cho tốt.”
Phương Thư bật cười chua chát, nhìn chằm chằm chồng mình: “Anh cũng biết dạo này công việc tôi không thuận lợi? Vì sao không thuận lợi anh biết không? Vì sao? Vì tôi đi làm quá muộn, bỏ lỡ mấy năm vàng ngọc nhất. Nhưng vì sao tôi bỏ lỡ, Trần Nguyên Cư? Là vì tôi ở nhà trông con của anh, để nó có một tuổi thơ tử tế nên tôi mới bỏ lỡ! Anh lấy tư cách gì mà chỉ trích tôi?”
Im lặng một lúc, Trần Nguyên Cư không nói nữa.
Dường như Phương Thư cuối cùng cũng thoát khỏi cơn mất kiểm soát. Bà bước lên mấy bước, ngồi xuống góc sofa xa Trần Nguyên Cư nhất, nhắm mắt lại, luồn tay vò tóc rối tung rồi bật cười tự giễu: “Giờ thì hay rồi. Gia đình anh là một vũng bùn nhão lầy lụa, gia đình Trần Thượng Chu cũng chẳng ra gì*.”
*
Trong ấn tượng của Phùng Thanh, Phương Thư và Trần Nguyên Cư luôn rất ân ái.
Cậu chưa từng nghĩ, càng không thể hình dung họ sẽ cãi vã đến mức như hôm nay, dù cuộc cãi vã đang diễn ra ngay trước mắt cậu. Phùng Thanh như bị một thùng xi măng đổ trùm xuống, đứng chôn chân dưới đất không thể cử động. Cậu chỉ tự hỏi, nếu cậu không ở bên Trần Thượng Chu, liệu Phương Thư và Trần Nguyên Cư có thôi tranh cãi, có mãi êm ấm như xưa không?
Ý nghĩ còn trôi nổi hỗn độn trong đầu, Phùng Thanh lại nghe giọng Phương Thư vang lên từ sofa: “Xin lỗi, lúc nãy dì không nên động tay, cũng không nên nói nhiều lời khó nghe như vậy, là dì không kiểm soát được cảm xúc.” Giọng bà mệt mỏi, chậm rãi: “Nhưng coi như dì cầu xin con, đừng tiếp tục nữa. Đừng làm lỡ tương lai của Trần Thượng Chu, cũng đừng làm lỡ tương lai của chính mình. Bao nhiêu năm rồi, hãy để mọi chuyện êm đẹp mà kết thúc.”
Bà lại nói thêm: “Cổng đăng ký nguyện vọng còn chưa đóng. Đừng ở Nam Lăng nữa, theo mẹ con về Hải Thành đi. Mấy hôm này hãy đi luôn, đừng nói cho Trần Thượng Chu biết, cũng đừng níu kéo những điều vô nghĩa, về sau cũng đừng liên lạc nữa. Buông tha cho gia đình dì đi.”
—
Ngồi trước màn hình máy tính, Phùng Thanh đã chẳng còn tâm trí tính xem ngoài Nam Lăng ra thì điểm của mình nên đăng ký trường nào thì hợp lý. Cậu chỉ có thể qua loa điền vài trường có ngành ngoại ngữ mà người ta thường nhắc, điểm số cũng xấp xỉ. Cậu đánh dấu hết mục “chấp nhận điều chỉnh phân bổ”, lại nhấn nộp lần nữa rồi tắt trang web.
Phương Thư và Trần Nguyên Cư vẫn ngồi ở phòng khách, Phùng Thanh cũng không muốn ra ngoài. Cậu nhớ mấy hôm trước khi còn ngồi ở đây, Trần Thượng Chu đã hứa được nghỉ là sẽ đưa cậu đi chơi, đi đâu cũng được. Trong điện thoại cậu vẫn còn lưu bao nhiêu video hướng dẫn du lịch.
Trần Thượng Chu, đồ lừa đảo.
Phùng Thanh cay xè sống mũi mà thầm nói trong lòng.
Hết chương 72.
Editor có lời muốn nói: Cái chương này edit 3 tiếng thì ngồi cân nhắc nên dùng xưng hô sao cho đúng với cảm xúc nhân vật hết 1 tiếng rưỡi rồi í Nếu thấy chỗ nào bị lệch xưng hô thì comment nhắc tui nha tại tui đổi qua đổi lại cũng mấy bận rồi, sợ bị sót