Chương 76: Người đối xử với tôi tốt nhất trên đời
Xa lạ.
Khoảnh khắc từ ngữ ấy hiện lên trong đầu, Phùng Thanh cảm thấy ngay cả hô hấp của mình cũng trở nên nghẹn ngào.
Cậu chưa từng nghĩ có một ngày, hai từ “xa lạ” lại được dùng để miêu tả mối quan hệ giữa cậu và Trần Thượng Chu. Cậu cũng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, mình cùng ngồi chung bàn ăn với anh, nhưng không còn là chỗ ngồi kề sát bên nhau nữa.
Nhận thức ấy giống như hàng vạn mũi kim nhỏ chi chít châm vào khắp cơ thể Phùng Thanh, từ đầu ngón tay đau buốt đến tận da đầu, khiến cậu bất lực và chẳng còn sức phản kháng.
Trong khi Quách Hạo Thành, Lý Du và mấy người bạn của Lý Du vẫn còn trò chuyện rôm rả, Phùng Thanh lại chẳng nghe lọt một chữ nào. Bên tai cậu chỉ còn tiếng “ong ong” ù đặc lấn át tất cả mọi âm thanh.
Mỗi lần lén ngẩng mắt nhìn, cậu đều chạm phải ánh mắt của Trần Thượng Chu. Phùng Thanh thì vội vã tránh né, còn anh thì thẳng thắn, ngang nhiên nhìn chằm chằm vào cậu, chưa từng rời mắt.
Ánh nhìn ấy quá đỗi tr*n tr**, khiến Phùng Thanh chỉ muốn chui tọt ngay xuống dưới gầm bàn.
Mãi đến khi Lý Du cuối cùng cũng nói xong mấy câu khách sáo với Quách Hạo Thành, dẫn mấy người kia ngồi xuống, vòng giới thiệu mới chính thức bắt đầu. Lý Du bắt đầu giới thiệu nhóm của Phùng Thanh và Quách Hạo Thành với ba người bên phía Trần Thượng Chu, lúc này Phùng Thanh mới dám ngẩng đầu lên.
Trong tình huống thế này, cậu không thể cứ cúi gằm mặt mãi, nhưng vẫn chẳng dám nhìn về phía Trần Thượng Chu, chỉ đành thuận thế đưa mắt sang người bạn đầu tiên đang được Lý Du giới thiệu.
Một loạt ba người được giới thiệu xong, Phùng Thanh lại không kìm được mà lén liếc mắt về phía Trần Thượng Chu lần nữa.
Sợ rằng anh vẫn đang ngang nhiên nhìn mình, nên mới thoáng liếc chưa đến nửa giây, cậu đã vội vàng giả vờ bận rộn mà dời tầm mắt. Nhưng khi ánh mắt vừa dời đi, Phùng Thanh mới chợt nhận ra Trần Thượng Chu căn bản không hề nhìn cậu, thậm chí còn chẳng có ý định nhìn. Anh chỉ đang chuyên chú lắng nghe phần giới thiệu bạn bè của Lý Du.
Ý thức được bản thân vậy mà lại vì ánh mắt của Trần Thượng Chu không còn đặt trên người mình mà sinh ra chút hụt hẫng, Phùng Thanh cười tự giễu trong lòng.
Cậu có lý do gì để thất vọng chứ?
Giữa cậu và Trần Thượng Chu giờ là quan hệ gì? Tại sao Trần Thượng Chu phải luôn nhìn cậu?
Vừa rồi anh cứ nhìn cậu chằm chằm chắc cũng chỉ là vì không ngờ lại gặp nhau trong bữa tiệc này. Sau bao nhiêu năm không gặp, nhận ra người quen nên mới nhìn lâu một chút để xác nhận. Nếu lúc Trần Thượng Chu bước vào, Phùng Thanh không vô tình chạm mắt với anh, e rằng anh cũng sẽ chẳng nhận ra cậu.
Khi Phùng Thanh còn đang nghĩ ngợi vẩn vơ, phần giới thiệu đã đến lượt Quách Hạo Thành ngồi bên cạnh, kế tiếp chính là đến cậu. Phùng Thanh thu dọn lại suy nghĩ của mình, mỉm cười chờ đợi. Rất nhanh, Lý Du giơ tay ra hiệu với cậu rồi nói: “Đây là Phùng Thanh, cũng như thầy Quách vừa nãy, đều là dịch giả Trung–Anh, nhưng mảng chuyên môn không giống nhau. Thầy Quách thiên về mảng khác, còn thầy Phùng thì thiên về dịch game.”
Phùng Thanh vẫy tay chào mọi người rồi gật đầu xã giao qua lại. Sau đó, Lý Du còn đặc biệt giới thiệu bổ sung cho cả bàn: “Chỉ nghe tên thầy Phùng thì có lẽ mọi người sẽ thấy hơi xa lạ, nhưng nếu tôi nói đến một trò chơi thì chắc chắn ai cũng quen.”
Cậu ta lập tức buột miệng nhắc tới một IP game từng mở thử nghiệm công khai vào khoảng hai năm trước. Tựa game ấy khi đó có thể nói là nổi đình nổi đám khắp nơi, nam nữ già trẻ đều biết, trong nước ngoài nước đều cực kỳ ăn khách cho đến tận bây giờ. Là dạng game mà cho dù bạn chưa chắc đã từng chơi, nhưng xung quanh chắc chắn sẽ có người chơi, cũng chắc chắn đã từng nghe qua.
Lý Du tiếp lời: “Bản tiếng Anh của trò chơi này chính là do thầy Phùng tham gia dịch thuật, hơn nữa còn là biên dịch chính. Nếu mọi người lúc ấy từng chú ý đến danh sách cảm ơn trong game, sẽ phát hiện tên của thầy Phùng ở ngay trên đó.”
Game vốn luôn là đề tài nóng của giới trẻ.
Vừa nghe thấy cái IP quen thuộc kia, ba người bạn Lý Du dẫn đến, trừ Trần Thượng Chu, đều không nhịn được mà “wow” một tiếng từ tận đáy lòng.
Thấy Trần Thượng Chu không có phản ứng gì, người bạn ngồi bên cạnh còn dùng cùi chỏ huých anh, nhắc lại cái IP game Lý Du vừa nói, mắt sáng rỡ: “Người này hoá ra là dịch giả bản tiếng Anh của game đó đấy! Cậu không thấy ngạc nhiên à?”
Lý Du bật cười, cũng không quá bất ngờ với phản ứng của Trần Thượng Chu, nhưng sợ Phùng Thanh hiểu lầm nên đặc biệt giải thích: “Bác sĩ Trần nhà chúng tôi xưa nay là kiểu ngoài học hành với công việc ra thì chẳng quan tâm gì cả đâu. Ngay cả những minh tinh nổi đình đám, diễn viên điện ảnh, anh ấy còn chưa chắc gọi tên được mấy người, nói gì đến game. Có lẽ anh ấy chưa nghe nhiều về trò này nên cũng không hiểu rõ sức ảnh hưởng của nó. Thầy Phùng đừng hiểu lầm, anh ấy tuyệt đối không phải cố tình lạnh nhạt với thầy đâu.”
Phùng Thanh chỉ “ừ” một tiếng.
Vừa dứt tiếng ừ, trong đầu cậu không tự chủ hiện ra một câu nói quen thuộc: “Năm tháng là con dao giết lợn*.”
*Thuật ngữ này lần đầu xuất hiện trên các diễn đàn trực tuyến vào những năm 2010 ở Trung Quốc, sử dụng hình ảnh thời gian như một con dao giết lợn để tạo ra một ẩn dụ mạnh mẽ, tượng trưng cho việc so sánh nó với một con dao khắc họa những nếp nhăn trên khuôn mặt, thể hiện sự than thở về sự trôi qua của thời gian và những thay đổi của con người và vạn vật.
Giây phút này, Phùng Thanh càng thấm thía ý nghĩa của câu nói ấy hơn bao giờ hết. Bởi lưỡi dao ấy đang cứa vào khắp nơi trên người cậu, chỗ nào cũng đau nhói.
Mối quan hệ giữa cậu và Trần Thượng Chu, đến hôm nay đã rơi xuống đến mức độ mà bạn bè xung quanh chẳng ai biết hai người từng quen biết, thậm chí còn phải nhờ người làm trung gian để giải thích.
Nhớ lại năm đó còn học ở trường trung học phổ thông số 1, bạn cùng phòng của Trần Thượng Chu hay bạn bè xung quanh anh, không ai là không biết đến Phùng Thanh.
Lời Lý Du nói khiến mọi người lại ồ lên cười.
Rất nhanh, Lý Du giới thiệu xong một vòng hết tất cả mọi người trong phòng, rồi yên tâm ngồi xuống, bóc bát đũa, rót một ly coca, vừa uống vừa để cả bàn cùng ăn cùng trò chuyện.
Vì đa phần mọi người đều lái xe tới nên Quách Hạo Thành không gọi rượu.
Mọi người trò chuyện về công việc và sở thích thường ngày. Ngoài Quách Hạo Thành và Phùng Thanh tạm coi là đồng nghiệp ra, những người còn lại mỗi người một lĩnh vực, chẳng ai trùng ngành với ai, đề tài để nói chuyện nhiều vô kể. Tiếng cười nói trong phòng riêng dập dồn nối tiếp, khi thì ba năm người tán dóc, khi thì cả bàn cùng nhập cuộc.
Trong suốt bữa ăn, cả Phùng Thanh lẫn Trần Thượng Chu đều không tham gia nhiều, cơ bản là có ai hỏi thì đáp, không ai hỏi thì im.
Thế nên, Phùng Thanh vẫn luôn lén liếc nhìn Trần Thượng Chu.
Cậu vẫn còn chút không cam lòng, dù rõ ràng biết mình với Trần Thượng Chu đã chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa.
Đáng tiếc, suốt bữa ăn gần một tiếng rưỡi, dù Phùng Thanh có len lén ngắm vô số lần nhưng chẳng lần nào cậu chạm được ánh mắt ấy. Trần Thượng Chu hoàn toàn không hề nhìn về phía cậu.
Ngón trỏ Phùng Thanh vô thức bấu vào đầu ngón cái đến mức trắng bệch.
Thật khó chịu, Phùng Thanh nghĩ.
Năm đó rời Nam Lăng, cậu chưa từng nghĩ đời này còn có thể gặp lại Trần Thượng Chu, càng chưa từng nghĩ đến một ngày sẽ ngồi chung bàn với anh như những người xa lạ.
Đối với Phùng Thanh, trở thành người xa lạ với Trần Thượng Chu còn khó chịu hơn cả việc không bao giờ gặp lại anh. Cậu thà tình nguyện để anh sống mãi trong hồi ức của mình, trong mộng mị như trước kia, hơn là như bây giờ, ngồi chung một bàn mà đến nhìn cũng chẳng buồn nhìn.
Tình cảm của Trần Thượng Chu dành cho cậu, có lẽ đã sớm bị năm tháng mài mòn đến mức ngay cả hận thù hay chán ghét cũng chẳng còn sót lại nữa.
Quách Hạo Thành: “Đêm giao thừa chúng ta chẳng phải đều không về nhà sao? Tôi thấy người cũng đông, muốn chơi gì cũng tiện. Mọi người có ý gì không?”
Lý Du: “Tôi thấy thuê một căn biệt thự nhỏ cũng ổn, trong đó cái gì cũng có, chúng ta còn có thể nướng đồ, uống chút rượu, hát vài bài, náo nhiệt đón năm mới.”
“Ý kiến hay đấy.” Quách Hạo Thành đồng tình.
Nhắc đến chuyện đêm giao thừa, Phùng Thanh mới nhớ ra mục đích ban đầu của bữa ăn hôm nay là để mọi người làm quen đơn giản trước, chuẩn bị cho cuộc vui vào đêm giao thừa vì tất cả mọi người đều không về nhà đón Tết.
Nhưng… vì sao đêm giao thừa Trần Thượng Chu lại không về nhà đón Tết? Phương Thư và Trần Nguyên Cư có bận đến đâu, mỗi năm Tết đến cũng sẽ về nhà mấy ngày, sao Trần Thượng Chu lại không về…
Hơn nữa, Phùng Thanh nhớ lại phần giới thiệu về Trần Thượng Chu vừa nãy của Lý Du. Mới đến Cẩm Giang một tháng trước, Trần Thượng Chu đang yên đang lành chạy đến Cẩm Giang làm gì?
Phùng Thanh có vô số, vô số câu hỏi về Trần Thượng Chu. Nhiều đến mức không đếm xuể.
Sau bữa ăn, mọi người ba năm người một nhóm lần lượt khoác áo đi ra ngoài. Việc đầu tiên Phùng Thanh làm là tìm Trần Thượng Chu trong đám đông. Cậu thấy anh đã mặc xong áo khoác chỉnh tề, là người đầu tiên mở cửa phòng riêng bước ra. Phùng Thanh chẳng kịp nghĩ ngợi gì, chộp lấy áo phao rồi vội vàng chạy theo. Tốc độ nhanh đến mức làm cả phòng phải sững người.
Phùng Thanh túm áo phao chạy ra cửa, thấy Trần Thượng Chu còn đứng bên ngoài đợi ai đó, cậu liền thắng gấp bước chân.
Lần này hai người thật sự không thể né tránh ánh mắt của nhau nữa. Vừa lúc muốn mở miệng nói chuyện, Phùng Thanh đã thấy ánh mắt Trần Thượng Chu từ mặt cậu trượt xuống người cậu, lại trượt sang chiếc áo phao trong tay cậu rồi dừng hẳn ở đó.
Không hiểu sao, Phùng Thanh bỗng nhiên hiểu được ẩn ý trong ánh mắt ấy.
Khoảnh khắc cửa phòng riêng lại được mở ra lần nữa, cảnh mọi người trông thấy chính là Phùng Thanh đang rất ngoan ngoãn đứng trước mặt Trần Thượng Chu, mặc áo khoác vào.
Mặc xong, bất chấp ánh nhìn của những người phía sau, Phùng Thanh ngẩng đầu, định mở lời, nhưng Trần Thượng Chu đã đi trước một bước, giọng anh hết sức lạnh nhạt: “Thầy Phùng có chuyện gì không?”
Phùng Thanh nghẹn lời ngay tức khắc.
Giọng điệu của Trần Thượng Chu lạnh nhạt đến mức như thể bọn họ chỉ là bạn bè vừa mới quen trong bữa tiệc hôm nay.
Khoảng thời gian đã bỏ lỡ, năm tháng chênh lệch giữa hai người, trong khoảnh khắc này lại một lần nữa trở nên hữu hình, tàn nhẫn nhắc nhở Phùng Thanh rằng giữa giữa cậu và Trần Thượng Chu đã chẳng còn bất kỳ liên hệ nào nữa.
“Không… không có gì.” Phùng Thanh chỉ đáp như vậy.
Ngay sau đó, Phùng Thanh thấy Trần Thượng Chu không hề do dự quay người, gật đầu với mấy người Lý Du, Quách Hạo Thành đứng ở cửa phòng: “Sáng mai tôi có ca khám bệnh nên về nghỉ trước. Gặp lại sau.”
Rồi sau đó nữa, Phùng Thanh chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng Trần Thượng Chu biến mất ở cuối hành lang, không chút lưu luyến nào.
—
Lên xe cùng Quách Hạo Thành, xe đã chạy hơn hai cây số rồi mà Phùng Thanh vẫn còn ngơ ngẩn.
Ngơ ngẩn vì gặp được Trần Thượng Chu ở bữa tiệc, ngơ ngẩn vì thái độ của anh ở hành lang, ngơ ngẩn vì khoảng thời gian hai người chia lìa, ngơ ngẩn vì những năm tháng đã cùng nhau trải qua của cả hai.
Ngay cả trái tim cũng đau thắt một cách quen thuộc.
Quách Hạo Thành nhìn ra sự khác thường của Phùng Thanh, do dự hồi lâu rốt cuộc vẫn không nhịn được hỏi: “Phùng Thanh, cậu với cái vị bác sĩ Trần đó… trước đây có quen nhau à?”
“Ừ.” Phùng Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ đáp.
Quách Hạo Thành làm vẻ mặt “tôi đoán đúng rồi”: “Tôi đã nói rồi, thái độ của hai người đâu giống mới lần đầu gặp. Hơn nữa, tôi nhớ lại lúc nãy Lý Du có giới thiệu bác sĩ Trần là người Nam Lăng, chung quê với cậu đấy.”
Phùng Thanh vẫn còn ngơ ngẩn, nên lại chỉ “ừ” một tiếng.
“Vậy quan hệ của hai người thế nào? Trông cũng không giống bạn bè bình thường.” Quách Hạo Thành tò mò hỏi.
Lâu thật lâu, Phùng Thanh vẫn không nói gì.
Nhưng không phải cậu không muốn trả lời, mà là hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào.
Nên dùng từ gì để hình dung quan hệ giữa cậu và Trần Thượng Chu đây?
Là anh trai? Người yêu cũ?
Nhưng cậu thấy “anh trai” không đủ để gói trọn sự thân mật năm xưa giữa hai người, “bạn trai cũ” lại chẳng thể diễn tả trọn vẹn mười hai năm cậu được Trần Thượng Chu dìu dắt mà lớn lên.
Trên đời này, căn bản không có bất kỳ từ ngữ giản đơn nào có thể mạch lạc định nghĩa được tình cảm giữa Phùng Thanh và Trần Thượng Chu.
Mãi đến khi xe chạy thêm vài cây số nữa, Phùng Thanh mới hạ kính xuống một chút, để gió lạnh tạt thẳng vào trán. Đầu óc mơ hồ như vừa nốc nửa cân rượu trắng, giọng nói mang theo mấy phần tự giễu.
“Trần Thượng Chu là người đối xử với tôi tốt nhất trên đời kể từ sau khi mẹ tôi tái hôn.”
“Nếu không có Trần Thượng Chu, có lẽ bây giờ tôi đang rửa bát trong nhà hàng Tứ Xuyên mà chúng ta vừa dùng bữa lúc nãy.”
Hết chương 76.