Chương 78: Ăn ké một bữa
Theo bản năng là né tránh.
Nhưng vừa né xong, Phùng Thanh mới chợt nhận ra tại sao cậu lại trốn? Chẳng phải cậu chạy đến đây là để gặp được Trần Thượng Chu hay sao?
Phùng Thanh lại ngó về hướng ấy. Tiếc là lần này ngay cả vạt áo blouse trắng của Trần Thượng Chu còn chưa thấy đâu thì cánh cửa đã bị bệnh nhân tiếp theo khép lại.
Phùng Thanh vẫn tiếp tục ngồi tại chỗ chờ đợi.
Trong lúc chờ, cậu vừa lấy điện thoại ra vừa tính toán xem từ giờ đến lúc Trần Thượng Chu tan ca còn bao lâu, có đủ thời gian để cậu xem xong một bộ phim không. Bây giờ mới chưa tới ba giờ, phải hơn năm giờ Trần Thượng Chu mới tan ca, xem một bộ phim cho đỡ chán là hợp lý. Nghĩ vậy, Phùng Thanh lập tức bấm vào ứng dụng xem phim, mở bảng xếp hạng, tiện tay chọn một bộ phim hài đang được khen dạo gần đây rồi ấn phát.
Logo vừa tải xong bật ra trên màn hình thì khóe mắt Phùng Thanh thoáng thấy cánh cửa phía trước mặt mình lại được đẩy ra. Cậu khựng lại, đang không hiểu sao bệnh nhân này vừa vào khám chưa đầy hai phút đã đi ra, ngẩng đầu lên nhìn thì bắt gặp một gương mặt quen thuộc đến mức không thể quen hơn.
Trần Thượng Chu bước ra khỏi phòng khám, đang đứng ngay trước mặt cậu.
“Em làm gì ở đây?” Vừa nói Trần Thượng Chu vừa nhíu mày nhìn bảng gọi số ở cuối hành lang, thấy trong danh sách bệnh nhân hiện tại không có tên Phùng Thanh, anh lại hỏi: “Khó chịu chỗ nào?”
Phùng Thanh vội lắc đầu: “Không… không phải. Em chỉ là… muốn tìm anh, đợi anh tan ca thôi.”
Lúc này Trần Thượng Chu mới giãn đôi lông mày ra, tựa như vừa thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt anh lại lướt từ đầu đến chân Phùng Thanh một vòng, không nói lời nào, quay người vào phòng khám rồi tiện tay đóng cửa lại.
Vì thỉnh thoảng còn tranh thủ trả tin nhắn nên Phùng Thanh xem phim bị ngắt quãng. Đến lúc xem xong bộ phim thì bệnh nhân cuối cùng đăng ký lịch khám của Trần Thượng Chu trên bảng gọi số cũng vừa khéo bước vào phòng khám. Phùng Thanh cất điện thoại vào, chờ bệnh nhân này khám xong.
Cỡ mười phút sau, cửa phòng khám mở ra rồi khép lại, bệnh nhân cầm hồ sơ khám bệnh rời đi. Lại khoảng nửa phút nữa, Phùng Thanh mới thấy Trần Thượng Chu bước ra, lúc này anh không còn mặc blouse trắng nữa mà đã khoác áo măng tô lên người.
Trần Thượng Chu liếc qua Phùng Thanh một cái rồi đi thẳng về phía thang máy ở lối ra hành lang.
Phùng Thanh đứng dậy đi theo. Suốt đoạn đường Trần Thượng Chu không hề nói một lời, cậu cũng không nói, chỉ lặng lẽ đi theo sau anh. Trần Thượng Chu vào thang máy, cậu vào thang máy. Trần Thượng Chu bước ra khỏi thang máy, cậu cũng bước ra. Anh rẽ trái, cậu rẽ trái. Anh rẽ phải, cậu rẽ phải. Tóm lại đi đi một hồi, đến khi ngẩng đầu lên, Phùng Thanh đã theo Trần Thượng Chu đứng trong nhà ăn nhân viên của Bệnh viện Nhân dân số 3 thành phố Cẩm Giang.
“……”
Trong lúc Phùng Thanh còn im re thì Trần Thượng Chu đã đi tới xếp hàng ở một quầy có hàng ngắn hơn. Cậu lại ba chân bốn cẳng đuổi theo: “Anh… anh không về nhà sao?”
Trần Thượng Chu: “Một mình lười nấu.”
“Ồ… ồ.” Phùng Thanh ngơ ngác đáp lại.
Hàng Trần Thượng Chu chọn là quầy mì kéo, chỉ có hai người xếp hàng phía trước.
Phùng Thanh ngẩng cao đầu nhìn bảng thực đơn ở tít trên cùng. Đảo mắt một vòng xong, hai người phía trước đã bưng khay rời đi, đến lượt Trần Thượng Chu bước tới trước quầy.
Ăn gì đây nhỉ? Phùng Thanh còn đang lăn tăn.
Vừa ngẫm cậu vừa liếc xung quanh, liếc một hồi chợt thấy ở quầy bánh bao bên cạnh, nhân viên đang thu tiền bằng… thẻ ăn nhân viên! Lúc này cậu mới nhìn kỹ, phát hiện nhà ăn nhân viên của Bệnh viện Nhân dân số 3 chỉ thu mỗi thẻ cơm của nhân viên! Ai nấy trên tay đều cầm một thẻ!
Vậy chẳng phải cậu sẽ không mua được gì để ăn sao?
Phùng Thanh dậy từ sớm tới giờ mới chỉ ăn đúng một cái bánh kếp. Đến giờ đã đói meo cả bụng rồi.
Đang tính an ủi cái dạ dày của mình ráng nhịn thêm chút nữa thì Trần Thượng Chu ở phía trước cũng cầm lấy khay rồi rời đi. Anh vừa đi, Phùng Thanh liền chạm mắt với bác nhân viên ở quầy. Cảm giác bác ấy sắp mở miệng hỏi cậu ăn gì, Phùng Thanh định xua tay, tranh nói trước là mình không ăn.
Kết quả miệng còn chưa kịp mở, cậu đã thấy bác nhân viên dùng đũa gõ gõ vào cái khay đặt ngay cửa quầy, trên khay có một bát mì bò kho: “Đừng ngẩn ra nữa, mau bưng đi, phía sau còn nhiều người.”
Phùng Thanh chớp chớp mắt, một lúc lâu mới phản ứng được đây là phần Trần Thượng Chu vừa gọi thêm. Cậu bưng khay lên, vội vã đuổi theo anh.
Trần Thượng Chu đặt khay xuống chiếc bàn ngoài cùng hàng đầu tiên. Phùng Thanh theo sát phía sau, cũng đặt khay xuống bàn rồi ngồi xuống. Tiếp đó, cậu thấy Trần Thượng Chu đi tới quầy dụng cụ ăn cách chừng năm mét, lấy về hai đôi đũa, một đôi đặt lên bát cậu, một đôi đặt lên bát của anh.
Phùng Thanh cầm đũa lên, bắt đầu trộn mì xoàn xoạt. Nhưng ngay lúc cậu vừa trộn xong, chuẩn bị gắp một đũa bỏ vào miệng thì nghe giọng nói của Trần Thượng Chu từ phía đối diện truyền đến. Giọng điệu của anh giống hệt hôm qua, không có chút dao động cảm xúc nào.
“Tìm tôi có chuyện gì?” Trần Thượng Chu hỏi.
Lúc này Phùng Thanh mới chậm chạp nhận ra sự kỳ quặc của mình. Chạy đến chờ trước cửa phòng khám của người ta cả buổi chiều, còn lẽo đẽo theo người ta vào nhà ăn nhân viên chỉ để ăn ké một bát mì đúng là quá kỳ quặc, có phải còn ở căn-tin trường học đâu. Cậu dừng tay, vẫn trộn mì nhưng động tác chậm hẳn lại, đem câu hỏi hôm qua trong phòng riêng đã muốn hỏi mà chưa dám nói ra: “Trần Thượng Chu, sao… sao anh không về nhà đón giao thừa vậy? Có phải vì anh có ca trực ở bệnh viện vào tối hôm đó không?”
Trần Thượng Chu đáp: “Không. Ở đâu cũng là một mình, lười về.”
“Một mình?” Phùng Thanh sững lại, dè dặt hỏi: “Sao vậy? Dì Phương với chú Trần năm nay bận lắm à? Không ai có thời gian về đón Tết sao?”
Hiếm khi Trần Thượng Chu nói nhiều hơn một chút: “Ba tôi đã sang nước ngoài công tác nhiều năm rồi, lần gần nhất ông ấy về nước nếu tôi không nhớ nhầm là bốn năm trước. Còn mẹ tôi, từ lúc tôi học năm ba bà đã nghỉ việc đi du lịch khắp cả nước. Mấy năm trước mở một homestay ở Vân Nam, cũng nhiều năm rồi bà ấy không về Nam Lăng.”
“…Bọn họ, từng ấy năm không gặp lại sao? Vì… vì sao?” Ngay cả động tác trộn mì của Phùng Thanh cũng ngừng lại.
Trần Thượng Chu vẫn thản nhiên như không: “Họ đã ly hôn nhiều năm rồi, không lâu sau chuyện đó.”
Lâu thật lâu, Phùng Thanh không nói, Trần Thượng Chu cũng vậy. Mãi sau cậu mới dám lên tiếng: “…Là vì em sao?”
Trần Thượng Chu chỉ nói đơn giản: “Với kiểu chung sống ly thân suốt nhiều năm như thế, ly hôn là chuyện sớm muộn. Chúng ta chỉ là ngòi nổ, không có chúng ta thì cũng sẽ có ngòi nổ khác. Giai đoạn đó công việc của bà ấy không thuận lợi, áp lực quá lớn, thăng tiến lại bị chèn ép, chạm vào đâu cũng nổ. Vốn dĩ bọn họ đã bất mãn nhau nhiều năm, trước đây còn cố sống cho qua ngày, về sau thì ngày nào cũng cãi, toàn chuyện lông gà vỏ tỏi.”
Khi nói những lời này, ánh mắt của Trần Thượng Chu vẫn luôn đặt trên người Phùng Thanh.
Còn Phùng Thanh lúc đầu vẫn nhìn thẳng Trần Thượng Chu, sau đó chuyển sang cúi đầu, đầu mỗi lúc một thấp, vì cậu đã nghe ra tầng nghĩa khác trong câu nói của anh.
“Dì Phương… bây giờ vẫn ổn chứ?” Phùng Thanh khẽ hỏi.
Trần Thượng Chu: “Ổn. Homestay mở đúng lúc du lịch trở thành xu hướng, áp lực nhẹ hơn hồi đi làm, cũng rảnh rang hơn. Ở chỗ đó, mấy năm nay gặp nhiều người, nghe nhiều chuyện, với một vài việc mức độ chấp nhận của bà ấy không còn thấp như trước.”
Phùng Thanh lại dò hỏi: “Thế… sao anh không tới Vân Nam đón Tết cùng dì Phương?”
“Dù mức chấp nhận có cao hơn, nhưng có lẽ bà vẫn chỉ chấp nhận những trao đổi cần thiết trên WeChat với tôi. Bà ấy vẫn không mấy vui vẻ khi phải đối mặt với đứa con trai đồng tính của mình.” Trần Thượng Chu nói thẳng: “Một đứa con trai đồng tính bẩm sinh không thể thay đổi, đứa con trai đồng tính mà bà ấy coi là rào cản.”
Phùng Thanh nghẹn lời.
Năm đó, cậu từng thấy những chuyện cậu và Trần Thượng Chu đã làm là tội lỗi tày đình.
Cậu khiến Trần Nguyên Cư và Phương Thư từ một cặp vợ chồng ân ái thành cãi vã liên miên, khiến Phương Thư tức giận đến mất kiểm soát, khiến gia đình của Trần Thượng Chu không còn dáng vẻ của một gia đình. Phương Thư đối xử với cậu quá tốt, nên cậu không đủ can đảm đối mặt với một Phương Thư cứ không ngừng chỉ trích mình, không dám đối mặt với một mái nhà đã bị cậu chen vào đến méo mó, chẳng còn ra dáng một ngôi nhà.
Thế nhưng bây giờ ngoảnh lại, việc cậu rời đi chẳng hề khiến mái nhà ấy trở về như xưa, thậm chí còn không giữ được nguyên trạng mối quan hệ giữa Phương Thư và Trần Thượng Chu.
Quyết định tự ý của Phùng Thanh, đồng ý với Phương Thư rời Nam Lăng, có vẻ như ngoài chuyện suýt nữa cả đời này không còn gặp lại Trần Thượng Chu và biến hai người thành người xa lạ, thì chẳng có ý nghĩa gì cả.
Có lẽ nếu ngày đó cậu không giấu Trần Thượng Chu, câu chuyện đã rẽ sang một hướng hoàn toàn khác.
Phùng Thanh vô vị gắp hai đũa mì bỏ vào miệng: “Vậy vì sao anh đến Cẩm Giang…”
Trần Thượng Chu không hề do dự đáp: “Vì tôi không thích Nam Lăng. Bệnh viện Nhân dân số 3 thành phố Cẩm Giang đưa ra điều kiện tốt nhất.”
—
Sau đó, suốt ba ngày liền Trần Thượng Chu đều có ca khám ở phòng khám ngoại trú, Phùng Thanh cũng chạy tới khoa nội thần kinh của Bệnh viện Nhân dân số 3 ba ngày liên tục.
Chỉ là so với ngày đầu tiên, ba ngày này Trần Thượng Chu lạnh nhạt hơn hẳn. Ngoài việc vẫn quẹt thẻ ăn giúp cậu, tổng cộng trong ba ngày hai người nói với nhau chưa đến năm câu, mà trong đó có ba câu là lúc ăn tối xong Phùng Thanh đơn phương chào tạm biệt với anh.
Nhưng Phùng Thanh vẫn thấy khá mãn nguyện.
Dù sao thì cũng được ăn chung với Trần Thượng Chu hai bữa cơm, tuy là ngồi đối diện, tuy chẳng có đề tài gì để nói, tuy Trần Thượng Chu chưa bao giờ hỏi cậu muốn ăn gì, nhưng may là anh có lẽ vẫn giống như hồi bọn họ mới quen khi còn nhỏ. Cho dù Phùng Thanh vừa mới trước mặt chê Trần Thượng Chu làm màu, anh vẫn giữ vững nguyên tắc phải tử tế với “em trai hàng xóm”, cho cậu mượn khăn quàng đỏ, giúp cậu đối đầu với thằng nhóc ỷ mình to con mà bắt nạt người khác. Cho cậu ăn ké một bữa cơm.
Đợi đến khi nào Trần Thượng Chu bảo cậu cút thì cậu sẽ cút.
Ngày thứ tư, Phùng Thanh vẫn dậy rất sớm theo đồng hồ sinh học trong thời gian nghỉ ngơi của mình.
Chuông báo thức reo lên vào lúc chín giờ, cậu bật dậy khỏi giường, rửa mặt đánh răng, mặc quần áo vào, đang đứng ở cửa chuẩn bị đi tới Bệnh viện Nhân dân số 3 thì nhận được cuộc gọi từ chị Điền, người quản lý dự án.
Vừa đưa điện thoại lên tai, Phùng Thanh đã nghe tiếng chị Điền kêu than: “Thầy Phùng! Xin lỗi thầy! Chị biết là thầy vừa xong một dự án, đang trong thời gian nghỉ ngơi, dạo này cũng không định nhận thêm, nhưng công ty thật sự cần thầy! Thầy giúp chị một hôm thôi được không? Làm ơn đó!”
“Có chuyện gì vậy?” Phùng Thanh bị giọng điệu của chị chọc cười.
Chị Điền nói tiếp: “Vẫn là cái dự án nhỏ chị nói với thầy mấy hôm trước ấy. Vài dịch giả đã nộp bài rồi, nhưng người hiệu đính mà công ty chốt từ đầu tự nhiên bốc hơi, nhắn chẳng thấy trả lời gì hết! Giờ tìm người khác thay gấp thì bọn chị cũng không yên tâm, mà hạn chót sắp tới rồi! Thầy cứu chị với! Chỉ năm bản, mỗi bản chỉ 500 từ thôi, thầy ráng bớt chút thời gian xem giúp chị được không? Sau này nếu chốt được dự án tiếp theo công ty sẽ tìm người khác làm! Không làm phiền thầy nữa!”
Thông thường, quy trình dịch thuật gồm ba bước: bản thảo đầu, hiệu đính*, rồi chốt bản cuối.
*Hiệu đính là soát lại bản dịch/bản thảo để sửa lỗi, thống nhất thuật ngữ, chỉnh câu cú cho tự nhiên (gần giống với review/beta).
Dịch giả hoàn thành bản thảo đầu, sau đó nhờ một người khác hiệu đính, ý kiến hiệu đính được ghi chú bên cạnh từng đoạn dịch rồi trả lại cho dịch giả để chốt bản cuối, có sử dụng các góp ý ấy hay không là quyền của dịch giả. Trong đa số trường hợp, người hiệu đính đều là người bản ngữ của ngôn ngữ đích, như vậy kết quả hiệu đính sẽ đáng tham khảo hơn.
Nhưng với công ty của chị Điền thì Phùng Thanh lại là ngoại lệ, vì họ đã hợp tác với cậu đủ nhiều nên độ tin tưởng gần như tuyệt đối.
Công việc hiệu đính kiểu này cũng có thù lao.
Hơn nữa, dù có tốn thời gian thì cùng lắm cũng chỉ một ngày. Tuy nói là năm bản thảo, nhưng mỗi bản đều na ná nhau, đây không phải việc khó, đối với Phùng Thanh thì đúng là chuyện dễ như ăn kẹo.
Dẫu bây giờ Phùng Thanh vẫn muốn chạy tới Bệnh viện Nhân dân số 3 để bám theo sau lưng Trần Thượng Chu ăn ké bữa cơm, nhưng cậu vẫn khẽ thở dài rồi nói: “Vậy chị chuyển cho em mấy email có bản thảo đầu đi. Em sẽ cố trả lại cho chị trong vòng nửa tiếng.”
Quay vào phòng làm việc nhét laptop vào ba lô, Phùng Thanh đổi hướng, đi về phía quán cà phê.
Bữa sáng cậu ăn vội trên đường, trưa với tối thì gọi đồ mang tới quán. Nói chung vì bên các dịch giả trả bài kẻ nhanh người chậm, đến tận bảy giờ tối, ngoài trời đã tối sầm rồi mà Phùng Thanh vẫn còn một bản chờ duyệt chưa gửi tới.
Phùng Thanh vươn vai một cái, bật âm báo email, lôi điện thoại ra lướt video giết thời gian.
Video thứ hai có nội dung hài khá thú vị, Phùng Thanh xem xong phải nhịn cười rất lâu. Cậu vừa định bấm tạm dừng để vào đọc bình luận xem có gì để cười thêm không thì tiếng chuông gió leng keng vang lên theo cánh cửa kính quán cà phê mở ra rồi khép lại.
Phùng Thanh không ngẩng đầu lên, vẫn cắm cúi lướt từng bình luận một như đang phê duyệt tấu chương. Xem chừng hai ba phút, đến khi lúc đóng phần bình luận, định lướt sang video tiếp theo thì khóe mắt cậu bỗng tối lại, bởi băng ghế đối diện bàn cậu đang ngồi đã có người ngồi xuống.
Ngồi ghép bàn vốn chẳng phải là chuyện hiếm gặp.
Chỉ là giờ này trong quán cà phê theo lý mà nói còn rất nhiều chỗ trống, có lẽ người này muốn bắt chuyện với cậu. Không nghĩ ngợi gì, đầu còn chưa ngẩng hẳn, Phùng Thanh đã lôi bài từ chối mà cậu đã thuộc nằm lòng cả nghìn lần ra dùng: “Xin lỗi nhé, chỗ này là bàn đặt cố định, không mở cho khách tự chọn, phiền bạn chọn—”
Nói đến nửa câu, Phùng Thanh mới ngẩng hẳn đầu lên nhìn rõ người đối diện. Vừa nhìn liền ngây người ra tại chỗ.
… Trần… Trần Thượng Chu?
Hết chương 78.
Editor có lời muốn nói: Vì thuyền trưởng đang giận nên tui đổi xưng hô thành tôi – em nhé, nào hai người làm lành thì đổi lại