Chương 85: Không dịu dàng
Giải, giải quyết?
Sao lại còn giải quyết nợ cũ nữa?
Phùng Thanh run rẩy nuốt nước bọt cái ực.
Mấy hôm nay chẳng phải Trần Thượng Chu vẫn luôn ôm hôn, cưng chiều cậu hay sao? Trông anh cũng đâu giống như đang tức giận. Anh vẫn trò chuyện vui vẻ, vẫn quan tâm chăm sóc cậu từng li từng tí… Sao anh lại còn nhớ đến chuyện tính sổ với cậu chứ?
Lúc ngẩng đầu chạm phải ánh mắt của Trần Thượng Chu, Phùng Thanh lập tức toát mồ hôi lạnh sau lưng. Cậu bắt đầu lo cho cái mông của mình, bởi cậu nhìn ra được, Trần Thượng Chu hoàn toàn không hề nói đùa. Cũng nhìn ra được, trong ánh mắt ấy không có chút ý định nương tay nào. Lại càng nhìn ra được, chuyện này chắc chắn không thể chỉ đánh dăm ba cái là xong.
Cái mông của cậu chết chắc, Phùng Thanh than thầm trong lòng.
Dù trước kia quả thật cậu từng nghĩ thà để anh quất cho vài roi bằng thắt lưng còn hơn là bị anh lạnh nhạt, nhưng đó là khi Trần Thượng Chu lạnh nhạt với cậu. Còn bây giờ, ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, ngủ cũng ngủ rồi, tại sao anh vẫn còn muốn tính sổ chứ?
Nhưng—
Phùng Thanh chợt nhớ lại lời Lâm Như Thiền đã nói với cậu hôm nay.
Trên đời này, có rất nhiều người chỉ vì một chút xích mích nhỏ mà rẽ ngang đôi ngả. Phải, nếu không phải Trần Thượng Chu chưa từng nghĩ đến chuyện buông tay, nếu không phải anh quyết tâm tìm cậu cho bằng được, thì e là cả đời này hai người thật sự sẽ chẳng còn gặp lại.
Trần Thượng Chu làm sao có thể không giận? Sao anh có thể dễ dàng nguôi ngoai như thế? Huống chi, giữa hai người vốn dĩ chẳng có mâu thuẫn gì to tát.
Thôi vậy.
Bị đánh thì bị đánh, còn hơn là bị Trần Thượng Chu mặc kệ.
Phùng Thanh bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn cam chịu, đang định mở miệng hỏi Trần Thượng Chu định đánh cậu mấy cái. Còn chưa kịp nói thì cậu đã thấy anh đứng dậy, tháo đồng hồ trên tay, rồi mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra hai chiếc thắt lưng.
Một cái mới tinh, cái còn lại thì Phùng Thanh đã quen thuộc đến mức chẳng còn lạ lẫm gì.
“Anh…” Ngoài căng thẳng, Phùng Thanh còn có chút kinh ngạc: “Anh để ở ngăn kéo tủ đầu giường từ khi nào vậy?”
“Hôm mới về, lúc dọn dẹp.” Trần Thượng Chu nhàn nhạt đáp: “Vốn định lần này về sẽ cùng em tính cho rõ. Ban đầu là muốn sau giao thừa mới giải quyết rồi làm chuyện khác. Nhưng giờ đã như vậy thì cứ giải quyết đi. Sớm muộn gì em cũng phải trả hết món nợ này.”
Anh cầm lấy chiếc thắt lưng mới, vòng qua cổ tay Phùng Thanh, kéo một cái.
“Em có biết, hôm đó trong buổi tiệc của Lý Du ở Cẩm Giang, lúc vừa nhìn thấy em thì anh đã nghĩ gì không?” Trần Thượng Chu bình tĩnh hỏi.
Phùng Thanh không ngờ anh sẽ trói tay mình lại, cậu luống cuống giãy giụa. Nhưng rất nhanh, động tác vùng vẫy của cậu bị anh giữ chặt. Trần Thượng Chu tiếp tục nói: “Anh không muốn hôn em, cũng không muốn ôm em. Lúc ấy trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ đó là trói em lại, để em không giãy giụa được, rồi đánh em một trận ra trò.”
Nhưng rõ ràng, Trần Thượng Chu sẽ không làm vậy. Anh không nỡ.
Cho nên, đôi tay vốn đáng lẽ bị cột chặt cố định ở đầu giường, Trần Thượng Chu cũng chỉ buộc hờ, chứ không thật sự trói Phùng Thanh vào đâu cả.
Phùng Thanh bỗng cảm thấy hơi thở của mình như đang nghẹn lại.
Ngay giây sau, như để trấn an Phùng Thanh, Trần Thượng Chu lại cúi xuống ôm lấy cậu, hôn cậu một lúc lâu. Cảm giác khó chịu ập tới, Phùng Thanh lại chẳng thể tự mình chạm vào. Đang định nói vài lời mềm mỏng để xin Trần Thượng Chu giúp thì nụ hôn đã dừng lại.
Trần Thượng Chu lật người Phùng Thanh lại, kéo luôn quần cậu xuống.
Lời anh vừa nói chợt vang lên trong đầu, Phùng Thanh hoảng hốt đến nỗi lắp bắp: “Thật sao anh? Thật sự… thật sự phải đánh nhiều thế à?”
“Ừm.” Giọng điệu của Trần Thượng Chu rất cứng rắn.
Phùng Thanh vẫn chưa quen với thứ đang quấn nơi cổ tay. Cậu xoay xoay tay, ỉu xìu hỏi: “Vậy… vậy nhiều là bao nhiêu cái ạ?”
Chắc chắn là một con số khủng khiếp, Phùng Thanh nghĩ.
“Bảy năm rưỡi, làm tròn thành tám.” Trần Thượng Chu dùng ngón tay cái và ngón trỏ kẹp hai bên má Phùng Thanh.
So với tưởng tượng thì ít hơn hẳn, Phùng Thanh len lén thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng hơi thở đó còn chưa kịp thở hết, Trần Thượng Chu đã dùng tay trái ấn chặt eo cậu, tay phải cầm thắt lưng quất xuống.
Phùng Thanh nhận ra, từ trước đến nay bản thân vẫn luôn đánh giá sai sức lực của Trần Thượng Chu.
Mỗi lần cậu nghĩ Trần Thượng Chu đã thật sự dốc toàn lực để xử lý cậu, thì ngay sau đó, anh lại khiến cậu phải định nghĩa lại thế nào là “nương tay”, để cậu hiểu rằng lần trước hóa ra anh đã “nương tay” rất nhiều rồi.
Chẳng hạn như năm đó, khi bị Trần Thượng Chu bắt gặp chạm tay vào thuốc lá, Phùng Thanh từng cho rằng anh đã đánh mình chẳng nhẹ tay chút nào. Nhưng đến khi bị anh phát hiện cậu nửa đêm còn lang thang bên ngoài không chịu về nhà, Phùng Thanh mới biết lần trước quả thật anh đã nương tay rất nhiều.
Lại chẳng hạn như sau kỳ thi đại học, cậu tự tiện đi ăn với một cô gái rồi bị Trần Thượng Chu bắt gặp. Khi ấy Phùng Thanh mới hiểu ra so với việc nửa đêm chơi bời không chịu về nhà mà bị ăn đòn, thì lần này mới thật sự là không một chút nương tay.
Cho nên bây giờ, Trần Thượng Chu chỉ mới quất một roi, Phùng Thanh đã hiểu ra, việc anh bắt gặp cậu ra ngoài “hẹn hò” khiến anh ghen tuông thì một roi đó thực ra đã là nhẹ tay lắm rồi.
Thật sự rất đau.
Thế nhưng giữa mỗi lần vung thắt lưng, Trần Thượng Chu lại cố tình chừa ra cho cậu một khoảng ngắn để cảm nhận hết đau đớn. Vừa mới qua được hai ba giây đau nhức nhất, roi tiếp theo lại giáng xuống, không một roi nào là uổng phí.
Đến roi thứ ba, Phùng Thanh chỉ thấy toàn bộ phản ứng của cơ thể như bị rút sạch, chỉ còn sót lại duy nhất một cảm giác bỏng rát.
Tám roi cuối cùng cũng xong, nước mắt Phùng Thanh đã thấm ướt cả một mảng lớn trên gối.
Trần Thượng Chu vứt thắt lưng xuống dưới giường, rồi lật người cậu trở lại. Cái mông vừa chạm xuống mặt giường đã khiến Phùng Thanh giật nảy người, đau đến mức run lên bần bật. Cậu cố nâng hông lên, nghẹn ngào nói: “…Trần Thượng Chu… em đau quá.”
“Đau thì mới nhớ lâu. Nếu còn có lần sau, anh nhất định sẽ trói em lại mà đánh, mặc kệ hậu quả.”
Giọng điệu vô cùng hung dữ.
Vốn đã đau đến mức khó chịu, bị Trần Thượng Chu dọa thêm một câu, Phùng Thanh bỗng dưng thấy tủi thân vô cùng. Vành mắt của cậu tức khắc cay xè, nước mắt rơi lã chã. Ngay lúc cậu định quay đầu đi, không thèm để ý tới anh nữa, Trần Thượng Chu lại như vừa nãy, kẹp lấy mặt cậu rồi hôn xuống.
Rất chậm rãi, rất dịu dàng.
Nỗi tủi thân vừa nhen nhóm trong lòng Phùng Thanh nhanh chóng bị những nụ hôn và những cái v**t v* kia xoa dịu, thay thế bằng thứ phản ứng khiến cơ thể cậu run rẩy không sao kìm nén nổi. Cơn khó chịu lại một lần nữa cuộn trào.
Cảm nhận được sự thay đổi ở Phùng Thanh, Trần Thượng Chu dừng nụ hôn và cả những động tác trên tay. Anh chống nửa người dậy, với tay mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra một chiếc hộp hình chữ nhật. Ngón tay khẽ bấm, gập khớp tay xé toạc lớp bao bì nhựa bọc bên ngoài.
Thị giác bị tác động quá mạnh, mạnh đến nỗi khiến Phùng Thanh choáng váng, phải lập tức quay mặt sang khỗ khác.
Mãi đến khi cảm nhận được cơ thể Trần Thượng Chu áp lại gần, nơi eo bất chợt bị một luồng lạnh lẽo chạm vào khiến Phùng Thanh giật nảy mình. Quay đầu nhìn lại, cậu thấy anh chỉ cầm một tuýp gel bôi trơn từng thấy bán ở siêu thị, ngoài ra chẳng có gì khác.
“Không… không dùng cái kia sao?” Phùng Thanh ngẩn ra.
Giọng Trần Thượng Chu thản nhiên như lẽ đương nhiên: “Không mua, cũng không định dùng.”
Mắt cá chân bị tay anh nắm lấy, Phùng Thanh lại run lên, lắp bắp khe khẽ: “…Tay, tay còn chưa được cởi…”
“Không cần cởi.”
—
Trần Thượng Chu thực sự không hề dịu dàng chút nào.
Hai tay Phùng Thanh bị trói chặt, chỗ duy nhất có thể trút giận chỉ có chiếc gối bên cạnh. Vỏ gối bị cậu bóp đến nhăn nhúm, đầu vùi vào cánh tay, không còn gì cho cậu cắn để nén lại cơn run rẩy.
Hình xăm ở phần lưng dưới lại bị anh cọ xát mạnh một lần nữa. Trần Thượng Chu dừng lại, một tay vòng qua eo Phùng Thanh, nhấc cậu lên.
Đó là một tư thế không hề ổn chút nào, bất kỳ cử động nhỏ nào cũng khiến Phùng Thanh run rẩy đến tê dại. Chỗ bấu víu duy nhất của cậu chính là Trần Thượng Chu, gáy tựa vào vai anh. Cậu vội nắm chặt cánh tay của anh, không dám động đậy dù chỉ là một chút.
Bàn tay kia của Trần Thượng Chu vẫn không nhẹ nhàng chút nào, tiếp tục cọ vào hình xăm nhỏ. Anh ghé sát bên tai cậu: “Trước kia không phải em nói em biết anh thích gì và ghét gì sao?”
Phùng Thanh hoàn toàn chẳng nói được lời nào, cũng không đáp lại nổi, chỉ có thể cong người né tránh bàn tay của Trần Thượng Chu đang đặt ở eo, mà thực chất cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng.
Trần Thượng Chu vẫn miệt mài mạnh mẽ cọ xát vào hình xăm con thuyền nhỏ kia: “Anh thích hình xăm này, bởi vì anh hiểu nó đại diện cho điều gì trong lòng em. Em xăm nó vào năm đầu tiên học thạc sĩ, hai mươi ba tuổi, cũng chẳng còn nhỏ nữa. Sau khi tốt nghiệp đại học, tự mình quyết định xăm một hình cũng không có gì sai. Nhưng Phùng Thanh, anh ghét nhất là việc trên người em xuất hiện thêm bất cứ thứ gì mà anh lại hoàn toàn không hề hay biết.”
Nhịp thở của Phùng Thanh trở nên dồn dập.
“Anh không thích bất kỳ bất ngờ nào liên quan đến việc thay đổi trên cơ thể em, kể cả mái tóc.” Trần Thượng Chu ngừng v**t v* hình xăm con thuyền, anh lại đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu Phùng Thanh: “Anh thật sự rất thích em để tóc uốn lơi, nhuộm đủ màu sắc, vì trên người em chúng trông rất đáng yêu. Nhưng anh không thích việc chúng xuất hiện mà anh hoàn toàn không hề hay biết. Hai chuyện này vốn dĩ anh cũng định tính sổ với em, chỉ là không nỡ phạt em nhiều đến thế. Sẽ không có lần sau nữa.”
Giọng anh thấp hẳn xuống: “Từ nay về sau, bất kể chuyện gì cũng không được giấu anh. Nghe rõ chưa?”
Phùng Thanh lại bị đặt nằm xuống giường, động tác của Trần Thượng Chu vẫn tiếp diễn. Cậu phải cố gắng lắm mới có sức gật đầu để đáp lại anh.
“Thực ra mấy thứ này anh cũng rất thích.” Ngón tay Trần Thượng Chu khẽ chạm vào chiếc thắt lưng đang trói cổ tay cậu, giọng điệu mơ hồ nói: “Năm mười tám tuổi, anh luôn sợ sẽ dọa em nên định đợi em trưởng thành thêm chút nữa. Không ngờ phải đợi đến nhiều năm như vậy. Nếu biết trước thì năm đó anh đã không kiêng dè nhiều đến thế.”
Phùng Thanh giống như một con thuyền nhỏ bị cơn sóng lớn xô dập, nhấp nhô lảo đảo liên miên. Đến khi cậu thật sự không chịu nổi nữa, khẽ nhích tay xuống, vừa định tự chạm vào thì lập tức bị Trần Thượng Chu giật dây thắt lưng, kéo tay cậu vươn lên cao.
Giọng điệu Trần Thượng Chu không cho phép thương lượng: “Không được chạm vào.”
“…Khó chịu… thế này khó chịu lắm, Trần Thượng Chu, anh chạm vào em một chút thôi có được không… chỉ một chút thôi…” Khoé mắt Phùng Thanh đỏ hoe, ngân ngấn nước mắt.
Trần Thượng Chu cúi đầu hôn xuống, xoa dịu cảm xúc đang cuộn trào trong người Phùng Thanh, nhưng chừa cho cậu những khoảng trống để kịp hít thở. Giọng anh trầm thấp, dịu dàng dỗ dành: “Ngoan, nghe lời.”
—
Cả một đêm, nơi ấy của Phùng Thanh không hề được chạm vào. Đọc Full Tại TruyenGG.vison
Trần Thượng Chu không giúp cậu, cũng không cho cậu tự làm. Mỗi lần Phùng Thanh b*n r* ngoài đều là vì Trần Thượng Chu.
Rốt cuộc kết thúc hẳn từ lúc nào, Phùng Thanh cũng chẳng nhớ nổi. Cậu chỉ nhớ trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Trần Thượng Chu đã ôm cậu vào phòng tắm để rửa ráy. Bởi vì lúc làm không dùng thứ kia, nên lúc tắm Phùng Thanh khó chịu đến mức cứ né tránh liên tục.
Nhưng khi toàn thân được Trần Thượng Chu chăm chút đến sạch sẽ thơm tho rồi đặt cậu nằm xuống giường, Phùng Thanh vẫn không kìm được mà cứ rúc mãi vào lòng anh, mặc cho eo mỏi, tay nhức, mông thì đau khỏi phải nói.
Cảm giác thoả mãn bởi sự gắn bó vô cùng thân mật ấy, trong khoảnh khắc này đã lấp đầy tất cả.
Trần Thượng Chu dịu dàng xoa xoa người Phùng Thanh.
Ngay lúc cậu sắp chìm vào giấc ngủ, anh đưa tay vén một lọn tóc rối trước trán cậu ra sau tai, khẽ gọi: “Phùng Thanh.”
“Sao vậy?”Phùng Thanh vừa mệt vừa buồn ngủ, giọng điệu cũng theo đó mà trở nên mềm nhũn.
Trần Thượng Chu nói: “Từ bây giờ, bảy năm rưỡi kia coi như đã trôi qua. Cho nên sau này, bất kể ai, ở nơi nào, trong bất cứ đề tài nào có nhắc lại chuyện đó, thì đối với chúng ta, nó đã kết thúc rồi. Đừng vì nó mà buồn bã, cũng đừng vì nó mà nói xin lỗi nữa. Biết chưa?”
Phùng Thanh khựng lại.
“Bảy năm rưỡi nghe thì có vẻ dài, nhưng không sao. Em gặp anh từ khi mới sáu tuổi, so với quãng thời gian chúng ta bên nhau, nó chẳng đáng là bao.” Trần Thượng Chu nhẹ nhàng nói: “So với mãi mãi lại càng không đáng là bao.”
—
Ngày hôm sau là đêm giao thừa.
Phùng Thanh ngủ một mạch đến tận một giờ rưỡi chiều. Trong cơn mơ màng, cậu theo thói quen đưa tay sang bên cạnh, cứ ngỡ sẽ lại chạm vào khoảng trống như mọi lần, nào ngờ lần này bàn tay lại chạm phải Trần Thượng Chu đang ngồi bên cạnh nghịch điện thoại.
“Dậy rồi à?” Trần Thượng Chu bỏ điện thoại xuống, đưa tay xoa xoa đầu cậu.
Phùng Thanh khàn giọng ậm ừ một tiếng. Đến lúc này cậu mới phát hiện giọng mình nghe khô khốc, khàn đặc như thể đã bị dùng quá mức.
“Có thấy khó chịu chỗ nào không?” Trần Thượng Chu hỏi.
Phùng Thanh chớp mắt, bắt đầu thành thật liệt kê từng chỗ đau trên người như đang gọi món: “…Mông đau, cổ tay đau, eo đau, đùi cũng đau, mắt cá chân cũng hơi—”
Chạm phải ánh mắt của Trần Thượng Chu, “danh sách gọi món” của cậu liền nghẹn lại. Một lát sau, Phùng Thanh vẫn không nhịn được mà lầm bầm: “Anh đánh em nhiều như vậy, mông đau chẳng phải là lẽ dĩ nhiên sao…? Anh trói em cả một đêm, tay đau cũng là chuyện dễ hiểu thôi…? Anh cũng chẳng biết nhẹ nhàng gì, đùi với mắt cá chân đau cũng là chuyện bình thường…”
Bị Trần Thượng Chu nhìn thêm một cái, Phùng Thanh lập tức ngậm miệng lại. Nhưng cuối cùng vẫn không nhịn nổi, cậu nói lí nhí thật nhanh: “…Anh đúng là ngang ngược.”
Hồi lâu, Trần Thượng Chu đưa tay véo nhẹ má cậu: “Đói bụng chưa?”
Phùng Thanh gật đầu. Đêm hôm qua tiêu hao quá nhiều thể lực, bây giờ cậu đói đến mức có thể ăn thịt người.
Trần Thượng Chu nói: “Trong bếp còn cháo thịt băm anh nấu từ sáng, để anh hâm lại bằng lò vi sóng. Em dậy rửa mặt rồi ra ăn.”
Phùng Thanh lại gật đầu.
—
Khi Phùng Thanh rửa mặt xong, Trần Thượng Chu vừa khéo bưng cháo đặt lên bàn ăn.
“Em mang ra sofa ngồi ăn—”
Anh còn chưa kịp nói hết câu thì Phùng Thanh đã lon ton chạy lại, “phịch” một cái ngồi ngay xuống chiếc ghế gỗ cứng đặt cạnh bàn. Chưa đầy một giây sau, cậu lập tức nhảy dựng lên.
Đau quá!
Phùng Thanh ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập ấm ức nhìn chằm chằm vào Trần Thượng Chu.
“……”
Trần Thượng Chu bất đắc dĩ: “Anh định bảo em mang ra sofa ngồi ăn, ngồi ở đó sẽ thoải mái hơn.”
Sau khi ăn liền hai bát cháo thịt băm, vì ngồi cũng khó chịu, đứng cũng khó chịu, Phùng Thanh lại chạy vào phòng ngủ nằm sấp xuống giường.
Trần Thượng Chu ra ngoài cửa dán câu đối Tết với chữ Phúc, Phùng Thanh nằm sấp.
Trần Thượng Chu vào bếp chuẩn bị nguyên liệu để nấu bữa tối cho đêm giao thừa, Phùng Thanh vẫn nằm sấp.
Đến khi Trần Thượng Chu làm xong mọi việc, anh vào phòng ngủ, ngồi cạnh giường xoa bóp cho cậu, Phùng Thanh vẫn còn nằm sấp.
Cuối cùng, phải nhờ tiếng pháo nổ vang từ dưới lầu hấp dẫn, Phùng Thanh mới chịu bò dậy.
Đêm giao thừa năm nay không có tuyết rơi, lũ trẻ về quê đón Tết đều ùa ra đốt pháo, châm pháo hoa. Phùng Thanh đứng trên ban công ngó một lát, chưa được bao lâu thì tay đã thấy ngứa ngáy, liền kéo Trần Thượng Chu xuống tầng. Hai người tìm đến quầy bán pháo hoa gần khu chung cư, mua một đống lớn đem về, rồi hòa vào đám trẻ con cùng đốt pháo.
Chơi miết cho đến tận giờ cơm tất niên.
Khi khắp nơi nhà nhà đều kéo ra đốt pháo, Phùng Thanh cuối cùng cũng bị Trần Thượng Chu lôi về. Anh vào bếp chuẩn bị cơm tất niên, còn Phùng Thanh thì bật chương trình phỏng vấn trước Gala giao thừa cho vui nhà vui cửa.
Lúc này, mông của Phùng Thanh đã đỡ đau hơn.
Khi món ăn được dọn ra bàn, Phùng Thanh chậm rãi ngồi xuống, cùng Trần Thượng Chu bắt đầu ăn bữa cơm tất niên. Trong lúc ăn, bạn bè khắp nơi thi nhau gửi tới vô số lời chúc Tết trên WeChat, hai người vừa ăn vừa tranh thủ cầm điện thoại trả lời lại từng tin một.
Trần Thượng Chu vừa gửi một câu “chúc mừng năm mới” vào trong nhóm chat đồng nghiệp bệnh viện thì điện thoại lại rung lên. Anh lướt mắt qua nhìn, là mấy tin nhắn từ Phương Thư. Buổi sáng Trần Thượng Chu có gửi cho bà một bao lì xì mừng năm mới, vừa nãy Phương Thư nhận xong, rồi gửi lại cho anh một tấm ảnh chụp bữa cơm tất niên trong sảnh nhà nghỉ, người đông nghịt.
Phương Thư: Năm mới vui vẻ nhé.
Trần Thượng Chu: Vâng, mẹ cũng vậy.
Phương Thư: Đêm giao thừa con ăn gì?
Trần Thượng Chu định gõ “không có gì đặc biệt.”
Những cuộc trò chuyện của họ bao năm nay vẫn luôn như thế.
Mỗi dịp lễ Tết, Trần Thượng Chu sẽ gửi cho Phương Thư một bao lì xì, nhưng chỉ dừng lại ở đó. Ngày thường hai người không hề liên lạc với nhau, lễ Tết thì cũng chỉ một chữ “vâng” cùng vài câu chúc xã giao, khách sáo mà xa cách.
Phương Thư đã thay đổi nhiều, không còn cực đoan như xưa. Sau khi gặp gỡ nhiều người, nghe được nhiều chuyện, bà cũng dần học cách thấu hiểu những điều “không bình thường” ấy, từng nghĩ sẽ buông bỏ. Nhưng với Trần Thượng Chu thì vẫn rất khó để buông. Dù thỉnh thoảng bà muốn trò chuyện nhiều hơn với anh, anh cũng sẽ viện cớ “đang bận” để từ chối.
Nhưng hôm nay thì khác.
Trần Thượng Chu liếc nhìn người đối diện đang cười hí hửng vì tranh nhau giành lì xì với Trịnh Tử Hoàn và Hầu Vũ, anh xóa hết chữ vừa gõ, giơ điện thoại lên chụp một tấm ảnh rồi gửi sang cho Phương Thư.
Anh cố tình để lọt vào khung hình góc áo của người ngồi đối diện, cùng bộ bát đũa trước mặt cậu.
Phương Thư: Về nhà cũ à?
Phương Thư: Với bạn?
Trần Thượng Chu: Với Phùng Thanh.
Gửi xong tin nhắn này, Trần Thượng Chu không chút do dự tắt điện thoại.
Giống như trước kia, anh chưa từng bận tâm Phương Thư sẽ có thái độ gì về chuyện này. Anh chỉ muốn nói cho bà biết, như anh từng nói, anh nhất định sẽ tìm thấy Phùng Thanh, nhất định sẽ tìm cho bằng được.
Nhìn Phùng Thanh đang ôm điện thoại cười đến là vui vẻ, Trần Thượng Chu khẽ mỉm cười.
Phùng Thanh nhảy phóc qua, quàng tay lên vai anh, dí màn hình vào trước mắt anh: “Cười chết em rồi Trần Thượng Chu, mau nhìn đi! Vừa nãy Hầu Vũ phát một bao lì xì 200 tệ, chỉ có hai người giành. Em giành được 193 tệ, Trịnh Tử Hoàn chỉ được 7 tệ! Nó tức đến mức sắp đăng lên WeChat Moments để xả giận!”
Sau bữa cơm tất niên, Phùng Thanh lẽo đẽo theo Trần Thượng Chu dọn bàn, rửa bát.
Dọn dẹp xong, hai người ngồi xuống sofa thì Gala giao thừa vừa khéo bắt đầu. Chương trình chỉ bật lên cho có không khí, Phùng Thanh dựa vào người Trần Thượng Chu, vừa mải mê giành lì xì vừa thỉnh thoảng quay đầu hôn anh chóc chóc như chim gõ kiến.
Đột nhiên, điện thoại trong tay bị Trần Thượng Chu giật mất. Phùng Thanh ngơ ngác chớp chớp mắt, chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị anh đè xuống hôn.
Ban đầu mọi thứ đều rất ổn, cho đến khi Phùng Thanh cảm nhận được sự khác lạ đang dần trỗi dậy trong người, cơ thể tê rần. Cậu vội giữ chặt bàn tay đang tiếp tục làm loạn của Trần Thượng Chu, nghiêm giọng từ chối: “Em… em không hôn nữa!”
“Tại sao?” Trần Thượng Chu hỏi.
Ánh mắt Phùng Thanh liếc về phía TV đang chiếu chương trình Gala giao thừa: “Em… em muốn xem Gala giao thừa. Đêm giao thừa thì phải xem Gala giao thừa chứ.”
“Từ nhỏ đến lớn, em có bao giờ thích xem Gala giao thừa đâu?” Trần Thượng Chu hỏi lại.
“Thì… thì bắt đầu từ năm ngoái. Năm ngoái em mới phát hiện Gala giao thừa hay cực kỳ!” Phùng Thanh mạnh miệng.
Trần Thượng Chu: “Có chiếu lại.”
“Không được! Gala giao thừa phải xem trực tiếp.”
Ánh mắt Trần Thượng Chu khẽ quét xuống dưới, Phùng Thanh cũng theo đó nhìn xuống. Vừa nhìn xuống đã thấy được sự thay đổi của anh, cậu vẫn kiên trì nói: “Anh… anh đi vệ sinh đi.”
“Tại sao?” Trần Thượng Chu hỏi.
Phùng Thanh nghiến răng, chẳng còn để ý có xấu hổ hay không, thẳng thừng: “Em mặc kệ! Hôm qua anh quá hung dữ! Bây giờ em vẫn còn đau đây này! Em không muốn! Sau này anh không được phép hôn em nữa!”
Hết chương 85.
Editor có lời muốn nói: Mấy môm có nhận ra khônggg, fetish của thuyền trưởng là BDSM =))))))))))