Chương 90: b**n th**
“Nhưng mà…”
Trần Thượng Chu nâng ly nước cam trước mặt lên, hướng về phía Lâm Như Thiền cụng một cái, rồi nói với vẻ nghiêm túc: “Thực ra, hôm nay Phùng Thanh trở thành một người xuất sắc như thế này là vì bản thân em ấy vốn có năng lực, chứ không phải nhờ vào con mà thành. Hồi nhỏ tuy em ấy ham chơi, nhưng rất thông minh và nhanh nhẹn, trước kỳ thi cấp hai hay cấp ba đều như vậy, lúc nào cũng đột nhiên như bừng tỉnh rồi học hành nghiêm túc. Hơn nữa, đời người có rất nhiều con đường, học tập cũng không phải là con đường duy nhất. Dù có chọn ngành nghề nào khác, em ấy cũng nhất định có thể dựa vào chính mình mà trở thành một người xuất sắc.”
Lâm Như Thiền mỉm cười: “Con khiêm tốn quá rồi. Hồi nhỏ nó là đứa thế nào chẳng lẽ dì không rõ sao? Toán lớp một mà cũng không qua nổi, phép cộng trừ trong phạm vi một trăm chỉ cần dính đến nhớ hay mượn là phải để dì dạy đi dạy lại mãi mới làm ra được.”
“Chỉ là lúc đó em ấy chưa tập trung thôi, trong đầu toàn nghĩ đến chuyện chạy xuống lầu chơi.” Trần Thượng Chu lại nói.
Lâm Như Thiền đồng tình với nửa câu sau, bà nhún vai: “Chuyện này đúng là không cãi được. Suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện ra ngoài chơi, chẳng để tâm chút nào vào sách vở. Nhưng mà, con có thể kéo nó chú ý trở lại với bài vở cũng đâu dễ dàng, dì vẫn phải cảm ơn con một tiếng. Chăm sóc trẻ con đâu phải việc nhẹ nhàng gì.”
Lần này Trần Thượng Chu rốt cuộc không phản bác nữa, chỉ khẽ “vâng” một tiếng.
“Còn nữa.” Lâm Như Thiền nói thêm: “Dì cũng phải cảm ơn con vì đã ở bên cạnh Phùng Thanh.”
Trần Thượng Chu khựng lại, lần này không “vâng” nữa, mà nghiêm túc đáp: “Trước kia ba mẹ con cũng bận, ít khi về nhà. Là em ấy đã cho con rất nhiều sự đồng hành, rất nhiều sự bầu bạn không thể thiếu.”
Những lời này, Trần Thượng Chu nói ra với giọng điệu rất bình thản.
Thế nhưng khi rơi vào tai Phùng Thanh thì lại chẳng thể nào bình thản nổi.
Bất kể là việc Trần Thượng Chu nói rằng có anh hay không thì cậu cũng sẽ trở thành một người xuất sắc, hay việc anh nói cậu đã mang đến cho anh rất nhiều sự đồng hành, tất cả đều là những điều mà Phùng Thanh chưa từng nhận ra. Thì ra, trong mắt Trần Thượng Chu, cậu lại là như thế.
Trong khoảnh khắc ấy, nơi đáy lòng Phùng Thanh như có một dòng nước ấm áp bỗng dâng đầy, lan ra khiến lồng ngực cũng nóng lên. Trong đầu cậu không ngừng vang vọng hai câu nói kia của Trần Thượng Chu. Về sau Lâm Như Thiền và Trần Thượng Chu còn trò chuyện những gì, cậu hầu như chẳng nghe lọt tai, cùng lắm khi bị nhắc đến mới miễn cưỡng “vâng vâng” vài tiếng cho có lệ.
Sau khi ăn tối xong và chào tạm biệt Lâm Như Thiền, hai người định đi dạo một vòng rồi mới về khách sạn. Đi dọc con phố đông đúc, Phùng Thanh vừa đi vừa nhớ đến những lời Trần Thượng Chu nói với mẹ mình, bèn gọi một tiếng: “Trần Thượng Chu.”
“Hửm?” Trần Thượng Chu quay đầu lại.
Phùng Thanh giả vờ thản nhiên: “Anh thật sự nghĩ, hồi nhỏ em đối với anh cũng được tính là một sự đồng hành sao?”
“Ừm.”
“Em cứ nghĩ lúc đó anh ngày nào cũng bị em làm phiền đến bực không chịu nổi. Dù gì thì cũng có lúc anh còn đuổi em ra phòng khách rồi khóa cửa lại cơ mà.” Phùng Thanh lẩm bẩm.
Trần Thượng Chu liếc cậu một cái: “Những lúc ấy đúng là phiền thật.”
Câu trả lời ngoài sức tưởng tượng, Phùng Thanh chỉ còn biết câm nín: “…”
Một lát sau, Trần Thượng Chu lại lên tiếng: “Thực ra—”
Đợi mãi vẫn chẳng nghe thấy nửa câu sau, Phùng Thanh liền bước nhanh hơn, tiến về phía trước hai bước, chắn ngay trước mặt anh rồi đứng lại: “Thực ra cái gì?”
“Thực ra, hai tuần đầu mới nhập học lớp mười, phải ở ký túc xá, anh cũng ngủ không ngon. Ôm em ngủ suốt bao nhiêu năm, bỗng dưng ngủ một mình thì thấy không quen.” Nói đến đây, Trần Thượng Chu như nhớ ra điều gì, bật cười bổ sung thêm: “Có điều suýt thì quên, có người hai tuần đó miệng thì bảo ngủ không ngon, nhưng thực ra đêm nào cũng chơi đến khuya mới mò về nhà.”
Phùng Thanh lập tức thấy mông mình đau nhói, quay ngoắt lại bước nhanh lên phía trước, vừa đi vừa cãi lý: “Em thật sự là ngủ không ngon, dù có đi chơi đến nửa đêm thì cũng vẫn là không ngủ ngon!”
Hai người đi dạo chỉ chọn những con đường nhỏ để đi, lúc này cả hai vừa quẹo vào một con hẻm vắng người thì Phùng Thanh lại cất tiếng: “Thật ra—”
Lần này đổi lại thành Trần Thượng Chu chờ đợi, chờ nửa ngày mới phản ứng kịp là cậu đang bắt chước cách nói của mình vừa rồi, anh mới tiếp lời: “Thật ra cái gì?”
Phùng Thanh thu lại vẻ giả vờ thản nhiên, nói rõ ràng từng chữ: “Thật ra em không thích đoạn anh vừa nói với mẹ em.”
“Đoạn nào?” Trần Thượng Chu hỏi.
“Anh nói, cho dù có anh hay không em cũng sẽ trở thành một người xuất sắc như bây giờ.” Phùng Thanh nghiêm túc: “Em thấy câu đó làm cho anh giống như chẳng có chút quan trọng nào trong cuộc đời em, như thể có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Nhưng sự thật không phải vậy. Bởi vì em biết, anh chính là người quan trọng nhất trong cuộc đời em, bất kể là quá khứ, hiện tại hay tương lai. Em không thích anh bị đặt vào vị trí ‘có cũng được, không có cũng chẳng sao’, ngay cả tự anh đặt mình vào đó em cũng không thích.”
Trần Thượng Chu im lặng, không đáp lại.
Phùng Thanh nhìn về phía ngọn đèn đường vàng nhạt phía trước, lại nói tiếp: “Có lẽ đúng như anh nói, không có anh thì em vẫn sẽ đi trên một con đường khác và trở thành một người rất giỏi. Nhưng em dám chắc, chỉ có con đường mà em đang đi bây giờ mới là con đường tốt nhất, sẽ không thể nào có con đường nào tốt hơn được nữa.”
—
Sau khi từ Hải Thành trở về Cẩm Giang, nghỉ ngơi nửa ngày, Phùng Thanh chính thức bắt đầu công việc dịch thuật của mình.
Vào những ngày cả hai đều đi làm, hai người sẽ cùng dậy lúc bảy giờ sáng, xuống lầu chạy bộ rồi đi ăn sáng. Đến tám giờ thì ra cửa, một người đến bệnh viện, một người đến quán cà phê. Vào buổi trưa, Phùng Thanh sẽ chạy qua bệnh viện số 3 để ăn trưa với Trần Thượng Chu, ăn xong lại dạo một vòng dưới sân bệnh viện. Buổi tối, giờ tan làm của cả hai gần như trùng nhau, chỉ cần Trần Thượng Chu không có cuộc họp đột xuất kéo dài nhiều giờ, thì cả hai sẽ cùng nhau về nhà, gặp nhau ở cửa nhà rồi ghé chợ mua ít đồ ăn, trở về nấu nướng rồi nghỉ ngơi.
Còn những ngày không cùng đi làm thì thế này.
Nếu là ngày Phùng Thanh nghỉ, ngày hôm đó chẳng khác nào kỳ nghỉ Tết nửa tháng vừa qua. Nếu là ngày Trần Thượng Chu nghỉ, Phùng Thanh sẽ làm việc ở phòng làm việc, dĩ nhiên thỉnh thoảng cũng đi ra quán cà phê, vì Trần Thượng Chu sẽ đi cùng. Vào buổi trưa, Phùng Thanh thường sẽ đắp tấm chăn nhỏ, chẳng giữ hình tượng gì mà nằm vắt ngang trên đùi Trần Thượng Chu, thoải mái đánh một giấc ngủ trưa.
Cuộc sống của hai người cứ thế trôi qua rất đều đặn, nhịp nhàng. Nhân dịp trường đại học khai giảng, Phùng Thanh còn tranh thủ mấy ngày nghỉ của cả hai, dẫn Trần Thượng Chu đến đi dạo một vòng ở trường đại học Cẩm Giang và Ngoại ngữ Cẩm Giang, vừa đi men theo những con đường nhỏ vừa kể lại đủ chuyện mình từng làm hồi còn học đại học.
Lại một buổi sáng sau khi Trần Thượng Chu vừa kết thúc ca trực đêm.
Phùng Thanh ăn xong bữa sáng anh mang về liền lăn vào phòng làm việc để gõ bàn phím, nhưng gõ chưa được một tiếng đồng hồ thì lòng đã ngứa ngáy, chẳng thể ngồi yên. Thế là cậu bèn rón rén chui vào phòng ngủ, trèo lên giường của Trần Thượng Chu.
Lúc này Trần Thượng Chu đã ngủ rất say, Phùng Thanh len lén chui vào lòng anh. Không ngờ vừa nhẹ nhàng nhấc cánh tay anh lên thì đã bị Trần Thượng Chu theo bản năng kéo lại ôm vào lòng.
Tỉnh rồi sao?
Phùng Thanh ngẩng đầu quan sát hồi lâu, nhận ra Trần Thượng Chu vẫn chưa tỉnh, động tác ấy chỉ là phản xạ trong vô thức, lúc này cậu mới thở phào một hơi. Cậu vốn chỉ muốn sang nằm cạnh anh một lát, chứ không hề định đánh thức anh dậy. Suốt hai mươi bốn tiếng Trần Thượng Chu không được ngủ tử tế, trông đáng thương biết bao.
“Làm gì mà chạy sang đây?” Không biết qua bao lâu, giọng Trần Thượng Chu vang lên trên đỉnh đầu: “Việc buổi sáng làm xong rồi à?”
Phùng Thanh đáp: “Để chiều làm vẫn kịp. Sao anh dậy rồi? Còn chưa đến ba tiếng nữa.”
“Ngủ một lúc thì thấy không đúng nên tỉnh lại.” Trần Thượng Chu đưa tay gãi nhẹ lên mũi cậu: “Đi làm việc đi, dồn hết sang buổi chiều sẽ mệt lắm đấy.”
Phùng Thanh lắc đầu: “Anh yên tâm, em biết tính toàn mà, thật sự có thể làm xong.”
Quả đúng như Phùng Thanh nói, trong lòng cậu đã nắm chắc cả rồi.
Thường ngày, buổi chiều cậu làm việc từ hai giờ đến năm giờ rưỡi. Nhưng hôm nay vì cả buổi sáng đều ở bên Trần Thượng Chu, nên sau bữa trưa, một giờ cậu đã bắt tay vào làm, gõ phím một mạch đến sáu giờ rưỡi mới gập máy lại, vừa kịp chạy vào bếp phụ Trần Thượng Chu bày thức ăn lên bàn.
Tối đến, cả hai ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, mỗi người ôm một chiếc điện thoại, vừa nhắn tin vừa đọc tài liệu. Trên TV đang mở một chương trình giải trí nào đó làm nền. Đến khi tin nhắn cũng đã trả lời hết, video ngắn cũng đã xem đến chán, Phùng Thanh bỗng nâng chân, trực tiếp ngồi vắt ngang lên người Trần Thượng Chu, chẳng nói chẳng rằng, cúi xuống hôn như con chim gõ kiến.
Hai người không vào phòng ngủ. Đọc Full Tại TruyenGG.vison
Giữa nụ hôn quấn quýt, Trần Thượng Chu lấy từ ngăn kéo nhỏ trên bàn trà ra một chiếc chuông nhỏ rồi đeo nó lên cổ Phùng Thanh.
Phùng Thanh sớm đã quen với việc Trần Thượng Chu hay mua những món đồ lặt vặt kiểu này. Đôi khi chúng xuất hiện trên mắt, đôi khi ở miệng, cũng có khi ở những chỗ khác. Nói chung, bây giờ cậu đã hoàn toàn hiểu rõ chữ “thích” trong miệng Trần Thượng Chu từng nói năm đó rốt cuộc có ý nghĩa thế nào, và kỳ lạ là bản thân cậu lại không hề thấy phản cảm chút nào.
Chiếc chuông nhỏ kêu leng keng vang lên trong không khí, âm thanh nghe rất trong trẻo.
Trần Thượng Chu vừa định như mọi lần giúp cậu chạm đến khi đ*t c** tr** lần đầu, nhưng không ngờ tay vừa đặt xuống đã bị Phùng Thanh giữ chặt lấy cổ tay, ngăn cản động tác tiếp theo của anh.
“Hửm?” Trần Thượng Chu dừng nụ hôn lại.
Phùng Thanh ấp úng: “Hôm nay… hôm nay nếu anh không chạm thì… có thể, có thể đừng bắt em phải nhịn, đừng bắt em phải chờ anh cho phép mới được ra không? Nhịn… khó chịu lắm.”
Trần Thượng Chu ngẫm nghĩ một lát, rồi khẽ gật đầu.
Tối nay phần lớn đều là ngồi, tiết tấu rất chậm rãi. Trong những động tác ấy, hai người không hôn nhiều, Phùng Thanh chỉ vòng tay qua cổ anh, mặt vùi vào hõm vai anh, toàn bộ hơi thở nóng rực đều phả vào gáy Trần Thượng Chu.
Nhưng đôi lúc, cậu cũng bị ép ngửa ra sau, dựa hẳn vào lưng ghế sofa, nhịp điệu nhanh hơn, những nụ hôn cũng mãnh liệt hơn. Trần Thượng Chu cứ thế vừa động vừa ghì chặt hôn cậu rất lâu, lâu đến mức nếu là bình thường thì Phùng Thanh đã sớm bùng nổ lần đầu, vậy mà hôm nay mãi vẫn chẳng thấy cậu có động tĩnh gì.
Trong giây phút dừng lại để hít thở, khi Trần Thượng Chu định cúi đầu hôn tiếp, Phùng Thanh bất chợt đẩy anh một cái.
“Sao vậy?” Trần Thượng Chu dừng lại.
Gương mặt Phùng Thanh đỏ bừng, cậu ngập ngừng rất lâu, cuối cùng như không chịu nổi nữa, vùi đầu rầu rĩ nói: “Trần Thượng Chu… em không ra được… khó chịu quá.”
Có lẽ Trần Thượng Chu không ngờ việc Phùng Thanh mãi chưa ra lại là vì lý do này, nên phải mất một lúc mới kịp phản ứng. Anh cúi đầu, vừa tiếp tục động tác ở eo vừa hôn cậu, Một lát sau mới ghé sát tai Phùng Thanh, thì thầm nói: ‘Được rồi.’”
Ngay lập tức, toàn thân Phùng Thanh run rẩy kịch liệt, mặc cho thứ ấy trào ra ngoài.
—
Ngày hôm sau.
Phùng Thanh và Trần Thượng Chu lại quay về những ngày mỗi người bận rộn một lịch trình riêng.
Chiều hôm ấy, Trần Thượng Chu bắt đầu ca khám ngoại trú từ một giờ rưỡi. Sau khi tạm biệt anh ở hành lang dưới lầu bệnh viện, Phùng Thanh quay về quán cà phê nghỉ trưa. Cũng chẳng còn nhiều thời gian, mà cũng không thật sự muốn ngủ, nên cậu chỉ ngồi đó buồn chán lướt điện thoại linh tinh.
Không lâu sau, cô gái sinh viên làm thêm ở quán, hiện đang học đại học Cẩm Giang, bưng tới cho cậu một miếng mousse nhỏ và đặt xuống bàn.
Đó là món bánh Phùng Thanh gọi lúc mới bước vào. Thực ra cậu đã ăn rất no cùng Trần Thượng Chu ở bệnh viện rồi, nhưng nghĩ lát nữa phải làm việc suốt buổi chiều, nên vẫn muốn ăn chút đồ ngọt để an ủi bản thân, liền nhờ cô bé cắt một phần nhỏ mang ra.
Phùng Thanh nói lời cảm ơn, vừa ngẩng đầu lên đã thấy cô bé chau mày ủ rũ, bèn hỏi: “Có chuyện gì thế, sao mặt mũi buồn bã vậy?”
Cô bé thở dài, được cậu ra hiệu thì ngồi xuống chiếc sofa đối diện, tay hống cằm, giọng điệu buồn bã: “Cũng chẳng có gì… chỉ là em đang loay hoay với cái vấn đề mà sinh viên nào trên đời này cũng loay hoay.”
“Vấn đề gì?” Phùng Thanh bật cười.
“Lạc hướng.”
Phùng Thanh: “Ừm hửm?”
“Em học sắp hết năm ba rồi, bạn bè em hầu hết đều đã xác định được mục tiêu, người thì chuẩn bị thi công chức, người thì ôn thi thạc sĩ, người thì xin đi thực tập. Còn em đến giờ vẫn chưa biết mình muốn gì. Thầy Phùng, anh nói xem, em nên thi công chức, thi thạc sĩ hay là nên đi làm luôn?”
“Chuyện này chẳng ai có thể cho em một đáp án chắc chắn. Dù bây giờ các em chưa thể đưa ra lựa chọn tối ưu, nhưng quyết định cuối cùng vẫn chỉ có thể do chính bản thân em.” Phùng Thanh nói: “Có lẽ em có thể thử nghĩ xem mình muốn tương lai sống trong môi trường như thế nào, muốn trở thành người ra sao, rồi từ đó cân nhắc con đường nào sẽ giúp em đến gần hình mẫu ấy hơn.”
Cô bé lại thở dài: “Thầy Phùng, cảm giác lạc hướng thật sự… là đến bản thân sau này muốn gì cũng không biết.”
Ngay lúc Phùng Thanh còn đang sắp xếp ngôn từ, định đưa ra cho cô bé vài lời gợi ý cụ thể hơn, thì cô bé đã mở miệng trước. Có lẽ không muốn tiếp tục chìm trong tâm trạng lo âu này, cô bé liền lái sang chuyện khác: “Vẫn là lúc còn nhỏ tốt hơn, chứ lớn lên chẳng hay chút nào. Lúc nhỏ mỗi ngày trong đầu chỉ cần nghĩ tới chơi thôi là đủ rồi.”
Phùng Thanh bật cười.
Cô bé lại hỏi: “Anh không đồng ý sao, thầy Phùng? Chẳng lẽ anh thích trưởng thành hơn?”
“Anh?”
Cô bé “dạ” một tiếng.
Phùng Thanh suy nghĩ giây lát, rồi nghiêm túc đáp: “Với anh thì… thật ra cả lúc nhỏ lẫn khi trưởng thành đều thích. Trước mười tám tuổi, và sau hai mươi lăm tuổi, anh đều rất thích.”
“Anh còn đưa mốc thời gian rõ ràng thế cơ à?” Cô bé lập tức thấy thú vị.
Phùng Thanh gật đầu một cách đương nhiên.
—
Buổi chiều hôm ấy, Phùng Thanh phải tăng ca.
Bởi vì phía khách hàng do chị Điền phụ trách tạm thời gửi thêm mấy tập tài liệu cần xử lý gấp, nên cậu đành phải làm thêm trên khối lượng công việc vốn có. Tính sơ sơ cũng phải đến bảy giờ tối mới có thể rời khỏi quán cà phê, Phùng Thanh liền tranh thủ mở WeChat, nhấp vào khung chat với Trần Thượng Chu, báo cho anh cái tin chẳng mấy vui vẻ này.
Phùng Thanh: Hôm nay em phải tăng ca, chắc bảy giờ mới xong.
Phùng Thanh: Anh tan làm thì về trước đi, đừng đến đón em nữa.
Trần Thượng Chu: Muộn vậy à?
Trần Thượng Chu: Tan làm rồi anh tới đón em.
Phùng Thanh: Anh bận cả ngày, mai còn phải đi làm, chạy tới chạy lui mệt lắm. Với lại bảy giờ em chắc chắn đói lắm rồi, anh cứ về nghỉ rồi nấu cơm trước đi. Thế thì em xong việc bắt xe về là có cơm nóng canh nóng hổi để ăn luôn, đúng không?
Trần Thượng Chu: ……
Sau khi đơn phương quyết định với Trần Thượng Chu, Phùng Thanh chuyên tâm dồn hết sức vào phần dịch thuật của mình. Nhưng cậu không ngờ, mới sáu giờ rưỡi, sớm hơn dự kiến nửa tiếng, cậu đã hoàn thành công việc. Thu dọn xong xuôi, vừa chạy ra khỏi quán cà phê thì liền đụng ngay Trần Thượng Chu đang đứng trước cửa.
“Không phải đã bảo anh về trước rồi sao?” Phùng Thanh vừa ngạc nhiên vừa vui mừng hỏi.
Trần Thượng Chu hỏi ngược lại: “Anh đồng ý với em rồi à?”
Phùng Thanh lập tức được đằng chân lên đằng đầu: “Anh tới đón em nhưng em đói bụng rồi thì phải làm sao đây? Về nhà còn chờ anh nấu nữa thì lại chờ thêm một lúc nữa đó.”
Trần Thượng Chu liếc mắt về phía xe bánh kẹp đang được một đám sinh viên vây quanh, rồi hất cằm: “Ăn lót dạ đi. Anh nhớ trong tủ lạnh chẳng còn gì, tiện thể ghé siêu thị mua thêm.”
Suốt cả quá trình mua sắm ở siêu thị, Phùng Thanh vừa đi vừa liên tục đọc tên món. Cậu đọc một món, Trần Thượng Chu liền lấy một ít nguyên liệu cần dùng. Hai người đi qua khu thực phẩm tươi sống, lại ghé sang quầy bánh kẹo. Gần một tiếng sau, cả hai mới chịu đến quầy thanh toán.
Trong lúc xếp hàng, Trần Thượng Chu lại đứng ở kệ hàng người lớn bên cạnh quầy thanh toán.
Phùng Thanh đưa mắt nhìn theo, chỉ thấy anh thành thạo chọn mấy hộp chữ nhật in chữ “gel bôi trơn” ném vào xe đẩy hàng. Cậu khẽ tặc lưỡi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Lại chỉ mua gel, anh không mua cái kia sao?”
“Anh không quen dùng.” Trần Thượng Chu đáp.
Phùng Thanh khịt mũi, lí nhí: “b**n th**.”
Trần Thượng Chu: “?”
Hết chương 90.
Editor có lời muốn nói: Hai người này chơi tới cumcontrol luôn