Ngoại truyện 2: Danh phận
Kể từ khi Trần Thượng Chu mang bó hồng trắng về nhà vào hôm trước Lễ Tình Nhân, trên kệ TV trong nhà lúc nào cũng có hoa.
Phùng Thanh đã sắm một chiếc bình thủy tinh trong suốt để cắm hoa. Cứ mỗi khi hoa sắp tàn là cậu lại đi mua một bó mới thay vào. Hồng, ly, tulip, hoa đỏ, hoa vàng, hoa hồng phấn… cứ thấy bó nào vừa mắt trong tiệm là cậu mang về.
Hôm nay, Phùng Thanh chọn một bó hồng champagne.
Cậu cẩn thận cắt tỉa vài nhát, cắm hoa ngay ngắn vào bình rồi ngắm nghía một hồi, còn lấy điện thoại ra chụp ảnh lưu lại, sau đó lập tức nhảy chân sáo vào bếp để phụ Trần Thượng Chu.
Nói phụ thì không hẳn, đúng hơn là làm cái đuôi lẽo đẽo, cái miệng mổ liên hồi như chim gõ kiến, hoặc làm chân chạy vặt chuyền cái này đưa cái kia, chứ chẳng giúp ích được bao nhiêu.
Trần Thượng Chu mặc cho cậu làm gì thì làm, còn Phùng Thanh thì đắm chìm trong niềm vui này. Cả hai đang chuẩn bị bữa trưa, là hai bát mì trứng đơn giản.
Trần Thượng Chu vừa đập bốn quả trứng vào bát thì Phùng Thanh đã nhanh nhảu giật lấy vỏ trứng trong tay anh đem vứt vào thùng rác, rồi lại cầm ngay lấy đôi đũa cùng cái bát trong tay anh, đứng cạnh anh ra sức khuấy trứng. Trong lúc Trần Thượng Chu đứng chờ nước sôi, cậu vừa khuấy trứng vừa tranh thủ hôn lên má anh một cái.
Không chỉ hôn, cậu còn vừa hôn vừa dụi dụi cọ cọ khắp nơi trên người anh. Cuối cùng bị Trần Thượng Chu giơ tay vỗ một cái vào mông cảnh cáo, Phùng Thanh mới chịu dừng lại, ngoan ngoãn đứng tại chỗ tiếp tục khuấy trứng.
“Chỉ mặc mỗi cái quần ngủ mỏng dính, bị đánh đau lắm đó, anh chẳng biết nhẹ tay gì cả.” Phùng Thanh vừa đặt bát trứng đã khuấy xong ra trước mặt anh vừa xoa xoa mông của mình.
Trần Thượng Chu đổ dầu vào nồi, bật bếp, chăm chú làm việc trong tay, chẳng buồn đáp lại lời cậu vừa than thở.
Đã rất lâu rồi Trần Thượng Chu không còn dùng thắt lưng để đánh Phùng Thanh nữa.
Bây giờ phần lớn chỉ là những lúc cậu quá nghịch, quá ồn, thì anh tiện tay vỗ vào mông một cái mà thôi. Còn chiếc thắt lưng kia, hiện tại nó thường xuyên được dùng để trói trên cổ tay Phùng Thanh.
Hôm nay là ngày nghỉ chung của hai người.
Từ sau khi kết thúc Tết Nguyên Tiêu, kết thúc ba tháng dự án lớn hợp tác với chị Điền, Phùng Thanh đã áp dụng một phương thức hợp tác mới với tất cả các công ty đối tác.
Trước kia bản dịch phải nộp mỗi ngày một lần, giờ đổi thành nộp theo từng chu kỳ, chẳng hạn năm ngày hay bảy ngày một lần. Như vậy cậu có thể chủ động sắp xếp thời gian dựa theo phong cách và độ khó của từng nhiệm vụ, vừa nâng cao hiệu suất, lại vừa không làm lỡ mất ngày nghỉ của Trần Thượng Chu, vẫn có thể yên tâm bám lấy anh cả ngày.
Ăn trưa xong, cả hai cùng ra ghế sofa ngồi.
Trần Thượng Chu ngồi trên sofa cầm máy tính bảng lướt xem video ngắn, Phùng Thanh thì nhảy phóc lên, gối đầu lên đùi anh mà nằm ngang, tiện tay ném điện thoại sang một bên rồi vòng tay ôm lấy eo anh, dụi dụi một cái, nhắm mắt chuẩn bị đánh một giấc ngủ trưa.
Giấc ngủ trưa không nên kéo dài quá lâu. Thế nên Phùng Thanh chỉ ngủ chừng bốn mươi phút đã bị Trần Thượng Chu vỗ nhẹ lưng gọi dậy.
Giữ nguyên tư thế cũ, cậu vươn người duỗi tay làm một cái ngáp dài, rồi ngồi dậy. Vừa định xếp bằng dựa vào vai Trần Thượng Chu để chơi điện thoại thì anh đã vỗ vai ra hiệu cho cậu đứng lên, rồi đi thẳng vào bếp. Phùng Thanh lon ton theo vào mới thấy anh đang cắt quả dưa hấu mà buổi sáng cả hai mua trên đường sau khi chạy bộ.
Rửa mặt xong đi ra phòng khách, Phùng Thanh thấy Trần Thượng Chu đã cắt xong dưa hấu, tăm cũng đã cắm sẵn đặt trên bàn trà, bản thân thì vẫn ngồi đúng tư thế như khi nãy, mắt dán vào máy tính bảng. Ngẩng lên thấy cậu đang đi tới, anh vỗ vỗ bên cạnh ghế, ra hiệu cho cậu ngồi xuống.
Phùng Thanh lại nhảy phóc lên, lần này thành công ngồi xếp bằng dựa vào vai anh. Cậu vừa ăn dưa, vừa nhét thêm một miếng vào miệng Trần Thượng Chu, tay kia lại bận rộn trả lời tin nhắn trong nhóm “Chúc Mừng Phát Tài”.
“Tối mai mọi người hẹn nhau đi ăn, anh có đi không?” Phùng Thanh hỏi.
Trần Thượng Chu: “Chiều mai sau giờ khám còn có một cuộc họp, chắc lúc anh xong thì bọn em cũng gần ăn xong rồi.”
“Lại họp nữa à?” Phùng Thanh bĩu môi.
Trần Thượng Chu chỉ “ừ” một tiếng: “Lần này anh không đi, em ăn xong thì anh tới đón em.”
Phùng Thanh không còn cách nào khác, đành gật đầu cái rụp: “Được thôi.”
—
Ngày hôm sau, Phùng Thanh cũng rất bận rộn.
Buổi chiều cậu ngồi trong quán cà phê làm việc mãi đến năm giờ rưỡi mới xong. Sau đó lại vội vã bắt taxi đến nhà hàng mà Hầu Vũ đã đặt trước. Vì đường không gần lại còn kẹt xe, cậu trở thành người đến muộn nhất.
Đây là buổi tụ tập đầu tiên của đội đi chơi sau giờ học kể từ khi Trịnh Tử Hoàn và Hoàng Thư Nam tổ chức hôn lễ ở Nam Lăng.
Vừa bước vào phòng riêng, Phùng Thanh đã thấy Trịnh Tử Hoàn cùng Hoàng Thư Nam đang giơ tay khoe nhẫn cưới với cả bàn, khoe đi khoe lại chẳng biết mệt là gì.
“Lần đầu đeo nhẫn chắc? Khoe mãi không chán.” Hầu Vũ ngồi bên cạnh cất giọng chua chát.
Trịnh Tử Hoàn vẫn tiếp tục lắc lắc ngón áp út: “Mày thì biết gì? Đây có phải nhẫn thường đâu. Đây là nhẫn cưới, là biểu tượng của địa vị và danh phận.”
Hầu Vũ: “…”
Phùng Thanh vừa ngồi xuống vừa bật cười.
Nhưng chẳng bao lâu, cậu lại cúi đầu nhìn mười ngón tay trống trơn của mình.
Biểu tượng của danh phận?
Danh phận sao?
Cậu và Trần Thượng Chu vốn chẳng có thói quen đeo nhẫn, nhưng mua một cặp về đeo cũng tốt… Ít ra người khác nhìn vào cũng sẽ biết, người này đã có gia đình rồi—
Ý nghĩ ấy vừa loé lên, Phùng Thanh liền lôi điện thoại ra, bắt đầu tra từ khóa trên các nền tảng, định chọn một cặp nhẫn đẹp mắt để âm thầm mua về, cho Trần Thượng Chu một bất ngờ lớn.
Suốt cả bữa cơm, Phùng Thanh đắm chìm trong thế giới chọn nhẫn.
Mấy câu chuyện của đám bạn, cậu chỉ ứng phó vài lời lấy lệ, trong đầu toàn nghĩ nhẫn nào đẹp hơn, nhẫn nào hợp với mình và Trần Thượng Chu hơn. Mãi đến lúc ăn xong, Phùng Thanh mới chọn ra được ba cặp ưng ý nhất, còn xếp hạng nhất nhì ba cho chúng.
“Mày còn chưa về nữa? Không sợ muộn giờ giới nghiêm à?” Trịnh Tử Hoàn trêu.
Phùng Thanh ngẩng lên đáp qua loa: “Trần Thượng Chu đến đón, đang kẹt xe ngoài đường, tao đang chờ anh ấy.”
“Thế thì bọn tao về trước nhé.” Trịnh Tử Hoàn vòng tay ôm lấy Hoàng Thư Nam, theo sau Hầu Vũ và những người khác rời khỏi phòng riêng.
Phùng Thanh ngồi lại phòng riêng một mình, cân nhắc đi cân nhắc lại rồi chốt đơn, điền kích cỡ, thanh toán xong xuôi, lúc này Trần Thượng Chu mới hết tắc đường và lái xe đến trước cửa nhà hàng.
Phùng Thanh chạy ùa xuống, vừa thấy xe đã nhảy bổ tới.
Trần Thượng Chu hạ cửa kính của ghế phụ, nhìn cậu đang tựa đầu vào xe: “Về thẳng nhà luôn không?”
“Đi dạo đi, vẫn còn sớm mà.” Phùng Thanh nói.
Anh gật đầu, ra hiệu cậu lên xe trước: “Anh đi tìm chỗ đỗ xe.”
“Được!” Phùng Thanh mở cửa bước lên xe, vừa cài dây an toàn vừa hỏi: “Anh ăn tối chưa? Có đói không?”
Trần Thượng Chu đạp ga: “Ăn rồi. Trước khi họp, anh đi cùng đồng nghiệp đến nhà ăn một chuyến.”
Xe đỗ trong bãi xe gần nhà hàng, hai người cùng nhau ra khu phố đi bộ dạo chơi. Mùa hè ở Cẩm Giang thực ra chẳng mát mẻ gì, nhưng nắng nóng cũng chẳng thể làm giảm sự náo nhiệt. Trên con phố đi bộ ở trung tâm vẫn chật ních người.
Phùng Thanh và Trần Thượng Chu vừa đi vừa nói chuyện lặt vặt, còn mua một hộp takoyaki để ăn vặt. Ăn xong, hai người ngồi nghỉ ở một quầy ven đường. Bất chợt Phùng Thanh nghe thấy giọng trẻ con non nớt vang lên không xa.
“Anh ơi, em muốn cái này!”
Bên đường, một ông lão đang cầm chùm bóng bay, một bé gái kéo tay anh trai, chỉ vào đám bóng bay rồi nói tiếp: “Em muốn cái có bông hoa mặt trời kìa.”
Anh trai cô bé liếc qua một cái rồi rút điện thoại ra quét mã trả tiền.
Trong đầu Phùng Thanh bỗng lóe lên một ý nghĩ nghịch ngợm. Khóe môi khẽ nhếch lên, cậu lôi chiếc ghế nhỏ dịch lại gần Trần Thượng Chu, chỉ tay vào ông lão kia, bắt chước giọng trẻ con: “Anh ơi, em cũng muốn cái kia!”
Trần Thượng Chu: “?”
“Em muốn cái có khủng long kia!” Phùng Thanh tiếp tục nói.
Trần Thượng Chu đưa mắt nhìn cậu, bật cười một tiếng, vừa cầm chiếc điện thoại đặt úp trên bàn vừa nói: “Em mấy tuổi rồi?”
Phùng Thanh mặt không đỏ tim không loạn đáp: “Mới tròn hai mươi sáu, còn nhỏ lắm. Làm sao? Hai mươi sáu tuổi thì không được mua bóng bay à?”
Trần Thượng Chu lại cười khẽ. Sau đó anh đứng dậy luôn, chẳng buồn tranh luận thêm với cậu.
Mua xong bóng bay, hai người tiếp tục đi dạo trên phố đi bộ.
Chưa đi được bao xa, Phùng Thanh đã trông thấy ven đường có một sạp bán kẹo m*t. Chủ sạp là một cậu bé tiểu học chừng sáu bảy tuổi, phía sau có cha mẹ đang đứng chỉ dẫn cho cậu bé tập rao hàng, hẳn là muốn rèn luyện cho cậu bé sự mạnh dạn.
Trẻ con làm những việc này, điều cần nhất chính là lời khích lệ.
Không nghĩ ngợi nhiều, Phùng Thanh lập tức đưa bóng bay cho Trần Thượng Chu, để mặc anh đứng nguyên tại chỗ, còn mình thì bước nhanh về phía quầy kẹo m*t. Biết cậu định làm gì, Trần Thượng Chu cũng chỉ đứng yên chờ.
Nào ngờ chưa đầy nửa phút sau, Phùng Thanh vốn hớn hở đi qua, lúc quay lại khóe miệng đã xịu xuống, trong tay còn cầm một cây kẹo m*t.
“Sao thế này?” Trần Thượng Chu hỏi: “Khích lệ trẻ em xong lại tự mình ỉu xìu à?”
Phùng Thanh thở dài, giơ cây kẹo lên: “Anh đoán xem thằng bé bán cho em bao nhiêu?”
Chỉ là loại kẹo m*t cầu vồng hai ba tệ bán đầy ngoài tiệm tạp hóa, cũng chẳng ngon lành gì. Trần Thượng Chu đoán bừa một cái giá cao: “Mười tệ?”
Phùng Thanh tức tối kéo anh đi tiếp: “Mười tám! Bán một cây kẹo m*t dỏm mà mười tám tệ!”
“Thế mà em vẫn mua?” Trần Thượng Chu lại hỏi.
Phùng Thanh ấm ức: “Thì em lỡ tới hỏi rồi, ánh mắt thằng bé nhìn em cứ sáng rực. Nếu không mua chẳng phải làm nó mất tự tin, còn để lại bóng đen trong lòng nó hay sao?”
Trần Thượng Chu đưa tay xoa đầu cậu một cách thuần thục, cũng chẳng nói gì thêm.
Hôm ấy, hai người lại đi dạo loanh quanh trên phố đi bộ chừng mười mấy phút nữa mới quay về bãi đỗ xe để về nhà.
Cũng kể từ hôm đó, Phùng Thanh cứ cách hai tiếng lại mở điện thoại ra xem thử nhẫn đã được xác nhận đơn hàng chưa, phát hàng chưa, đang kẹt ở chỗ nào, giao cho bưu tá chưa, shipper gọi điện chưa——
Cuối cùng, vào những ngày bó hồng champagne cậu mua sắp tàn, cậu nhận được điện thoại từ nhân viên giao hàng và cầm nhẫn về trong tay.
Tinh xảo, đơn giản mà vẫn đẹp, Phùng Thanh hài lòng vô cùng.
Trên đường từ quán cà phê về nhà, cậu mua thêm một bó tulip trắng. Trước khi Trần Thượng Chu đi làm về, cậu đã kịp thay hoa vào bình. Sau đó, cậu giấu chiếc nhẫn dành cho anh vào trong cánh của một bông tulip, chụp ảnh như thói quen rồi mới bắt đầu đi tới đi lui trong phòng khách, nhắn tin hỏi anh bao giờ về.
Cuối cùng, mười lăm phút sau, Phùng Thanh đứng ngoài ban công nhìn xuống thì thấy Trần Thượng Chu đã về.
Cậu đứng chờ sẵn ngay cửa, dán mắt vào mắt mèo. Vừa thấy Trần Thượng Chu từ thang máy bước ra, cậu lập tức mở cửa, kéo anh vào nhà, rồi đẩy thẳng anh ra trước kệ TV: “Anh mau xem này, em mới mua tulip trắng đó!”
Hoa này cũng chẳng phải lần đầu Phùng Thanh mua, nhưng Trần Thượng Chu vẫn chống gối cúi xuống, chăm chú ngắm từng bông một.
Chẳng bao lâu, anh phát hiện trong một bông hoa lóe lên ánh sáng của chiếc nhẫn.
Trần Thượng Chu vừa định mở miệng nói gì đó, thì chiếc nhẫn đã bị Phùng Thanh nhanh tay lấy ra. Cậu nâng tay trái của anh lên, đeo nhẫn vào ngón áp út của anh: “Có đẹp không? Em cố tình chọn mẫu đơn giản đấy.”
Trần Thượng Chu khẽ “ừ” một tiếng, mắt lại lướt xuống mấy ngón tay trống trơn của Phùng Thanh: “Thế còn nhẫn của em đâu?”
Phùng Thanh thò tay vào túi, lấy ra đưa cho anh: “Dĩ nhiên phải đợi anh đeo cho em rồi.”
“Vì sao tự dưng lại nghĩ đến chuyện mua nhẫn?” Trần Thượng Chu đeo nhẫn vào tay Phùng Thanh, chăm chú nhìn hai chiếc nhẫn trên tay cả hai hồi lâu.
Phùng Thanh đắc ý khoe khoang: “Bởi vì… đây là biểu tượng của người đã có gia đình, là biểu tượng của địa vị và danh phận—”
Hết ngoại truyện 2.
KẾT THÚC
Editor có lời muốn nói: Vậy là bái bai đôi chích bông này thiệt rùi Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng tui, Phùng Thanh và Trần Thượng Chu từ những ngày đầu. Chắc tui sẽ luỵ Trần Thượng Chu một thời gian dài..