Về Quê Ẩn Cư - Quan Vân

Chương 20

nhường nào. Vẫn là Dư Thập Cửu tốt hơn, luôn biết cách khiến người khác vui vẻ. Không biết giờ này hắn đang làm gì nhỉ? Không có ta ở bên, chắc hẳn hắn đang tự do tự tại lắm.

Nhưng ta lại chẳng muốn hắn được thảnh thơi như vậy, bản tiểu thư đây còn đang đau khổ, tại sao hắn lại được sung sướng chứ! Thôi thì cứ để hắn vui vẻ vậy, nếu ta không thể hạnh phúc, thì hy vọng người ta yêu cũng có thể tìm được niềm vui.

Trong dòng suy nghĩ miên man, ta dần chìm vào giấc ngủ.

Bỗng nhiên, tiếng hô hoán "Cháy rồi! Cháy rồi!" vang lên.

Ta giật mình tỉnh giấc, thấy bên ngoài lửa cháy ngút trời, hóa ra là khách điếm ta đang ở đang bốc cháy! Cánh cửa bị kẹt cứng, ta không tài nào đẩy ra được, chỉ thấy một biển lửa đỏ rực bao trùm lấy căn phòng. Ta bật khóc, gào thét kêu cứu.

"Tiểu tổ tông, ngươi có ở đây không? Tiểu tổ tông?"

Ta nín khóc, ngỡ mình đang gặp ảo giác, sao nơi này lại có tiếng của Dư Thập Cửu? Không kịp nghĩ ngợi, ta vội vàng đáp: "Ta ở đây!"

Một lực mạnh phá tung cánh cửa, khói đen đặc quánh xộc vào khiến ta ho sặc sụa. Dư Thập Cửu bước vào giữa biển lửa, khoảnh khắc ấy, hắn tựa như một vị thần tiên giáng trần. Hắn cõng ta trên lưng rồi bước đi, trên tấm lưng rộng vững chãi quen thuộc ấy, mọi sợ hãi trong ta đều tan biến. Cứ như thể hắn đang cầm đèn lồng soi sáng con đường phía trước trong đêm đen mịt mù vậy. Giữa biển lửa hung tàn, bước chân hắn vẫn vững vàng, đưa ta ra khỏi nơi nguy hiểm.

"Thập Cửu... Sao ngươi lại đến đây?" Ta hỏi, giọng khản đặc vì khói lửa.

Hắn đáp: "Nếu ta không đến, e rằng cặp m.ô.n.g trắng nõn nà của ngươi sẽ hóa thành m.ô.n.g đen thui mất thôi."



Ta vừa tức giận vừa vui mừng, đánh yêu vào người hắn. Chỉ nghe hắn khẽ nói: "Hôm nay  trông ngươi thật xinh đẹp."

Hôm nay ư?

Lúc này tóc tai ta rối bù, ngoại bào khoác vội vàng, thậm chí còn chẳng chỉnh tề bằng ngày thường. Chẳng lẽ hắn đã nhìn thấy ta trong bộ y phục lộng lẫy ban ngày? Ta ôm chặt lấy cổ hắn, trong lòng dâng lên niềm vui sướng khôn nguôi. Phải chăng hắn đã cố tình đến trấn trên để tìm ta?


Dư Thập Cửu đặt ta xuống trước mặt huynh trưởng rồi rời đi. Trước khi đi, hắn nói với huynh trưởng: "Người đó không phải người tốt lành gì đâu, chính hắn đã sai gia nhân phóng hỏa."

Ta và huynh trưởng đều sững sờ, chẳng lẽ chàng đang nói đến Vương nhị công tử?

Huynh trưởng nhìn ta, vội vàng xem xét khắp người: "Diệu Diệu, muội có sao không Diệu Diệu!"

Tuy ngọn lửa bốc cháy dữ dội, nhưng may mắn là không ai bị thương. Người chạy bàn của khách điếm kể lại rằng, nửa đêm có một người nam nhân cao lớn đánh thức hắn dậy, nhờ phát hiện kịp thời nên mọi người mới được cứu thoát.

Cũng chỉ có phòng của ta nằm sâu nhất bên trong, nên là người ra sau cùng. Cách đó không xa, có vài người đang đè một người xuống đất: "Chính là hắn! Ta tận mắt thấy hắn phóng hỏa! Mau báo quan bắt hắn lại!"

Kẻ đó bị trói giải đi, ngang qua chỗ chúng ta, chạm mặt một cái. Chẳng phải đó là tên gia nhân thân cận của nhị công tử hay sao? Nhị công tử cũng ở tại khách điếm bên cạnh.

Chuyện động trời như vậy, thế mà hắn lại không hề xuất hiện. Huynh trưởng tức tốc đến tìm nhị công tử để hỏi cho ra nhẽ, nhưng rồi lại trở về trong cơn giận dữ. Huynh ấy nói: "Diệu Diệu, dù là Ngọc Hoàng Thượng Đế giáng trần khuyên bảo cũng không được gả cho hắn! Ta sẽ về bẩm báo phụ thân, hủy hôn ước giữa hai nhà!"

 

Bình Luận (0)
Comment