Ve Sầu Mùa Hạ Lắng Nghe Tuyết Tan

Chương 10

Cổ áo che nửa khuôn mặt cô gần như không đủ nữa, hơi nóng lan lên tận mang tai.

Nhưng may là tan học rồi, chuông vừa reo cả lớp ồn ào giải tán.

Cô cũng quay lại thu dọn sách vở.

Vừa tan học Lục Từ đã bị đám đông vây quanh, hỏi han về buổi chụp ảnh quảng cáo hôm nay.

Anh có quá nhiều bạn bè, ai cũng có chuyện để hỏi.

Tính tình anh tốt, mọi người nói chuyện với anh không hề e dè, những lời trò chuyện và đùa giỡn dễ dàng đó, thân thiết hơn nhiều so với vài câu anh nói với cô.

Cô ít khi đùa giỡn nên Lục Từ cũng ít khi đùa giỡn với cô.

Giữa đám đông ồn ào, cô thu dọn xong sách vở.

Đám đông sau lưng vẫn chưa tản đi, Lục Từ bị họ vây quanh, tiếng nói chuyện không ngớt.

Cả nam lẫn nữ đều có, nhưng anh không phải kiểu người dung túng cho sự mập mờ, đa phần anh đáp lời những bạn nam chơi thân, nên những người có ý đồ khác cảm thấy bị lạnh nhạt, cũng biết không nên quấy rầy nữa, đành phải dừng lại.

Cô đứng bên ngoài đám đông, nghe anh ngầm vạch ra ranh giới.

Không thể vượt qua giới hạn bạn bè với anh, nếu không anh sẽ nhận ra, rồi đến bạn bè cũng không còn cơ hội, cô thà rằng mình ít nói thì hơn.

Cho đến khi Trần Tự và mấy người bạn khác lớp đến, mấy chàng trai từ sau lưng anh ùa lên, cười đùa trêu chọc anh: “Lục Từ hôm nay đẹp trai quá, đi đến đâu tôi cũng nghe thấy câu này—”

Mấy chàng trai đồng thanh cười ồ, giả giọng con gái nói: “Lục Từ đẹp trai quá đi.”

Rồi họ ùa lên trêu chọc.

“Thay đồ chưa, cho bọn tôi xem lại hotboy trường cái nào.”

“Có phải cái áo khoác này không, cho bọn tôi xem với, rốt cuộc đẹp trai cỡ nào mà con gái lớp tôi nói cả buổi chiều.”

Mấy chàng trai đều là anh em chơi thân với anh từ cấp hai, trêu chọc anh không hề kiêng nể, động tác mạnh bạo đụng vào bàn học của cô phía trước.

Cô vốn đang cố nhịn cười, bị đụng trúng, không nhịn được ho khan.

Lục Từ bị họ quấy rầy đến phát bực, nghe thấy tiếng ho khan nhịn cười của cô, gọi tên cô: “Mấy cậu có thể chú ý chút không, Ôn Tuyết Ninh ở đây.”

Mấy chàng trai hoàn toàn không có ý định dừng lại, Trần Tự nói: “Thôi đi, Ôn Tuyết Ninh người ta chẳng có chút ý kiến gì với cậu đâu, còn chẳng thèm nhìn cậu ấy chứ.”

Đầu bút của cô dừng lại trên trang giấy.

Cùng lúc đó cô nghe thấy tiếng kéo khóa áo khoác sau lưng.

Mấy chàng trai lại bắt đầu ồn ào về buổi chụp ảnh hôm nay của anh, anh bất lực mặc kệ họ trêu chọc.

Nhưng họ cũng không làm ồn quá lâu, Trần Tự gọi cô: “Đi thôi Tuyết Ninh, cậu thu dọn xong đồ chưa?”

“Ừm. Xong rồi.” Cô cất ngòi bút, đóng sách lại, cầm cặp sách đã thu dọn xong ra khỏi bàn học.

Lục Từ đã không còn ở sau lưng nữa.

Trong nhóm người này, cô chỉ quen Trần Tự và Lục Từ, ngoài hai người họ thì những người khác đều không mấy quen biết.

Nên khi cô quay người cầm cặp sách, đám người đã ồn ào đi ra cửa sau, không cần thiết phải đợi cô cùng đi.

Lục Từ bị họ kéo đi cùng, ngoài lớp học có thể nghe thấy tiếng cười của họ vẫn còn ồn ào gọi anh là hotboy ngầu nhất trường.

Chỉ khi ở cùng bạn bè, anh mới lộ ra vẻ tùy hứng có chút buông thả, không hề thu liễm và lịch sự như khi có các bạn nữ xung quanh.

Khi cô bước ra khỏi lớp học, anh đang ấn đầu một bạn nam bên cạnh, cười thản nhiên: “Đủ rồi đấy.”

Cô đi theo phía sau.

Đến cổng trường, xe họ gọi đã đến. Đông người nên phải chia thành mấy xe mới đi cùng nhau được.

Cô không mấy quen biết những người khác, nên có chút gượng gạo khi đi theo sau đám đông, sớm đã cảm thấy lúng túng, vì nếu phải ngồi chung xe với những người khác toàn là người không quen biết, lại là con trai, chen chúc trong một chiếc xe có chút ngại ngùng.

Trong sự lúng túng, cô thậm chí bắt đầu hối hận có phải mình không nên đi cùng không.

Rồi cô nghe thấy một bạn nam đã lên xe gọi anh, “Lục Từ, cậu không đi à?”

Anh ừ một tiếng, “Mọi người đi trước đi, tôi đợi chút.”

“Được.”

Anh không đi, tay cầm cặp sách.

Trần Tự bên cạnh đang cầm điện thoại xem gì đó, anh nghiêng đầu nhìn xuống.

Trần Tự thỉnh thoảng nói một câu mua cái này mua cái kia, hỏi ý kiến anh, anh ừ một tiếng, “Cái này được.”

Rồi nghĩ đến em gái cậu, Lục Từ lại hỏi: “Mua cho Thanh Thanh thêm đồ ngọt đi.”

“Nó không ăn được, đang đau răng.”

“Bị sâu răng à?”

“Cái này tôi không rõ nữa, con bé không nói với tôi.”

Anh khẽ cười: “Anh trai như cậu có thể dịu dàng kiên nhẫn hơn không vậy, lúc nào cũng bắt nạt con bé, đương nhiên nó không muốn nói với cậu rồi.”

Trần Tự hít một hơi, cảm thấy có lý, nhưng lại có chút khó xử, “Tôi cũng không cố ý bắt nạt nó mà, tôi đâu hiểu được tâm tư con gái chứ, đang nói chuyện vui vẻ, không biết tại sao lại không vui.”

Nói đến đây, không quên giở trò trêu chọc, “Đâu có được người ta yêu thích như hotboy lạnh lùng của chúng ta, đến con bé khó tính như em gái tôi cũng thích cậu, ngày nào cũng chê bai ông anh trai này.”

Đương nhiên lại bị Lục Từ đấm cho một cái, bàn tay kẹp cổ cậu ta bắt im miệng.

Trần Tự xoa cổ, nghiêng đầu thì thấy cô đứng sau lưng, cười tươi nói: “Bạn Tuyết Ninh của chúng ta thật sự rất tinh mắt, không thèm để ý đến cái tên hotboy lạnh lùng như cậu đâu.”

Lục Từ liếc cậu ta, “Nói xong chưa?”

“Ôi trời, cậu không biết mấy bạn nữ kia khoa trương cỡ nào đâu. Chiều nay cậu không phải chụp ảnh ở phía sau tòa nhà thí nghiệm à. Tôi thấy mấy người trèo lên tường rào để xem cậu đấy.”

Trần Tự lướt điện thoại, đưa cho anh xem, “Cậu xem này! Xem này! Danh hiệu hotboy lạnh lùng của cậu không phải bọn tôi tự bịa ra đâu, mấy tấm ảnh chụp cậu đều ở trên diễn đàn trường, mới có một lát mà đã đã được đăng lên hàng trăm lần rồi đó.”

Trần Tự lướt điện thoại cho anh xem, anh cụp mắt nhìn, vẻ mặt không hề thay đổi, ngay cả dáng vẻ tùy hứng lười biếng cũng không khác.

Không biết là đã quen hay không quan tâm.

Trong cổ áo vẫn có thể thấy cổ áo sơ mi trắng tinh khôi lạnh lùng, da anh hơi lạnh, cổ áo sơ mi sắc bén như ranh giới của dãy núi tuyết, anh quả thực lạnh lùng và không thể với tới.

Chỉ là tính cách anh rất tốt, hòa đồng với tất cả mọi người.

Mọi người lần lượt lên xe rời đi, Lục Từ và Trần Tự vẫn đứng đó xem điện thoại.

Chỉ một lát sau Lục Từ ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Trời thu đã tối, anh đứng dưới ánh đèn đường, ánh sáng vàng mờ ảo.

Nửa khuôn mặt anh chìm trong ánh sáng, đường nét sắc bén, hàng mi đen dày, sau lưng anh là màn đêm ảm đạm.

Ánh mắt chạm nhau, cô vẫn còn đang căng thẳng đã thấy Lục Từ khẽ cười, giọng điệu bình thường gọi: “Ôn Tuyết Ninh.”

Anh thu lại vẻ tùy hứng khi trêu đùa với các bạn nam vừa rồi, cũng không giống như lúc tan học tiết cuối, mấy phần ý cười học theo giọng điệu của Trần Tự gọi cô là bạn Tuyết Ninh.

Hình như đây là câu đầu tiên Lục Từ nói với cô kể từ sau câu “bạn Tuyết Ninh” kia.

Giọng điệu bình thường như mỗi lần anh hỏi bài tập hay mượn đồ của cô.

Vì cô ít khi đùa giỡn, cảm xúc cũng không rõ ràng, nên khi nói chuyện với cô, Lục Từ cũng không tùy tiện như với người khác, luôn thu lại phần không đứng đắn.

Cô luôn im lặng.

Nghe vậy, cô ừ một tiếng, “Sao thế?”

Hoàng hôn lạnh lẽo bao phủ đường nét lạnh lùng của anh, nhưng trong gió đêm, nụ cười của anh lại dịu dàng.

Anh cười hỏi, “Sao cậu không nói gì hết vậy, im lặng quá.”

Cô thành thật nói, “Tôi không quen lắm với họ…”

Anh cũng không hỏi thêm gì, vì toàn là con trai, cô quả thực không thể hòa nhập được. Nên anh cười, “Lát nữa đến nơi sẽ vui hơn. Trần Tự vừa nói hôm nay cậu đến, Thanh Thanh đã mong được chơi gắp thú với cậu rồi, con bé nói cậu chơi giỏi lắm.”

Cô nhớ lại lần trước cô và Trần Thanh Thanh gắp thú. Họ gặp mãi nhưng chẳng được con nào cả.
Cái này giỏi lắm sao?

Cô nghi ngờ đây là con nít có thiện cảm với mình, hay là Lục Từ nói vậy chỉ để an ủi cô.

Sự nghi ngờ của cô hiện rõ trên mặt, Lục Từ như hiểu ra.

Anh khẽ cười nói: “Thật mà, tôi không nói dối đâu.”

Cô không kìm được giải thích, “Lần trước chúng tôi không gắp được con nào.”

Lục Từ hơi nhướng mày, nhưng vẻ mặt không ngạc nhiên cho lắm, như thể đã biết rồi. Anh động viên: “Vậy hôm nay cố gắng hơn nữa, gắp được một con nhé.”

“… Được, tôi sẽ cố gắng.”

Anh cười rất khẽ, sau đó xe cũng đến.

Mọi người đã đi hết nên những người cùng xe với cô là Lục Từ và Trần Tự.

Trong xe toàn người quen, cô cũng không còn lạ lẫm nữa, Trần Tự là người nói nhiều, vì Trần Thanh Thanh cứ nhắc mãi muốn chơi với cô, nên Trần Tự nói chuyện với cô nhiều hơn.

Lục Từ ngồi ở ghế phụ phía trước, cũng nghiêng đầu nghe họ nói chuyện.

“Mỗi lần ba mẹ tôi đi công tác buổi tối không ở nhà đều bắt tôi tới đón em gái đi cùng. Cả tuần tôi mới có một ngày cuối tuần rảnh để chơi bóng, làm gì có thời gian chơi với con nít nữa. Em gái tôi cũng chê tôi toàn chơi với con trai không vui, lần nào cũng không muốn đi cùng. May mà cậu ta biết dỗ con nít nên em gái tôi mới không phản kháng lắm. Thế là lần nào đón nó, nó cũng hỏi tôi một câu— anh Lục Từ có đi không.”

Lục Từ ngồi phía trước, nghiêng đầu cười nhẹ: “Tính cách em gái cậu rất tốt, cậu kiên nhẫn chút, nói chuyện với con bé dịu dàng chút, em ấy sẽ nghe lời cậu thôi.”

“Tôi dịu dàng rồi đó chứ, còn mua trà sữa cho nó nữa mà.”

“Sau đó thì sao?”

“Nó hỏi tôi có bỏ thuốc độc vào trà sữa không.”

Cô cũng nhịn không được cười, rồi Trần Tự càng hăng hái nói, bắt chuyện với cô: “Lần này thì hay rồi, tôi nói hôm nay đi đón nó. Nó hỏi thêm câu thứ hai so với trước đây — chị Tuyết Ninh có đi không.”

“Trước đây tôi cũng gọi mấy bạn nữ đi chơi cùng, nhưng em gái tôi không chơi được với ai, chưa thấy nó nói thích ai bao giờ, lần này nó lại chủ động hỏi cậu có đi không. Nó nói cậu không giống mấy chị khác, hỏi nó khác chỗ nào thì nó lại không nói. Nên tôi mới đặc biệt nhờ cậu ta hỏi cậu tối nay có đi được không. Tối nay cậu đi chơi, nhà cậu không hỏi gì à?”

Trần Tự nhìn cô, hỏi rất chân thành.

Trong nhận thức của họ, hoặc nói là trong những gia đình bình thường, con gái buổi tối đi chơi với bạn đến khuya, thường thì gia đình sẽ không đồng ý.

Cô không thể nói chuyện nhà mình, chỉ lắc đầu nói qua loa: “Họ không quản tôi lắm.”

Chắc là Trần Tự hiểu thành ba mẹ bận rộn không có thời gian, vì đó là lý do phổ biến và bình thường nhất.

Cậu vui vẻ nói, “Thế thì tốt quá, cậu ta cũng vậy.” Cái này là chỉ Lục Từ.

Nói tiếp: “Nếu tụi mình quen nhau từ cấp hai thì tốt rồi, thường xuyên đi chơi cùng nhau, tôi đỡ lo lắng về con bé hơn.”

“Nhưng mà—”

Trần Tự do dự một chút: “Cậu học cấp hai ba năm cạnh lớp Lục Từ thật à?”

Đây là lần thứ hai họ nhắc đến chuyện cấp hai kể từ khi vô tình thấy cuốn sổ của cô.

Lần trước vì chuyển bàn đổi chỗ vội vàng, không có thời gian nói nhiều nên dừng lại.

Lục Từ ngồi ghế trước, vốn đang nghiêng đầu nghe họ nói chuyện.

Nghe vậy, ánh mắt không khỏi nhìn về phía cô.

Cô cảm nhận được, hàng mi khẽ run lên, nhưng không dám nhìn thẳng vào anh. Chỉ giả vờ bình tĩnh ừ một tiếng, “Ba năm tôi đều ở đó.”

“Vậy sao không thấy cậu bao giờ nhỉ?” Trần Tự rất khó hiểu, “Thi được vào Nhất Trung, còn được vào lớp này, thành tích của cậu chắc là rất tốt, với lại, với ngoại hình này của cậu, tôi ngày nào cũng đi qua lớp cậu tìm Lục Từ, nếu tôi gặp một lần chắc chắn sẽ có ấn tượng.”

Ánh đèn đường ngoài cửa sổ xe lướt qua mắt, có một khoảnh khắc cảm nhận được cái lạnh của đêm.

Trong lúc cô do dự, quyết định nói thật rằng hồi cấp hai mình không giỏi đến thế.

Lục Từ lại cắt ngang chủ đề khiến cô hơi khó xử, anh gọi Trần Tự, đổi chủ đề, “Thanh Thanh đang đợi ở cổng trường à?”

Trần Tự quả nhiên bị thu hút sự chú ý, “Đúng vậy, tôi bảo nó đợi tôi ở cổng, đừng chạy lung tung.”

Chủ đề vừa tập trung vào cô đã bị gạt đi.

Ngoài cửa sổ xe là màn đêm dày đặc, cô im lặng nghe Lục Từ và Trần Tự trò chuyện về Trần Thanh Thanh, ánh mắt lại hướng về nửa khuôn mặt Lục Từ ngồi ở ghế phụ.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, trong ánh mắt cô thấy anh hình như nhìn cô một cái. Như thể xác nhận cảm xúc của cô.

Thấy không có gì không ổn, anh tiếp tục nói chuyện với Trần Tự như không có gì, cho đến khi xe đến chỗ đón Trần Thanh Thanh.

Trần Tự xuống xe đón Trần Thanh Thanh, Lục Từ không đi, quay đầu nói với cô: “Cậu cứ đợi trên xe là được.”

Bình Luận (0)
Comment