Thực ra, cuộc sống đại học của cô, Lục Từ đã chiếm một nửa.
Chiếc máy tính xách tay của cô là phần thưởng từ cuộc thi của Lục Từ, môn học tự chọn là do Lục Từ giúp cô đăng ký, ngay cả những thông tin về học bổng và việc được tuyển thẳng vào đại học đều do Lục Từ gửi cho cô. Anh còn cẩn thận tổng hợp và gửi cho cô hàng loạt các cuộc thi mà chuyên ngành của cô có thể tham gia, sợ rằng cô không biết gì mà bỏ lỡ.
Anh nói, “Cố gắng lên nhé, Ôn Tuyết Ninh, cậu sẽ làm được.”
Những ngày đầu tiên ở Đại học Bắc Thành không hề dễ dàng, cô cảm thấy choáng váng và lạc lõng, như một con cá từ dòng suối nhỏ hòa vào biển lớn, bị những con sóng biển ập đến nhấn chìm.
Cơ hội ở đại học dường như rất nhiều, nhưng chính cô cũng không biết mình đang bận rộn với điều gì, cứ bay loạn xạ như con ruồi không đầu.
Đến khi cô nhận ra, thì nghe nói bạn học A đã bắt đầu làm dự án, bạn học B đã thực tập ở một công ty lớn, bạn học C đã chuẩn bị cho cuộc thi lớn, những người xung quanh cô đã âm thầm bước vào quỹ đạo của họ, còn cô vẫn đang mải miết trong sự mông lung của chính mình.
Cô từng nghĩ rằng vào được Đại học Bắc Thành là cánh cửa dẫn đến tương lai, nhưng khi đến đây, cô mới biết rằng đó chỉ là tấm vé để bắt đầu cuộc hành trình mới.
Đại học Bắc Thành là nơi quy tụ nhiều nhân tài, những người bạn học xung quanh cô đều là những nhân vật xuất chúng, có người được tuyển thẳng, có người đã tham gia các cuộc thi quốc tế từ khi học trung học, có những thủ khoa đến từ khắp nơi. Người nhỏ tuổi nhất mới mười sáu tuổi, vừa bước vào trường đã được các thầy cô giáo tranh nhau nhận làm học trò.
Môi trường như vậy khiến sự nỗ lực của cô trở nên bình thường, và cũng dễ khiến người ta nghi ngờ ý nghĩa của sự nỗ lực, dễ dàng làm mòn đi ý chí và sự sắc bén.
Cô đã phải dùng hết sức lực mới chen chân vào được cánh cửa này, nhưng lại giống như một người đi chậm hơn một bước, từ bộ lạc nguyên thủy đến một thành phố hiện đại hóa, ngay cả việc sử dụng công cụ cũng phải mò mẫm học hỏi.
Vì vậy, những ngày đầu năm nhất của cô rất vất vả.
Ngay cả khi đã vào đại học, cô vẫn sống những ngày sớm tối như thời trung học, dành gấp nhiều lần thời gian và sức lực để đuổi kịp điểm xuất phát của người khác.
Nơi cô đến nhiều nhất mỗi ngày là thư viện, người cô liên lạc nhiều nhất là thầy cô giáo, nhưng phần lớn thời gian thầy cô đều bận rộn, nhiều vấn đề cô phải liên lạc với những anh chị nghiên cứu sinh.
Gặp nhiều, hỏi nhiều, dành gấp trăm lần thời gian và sức lực so với trước đây, cô chật vật thích nghi, cố gắng bơi vào những con sóng lớn của biển cả này.
Cô liệt kê những thứ Lục Từ gửi cho cô vào một danh sách ghi nhớ gồm học bổng, tuyển thẳng, thi trên trường, cuộc thi lớn, từng mục từng mục, cuối cùng cô cũng tìm được lối thoát để thở trong những con sóng, không còn choáng váng như trước đây nữa.
Sau những thứ đó, Lục Từ gửi cho cô một tin nhắn cuối cùng:
“Có rất nhiều câu lạc bộ và hoạt động thú vị, cậu có thể tham gia thử.”
“Hãy tận hưởng cuộc sống đại học vui vẻ nhé.”
Vì vậy, vào ngày tuyển sinh câu lạc bộ, vì câu nói của Lục Từ mà cô đã đến xem náo nhiệt.
Mặc dù cô cũng không biết mình có thể tham gia câu lạc bộ nào.
Vì cô không có tài năng đặc biệt, cũng không có năng khiếu, ngay cả hát cũng chưa từng lên sân khấu, cô tiếp xúc với điện thoại di động rất muộn, ngay cả hát cũng không thể hát theo vì biết quá ít bài hát.
Đi dọc trên con đường tuyển sinh câu lạc bộ dài dằng dặc, có rất nhiều câu lạc bộ mà cô thậm chí còn không biết tên có nghĩa là gì, hỏi câu nào cũng không biết, hỏi câu nào cũng chưa từng học, cũng không biết mình hứng thú với điều gì, cả đoạn đường này cô chỉ có thể xem náo nhiệt.
Mỗi câu lạc bộ đều thể hiện mười tám ban võ nghệ để thu hút người khác tham gia, trưng bày thành phẩm, hoặc thể hiện tài năng.
Mấy chị khóa trên đang nhảy múa để tuyển sinh, rất nhiều người đi ngang qua bị thu hút dừng chân, cô đương nhiên cũng ở trong số đó.
Sau khi điệu nhảy kết thúc, các chị khóa trên vẫy gọi mọi người tham gia.
Giây tiếp theo, cô bị mấy chị khóa trên kéo đến.
“Nhưng em không biết nhảy.” Cô nói thật.
Không biết gì, chưa từng học gì, cô đã nói lời từ chối như vậy trước vô số lần tuyển sinh câu lạc bộ.
Nhưng các chị khóa trên rất nhiệt tình, “Em đã từng tập thể dục buổi sáng chưa?”
“Rồi ạ.”
“Tay chân em có bị phối hợp không tốt không?”
“Không ạ.”
“Vậy thì không vấn đề gì rồi! Tham gia với tụi chị đi!!”
Mấy chị khóa trên vừa nhảy xong, chân dài eo thon đội mũ lưỡi trai, hơi thở phập phồng sau khi nhảy, đôi mắt lấp lánh trên đôi má ửng hồng, tô son và đánh phấn mắt, xinh đẹp và tràn đầy sức sống vây quanh cô, cô cứ thế mà gật đầu như ma xui quỷ khiến.
Điền xong thông tin, đăng ký xong, thêm phương thức liên lạc.
Cô cứ thế mà gia nhập câu lạc bộ.
Một câu lạc bộ nhảy múa.
Trên đường về, chính cô cũng cảm thấy hơi buồn cười, nhưng bước chân lại nhẹ nhàng hơn trước đây.
Năm nhất đại học của cô rất bình thường, giữa những thiên tài trong lớp, sự khổ học và vất vả của cô không có gì đặc biệt, học hành vất vả và bình thường.
Ngay cả việc hiểu được nội dung chuyên ngành cũng khó khăn, bài giảng rất khó, cô không hiểu được. Mỗi tiết học kết thúc đều cảm thấy suy sụp, ngồi trong thư viện đến tối mịt, những khái niệm khó nuốt và những bài tập khó hiểu, hết tờ đề này đến tờ đề khác.
Học đại học vất vả như thời trung học, sớm tối, đầu óc dần thiếu oxy.
Nhưng hoạt động câu lạc bộ rất thú vị.
Câu lạc bộ sẽ dạy cô nhảy, có giáo viên chuyên nghiệp, hơn nữa giáo viên là người hướng dẫn từng tham gia một chương trình khiêu vũ rất nổi tiếng. Ngay cả cô, người không có nhiều cơ hội xem TV và lên mạng, cũng đã từng thấy trên màn ảnh. Lần đầu gặp mặt cô đã ngạc nhiên nhìn chằm chằm rất lâu.
Sự tự tin của cô bị đánh bại trong các tiết học chuyên ngành, đến đây có thể tạm thời khôi phục lại một chút, cô nắm bắt nhịp điệu và động tác rất nhanh, các chị khóa trên khen cô nhảy đẹp, chút cảm giác hạnh phúc của con gái dễ dàng có được.
Ở đây có rất nhiều người giống cô, đến từ các khoa và các trường khác nhau, không phải là sinh viên khiêu vũ chuyên nghiệp, họ học từ con số không. Mọi người đều thân thiện và ngưỡng mộ, bầu không khí này khiến cô cảm thấy xa lạ và xúc động.
Khi học nhảy, cô cảm thấy một sức sống tươi mới, như giải phóng linh hồn bị giam cầm từ lâu, tự do vươn mình.
Trong câu lạc bộ có chị khóa trên là sinh viên nghệ thuật, học chuyên ngành khiêu vũ, sẽ mời mọi người đi xem biểu diễn của khoa họ, đôi khi là đi xem biểu diễn bên ngoài trường, sau đó cùng nhau tụ tập ăn thịt nướng.
Giáo viên và các chị khóa trên trong câu lạc bộ còn dạy cô trang điểm, từ nghi thức đến ngoại hình đều từng bước dạy dỗ.
Vòng eo và tấm lưng của cô bị thu mình vì sự kín đáo và chậm rãi, cái đầu luôn cúi xuống, đều từng chút một được chỉnh sửa, nụ hoa bị ép buộc ngẩng cao dần nở rộ, lộ ra tư thái mềm mại nhất của một bông hoa.
Các chị khóa trên đều rất thân thiện, khi cùng nhau đi xem biểu diễn, đi chơi, sẽ giúp mọi người trang điểm, mọi người đều xinh đẹp chụp ảnh.
Chị khóa trên vừa chuốt mi cho cô, giọng điệu mang theo nụ cười nhẹ nhàng mềm mại, “Em học nhanh lắm, đến buổi biểu diễn học kỳ sau, chị có thể cho em lên sân khấu cùng chúng chị rồi. Lúc đầu chị đã nhìn trúng em trong đám đông tuyển sinh, quả nhiên không chọn nhầm người.”
Cô nhắm mắt, sau khi chuốt mi xong mới mở mắt ra, hơi không quen với ánh sáng, chớp mắt mấy cái, hơi ngại ngùng hỏi: “Sao chị lại chọn em ạ?”
“Tay dài chân dài, khung xương mảnh khảnh, nhảy lên chắc chắn sẽ nhẹ nhàng và đẹp mắt, chủ yếu là khí chất đặc biệt nữa, một khi nhảy tốt, phong thái sẽ tự nhiên mà thành.”
Sau khi chuốt mi xong, chị khóa trên lại cầm lấy mấy lọ lọ trên bàn, bảo cô nhắm mắt, nói với chị khóa trên bên cạnh: “À, tớ nhớ chúng ta có một tiết mục chủ đề Ngũ Tứ đúng không, đến lúc đó mặc đồ học sinh thời Dân Quốc, tết hai bím tóc rủ xuống, đứng đó là khí chất thư sinh ôn nhu kiên cường rồi.”
Chị khóa trên bên cạnh nhìn họ trang điểm, cười đáp lời: “Cậu đừng trang điểm đậm quá nhé, dùng bảng màu nhạt kia kìa. Tuyết Ninh có nền tảng tốt, trang điểm đậm quá sẽ phá hỏng khí chất của em ấy.”
“Tớ biết tớ biết, cậu còn không yên tâm về tớ cơ à.”
Cả nhóm vui vẻ đi xem biểu diễn, cùng nhau ăn tối, về đến ký túc xá, tẩy trang tắm rửa xong nằm xuống, những bức ảnh đã được gửi vào nhóm.
Cô cũng vui vẻ lưu lại rồi đăng lên vòng bạn bè, lúc này, Lục Từ sẽ like cho cô.
Đôi khi anh không bận lắm, ngoài việc like còn nhắn tin cho cô, nói rằng cuộc sống đại học của cô khá thú vị.
Sau đó sẽ hỏi cô khi nào có buổi biểu diễn, đến lúc đó sẽ đến xem cô biểu diễn.
Nghĩ đến điệu nhảy mà mình mới học chưa lâu, cô lại cảm thấy hơi ngại, thực sự không dám để anh nhìn thấy, chỉ nói nếu có cơ hội nhất định sẽ mời anh đến.
Lục Từ cũng không nói gì kiểu như nhất định phải xem, rất dễ nói chuyện, chỉ trả lời hai chữ, “Được thôi.”
Nhưng ngay cả khi đã lâu như vậy không gặp nhau lần nào, cũng đã lâu không nghe thấy giọng nói của anh, qua màn hình điện thoại di động, cô cũng có thể tưởng tượng ra đuôi mắt anh cong lên khi nói hai chữ này.
Có lẽ anh chỉ nói đùa cho có lệ. Nếu đến lúc đó thực sự mời anh đến xem biểu diễn, anh cũng sẽ thực sự đến, tóm lại đây không phải là một lời hứa hẹn gì cả.
Nhưng từ đó về sau, mỗi lần tập nhảy, cô đều không tự chủ được mà cố gắng hơn, như thể thực sự sẽ có ngày anh nhìn thấy cô trên sân khấu vậy.
Đôi khi cô sẽ hỏi anh đang làm gì.
Anh sẽ chụp một bức ảnh trước mặt gửi cho cô, anh vẫn đang ở phòng tự học.
Những thứ trên màn hình máy tính của anh không ngại để cô nhìn thấy, toàn là dữ liệu dày đặc.
“Làm bài tập.”
Lúc đó là hai giờ sáng cuối tuần.
Cô nhìn những dữ liệu dày đặc đó, đầu lại bắt đầu choáng váng.
Cô mãi không trả lời, Lục Từ nhắn tin cho cô.
Một dấu chấm hỏi.
“?”
Sau đó nói, “Hỏi xong là chạy mất à?”
Cô chậm rãi gõ chữ: “Vừa bị tiết học chuyên ngành ngược đãi một tuần, giờ nhìn chữ là thấy hoa mắt.”
Anh trả lời, “Tôi cũng hoa mắt.”
“Vậy sao cậu còn chưa ngủ.”
“Không còn cách nào, thứ hai phải nộp rồi.”
“Hôm nay cậu ở tòa Sùng Học(*) cả ngày à?”
tòa Sùng Học(*) :tên tòa nhà thí nghiệm.
“Cũng không hẳn, trước khi đóng cửa thì ở thư viện.”
“Vậy à.”
“Ôn Tuyết Ninh.”
Cô cũng chỉ trả lời một dấu chấm hỏi, “?”
“Hai giờ rồi, ngủ sớm đi.”
Cô thực sự hoa mắt. Thực ra là học một tuần, lại chơi một ngày, giờ thực sự hơi buồn ngủ.
Cô theo bản năng gõ chữ, cậu cũng ngủ sớm đi.
Chưa gửi đi đã xóa, gõ lại: “Được, tôi ngủ đây, cậu làm bài tập tốt nhé.”
Đôi khi cô cũng đến tòa nhà thí nghiệm đó, anh khóa trên nghiên cứu sinh dạy thay phải về phòng thí nghiệm, cô đành đi theo cùng. Đi ngang qua trước tòa nhà, sẽ nghe thấy anh khóa trên nghiên cứu sinh nói một câu, sinh viên năm nhất bây giờ đúng là chăm chỉ thật.
Cây ngọc lan ở Bắc Thành vẫn chưa đến mùa hoa vào mùa đông, nhìn những cành cây lướt qua trên đầu, cô đột nhiên nghĩ đến anh.
Trước đây, khi chỉ quen biết anh từ xa, anh là người lười biếng, buông thả, đường nét sắc sảo, nhưng lúc nào cũng nở nụ cười có chút uể oải, như một học sinh hư không để ý đến điều gì.
Nhưng sau này cô mới phát hiện.
Họ giống nhau.
Lục Từ và cô, có lẽ giống nhau.
Kiên trì, cố chấp, muốn nắm bắt điều gì đó.
Cô muốn rời khỏi thành phố giam cầm mình, có được cuộc đời của mình, còn thứ mà Lục Từ liều mạng muốn nắm bắt là gì.
Năm nhất đại học này tuy bình thường, nhưng mới lạ, ngay cả những tiết học chuyên ngành đau khổ cũng mới lạ.
Kiến thức mới, con người mới, ngay cả khí hậu và nhiệt độ cũng mới.
May mà cô không quá ngốc, tuy điểm xuất phát chậm hơn người khác, nhưng sau một thời gian khổ học, học đến hoa mắt chóng mặt, điểm thi cuối kỳ cũng có thể chen chân vào top đầu trong những bạn học thiên tài.
Một người bình thường không có gì nổi bật như cô, đột nhiên lọt vào tầm mắt của người khác, điểm số của tất cả các môn chuyên ngành đều đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc.
Học kỳ này vừa kết thúc, đã có người chủ động đến hỏi bài tập nhóm học kỳ sau có thể làm cùng nhóm không, khác hẳn với tình trạng không tìm được người phù hợp để làm nhóm trong học kỳ này.
Mấy lần làm bài tập nhóm học kỳ này của cô chỉ có thể ghép với những người còn lại chưa lập nhóm, mọi người không quen nhau lắm, bài giảng quá khó, điểm số cuối kỳ cũng không để tâm lắm, chỉ cần qua loa lấy điểm là được, nên bài tập nhóm cơ bản đều do cô tự làm, tự lên báo cáo.
Sức lực của một người có hạn, nhưng mấy lần làm bài tập nhóm vẫn được thầy cô giáo công nhận, hỏi cô về ý tưởng và suy nghĩ cụ thể, đồng thời đưa ra những lời khuyên sâu sắc hơn, cô cảm nhận và thu hoạch được rất nhiều.
Tập thể, bạn bè, lời khen ngợi, sự giúp đỡ, sự tự tin, cảm giác thành tựu, những thứ mà cô không dám mạnh dạn tranh giành trong nửa đời trước sống trong cảnh nơm nớp lo sợ, đều dần sinh trưởng vào năm mười tám tuổi này.
Trường đại học quá lớn, người cũng quá nhiều, luôn có thể tìm được người hợp tính, luôn có những người có cùng chí hướng. Ngay cả khi không có, trong thế giới muôn màu muôn vẻ này cũng rất vui vẻ.
Trên danh sách ghi nhớ điện thoại của cô, từng dòng và từng mục, cô đều từ từ hoàn thành, lần lượt đánh dấu tích.
Cuộc đời cô đang từng bước tiến đến như cô mong đợi, vất vả nhưng vững chắc, mỗi bước đều nhìn thấy tương lai và kết quả.
Trong những lịch trình dày đặc này.
Điều duy nhất không có kết quả, là cô sẽ tranh thủ lúc nghỉ ngơi đi vòng qua khuôn viên trường, chỉ để đi ngang qua mấy cây ngân hạnh trước câu lạc bộ nhiếp ảnh.
Nhưng khác với trước đây, trước đây lớp học của anh ở ngay bên cạnh, muốn gặp anh một lần cũng không quá khó, còn bây giờ phải đi rất nhiều đường, rồi chỉ nhận được một sự bỏ lỡ hụt hẫng.
Ngay cả khi mỗi ngày đều đi ngang qua tòa nhà hoạt động của câu lạc bộ nhiếp ảnh một lần, cũng không thể tình cờ gặp được anh.
Bài hát phát trên đài phát thanh của trường vào giờ tan học.
Khác với trước đây ngay cả bài hát gì cũng không nghe ra, bây giờ cô đã có thể hát vài bài trong buổi tụ tập hát karaoke, đài phát thanh của trường cũng có bạn của cô.
Bạn cô nói nếu cô muốn phát bài hát nào thì có thể nói với bạn ấy, bạn ấy sẽ phát miễn phí cho cô.
Cô lắc đầu, chỉ nói, “Tùy duyên thôi.”