Ve Sầu Mùa Hạ Lắng Nghe Tuyết Tan

Chương 34

Đây thật sự là một hiểu lầm lớn.
Sau đó Lục Từ còn hỏi thêm: “Không tự tìm cho mình một người à?”
“Vẫn chưa.”
“Vẫn?”
“Ừm.”
“Ồ.”

Cô chỉ vừa biến mất một lát trong nhóm ký túc xá đã có hàng chục tin nhắn gửi đến, gọi cô, hỏi cô còn biết anh chàng nào đẹp trai không.

Hoạt động còn chưa bắt đầu mà họ đã chọn ra được tất cả những chàng trai có thể nhìn thấy trong hội trường. Đến khi cô không tìm thấy ai có ngoại hình nổi bật hơn nữa, cuộc trò chuyện nhóm mới kết thúc.

Nhà ăn đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, mọi người tụ tập lại với nhau. Hoạt động đón Tết của những sinh viên ở lại trường kéo dài đến tận mười hai giờ đêm.

Sau khi kết thúc, cô trở về ký túc xá thay quần áo chuẩn bị đi ngủ.

Trong nhóm ký túc xá, cuộc trò chuyện vẫn diễn ra sôi nổi. Mọi người cùng nhau trò chuyện qua cuộc gọi nhóm. Vừa vào cô đã nghe thấy họ đang trao đổi về tiến triển của những chàng trai mà họ kết bạn hôm nay.

Đương nhiên, cô cũng không thoát khỏi cuộc trò chuyện.

“Tuyết Ninh, cậu không tìm cho mình một người à?”
“Không có ai tớ thích.”
“Là không có ai thích hay là đã sớm có người cậu thầm thương trộm nhớ rồi?”

Cô thở dài, “Thật sự không có ai tớ thích.”

“Cậu thích kiểu người như thế nào? Chúng tớ quen biết không ít bạn nam ở các khoa khác, để chúng tớ làm cầu nối cho cậu, cùng nhau ăn bữa cơm làm quen nhé.”

Nói thế nào nhỉ? Dường như cô không có tiêu chuẩn nào cả. Nói về kiểu người mình thích, trong đầu cô toàn là hình ảnh của Lục Từ.

Nhưng cô đang cố gắng từ từ buông bỏ chấp niệm của mình với anh, nếu như đóng vai trò bạn bè là cách hòa hợp tốt nhất khi ở bên anh, vậy thì hãy thử chỉ làm bạn tốt của anh thôi.

Vì vậy, cô cũng không bài xích việc tiếp xúc với người khác, nhưng cô nói không xin thông tin liên lạc, thật sự chỉ vì không có ai cô thích, không ai khiến cô có lại cảm giác rung động đó.

Bạn cùng phòng vẫn không buông tha cho cô, cô thử miêu tả theo những gì Lục Từ có, “Tính cách cởi mở, cười lên đẹp trai, nhưng phải chu đáo và ân cần.”

Miêu tả như vậy đã khá chung chung rồi nhỉ, bạn cùng phòng suy nghĩ một chút, buột miệng nói ra: “Tiếc là không quen Lục Từ, cậu ấy quá phù hợp với tiêu chuẩn của cậu rồi đi.”

Chủ đề này kéo dài đến tận rạng sáng mới kết thúc, nếu không phải ngày mai đã là đêm giao thừa, mấy bạn cùng phòng ở nhà đều phải dậy sớm giúp đỡ chuẩn bị đồ Tết và dọn dẹp nhà cửa, có lẽ họ còn có thể trò chuyện muộn hơn nữa.

Bình thường ở ký túc xá mọi người luôn rôm rả chuyện trò, đặc biệt là về chủ đề tình yêu, tụ tập lại với nhau càng có nhiều chuyện để nói. Sau khi nghỉ lễ chỉ có thể trò chuyện nhóm bằng giọng nói thật sự hạn chế khả năng của mọi người.

Sau khi kết thúc cuộc gọi nhóm, cô cũng tắt đèn đi ngủ.

Một giấc này cô ngủ thẳng đến tận chiều, đã gần hai giờ rồi.

Nhà ăn chắc chắn đã hết cơm rồi, trong thời gian nghỉ lễ do số lượng sinh viên ở lại trường ít, cộng thêm đã đến gần Tết, thời gian mở cửa của nhà ăn cũng có hạn.

Cô mở ứng dụng giao đồ ăn, xem thử xung quanh còn cửa hàng nào đang mở cửa không.

Lúc này, cô nhìn thấy một tin nhắn chưa đọc do Lục Từ gửi đến.

Anh hỏi cô: “Chiều nay cậu có lịch trình gì không?”

Chắc là đang nói về hoạt động của trường.

Cô trả lời: “Không có.”

Tin nhắn Lục Từ gửi cho cô đã hơn một tiếng trước rồi, lúc đó cô vẫn chưa tỉnh dậy. Phản hồi của cô có lẽ Lục Từ cũng phải một lúc sau mới nhìn thấy.

Các cửa hàng xung quanh đều lần lượt đóng cửa vào buổi chiều, số lượng cửa hàng đang mở cửa không nhiều, phí giao hàng và phí tối thiểu cũng rất đắt đỏ, đặt hàng thật sự rất xót tiền.

Vì vậy, cô đã lướt ứng dụng giao đồ ăn rất lâu nhưng vẫn chưa tìm được món nào phù hợp.

Lục Từ cuối cùng cũng trả lời lại, “Để tớ sắp xếp cho cậu.”

Cô sững người, hồi hộp gửi một dấu “?”

Lục Từ, “Ai dạy cậu chỉ gửi một dấu hỏi chấm thế?”

“Cậu á.”

“Được lắm Ôn Tuyết Ninh, những cái khác thì không học, cái này thì học nhanh ghê.”

“Đúng thế.”

“Cái này lại học từ ai đấy?”

“Bạn cùng phòng của tôi.”

“Cậu giỏi mỉa mai ghê.”

“Cậu định sắp xếp gì cho tôi?” Cô nhìn màn hình, chậm rãi gõ chữ: “Có thể mời tôi ăn một bữa không?”

“Ngủ đến giờ này?”

“Ừm.”

“Ký túc xá của cậu ở tòa nào?”

Cô gửi định vị cho anh.

Hơn mười phút sau, cô rửa mặt thay quần áo xong đi xuống lầu.

Xe đỗ ngay dưới ký túc xá của cô, bên ngoài, cây cối trơ trụi trong mùa đông lạnh giá, chỉ có một chiếc xe đỗ ở đó, cả con đường trong trường không thấy mấy người.

Chính xác mà nói, tối nay là đêm giao thừa, đi đâu cũng không thấy mấy người, sau buổi trưa, ngay cả một thành phố lớn như Bắc Thành cũng trở nên khó chọn đồ ăn mang về.

Cô cúi đầu nhìn qua cửa sổ xe, xác nhận là Lục Từ.

Nhưng có chút bất ngờ là anh tự lái xe.

Cô đi đến kéo cửa ghế sau, vừa định cúi người ngồi vào, cửa mở ra đã nghe thấy Lục Từ ném cho cô ba chữ: “Ngồi phía trước.”

Lục Từ quay đầu lại, nhướng mày: “Xem tôi là tài xế à?”

Cô đóng cửa sau lại, quay trở lại ghế phụ lái, đóng cửa xe ngồi xuống.

Ánh mắt Lục Từ theo dõi cô từ lúc mở cửa đến khi ngồi xuống, ánh mắt dừng lại trên người cô, đột nhiên bật cười, “Ôn Tuyết Ninh, có thể thấy cuộc sống đại học của cậu nửa năm khá tốt nhỉ.”

“Sao cậu nói vậy?”

“Tính cách thay đổi nhiều ghê.”

Cô chớp mắt, yên lặng nhìn anh, đợi anh nói tiếp.

Anh nhìn kính chiếu hậu, chậm rãi đánh lái ra ngoài, đợi đến khi đi vào con đường bằng phẳng, mới mỉm cười nói tiếp: “Dám đưa ra yêu cầu với tôi rồi, hôm đó còn cãi lại tôi, cậu nói câu gì nhỉ——”

Lục Từ cố ý dừng lại một chút.

Cô rất bình thường tiếp lời, “Tôi tò mò gì thì hỏi đó, cậu không muốn nói thì cũng có thể qua loa cho xong, tôi cũng không bám riết lấy cậu truy hỏi đến cùng.”

Lục Từ cười khẽ, “Tôi còn chưa kịp nói gì, cậu cũng biết tôi nói câu này à.”

Cô gật đầu, nói từng chữ một, “Đúng thế.”

Lại nghe thấy câu ‘đúng thế’ không hề mang giọng điệu thuận theo này của cô, Lục Từ không hề tức giận, ngược lại trong đáy mắt có thêm chút ý cười, “Không đúng, là nãy tôi nói không chính xác lắm, không phải tính cách cậu thay đổi nhiều, mà là bản tính cậu muốn bộc lộ ra ngày càng nhiều hơn. Có thể thấy cuộc sống hiện tại khiến cậu rất vui vẻ.”

Đồng tử của anh là màu đen sâu thẳm, lái xe, nhìn con đường phía trước.

Trong xe có hơi ấm ấm áp.

Trên đường viền phản chiếu ánh sáng phía trước, có ánh sáng nhạt, cong lên độ cong mỉm cười, giọng điệu trò chuyện giữa bạn bè, anh đang vui mừng vì cô từ từ thoát khỏi sự gò bó.

Cô thu hồi tầm mắt, “Ừm, rất vui vẻ.”

Một lát sau, cô chậm rãi nói với anh: “Bạn cùng phòng rất tốt, không chê hoàn cảnh gia đình tôi không tốt, rất nhiều đồ đều cho mình. Bạn học cũng rất tốt. Vốn dĩ môn học của chúng tôi rất khó, bài tập nhóm họ không giúp được gì nhiều nhưng sẽ không làm loạn lung tung. Tôi có ý tưởng gì họ đều làm theo ý tôi, tuy rằng chỉ có tôi làm sẽ hơi mệt, nhưng có thể hoàn toàn làm theo ý tưởng của mình. Sau khi đạt điểm cao họ còn rất cảm kích mời tôi đi ăn, khi nghe thấy người khác nói cảm ơn thật sự rất vui. Tuy là câu lạc bộ tôi gia nhập một cách hơi mơ hồ, nhưng tôi lại rất thích nơi này. Trước đây khi xem buổi tối của trường, nhìn thấy những cô gái xinh đẹp trên đó nhảy múa, tôi cảm thấy rất ngưỡng mộ, bây giờ tôi cũng có thể trang điểm, mặc quần áo đẹp và nhảy múa.”

“Tuy rằng nửa năm này trôi qua rất mông lung, có những lúc rất bận rộn, bận rộn cả ngày cũng không biết có ý nghĩa gì, nhưng tôi rất thích cảm giác bây giờ. Tôi dường như cuối cùng cũng đang dần sống cuộc đời mà tôi từng chỉ có thể ngưỡng mộ.”

“Được, vui vẻ là tốt rồi.” Anh lái xe, đuôi mắt vẫn cong lên nhàn nhạt, nhìn con đường phía trước, nghe cô kể lể dài dòng.

Anh dường như rất thích nghe những điều này.

Thích nhìn cô từng chút một thoát khỏi xiềng xích, đạt được ước nguyện chính mình.

Sự mong đợi và quan tâm của anh đối với cô đều chỉ vì mùa đông hai năm trước nhìn thấy dáng vẻ bất lực nhưng kiên trì của cô, anh nói có thể giúp cô, anh hy vọng cô được như ý nguyện.

Ngoài cửa sổ xe, bầu trời vừa mới đổ tuyết tối sầm lại, dường như lúc nào cũng có thể đổ tuyết nữa.

Những con đường vào dịp cuối năm đã trở nên rất vắng vẻ, dọc đường đều là những cửa hàng đóng cửa nhưng đèn lồng đỏ lớn treo đầy thành phố, bầu trời vẫn tối tăm từ buổi chiều, đèn lồng đỏ như một chuỗi đèn trời nối liền đến thế giới bên ngoài.

Xe đi theo con đường đèn trời này chậm rãi tiến về phía trước, thế giới dường như chỉ có hai người bọn họ, nhưng đây đã là khoảng cách gần nhất của cô với anh.

Bởi vì tiếp theo anh còn hỏi: “Hoạt động hôm qua thế nào, chỉ tìm cho bạn cùng phòng, mình thì không có ai thích à?”

Cô nhìn bầu trời tối tăm ngoài cửa sổ, không thể quay đầu lại nhìn anh.

Dùng giọng bình tĩnh trả lời anh, “Ừm, không có ai thích.”

Anh cười một tiếng, “Nhiều người ở trường đại học như vậy, những người khác cũng không có à?”

“Không có.”

Giọng điệu anh vẫn mỉm cười, anh nói: “Không sao, mới năm nhất thôi, sau này cậu sẽ quen biết nhiều người hơn.”

“Cậu rất muốn tôi có bạn trai sao?”

“Không, tôi chỉ hỏi thôi, nếu thật sự có người mình thích, hy vọng cậu có thể có một trải nghiệm tốt.”

“Vậy còn cậu thì sao?” Đầu lưỡi cô dừng lại một chút, vẫn là giọng điệu bạn bè hỏi thăm tình hình của nhau, “Sao cậu đến giờ vẫn không có bạn gái?”

“Tôi? Tôi thì thôi vậy.”

“Thế nào là ‘thôi vậy’?”

“Thôi vậy có nghĩa là tôi không yêu đương.”

Cô đột nhiên có chút sững sờ.

Vốn dĩ chỉ là nói đùa qua lại như mấy câu nói đùa, nhưng khi nghe thấy giọng điệu của anh mang theo ý nghĩa đã sớm xác định, không giống như tùy tiện nhắc đến hoặc là câu nói đùa qua loa với cô, mà đó là quy tắc đã sớm định sẵn.

Cô vẫn dùng giọng điệu bạn bè hỏi thăm tình hình của nhau, “Sao cậu lại nói sớm như vậy, biết đậu cậu có thể chỉ là… vẫn chưa có người mình thích, có người mình thích rồi cậu còn nói không yêu đương?”

Kết quả Lục Từ chỉ cười khẽ một tiếng, mang theo vài phần tùy ý không quan tâm: “Không ai nói với cậu à? Tôi là người máu lạnh đấy, tim cứng như đá.”

Đèn xe sáng lên.

Rẽ trái.

Anh nghiêng đầu nhìn tình hình đường xá trong gương chiếu hậu, sau đó trả lời cô: “Chắc kiếp này cô độc đến già mất thôi.”

Lục Từ tìm một nhà hàng, mời cô ăn một bữa cơm.

Nhiều cửa hàng sắp đóng cửa rồi, trung tâm thương mại thì vẫn mở cửa.

Từ tầng cao nhất đi xuống, bên ngoài lại đổ tuyết, tuyết rơi không mạnh bằng trận tuyết lớn mấy ngày trước, chỉ lất phất những hạt tuyết nhỏ.

Đây là mùa đông đầu tiên của cô ở Bắc Thành, vẫn không quen với khí hậu ở đây lắm, mặc dù trung tâm thương mại có hơi ấm rất đủ, cô vẫn kéo khăn quàng cổ lên cao hơn.

Cô đi về phía thang máy, nhưng mới đi được hai bước, Lục Từ đã xách mũ của cô kéo cô lại, chỉ về phía bên kia: “Bên này.”

Cô ngơ ngác ngẩng đầu lên, “Không đi đến bãi đỗ xe à?”

“Mới mấy giờ? Cậu một mình về ký túc xá có thể làm gì chứ? Đến đây rồi, đi dạo rồi về cũng được.”

“Đi, đi dạo cái gì?”

Đồ ở đây, cô một món cũng không mua nổi.

Hơn nữa, cô chỉ đi dạo phố với con gái, đi dạo với con trai thì đi dạo cái gì, chẳng lẽ lại đi dạo quần áo với con trai à.

Giây tiếp theo.

Dừng lại ở một cửa hàng quần áo nữ.

Lục Từ xách cô vào trong, giao cô cho nhân viên bán hàng: “Cho cô ấy mặc.”

Cô lập tức bị nhân viên bán hàng nhiệt tình kéo đi, cô mở to mắt, quay đầu nhìn Lục Từ đã ngồi xuống ghế sofa, chỉ vào mình: “Tôi, tôi tôi tôi?”

Anh mỉm cười, học theo giọng điệu của cô, “Đúng thế.”

Câu tiếp theo, “Tôi trả tiền, cậu không cần trả tiền.”

Đây không phải là chuyện ai trả tiền.

Bất kể ai trả tiền, bộ quần áo này cũng có giá năm con số đấy.

Sau khi vào phòng thử đồ, nhìn con số đáng kinh ngạc trên thẻ bài, cô không nhịn được lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Lục Từ ở bên ngoài: “Đổi cửa hàng khác đi.”

Lục Từ trả lời rất nhanh: “Không thích à?”

“Không phải, đắt quá.”

“Ồ, thích là được.” Câu tiếp theo, “Ở đây cửa hàng nào cũng đắt, đổi cửa hàng nào cũng vậy cả thôi.”

“…”

Cô gãi đầu, lại gửi tin nhắn: “Vậy thì đừng mua nữa.”

“Học kỳ này sau khi vào đông hình như tôi chỉ gặp cậu mấy lần thôi nhỉ, chỉ có mấy lần đó mà thấy lần nào cũng là bộ này.”

“Chỉ là tạm thời tôi không nỡ tiêu tiền, đợi tiền làm thêm ngày nghỉ đến thì có thể mua rồi.”

Đối phương đang nhập tin nhắn.

Cô đang nghĩ, Lục Từ còn có lý do gì nữa.

Sau đó: “Đã đến đây rồi.”
Câu tiếp theo là, “Sắp đến Tết rồi.”
“Chúng ta đều là bạn bè.”

“…”

Lại là mấy từ có sức mạnh thần kỳ này.

Bình Luận (0)
Comment