Ve Sầu Mùa Hạ Lắng Nghe Tuyết Tan

Chương 48

Cô đặt đồ đạc mang đến xuống, quay đầu lại, người trên sofa vẫn chưa tỉnh giấc.

Cô không tiến lại gần anh, chỉ đứng yên tại chỗ, cách anh vài mét mà lặng lẽ ngắm nhìn. Ánh sáng mờ ảo, trên sống mũi anh lấm tấm những giọt mồ hôi mỏng manh, giữa đôi mày khẽ nhíu lại.

Thời gian chầm chậm trôi qua.

Kim đồng hồ tích tắc đều đặn.

Ánh sáng vốn dĩ tràn ngập khắp gian phòng, giờ đây vì sự khép kín của anh mà trở nên ngột ngạt, tĩnh mịch như đứng ở rìa thế giới của anh, tối tăm, nặng nề, cô độc, kín mít, không ai tìm thấy. Còn cô, đã vô tình lạc đến bờ rìa này, chỉ cần bước thêm một bước nữa, anh sẽ ở ngay trước mắt cô.

Trong không gian tĩnh lặng, tiếng kim đồng hồ trở nên rõ ràng đến lạ.

Giây tiếp theo, cô cuối cùng cũng chầm chậm bước về phía anh, anh vẫn hoàn toàn chìm sâu trong cơn ác mộng của riêng mình, toàn thân đều khó chịu.

Đến gần anh rồi, cô mới có thể nhìn rõ, đôi môi anh rất mỏng, lúc này cũng khẽ mím chặt lại.

Những mạch máu xanh trên cổ căng lên, dưới làn da mỏng manh, lộ ra một vẻ yếu đuối đến lạnh người.

Anh đang gặp ác mộng sao?

Cô đưa tay ra, dò dẫm, chậm rãi vươn về phía anh, muốn vuốt phẳng vầng trán đang nhăn nhó của anh.

Nhưng ngay khoảnh khắc chạm vào anh, sự căng thẳng của anh như tan vỡ, cơ thể đang ngồi cũng vì thế mà mất đi điểm tựa, mềm nhũn bất lực từ từ ngả sang một bên, cô theo bản năng lập tức đưa tay đỡ lấy cơ thể đang đổ xuống của anh.

Anh vẫn chưa tỉnh, hơi thở đều đặn tựa vào cánh tay cô đang đỡ anh.

Cơ thể hôn mê của anh hoàn toàn mất đi sức lực tự chủ, sau khi không còn căng thẳng chống đỡ nữa, toàn bộ trọng lượng đều dồn vào tay cô đang đỡ anh, hàng mi anh nhẹ nhàng, dày và dài rũ xuống, che đi đôi mắt luôn cong lên khi cười.

Nhưng cơ thể anh nặng quá.

Cô đỡ một lúc đã thấy hơi mỏi, còn anh vẫn ngủ say, hàng mi cũng không còn run rẩy, cả người như một khối thịt mềm nhũn không vỏ bọc, không xương cốt, an ổn dựa vào cô.

Cô không nỡ buông anh ra, như có ma xui quỷ khiến, cô ngồi xuống bên cạnh anh, từ từ hạ tay xuống, để anh dựa vào vai mình.

Mọi động tác của cô đều rất nhẹ nhàng và chậm rãi, anh không hề có dấu hiệu tỉnh giấc, giống như một đứa trẻ non nớt, yếu đuối và dựa dẫm, cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ngồi như vậy một lúc lâu, cô bắt đầu có chút không biết phải làm sao.

Điện thoại cô sáng lên.

Cô giảm độ sáng, mở tin nhắn chưa đọc, là tin nhắn của Lý Tư Chu gửi đến, hỏi cô đã gửi đến chưa.

Cô đến gõ chữ cũng chậm lại, sợ động tác ở vai và cánh tay sẽ làm anh tỉnh giấc.

Cô chậm rãi trả lời: “Đến rồi ạ, em để trên bàn ở phòng khách.”

Lý Tư Chu: “Được, làm phiền em rồi.”

Cô cũng nhắn tin lại cho đàn anh, báo một tiếng đồ đã mang đến.

Trên WeChat vẫn còn rải rác tin nhắn của người khác gửi đến, cô lần lượt trả lời hết, sau khi trả lời xong tất cả tin nhắn, cô lại đặt điện thoại xuống.

Khẽ nghiêng đầu, người đang dựa vào vai cô vẫn ngủ say.

Ánh mắt cô hạ thấp xuống, có thể thấy hàng mi dày và dài của anh, lúc này đang lặng lẽ rũ xuống, không còn run rẩy nữa.

Trên sống mũi cao thẳng, nốt ruồi nhỏ mà trước đây phải đến rất gần mới thấy, màu rất nhạt, yếu ớt đến mức hầu như không ai nhìn rõ, giờ đây lại thản nhiên phơi bày trước mắt cô.

Da anh trắng mịn không tì vết, nốt ruồi nhỏ đó là màu sắc duy nhất trên làn da anh.

Đôi môi anh rất mỏng, hiện lên một màu sắc mềm mại.

Cô bỗng nhiên không dám nhìn nữa, dời mắt đi, ngơ ngác nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường phòng khách, kim giây từng giây từng giây trôi qua.

Trong sự trống rỗng máy móc, sự bồn chồn như bị ma ám mới từ từ lắng xuống, nhịp tim trở lại bình ổn.

Cô không dám nhìn anh nữa, nhưng bên tai vẫn có thể nghe thấy tiếng thở của anh.

Nhẹ nhàng, đều đặn, mang theo một chút hơi ấm.

Vẻ ngoài này của anh khiến cô hoàn toàn không nỡ đẩy anh ra, nhưng cô cứ ngồi như vậy cũng không thể làm gì khác, thế là cứ ngồi im lặng, nghe tiếng thở của anh, ngồi đến khi ánh sáng xung quanh ngày càng tối đi, biệt thự cũng ngày càng mờ ảo.

Trong không gian vốn dĩ không bật đèn, rèm cửa đều đóng kín, buổi chiều ánh sáng mạnh, vẫn còn chút ánh sáng xuyên qua rèm hắt vào, phòng khách tuy mờ ảo nhưng vẫn nhìn rõ đồ vật.

Còn bây giờ, sắp đến hoàng hôn rồi, mặt trời dần khuất bóng, ánh sáng mạnh mẽ đều bị thu lại.

Trong không gian kín mít, đã tối đến mức không còn một chút ánh sáng nào, ngay cả đường nét trên vai anh cũng không còn nhìn rõ, họ như cùng nhau ở trong một đêm đen cách biệt với thế giới, thời gian ở đây dường như ngưng đọng, trôi chậm lại.

Anh vẫn luôn dựa vào vai cô, yên tĩnh lạ thường.

Cô giữ nguyên tư thế này cả một buổi chiều, vai đã mỏi nhừ, nhưng anh vẫn không tỉnh, cô cũng không nỡ rời đi. Cô rất rõ ràng, đây là buổi chiều cuối cùng cô ở bên anh.

Mặc dù cô không hiểu, lý do anh rời đi là gì.

Nhưng rời khỏi đây sẽ khiến anh vui vẻ hơn sao?

Ngồi đây cả một buổi chiều, nghe tiếng thở đều đặn của anh, trong đầu cô lại hiện lên rất nhiều hình ảnh nhỏ nhặt không đáng kể trong quá khứ.

Cuộc sống trước đây của cô rất nghèo nàn, bận rộn với guồng quay ba điểm: lên lớp và về nhà, hiếm khi nán lại những nơi khác ngoài lớp học, nên đôi khi phòng thi được phân ở đâu, cô cũng không rõ đường đi.

Thật ra tự mình tìm từng tầng từng tầng cũng sẽ thấy, nhưng hỏi anh sẽ có câu trả lời nhanh hơn.

Nếu anh vui vẻ, còn có thể đích thân đưa cô đi xem trước đường.

Anh cười nói cô, sắp tốt nghiệp rồi mà vẫn chưa quen trường, sau này về thăm trường cũ có khi lại lạc đường.

Lúc đó cô nói một câu, dù sao người ta rồi cũng phải về nhà thôi, anh lại không đáp lời.

Dù là thành phố phương Nam kia hay là nơi này, đều không phải là nơi anh muốn ở lại.

Anh nói anh đã đi rất nhiều quốc gia, rất nhiều thành phố, nhưng dù nhiều thành phố đến đâu cũng ồn ào náo nhiệt giống nhau, anh từng đuổi theo chụp một ngôi sao mà chạy gần nửa vòng trái đất.

Cô từng nghĩ anh thích bóng rổ, thích náo nhiệt, thích những thanh sắc trong đám đông.

Nhưng trái lại anh thích vũ trụ, thích bầu trời đầy sao, thích thảo nguyên tuyết trắng, thích sa mạc đá, thích hoang mạc, thích sông ngòi.

Anh thích tất cả những thứ cô độc, thích những nơi mênh mông bát ngát, không bờ bến.

Nhưng khi anh cười, rõ ràng trên má sẽ có lúm đồng tiền rất nhỏ.

Mặc dù thỉnh thoảng có thể cảm nhận được trên người anh có một nỗi cô đơn lạc lõng, nhưng khi mới quen anh, anh quả thật phần lớn thời gian đều cười, đuôi mắt hơi cong lên, đôi mắt sáng ngời, cả người anh toát ra vẻ nhiệt huyết phóng khoáng của tuổi trẻ.

Bắt đầu từ khi nào nhỉ, từ khi nụ cười của anh luôn giống như một tờ giấy mỏng, vẫn trắng sáng, nhưng sẽ bị nhàu nát, sẽ bị ướt, sẽ bị xé rách, ai cũng có thể dùng một tờ giấy mỏng manh rồi vứt đi.

Trước mắt cô hiện lên hình ảnh anh nằm trên sofa nhà giáo viên chủ nhiệm, tấm lưng cong lên như một cành trúc khô gầy, bụi bặm lơ lửng một cách tàn tạ trong không khí.

Nửa năm anh biến mất hồi lớp mười hai, thật sự chỉ là để chạy gần nửa vòng trái đất chụp một ngôi sao thôi sao?

Rất nhiều chuyện của anh, cô không thể ghép nối lại, nhưng có thể cảm nhận được, anh rất muốn, rất muốn rời khỏi nơi này.

Dù là thành phố phương Nam kia, hay là nơi này, đều không thể khiến anh vui vẻ.

Cho dù từ nay về sau, cô chỉ có thể sống trong ảo tưởng hạnh phúc hư cấu của riêng mình, nhưng so với điều đó, cô càng hy vọng anh có thể được hạnh phúc.

Giống như mỗi lần anh xuất hiện, đều chân thành và thật tâm hy vọng cô có thể có được cuộc đời của riêng mình, hy vọng cô ngày càng tốt hơn, hy vọng cô được nhiều người nhìn thấy hơn.

Anh xuất hiện vào mùa đông khô hanh ấy, anh nói tôi có thể giúp cậu, tôi hy vọng cậu được như ước nguyện.

Từ cấp ba, đến đại học, học phí cũng vậy, tiền ở trọ cũng vậy, giúp cô phân tích việc đăng ký xét tuyển cũng vậy, năm nhất đại học cô bị thế giới phức tạp rộng lớn làm choáng váng, anh giúp cô phá vỡ bức tường ngăn cách thông tin, sắp xếp ổn thỏa mọi thứ cô cần, cho cô tất cả dưỡng chất cần thiết để trưởng thành thành một cái cây lớn.

Anh hy vọng cô được như ý, thế là thật sự từng bước rất nghiêm túc giúp cô trải sẵn bậc thang, cô chỉ cần bước về phía trước, không ngừng tiến lên.

Vậy nên, cô cũng hy vọng như vậy, anh cũng phải tìm được cuộc đời của riêng mình, mặc dù cô không biết đó là gì.

Có cách nào để giữ anh lại không? Có lẽ là có.

Người khác có lẽ không hiểu, nhưng cô rất rõ, anh có một trái tim rất mềm yếu, khiến anh mềm lòng luôn rất đơn giản.

Anh từng đùa nói, Ôn Tuyết Ninh, sau này nếu thật sự cãi nhau, có phải tôi cãi không lại cậu không?
Thật ra muốn bắt nạt anh rất đơn giản, sau khi nhìn thấu lớp vỏ bảo vệ của anh, anh chỉ có một trái tim tr@n trụi, ai cũng có thể bắt nạt.

Nhưng cô không thể làm như vậy, cô thà chỉ đi đến đây thôi.

Vậy nên cô nói, thôi vậy.

Dù sao cũng phải nhìn anh rời đi, truy cứu những điều đó có gì khác biệt.

Từng có lúc cô cũng giống như những người khác, đứng ở cửa lớp lén nhìn sự rực rỡ và chói lọi của anh, những rung động ngây ngô thời thanh xuân ấy.

Mỗi lần nhìn thấy anh, đều cảm thấy thế giới này cũng sáng lên, có ánh sáng, khiến người ta yêu thích.

Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có kết quả gì với anh, cô chỉ giống như những cô gái khác, nhìn anh ở khu giảng đường, nhìn anh ở sân vận động, vô thức chỉnh lại mái tóc khi anh đi ngang qua, một người thầm mến bình thường hướng về ánh sáng, rồi sẽ quên anh theo sự tốt nghiệp và rời đi, anh chỉ là người ẩn giấu trong tuổi thanh xuân rực rỡ, người mà khi quay đầu nhìn lại sẽ luyến tiếc.

Nhưng kể từ đêm đông anh xuất hiện, ý nghĩa của anh từ đó đã khác, anh không còn chỉ là một tia sáng chiếu rọi cô nữa.

Anh là người quan trọng nhất, quan trọng hơn bất kỳ ai. Anh không phải người lớn tuổi, không phải người thân, không phải thầy giáo, không phải bất kỳ ai có trách nhiệm và nghĩa vụ phải tốt với cô, nhưng lại tốt với cô hơn bất kỳ ai, anh không mưu cầu gì cả, anh chân thành và tha thiết hy vọng, cô có thể thực hiện được cuộc đời của chính mình.

Vậy nên, so với chút thầm mến không cam lòng của bản thân, cô càng muốn người hy vọng cô tìm được cuộc đời mình, cũng có thể sống tốt cuộc đời này.

Anh phải vui vẻ.
Anh phải hạnh phúc.
Anh phải tìm được chính mình.
Nếu thỉnh thoảng quay đầu lại, cũng có thể nhìn em.

Không gian bị rèm cửa che kín ngày càng tối hơn, phòng khách không bật đèn, tối đen đến mức chỉ có thể lờ mờ nhìn rõ vị trí của một số đồ nội thất lớn và bức tường.

Cô không còn nhìn rõ mặt anh trong bóng tối như vậy nữa.

Anh vẫn còn ngủ sao?

Nhưng cô nên đi rồi, tối nay Lý Tư Chu sẽ về, mặc dù không biết cụ thể là khi nào, nhưng nếu Lý Tư Chu bắt gặp cô vẫn còn ở đây, cô không thể giải thích việc mình ở lại lâu như vậy.

Trong bóng tối tĩnh mịch, đồng hồ vẫn tích tắc đều đặn, thời gian chưa bao giờ ngừng lại.

Cô thật sự phải đi rồi.

Cô chậm rãi nâng khuôn mặt anh lên, từ từ nhấc anh khỏi vai mình, rồi từ từ đứng dậy, đỡ anh tựa lại vào sofa.

Anh đã ngủ rất lâu, chắc cũng sắp tỉnh rồi, nên cô rất sợ đánh thức anh, động tác nhẹ đến không thể nhẹ hơn.

Nhưng vai cô đã tê buốt từ lâu, một bên vai và cánh tay không thể dùng lực bình thường, khi tê dại mất lực, cơ thể anh lại nghiêng xuống, cô kịp thời đỡ lấy, khuỷu tay anh va vào tay cô.

Hơi thở anh vô thức khẽ động.

Lần này có lẽ anh thật sự tỉnh rồi, cô dứt khoát không còn sợ đánh thức anh nữa, không còn nhẹ tay nữa, trực tiếp đỡ anh ngồi thẳng dậy. Rồi giây tiếp theo, cô nhanh như chớp bịt mắt anh lại.

Anh có lẽ vừa mới tỉnh giấc, nên phản ứng vẫn còn có chút chậm chạp và trì trệ, chưa kịp nhìn rõ cô là ai đã bị bịt mắt, có chút ngơ ngác ngây người.

Sau đó mới chậm một nhịp phản ứng lại, lờ đờ muốn giơ tay lên gỡ tay cô ra.

Đây là giây phút cuối cùng thuộc về cô và Lục Từ.

Cô từng nghĩ, sẽ không nói lời tạm biệt với anh.

Ngày tuyết rơi mấy tháng trước, cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần đây là lần cuối cùng gặp anh, nên cô đã nói tạm biệt, chứ không phải hẹn gặp lại.

Vào buổi tối cuối cùng trước kỳ thi đại học, anh đi vứt những lời tỏ tình nhét đầy ngăn bàn, người bạn bên cạnh luyên thuyên nói không hiểu, những cô gái này rốt cuộc nghĩ gì, ba năm cấp ba nhiều cơ hội như vậy, lại chọn trước kỳ thi đại học để tỏ tình, sau này còn chẳng gặp lại, tỏ tình cái gì chứ.

Cô nói, bởi vì hôm nay có lẽ là ngày cuối cùng gặp anh.

Người bạn luyên thuyên bên cạnh nghe thấy cũng thấy có lý, ngừng nói, ngay khi cô tưởng rằng chủ đề này sẽ kết thúc ở đây, Lục Từ nói, thật vô nghĩa.

Đúng vậy, vô nghĩa, đối với anh mà nói là vô nghĩa, chỉ có người tỏ tình mới tự cảm động mà vẽ nên dấu chấm hết cho thanh xuân của mình, còn anh thì không cảm nhận được bất kỳ ý nghĩa nào.

Thời gian của anh sẽ không dừng lại vì một giây này của người khác, anh vẫn sẽ bước về phía trước.

Vậy thì –
Cái gì mới là có ý nghĩa?
Đánh cắp thời gian thuộc về anh, liệu có ý nghĩa không?

Tay anh đã sắp chạm vào cô rồi.

Trước khi tay anh gỡ bỏ bàn tay đang che mắt anh, cô chỉ có một giây để đánh cắp.

Chính trong giây phút này, không khí tràn ngập mồ hôi nóng rực của cô, cô vì căng thẳng và sự hèn hạ tự trách mà căng thẳng đến tột độ.

Bàn tay che mắt anh là lớp vỏ bảo vệ cuối cùng của cô, anh sẽ không biết cô là ai, cũng sẽ không biết tội ác này là do cô gây ra.

Sau đó trong giây phút này, cô cúi đầu xuống hôn anh. Nhưng khi sắp chạm đến môi anh, cô vẫn không nỡ mà lệch đi, chỉ nhẹ nhàng hôn lên má anh, gần khóe môi.

Nhịp tim vào lúc này đạt đến cực đại, bàn tay che mắt anh cũng vì căng thẳng mà dùng sức hơn.

Trước khi bị anh đẩy ra vào giây tiếp theo, cô nhanh chóng đứng dậy quay người bỏ chạy.

Ánh sáng vẫn mờ ảo, kín mít, không ai biết, khoảnh khắc đó tiếng tim cô đập thình thịch trong tiếng chân chạy trốn. Còn sau lưng cô, là bàn tay anh vô thức vươn ra muốn nắm lấy cô, nhưng khi thật sự chạm vào đầu ngón tay cô, tay anh lại buông thõng xuống.

Cô vì vội vàng bỏ chạy mà lướt qua bàn tay đang rơi xuống của anh, cái chạm thoáng qua ấy, sau khi chạy được một đoạn xa cô mới nhận ra.

Cô chạy rất nhanh, chỉ vài giây đã đến cửa, lúc này mới đột nhiên dừng lại, quay đầu.

Phòng khách rộng lớn không ánh sáng, chỉ có thể lờ mờ nhìn rõ đường nét vị trí của bức tường và đồ nội thất lớn, cô quay đầu lại cũng chỉ có thể nhìn thấy vị trí chiếc sofa nơi anh đang ngồi.

Cô chần chừ, chậm rãi bước trở lại.

Trong bóng tối, vẫn là tiếng đồng hồ tích tắc đều đặn.

Cô đứng trước mặt anh lâu như vậy, ánh sáng mờ ảo, dù đối diện nhau, ai cũng không nhìn rõ mặt ai, chỉ có thể thấy anh vẫn ngồi đó, anh đang nghĩ gì, anh đang nhìn đâu, cả hai đều không thể nhìn rõ.

Nhịp tim và mạch đập của cô vẫn còn đập nhanh vì sự hèn hạ vừa rồi.

Nhưng anh không làm gì cả.

Ngoài cửa kính, tiếng ve đầu hè râm ran, như cách biệt ở một thế giới khác, âm thanh yếu ớt.

Còn anh ngồi đây, như một con ve sầu sắp chết vào cuối hạ, mười mấy năm ẩn mình cô độc trong bóng tối, vào một mùa hè bò lên cành cây dữ dội rồi chết đi.

Nhưng đêm đông vài năm trước, anh cũng ngồi như vậy trước mặt cô, nâng đỡ lấy cuộc đời mỏng manh của cô.

Cô nhìn bóng dáng Lục Từ trong bóng tối, thử chậm rãi cúi người, nắm lấy bàn tay anh đang buông thõng trên sofa. Sự căng thẳng của cô nghẹn lại trong bóng tối, cô từng chút từng chút dò dẫm, cuối cùng nắm lấy tay anh.

Tay anh lạnh buốt, lòng bàn tay cũng có mồ hôi lạnh lẽo, làn da như không có nhiệt độ.

Dù cô nắm chặt tay anh như vậy, cũng không thể truyền hơi ấm của mình cho anh, tay anh vẫn lạnh lẽo, nhưng có một khoảnh khắc dường như bị hơi ấm của cô làm bỏng mà khẽ rụt lại.

Trong bóng tối, họ không thể nhìn rõ nhau, chỉ có cái nắm tay chặt chẽ nói cho nhau biết sự tồn tại.

Anh bị cô nắm tay như vậy rất lâu.

Rất lâu sau, cô chậm rãi buông ra, nhặt chiếc chăn vừa bị cô làm rơi, đắp lại lên chân anh. Lần này thật sự đứng dậy rời đi.

Cô trở lại cửa lớn, nhấn khóa cửa, nhẹ nhàng đẩy ra, rồi đóng lại.

Ánh hoàng hôn bên ngoài đang rực rỡ, lộng lẫy bao phủ cả bầu trời, tiếng ve đầu hè lúc này cũng rõ ràng hơn, như chất lỏng tràn vào thính giác, cái nóng đầu hè cũng bốc hơi nước trên da, cô như trở lại thế giới thực tại, còn nhịp tim và hơi thở vẫn run rẩy.

Đứng một lúc lâu, mới có lại sức lực chậm rãi bước đi.

Bên tai là tiếng ve kêu không ngớt, mùa hè này đã bắt đầu rồi.

Cô lấy điện thoại ra, trong danh sách có rải rác tin nhắn của người khác gửi đến, còn trên cùng của tất cả tin nhắn đó, là một dòng tin nhắn được ghim lên đầu, rất lâu rồi sẽ không có một tin nhắn mới nào.

Cô chậm rãi gõ chữ.

Bên cạnh là không khí nóng bức và chân thật, đang từ từ tước đoạt đi cái lạnh trên người cô, cuối cùng sẽ làm bay hơi hết hơi lạnh mà cô đã nhiễm phải sau một buổi chiều ngồi trong đó.

“Đừng trốn tránh em nữa, sau này đi đâu cũng hãy nói cho em biết.”

Gõ xong chữ, cô nhấn nút gửi.

Ngước mắt lên, có chiếc lá khô rơi xuống, đáp trên lòng bàn tay cô, giống như bông hoa ngọc lan anh từng đỡ lấy, đang rơi về phía cô.

Lục Từ, anh không phải là ve sầu cuối hạ sắp chết, anh sẽ là một mùa hè dài lâu.

Mây: Chị nhà bạo quá rùii, ai biểu anh cứ né chị làm gì =))) Tui bắt đầu đổi xưng hô từ đây nha ^-^
Vậy là kết thúc phần 2 rồi, qua phần 3 xem chị nhà theo đuổi anh nàooo

Bình Luận (0)
Comment