Dì lấy chìa khóa mở cửa, bước vào nhà trước, mò mẫm tìm công tắc bật đèn trên tường.
Trước khi đèn sáng, cô đứng ngoài cửa, do dự không bước vào.
Mãi cho đến khi đèn phòng khách sáng lên.
Cậu bé núp sau cánh cửa hét lên một tiếng, bất ngờ nhảy ra, khiến cô giật mình, run rẩy quay đầu lại.
Nhìn thấy Triệu Hồng Thành, dì cũng bị dọa cho nhảy dựng, nói: “Con trốn đó làm gì?”
Lời nói tuy có phần trách mắng, nhưng giọng điệu không mang ý trách móc.
Triệu Hồng Thành là con trai dì, đang học cấp hai, cuối tuần đương nhiên là ở nhà.
Gia đình dì rất nuông chiều cậu con trai này, cái gì cũng dỗ dành khuyên bảo. Muốn đôi giày thể thao đắt tiền, dì cô thà rằng tiết kiệm chi tiêu của bản thân để mua cho cậu một đôi. Cả nhà sống trong khu chung cư cũ kỹ nhưng máy chơi game, máy tính đều có đủ cả, mới tinh được bày trong phòng cậu.
Triệu Hồng Thành chỉ nhỏ hơn cô vài tuổi, nhưng nhà dì ngày nào cũng nấu nhiều món khác nhau cho cậu, chiều cao đã vượt trội hơn cô, cân nặng cũng tăng theo chiều ngang, thân hình đầy đặn trông dữ tợn.
Cộng thêm việc thường xuyên thức đêm chơi game, da dẻ nhợt nhạt và mệt mỏi. Mỗi lần cao lớn thô kệch đứng bên cạnh cô, người khác đều khó tin rằng đây là đứa em trai chỉ nhỏ hơn cô vài tuổi, thoạt nhìn cậu ta giống như một người đàn ông trưởng thành cả về tâm trí lẫn thể lực.
Triệu Hồng Thành không lừa được cô bèn quay đầu lại, cười lấm la lấm lét với cô đang đứng ở cửa: “Chán quá! Lần này chị khôn ra rồi, không dọa được chị.”
Ánh đèn vàng vọt chiếu vào đầu mũi nổi mụn tuổi dậy thì của cậu, sưng mủ đỏ ửng, lỗ chân lông đầy dầu.
Đôi mắt bị thịt béo ép đến hẹp lại thành mắt nhỏ. Cậu ta cảm thấy nhàm chán, đặt cốc nước trong tay xuống.
Đây không phải là lần đầu tiên Triệu Hồng Thành đùa cợt cô, nên phản ứng đầu tiên của cô khi nhìn thấy cốc nước trong tay cậu là đau đớn.
——Cốc nước đó không phải để uống.
Thời tiết hiện tại chưa đến mức lạnh nhất, việc bị một cốc nước hắt lên người sẽ không quá khó chịu, nhưng chiếc áo sơ mi mỏng manh bị nước bắn sẽ trở nên trong suốt.
——Con trai đều nghịch ngợm, phá phách.
Thằng bé còn nhỏ, đừng chấp nhặt với nó.
Thằng bé còn nhỏ như vậy thì hiểu gì chứ, chỉ là trò đùa của trẻ con thôi mà.
Những lời đại loại như vậy, người lớn chỉ cười xòa cho qua chuyện, không mấy ai để bụng.
Chỉ có cơ thể đang phát triển ở tuổi dậy thì của cô cảm thấy đặc biệt khó chịu vào lúc đó, một cơn ớn lạnh từ da thấm vào dạ dày.
Cô dùng cặp sách che đi ngực áo bị ướt, trong ngôi nhà không có ai chống lưng cho cô này, lặng lẽ nhìn đứa em trai mà vóc dáng còn cao hơn cô nhiều lần.
Ở độ tuổi của một đứa trẻ, đứng dưới sự bao che của người lớn, trên mặt mang vẻ ngây thơ có thể dùng trò đùa để biện minh, thân hình thô kệch, cười lên thì làn da co lại thành những nếp nhăn, vắt kiệt sự hưng phấn và thất vọng sớm nở nang.
Dì rõ ràng nhớ chuyện trước đây, nhưng chỉ giả vờ trách mắng vài câu: “Lớn như vậy rồi còn đùa nghịch nữa.”
Rồi quay người khó xử nói với cô: “Tuyết Ninh, buổi tối con ngủ với dì, dượng con vào phòng em con ngủ tạm.”
Triệu Hồng Thành mặt đầy vẻ oán giận: “Con không muốn ngủ cùng bố đâu, phòng con ngủ một mình rất thoải mái.”
Dì khuyên nhủ: “Ngoan ngoãn, để bố ngủ tạm với con, nếu không chị Tuyết Ninh ngủ ở đâu.”
“Chị ta không có nhà à, sao cứ phải đến nhà mình ngủ?”
Cậu bé tức giận hét lớn, không quan tâm đ ến sự khó xử của người khác.
Dì nhìn cô với vẻ khó xử, tiếp tục nhỏ giọng dỗ dành đứa con trai được hai thế hệ trong gia đình nuông chiều từ bé đến lớn.
Cô chỉ ôm cặp sách đứng đó, không biểu hiện cảm xúc gì khác thường, đã quen với những đêm trôi dạt không nơi nương tựa như vậy.
Nhìn cậu em họ cao to và nặng cân hơn cả dì mình, lăn lộn ăn vạ mãi đến khi dì đồng ý mua cho cậu máy chơi game mới, cô không nói được là mình cảm thấy tủi thân hay là ghen tị nhiều hơn.
Dỗ dành xong Triệu Hồng Thành, dì vào lấy đồ vệ sinh cá nhân cho cô, áy náy nói cô đừng để trong lòng.
Cô chỉ nắm chặt cặp sách, mỉm cười bình thản: “Không sao đâu, em còn nhỏ.”
Dì chỉ đành bất lực thở dài.
Sáng hôm sau, cô dậy rất sớm, cùng dì hái rau chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà, nghe mẹ chồng dì cằn nhằn: “Cháo đặc quá, trứng làm quá chín, dưa muối ngâm chưa kỹ.”
Cô đi rửa bát, lúc ra lại nghe thấy bà nói: “Cô không kiếm ra tiền, toàn là tiêu tiền lương của con trai tôi, sao còn dám dẫn một đứa ăn nhờ ở đậu về đây, một hai lần thì chẳng nói làm gì, đằng này đã mấy năm rồi?”
Dì nhỏ giọng biện minh: “Mẹ, sao mẹ nói vậy được, bữa sáng này là Tuyết Ninh làm mà.”
“Nó là con gái, làm những việc này không phải bình thường à? Làm còn khó ăn như vậy, đến bữa sáng cũng không làm ra hồn, chẳng khác gì thằng em trai vô dụng của cô.”
Nhắc đến Ôn Quốc Xuyên, giọng bà càng chua chát hơn: “Thằng em trai vô dụng của cô ngay cả vợ cũng không giữ nổi, ra ngoài làm công rồi theo người ta chạy mất, giờ lại tìm một người đàn bà cũng chẳng ra gì về, yêu đương mấy năm rồi mà vẫn treo lơ lửng câu chưa có kết quả, chê đứa con gái của vợ cũ là gánh nặng nên đẩy con bé về nhà chúng ta, tối ngày ở lại, tiền điện nước không tốn à?”
Bà càng nói càng chua ngoa, dì chỉ tiếp tục khuyên can: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa, đừng để Tuyết Ninh nghe thấy.”
“Nghe thấy thì sao, nó mà có gì bất mãn, tôi còn nói trước mặt nó.”
Cô đứng ở cửa bếp, không đẩy cửa bước vào.
Mãi đến khi tiếng trong phòng khách nhỏ dần, cô mới tắt vòi nước, giả vờ như vừa rửa bát xong bước ra.
Bà cụ liếc nhìn cô: “Rửa cái bát mà lâu thế, lại tốn bao nhiêu nước của tôi.”
Dì vội vàng xoa dịu, cười nói cho bà xem ti vi.
Cô làm như không nghe thấy gì, như không có chuyện gì xảy ra, vẫn mỉm cười ngoan ngoãn: “Không cần đâu ạ, con về trường đây dì, chương trình học ở cấp ba khá nặng, con về trường học bài.”
“Ồ, được rồi, tốt, tốt lắm. Lên cấp ba rồi quả thật phải cố gắng học tập chăm chỉ.”
Cô về phòng lấy cặp sách.
Cô chưa lấy thứ gì từ bên trong ra, thậm chí không cần phải dọn dẹp, chỉ bỏ chiếc điện thoại đang sạc vào, cầm cặp sách đi ra ngoài.
Vẫn hòa nhã nói lời tạm biệt gia đình dì.
Triệu Hồng Thành ở trong phòng chơi game, bà cụ tự tay rửa hoa mang vào cho cậu, đến câu tạm biệt của cô cũng chẳng buồn ngẩng đầu nghe rõ.
Cô chỉ coi như không có gì bước ra khỏi phòng khách, rời khỏi nhà dì.
Cô quay trở lại nhà mình một chuyến. Nhưng cô đã đợi bên ngoài khu chung cư rất lâu.
Cho đến khi Ôn Quốc Xuyên trả lời tin nhắn, nói dì Triệu đã ra ngoài mua đồ ăn rồi, bảo cô tranh thủ về.
Cô trở về nhà, đem bộ quần áo đã giặt sau khi tắm tối qua về phòng phơi khô, thay bộ quần áo mặc tối qua ra giặt sạch.
Trước khi dì Triệu về thì rời khỏi nhà mình.
Ôn Quốc Xuyên chuyển cho cô hai mươi tệ, bảo cô tự ra ngoài mua chút gì đó ăn.
Cô ngoan ngoãn gật đầu, nói được. Sau đó cô đi xe buýt trở về trường.
Cô ghé vào một quán cơm chiên bình dân gần trường để ăn trưa, rồi vào lớp.
Chương trình học cấp ba căng thẳng hơn nhiều so với cấp hai. Nhiều học sinh ở nội trú. Trong lớp có vài bạn nội trú đến lớp tự học, nhưng cũng chỉ lác đác vài người, khá vắng vẻ.
Đến hơn năm giờ chiều, cách giờ học buổi tối còn một tiếng, mọi người trong lớp lần lượt đến.
Những người xung quanh cô cũng lần lượt đến, đang quay đầu đếm xem lần đổi chỗ này sẽ ngồi ở đâu.
Trong lớp mọi người hầu như đều đã đến, đều đang bàn tán về chuyện này.
Vì mỗi tuần đầu tiên của tháng đều phải đổi chỗ ngồi, nên mỗi dãy và mỗi hàng lần lượt di chuyển một lần. Sau một học kỳ, hầu như ai cũng có cơ hội ngồi bàn đầu.
Sau đó, cô nghe thấy bạn cùng bàn kêu lên một tiếng, vẻ mặt đặc biệt khó tin nói: “Tớ không đếm nhầm chứ, lần này đổi chỗ là ngồi gần Lục Từ?”
Mí mắt cô giật giật, ngẩng đầu khỏi quyển vở bài tập của mình.
Bạn cùng bàn đang cố gắng đếm lại, đếm đi đếm lại, đếm đến mấy người cuối cùng, ngón tay vừa vặn chỉ vào bàn phía trước của Lục Từ.
“Trời ơi, chúng ta thật sự ngồi phía trước Lục Từ.”
Bạn cùng bạn biểu cảm rất phấn khích. Hai người bàn sau cũng ngưỡng mộ, nói những lời đại loại như ghen tị, còn có chút không nỡ: “Nhưng chúng ta phải xa nhau một tháng rồi, tháng sau mới có thể ngồi cùng nhau.”
Lớp trưởng thấy người trong lớp đến gần đủ, trong bầu không khí ồn ào phấn khích và luyến tiếc này tổ chức cho mọi người khiêng bàn đổi chỗ.
Vì tuần đầu tiên của mỗi tháng đều đổi chỗ ngồi cố định, mọi người đều đến sớm, trừ Lục Từ.
Anh luôn ngồi ở bàn duy nhất hàng cuối, không có bạn cùng bàn, cũng không cần đổi chỗ, nên chỗ ngồi anh luôn trống.
Khi cô khiêng bàn đến đặt xong, lại mang chồng sách vở nặng nề đến, Lục Từ mới tới. Anh đi cùng với những học sinh lớp khác, lười biếng đi vào lớp từ cửa sau.
Trong số họ có vài gương mặt quen thuộc.
Trần Tự vừa vào cửa, thấy giáo viên chủ nhiệm lớp họ không có ở đây, tiếp tục túm lấy Lục Từ nói chuyện, giọng điệu vừa uy hiếp vừa cầu xin đè lên lưng anh, bảo Lục Từ dẫn cậu ta đi chơi game.
Rồi cậu ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô khiêng chiếc thùng nặng nề từ hành lang đi vào.
“Ơ?” Trần Tự ngẩng đầu chậm nửa nhịp, rồi ngẩng đầu nhìn cảnh tượng mọi người khiêng bàn khiêng sách náo nhiệt trong lớp, thản nhiên hỏi cô: “Lớp các cậu đổi chỗ à?”
“Ừm.” Cô trả lời bình tĩnh.
Sau đó, Lục Từ ở phía trước vỗ vai Trần Tự: “Đứng dậy đi.”
Trần Tự không đùa nữa, từ trên lưng Lục Từ đứng thẳng dậy.
Lục Từ kéo bàn anh ra phía sau, chừa cho cô một lối đi rộng hơn, để cô đi vào.
Khi cô đi vào thì nói: “Cảm ơn.”
Cô và Lục Từ giao tiếp rất bình thường và xa lạ, ngược lại Trần Tự rất nhiệt tình hỏi một câu: “Cậu có nhiều sách thế, còn không, để tôi giúp cậu chuyển.”
Cô thậm chí không dám nhìn Lục Từ, mới có thể mỉm cười bình tĩnh và lịch sự với Trần Tự: “Không cần đâu, không còn nhiều lắm, sách quan trọng chỉ có mấy quyển này thôi.”
Cô lại quay trở lại, nhưng thật sự không còn gì nữa, chỉ còn lại mấy cuốn sổ tay lặt vặt.
Nhưng lúc này trong lớp khá hỗn loạn, mọi người đều đang chuyển bàn học và sách vở nặng nề, rất dễ gây ra tắc đường, mấy người chen chúc trên cùng một lối đi.
Rất không may bàn của cô lại ở ngay cạnh khu vực này, hai người bị chặn đường vô tình va vào, làm đổ chồng sách cô vừa để lên bàn, chưa kịp thu dọn, vừa va vào đã rơi xuống đất, làm vung vãi ra khắp nơi.
Thế là sách của nhiều người lẫn lộn vào nhau, rối tung khắp mặt đất.
Khi cô quay về với những thứ còn lại, Lục Từ và Trần Tự đang ngồi xổm bên cạnh giúp thu dọn.
Hai người kia ở một bên cũng đang nhặt sách của mình, đặt sách mình lên bàn, không nhận ra thì lắc đầu: “Đây phải sách của Tuyết Ninh không?”
Lúc này cô không có ở đây, nên sách vở của cô là do Lục Từ và Trần Tự giúp nhặt lên.
Lúc này Lục Từ mới biết cô và anh học cùng trường cấp hai.
Số tiền và sự quan tâm mà Ôn Quốc Xuyên có thể cho cô đều có hạn, vì vậy cô không có chuyện đồ dùng học tập dùng không hết, vở bài tập mà trường phát chưa dùng hết thì tiếp tục viết, sau khi xong bài tập thì lật mặt sau tiếp tục dùng làm vở nháp.
Cuốn vở nháp của cô chính là vở bài tập đã dùng hết hồi cấp hai. Trên đó in logo trường và tên trường.
Hai người kia đều nói không phải của mình. Trần Tự lật ra xem, thấy trên bìa in logo và tên trường. Trần Tự thốt lên: “Ồ”
Khi cô mang đồ trở về, Trần Tự đang cầm quyển vở bài tập cô trên tay, quay sang nói với Lục Từ: “Ôn Tuyết Ninh cũng học cấp hai ở Thất Trung này?”
Lục Từ cúi đầu, vẫn đang giúp cô sắp xếp một đống sách vở lộn xộn. Nghe vậy thì quay đầu nhìn quyển vở bài tập mà Trần Tự đưa tới.
Anh cao, ngay cả khi ngồi xổm xuống, anh vẫn cao hơn nhiều so với người ngồi cạnh.
Anh hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên quyển vở bài tập Trần Tự đưa cho.
Cô bước đến, vừa hay nghe thấy câu tiếp theo.
“Hơn nữa còn ở ngay bên cạnh lớp bọn mình.” Trần Tự hỏi anh: “Cậu chưa từng gặp cô ấy à?”