Ve Sầu Mùa Hạ Lắng Nghe Tuyết Tan

Chương 65

Cô giả vờ không còn nhận ra chiếc mặt dây chuyền nữa, lấy nó từ tay anh, hỏi: “Cái này là gì vậy?”

Anh vẫn chưa biết chiếc mặt dây chuyền này vốn dĩ là món quà sinh nhật cô muốn tặng anh.

Vậy nên thấy cô tỏ vẻ không nhớ, anh cũng không cảm thấy bất ngờ, cho rằng đây chỉ là một món đồ trang sức bình thường, đã năm sáu năm trôi qua, đương nhiên cô không còn ấn tượng gì.

Anh giải thích: “Là đồ rơi ra từ cặp sách của em hồi năm nhất, anh nhặt được.”

“Thật sao?” Cô giả vờ không nhớ, nói: “Sao em không có ấn tượng gì nhỉ?”

“Có lẽ không phải là đồ quan trọng gì, lâu rồi nên quên thôi.”

Khi anh nói, hơi ngước mắt nhìn cô.

Gương mặt anh gầy đi rất nhiều so với trước đây, đôi mắt vì bị thương mà trở nên yếu đuối, ánh lên vẻ đau đớn, vì vậy ánh mắt nhìn cô cũng trở nên vụn vỡ.

Giống như bị bỏ rơi.

Cô có chút khó chịu, cố nén nước mắt, hỏi anh: “Đồ không quan trọng anh cũng giữ lại sao?”

“…Ừ.”

“Còn giữ nhiều năm như vậy nữa?”

“Ừ.”

“Sao anh còn làm kẻ trộm vậy, em mất đồ mà không trả lại cho em, tự mình giữ làm của riêng.”

Anh ôm chặt cánh tay cô, vùi mặt thẳng vào lòng cô.

Anh ôm cô như vậy, không dùng nhiều sức, giọng anh khẽ khàng: “Dù sao, em cũng nói không phải là đồ quan trọng, anh giữ lại cũng không sao.”

Anh ôm cô không buông tay, có vẻ hơi ngang ngược.

Nhưng chỉ như vậy vài giây, anh lại có chút áy náy, giải thích: “Anh tưởng chỉ là một cái móc khóa nhỏ, hơn nữa trông cũng không đắt tiền, tưởng không phải là đồ quan trọng gì, nên anh giữ lại… Anh muốn giữ lại đồ của em.”

Rồi, giọng anh trở nên có chút buồn bã, “Anh không có một thứ gì thuộc về em cả.”

“Nhưng, nó rất quan trọng.”

Nghe cô nói xong, anh dường như cứng đờ người lại, có lẽ thực sự cảm thấy áy náy, anh ngước mắt lên, muốn nói xin lỗi.

Cô thuận thế nâng khuôn mặt anh lên, hốc mắt lúc này trở nên cay xè.

Cô cố nén nước mắt, mỉm cười với anh: “Nó là món quà sinh nhật em chuẩn bị, nhưng em đã không tặng.”

Nghe vậy, anh dường như cũng hiểu ra điều gì đó, ánh mắt thoáng dao động, cô cố nén nỗi buồn mỉm cười nói tiếp: “Nó vốn dĩ là đồ muốn tặng cho anh.”

Anh nhớ lại những chuyện trước đây, nắm lấy tay cô, nhìn cô nói: “Lúc đó… ở vùng ngoại ô nước ngoài, anh… điện thoại không có sóng, anh không muốn đón sinh nhật, nên năm nào sinh nhật cũng trốn tránh như vậy, không ai tìm thấy anh, không nhận được tin tức của ai.”

Cô nói không sao, “Thực ra lúc đó em không nhận được hồi âm của anh, cũng đoán được phần nào. Ít nhất anh cũng có phép lịch sự cơ bản, nếu không trả lời thì chắc chắn là không thấy thật, giống như nửa năm biến mất hồi cấp ba vậy. Nên em cũng không trách anh, chỉ là sau này anh về rồi, em cũng không có cơ hội tặng anh, sau khi khai giảng thời gian đã qua lâu rồi, tặng quà sinh nhật nữa cũng không có ý nghĩa gì, nên em không đưa cho anh nữa.”

“Xin lỗi.” Giọng anh rất khẽ, ánh mắt nhìn cô cũng rất nhẹ nhàng, “Lúc đó anh nghĩ, vẫn nên giữ khoảng cách bình thường với em, sợ mình ảnh hưởng đến em, làm lỡ em—”

Mặt anh bị cô giữ lại.

Lời anh nói vì thế mà nghẹn lại.

Nhìn cô một lúc, anh khẽ thốt ra một chữ, “Đau.”

Rõ ràng cô căn bản không dùng lực.

Sao lại dễ dàng đau như vậy.

Cô cứ giữ mặt anh như thế hỏi: “Ngày hè anh đưa em về ký túc xá, chắc là muốn nói với em chuyện đi trao đổi ở nước ngoài đúng không?”

Anh bị cô giữ mặt, rất thật thà, “Ừ.”

“Không nói với em.”

Anh há miệng.

Lý do cũng giống như trên, nhưng nghĩ đến mặt mình còn đang bị cô giữ, nếu nói lại lần nữa, có lẽ lại bị véo.

Anh im lặng.

Cô vẫn không buông tha, “Sao lại không nói nữa?”

Anh trực tiếp ôm lấy cô, “Đau.”

“Sao lại đau, em căn bản không nỡ dùng lực mà.”

“Thì chính là đau.”

“Lục Từ, sao anh lại nũng nịu vậy?”

Anh dứt khoát giở trò, ôm cô nói: “Anh không có.”

Cô cố nén cười, vuốt tóc anh.

Rồi nhẹ nhàng véo tai anh, nói: “Sau này không được trốn tránh em nữa, biết chưa? Muốn gặp em thì nói cho em biết.”

“Anh trốn tránh em thế nào.” Anh ôm cô, giọng nghẹn ngào trong lòng cô: “Cả người anh đều là của em rồi.”

“?” Cô hỏi, “Anh là người của em từ khi nào vậy?”

“Em hôn rồi ôm rồi sờ anh rồi.”

“Chỉ vậy thôi là thành người của em rồi sao?”

Vành tai anh hơi đỏ lên, “Vậy còn chưa tính sao?”

“Chưa tính.”

Theo lời cô vừa dứt.

Màu đỏ từ vành tai anh lan xuống dưới.

Cô vẫn không buông tha truy hỏi: “Sao anh không hỏi em như thế nào mới tính?”

“Anh không hỏi.”

“Anh hỏi đi mà.”

“Anh không muốn.”

“Nhanh hỏi.”

“…”

Anh khẽ hỏi: “Như thế nào mới tính?”

Hỏi xong liền bị cô đ è xuống hôn, anh ngồi bên giường, giây tiếp theo cô đã ngồi lên đùi anh, cô hôn mạnh mẽ và sâu sắc, hôn đến nghẹt thở.

Tay còn luồn xuống dưới eo anh.

Anh không lâu sau đã thở d ốc, cả người căng thẳng, ngay cả gân xanh trên cổ cũng nổi lên.

Anh khó nhịn nắm lấy cổ tay cô, thở d ốc nhìn cô nói: “Bây giờ không được… anh không có bao cao su.”

Vẻ mặt anh đã đầy d ục vọng, hơi thở nóng rực khó nhịn, ánh mắt nhìn cô là nhẫn nại rồi lại nhẫn nại, giọng điệu lại ướt át tủi thân.

Cô không nhịn được cười, hôn anh một cái, “Sao vậy, em chỉ muốn sờ một chút thôi mà.”

Anh ngẩn người, thấy cô không giống như đang nói đùa.

Nhưng ý trong lời cô nói trước đó, rõ ràng… không phải như vậy.

Anh cắn môi cô, ánh mắt nhìn cô cũng trở nên u oán, còn mang theo d ục vọng chưa tan.

Cuối cùng cô vứt tờ giấy dính nhớp đi, anh mặc bộ quần áo bị cô làm cho xộc xệch.

Dáng vẻ anh ngoan ngoãn cúi đầu cài từng chiếc cúc áo, sao lại thực sự có cảm giác như bị cô ăn sạch sẽ rồi vậy.

Vứt cục giấy đi, cô ngồi trở lại bên cạnh anh ôm lấy anh.

Anh cài xong cúc áo, buông tay xuống, đôi mắt cụp xuống cũng chỉ lặng lẽ nhìn cô.

Rõ ràng là im lặng đối diện, ai cũng không nói gì, cũng không có biểu cảm gì, nhưng chỉ nhìn nhau vài giây, ý cười trong đáy mắt lại không thể giấu được.

Cô đưa tay chọc vào má lúm đồng tiền của anh, sao anh cười lại đẹp đến vậy.

Rất lâu rất lâu về trước, khi còn chưa hiểu thế nào là thích, chỉ là hết lần này đến lần khác vô tình thoáng thấy anh đi qua hành lang.

Anh có vẻ đẹp khác biệt so với những chàng trai cùng tuổi, khi anh đi qua, dường như ánh nắng thực sự xuyên qua tầng mây chiếu sáng những khe nứt lầy lội.

Trong những năm tháng thanh xuân ngây ngô ấy, còn chưa kịp phân biệt thích là gì, rung động là gì, cô đã giống như những cô gái khác, nghe thấy tên anh sẽ quay đầu lại, khi anh đi qua, sẽ vô thức chỉnh lại mái tóc trước trán.

Nghe thấy giọng anh từ phòng bên cạnh vọng lại, đầu bút dừng trên trang giấy làm mực loang ra một vệt, trở thành bằng chứng cô giống như bao người khác.

Ban đầu, cô không hề nghĩ đến việc có được anh.

Cô chỉ coi anh như ánh trăng soi sáng đêm đen cay đắng của mình, anh ở nơi chân trời xa xôi, chiếu rọi những gập ghềnh trong cô, cho cô dũng khí và hy vọng để tiếp tục bước đi.

Đợi đến khi tốt nghiệp, anh chỉ là một nét chấm phá trong thanh xuân mà cô có thể thường xuyên ngoảnh đầu nhìn lại, con đường của cô vẫn sẽ tiếp tục.

Nhưng sau này, ánh trăng đã cứu vớt vận mệnh của cô.

Nếu gặp đúng người chỉ cần một khoảnh khắc, thì anh đã trở thành khoảnh khắc ấy.

Cô buông tay xuống, nhìn đôi mắt đang cười của anh, đột nhiên hỏi: “Lục Từ, anh có tin vào vận mệnh không?”

Nghe vậy, anh có chút ngẩn người, ánh mắt nhìn cô lại dịu dàng.

“Ban đầu anh không tin, bởi vì cả đời anh đều cố gắng thoát khỏi số phận của mình. Nhưng ngày em nắm lấy tay anh, anh bắt đầu tin rồi.”

Cô cười nói: “Không biết anh còn nhớ không, trước đây em với anh không thân nhau lắm, cùng lớp nhưng chưa nói được mấy câu, ngay cả bạn bè cũng không tính. Có một cuối tuần em gặp anh và mọi người đi đánh bóng ở nhà thi đấu, em suýt bị xe đạp đâm phải, vừa hay anh đã giữ em lại, cũng từ ngày đó, em bắt đầu có cơ hội quen biết anh, em cũng từ ngày đó lần đầu tiên nhận ra, anh có một phần cô độc, không giống với Lục Từ mà em từng biết.”

“Thực ra, em thích anh còn sớm hơn anh nghĩ. Chắc anh cũng nhớ, cấp hai em học ngay cạnh lớp anh, lúc đó anh giúp em chuyển bàn dọn sách đã thấy quyển vở của em, cũng biết em học lớp bên cạnh anh, nhưng anh không có ấn tượng gì, bạn bè bên cạnh cũng thấy lạ, sao lại không có chút ấn tượng nào.”

“Nhưng điều kiện sống của em thế nào, sau này anh cũng rõ rồi, em lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, thực ra từ nhỏ đến lớn cũng không xinh đẹp, gầy gò và vàng vọt vì thiếu dinh dưỡng, trên người vĩnh viễn chỉ có hai bộ quần áo cũ thay đổi, tính cách cũng vì nhẫn nhịn mà không có gì nổi bật, thực sự khó có điểm gì đáng nhớ. Em ở nhà làm việc nhà không hết, ngay cả thời gian học tập cũng hạn chế, nên ban đầu thành tích cũng không xuất sắc. Muốn có ấn tượng thực sự rất khó, ngay cả bạn cùng lớp cũng không có ấn tượng gì về em.”

“Nhưng, em thích anh, em thích anh từ cấp hai rồi.”

“Tuy lúc đó còn nhỏ, ngây ngô không biết thích là gì, nhưng khi nhìn thấy anh em rất vui, anh cười rất tươi, khiến em cảm thấy mình cũng ấm áp theo. Chỉ là, dù em thích anh, nhưng cũng không quá đau khổ, em biết chúng ta là những người có quỹ đạo cuộc đời khác nhau, em có con đường của mình phải đi, anh cũng có con đường của anh phải đi, nên dù em thích anh nhiều năm như vậy, cũng chưa từng nghĩ đến việc bước đến trước mặt anh để nói gì.”

“Cho đến ngày cuối tuần đó gặp anh, em mới thực sự có sự giao nhau với anh, em cũng từ ngày đó từng chút từng chút phát hiện ra, người mà em nghĩ là tỏa sáng rực rỡ trong lòng, thực ra có lẽ không vui vẻ.”

“Sau này nghe anh nói người khác thích không phải là anh, thế là em vẫn luôn luôn tìm kiếm dáng vẻ nào mới thật sự anh.”

Cô nắm lấy bàn tay anh, nhìn anh, tiếp tục nói: “Em bắt đầu tin vào số mệnh, có những người nếu phải gặp nhau, thì nhất định là định mệnh đã an bài, nếu không sao ngày đó người giữ em lại vừa hay lại là anh? Em không biết nếu em không gặp anh, bây giờ sẽ như thế nào, có lẽ em vẫn sẽ đi đến đây, chỉ là phải trả giá nhiều vất vả hơn, nhưng em cứ thế mà gặp được anh, bây giờ, em cũng muốn giữ chặt anh.”

Nói xong, cô đưa tay lấy sợi dây chuyền trên cổ mình, tay cũng vì căng thẳng mà hơi run rẩy, giống như lúc anh đưa nó cho cô vậy.

Đó là món quà sinh nhật Lục Từ tặng cô.

Vốn là một cặp nhẫn đôi, nhưng cô thường xuyên bận rộn làm thí nghiệm, sợ làm mất làm hỏng, nên đã mua dây chuyền xâu thành vòng cổ, và còn ép anh cũng phải đeo như vậy.

Khi đeo cho anh, còn cố ý hỏi anh, sao lại tặng món quà trang trọng như vậy, có biết đeo nhẫn có ý nghĩa gì không, anh mà đeo vào rồi thì sau này đều là người của em.

Anh ngoan ngoãn ngồi im, để cô đeo dây chuyền cho mình, giống như ngoan ngoãn trao cả bản thân cho cô.

Anh trả lời, dù sao, anh cũng sẽ không có kết cục thứ ba, ngoài thuộc về em, anh cũng sẽ không thuộc về ai khác nữa.

Anh là người thiếu cảm giác an toàn, anh coi trọng sự thuộc về, khi đồng ý với cô, cũng đã giao cả bản thân vào tay cô, chiếc nhẫn là sự chân thành của anh, cũng là lời hứa của anh.

Cô không nỡ đeo trên tay, sợ làm hỏng, nhưng rồi vẫn bị cô làm mất, chiếc trên cổ này là Lục Từ cho cô, nhưng chiếc này vốn dĩ là của anh.

Anh đưa chiếc nhẫn của anh cho cô nói, nếu em không nỡ cái ý nghĩa này, thì đưa cái của anh cho em cũng có ý nghĩa tương tự—

Cũng có nghĩa là anh thuộc về em.

Chiếc nhẫn được cô tháo xuống, cô nắm lấy tay anh, trước mắt là bao nhiêu chuyện vừa nghe được hôm nay, cô cúi đầu hơi buồn bã hít hít mũi.

Rồi không chút do dự đeo chiếc nhẫn vào ngón tay anh.

Cô nắm chặt tay anh.

Ngước mắt lên, nhìn đôi mắt bị thương của anh, đường nét gương mặt anh trở nên gầy gò.

Anh không phải là mặt trăng, cũng không có ánh sáng rực rỡ, anh là vị thần tàn tạ của cô.

Cô mỉm cười với anh nói: “Lục Từ, anh kết hôn với em nhé, cả đời này em sẽ đối tốt với anh.”

【Lời tác giả】

Tuyển tập truyện ngắn “Ve sầu nhỏ” của chúng ta sắp kết thúc rồi :<

Mây: Chúc mọi người có kì nghỉ lễ vui vẻ nhée >< Chương mới sẽ được đăng sau 1 tuần nữa, mn chờ mình nhaa ^^

Bình Luận (0)
Comment