Ôn Tuyết Ninh trước đây, đối với Lục Từ mà nói, chỉ là một người bạn học dễ chịu. Cô giống như bao người khác, anh tự nhiên sẽ nói vài câu, đùa vài lời, thấy cô cần giúp đỡ thì giúp đỡ.
Bên cạnh anh có rất nhiều người, cả nam lẫn nữ, nhưng dù là ai cũng khiến anh giữ một sự cảnh giác. Sự nhạy cảm của anh cao hơn người bình thường, một chút vượt quá giới hạn cũng khiến anh khó chịu vô cùng.
Nhưng ở bên cạnh cô, anh lại thả lỏng được.
Cô không bao giờ khiến anh cảm thấy bị xâm phạm, cũng không khiến anh cảm thấy bị bỏ rơi. Sự yên tĩnh và tôn trọng vừa vặn ấy khiến anh rất thích nói chuyện với cô, nhưng chỉ dừng lại ở đó, chỉ là một người bạn dễ chịu mà thôi.
Mãi đến khi hiểu rõ hơn về cô, cảm nhận được sự nhẫn nại không ngừng nghỉ ẩn sâu trong con người cô, hình ảnh về cô trong tâm trí anh mới thực sự trở nên sống động.
Khác với những người khác, không phải là những dòng mã khô khan vô vị, nói những điều anh không nghe thấy, cũng chẳng hiểu.
Cô bắt đầu có một khuôn mặt và giọng nói cụ thể.
Ánh mắt cô quay lại nhìn anh, khắc sâu trong ấn tượng của anh, đó chính là Ôn Tuyết Ninh trong mắt anh.
Cô có một khuôn mặt trắng như tuyết, mỏng manh trong suốt, khuôn mặt nhỏ nhắn như bàn tay, đôi môi nhỏ xinh xắn nhưng luôn mím chặt bình thản.
Đôi mắt đen láy, tĩnh lặng đến mức không có âm thanh, nhưng nhìn sâu vào lại thấy như biển sâu thăm thẳm, bên dưới là những đợt sóng ngầm cuộn trào.
Cổ cô thon dài, thân hình mảnh mai, mái tóc đen nhánh mềm mại, dài và suôn mượt.
Một vẻ ngoài dịu dàng, nét đẹp thanh tú mong manh, khiến người ta cảm thấy ôn hòa vô hại.
Nhưng bộ quần áo cũ kỹ bạc màu, dài ngắn không vừa vặn, chiếc dây buộc tóc giản dị không chút trang sức, hoàn toàn không có chút màu sắc nào của những cô gái cùng tuổi, lại chẳng hề khiến cô trông tiều tụy. Cô luôn cúi đầu nép mình trong đám đông, hoàn toàn không cảm thấy tự ti, mà lại trầm ổn tĩnh lặng như cành thông.
Cô luôn cúi đầu, im lặng không nói, không giao du với đa số mọi người, mỗi lần gặp cô đều thấy cô ngồi đọc sách trong lớp, trên người chỉ có hai bộ quần áo cũ thay phiên, ngồi giữa đám đông chẳng có chút nổi bật nào.
Nhưng trong tầm mắt anh, cô lại sáng ngời hơn bất kỳ ai.
Giống như những con sóng ngầm dưới đáy mắt cô, bề ngoài cô bình lặng như mặt biển, nhưng sâu thẳm bên dưới lại là sức mạnh có thể nhấn chìm cả một bờ biển.
Sức mạnh ấy, trong mắt anh, ẩn chứa một thứ ánh sáng mờ ảo.
Vậy nên, khi thấy được những khó khăn của cô, anh rất muốn giúp đỡ cô.
Mua sách tham khảo cho cô, cho cô tiền sinh hoạt, giúp cô xin ở ký túc xá, cô cần gì anh cho nấy, cố gắng cho cô tất cả những gì cô cần, giúp cô thoát khỏi khổ nạn, muốn cô vươn tới những chân trời xa xôi của riêng mình.
Sau khi thi xong, xem xong kết quả của mình, việc tiếp theo anh làm sẽ là xem kết quả của cô.
Thấy thành tích của cô tiến bộ, anh thực lòng vui mừng cho cô.
Cô phải trở nên tốt hơn, cô phải thực hiện ước mơ của mình, cô phải làm được tất cả những gì cô muốn làm.
Sự nỗ lực của cô nhất định phải được khẳng định.
Giống như, sự nỗ lực của chính anh cũng sẽ được khẳng định vậy. Anh đồng cảm sâu sắc, chia sẻ cái cảm giác được khẳng định ấy.
Anh ở Nam Thành nhiều năm như vậy, rõ ràng đã đổi tên và thân phận, nhưng vẫn cảm thấy lạc lõng. Những vết thương bị phủ nhận và hạ thấp từ nhỏ vẫn chưa lành, nên làm gì anh cũng cảm thấy tự ti, dù làm gì cũng cảm thấy mình vô dụng.
Anh đã làm rất nhiều việc, học rất nhiều thứ, đi rất nhiều quốc gia, nhưng tất cả đều trống rỗng. Đây có lẽ là điều duy nhất khiến anh cảm thấy vui vẻ.
Đôi bàn tay vô dụng này của anh, cũng có thể làm được một việc, coi như có ý nghĩa.
Giống như nuôi sống một chậu hoa, vỗ béo một con mèo, thả một con chim về tự do, con người luôn hướng về những điều tràn đầy hy vọng. Nhìn cô ấy lớn lên đầy sức sống, cũng giống như gửi gắm vào đó một phần của chính anh, một kẻ yếu đuối bất lực.
Vậy, có phải từ lúc đó anh đã thích Ôn Tuyết Ninh rồi không? Anh vẫn cảm thấy không phải.
Anh chỉ đơn thuần muốn giúp đỡ cô, một cách đồng cảm.
Anh chỉ vì bây giờ suy nghĩ về sự khởi đầu của mình và cô, mới nhớ lại những chuyện cũ liên quan đến cô. Mỗi ký ức về cô đều trở nên quan trọng, anh tìm kiếm nguồn gốc sự nảy mầm của cô trong những hồi ức đã qua.
Còn vào lúc đó, những điều này đối với anh chỉ là một chuyện bình thường đã qua, vẫn chưa bước vào thế giới của anh, chưa được anh để tâm nhiều.
Anh chỉ là cho đi, chứ không phải mở lòng mình ra. Và những sự cho đi ấy, đối với anh, không phải là chuyện gì quá khó khăn.
Ôn Tuyết Ninh vẫn là người ở ngoài thế giới của anh.
Giống như cứu giúp một con chim bị thương, dù tốn thời gian tốn sức cũng chỉ là trong khả năng. Anh sẽ mềm lòng giúp đỡ cô vào một khoảnh khắc đồng cảm nào đó, sẽ vui mừng khi thấy cô khỏe lại.
Nhưng sau khi cứu giúp xong, nó sẽ lại bay đi, còn cuộc đời anh vẫn tiếp tục, mỗi người một quỹ đạo riêng.
Anh hy vọng cô sẽ ngày càng tốt hơn, nhưng họ không liên quan gì đến nhau.
Có lẽ, việc anh buông bỏ sự cảnh giác với cô vào lúc đó, chìa tay ra giúp đỡ cô, chính là vì sự biết chừng mực của cô, không khiến anh cảm thấy bị xâm phạm, cũng không cần lo lắng cô sẽ vượt quá giới hạn.
Anh vẫn là người không cho phép ai chạm vào.
Ôn Tuyết Ninh hỏi anh, nếu như hồi cấp ba cô tỏ tình với anh thì sao? Anh không cần suy nghĩ cũng biết câu trả lời, chắc chắn là từ chối.
Bởi vì anh đã từng một lần cảm thấy cô sắp tỏ tình với mình. Khoảnh khắc ấy, trong lòng anh, giống như sự tiếp cận của những cô gái khác, chỉ có sự sợ hãi, sự bực bội, và sự khó hiểu.
Anh sẽ lùi bước, và rút tay mình về.
Thậm chí sẽ thu hồi cả sự giúp đỡ dành cho cô, cho rằng sự giúp đỡ của mình đã khiến cô hiểu lầm. Đó không phải là kết quả anh muốn.
Bức tường kính của anh vẫn kiên cố, ngăn cách tất cả mọi thứ. Dù là người bên ngoài, hay cảm xúc của chính anh, đều bị ngăn cách ở bên ngoài.
Ngoài một mình anh im lặng và khép kín, chẳng còn gì khác.
Kỳ nghỉ của anh vẫn là ra nước ngoài. Dù là đến chỗ mẹ, nhưng mẹ chưa bao giờ cho phép anh làm phiền bà. Vậy nên ở Mỹ, anh vẫn chỉ có một mình, ngước nhìn vũ trụ cô đơn của riêng mình.
Anh quay những thước phim về bầu trời sao cô tịch và rực rỡ trong chiếc camera đặt ở vùng hoang vu.
Anh lênh đênh trên những con sóng biển trên chiếc thuyền buồm, bị ánh nắng và sóng biển vùi dập đến mất phương hướng.
Anh tìm kiếm nơi thuộc về mình trong muôn vàn thanh sắc khác nhau của thế giới, nhưng một khi sự náo nhiệt dừng lại, tất cả lại trở về với cô tịch. Anh không hiểu, rốt cuộc cuộc đời như thế nào mới là điều anh muốn.
Anh vẫn luôn tìm kiếm, vẫn luôn thất vọng.
Thế giới của anh vẫn tiếp tục không có gì thay đổi, một kẻ lưu vong vô định, vẫn đang cố gắng tìm kiếm bản thân, chưa từng nghĩ đến bất cứ điều gì khác ngoài điều đó.
Ngoài những lần giao nhau ở trường, cô ấy không khác gì những người khác. Cô ấy giống như tất cả mọi thứ ở nơi này, một khi rời khỏi trường học, sẽ giống như nụ cười hòa mình vào đám đông của anh, rời khỏi thế giới của anh.
Vậy nên anh cũng đã nói một cách tế nhị, ngay cả sự báo đáp của cô anh cũng không cần. Nếu cô ấy quá câu nệ, sẽ khiến anh cảm thấy phiền phức.
Anh không muốn có bất kỳ sự ràng buộc nào với ai, dù là tình bạn, dù là sự báo đáp.
Sự phòng bị của anh vẫn khiến anh không thể chấp nhận bất kỳ ai đến quá gần mình. Bất kỳ loại tình cảm nào cũng không thể chịu đựng quá nặng nề, một khi đến quá gần, sẽ cảm thấy khó thở đến nghẹt thở. Đây là khiếm khuyết tích lũy qua nhiều năm tháng, anh đã mất đi khả năng chấp nhận những mối quan hệ thân mật.
Vậy nên anh thậm chí còn không muốn sự báo đáp.
Chỉ là, sự tồn tại của cô mang đến cho anh một vài cảm xúc mới mẻ.
Việc anh đã do dự rất nhiều lần về chuyện có nên ra nước ngoài hay không, sau khi cảm nhận được sức mạnh của cô, đã có thêm một chút dũng khí để thử.
Anh bắt đầu chuẩn bị cho việc ra nước ngoài vào nửa năm mùa đông gặp cô làm thêm ấy, cái việc mà anh đã luôn do dự.
Nửa năm đó thật vui vẻ.
Cái việc mà anh luôn muốn làm, chỉ vì không muốn làm cha thất vọng, cảm thấy có lỗi với cha mà bị kìm hãm không tiến lên. Muốn ra nước ngoài rời đi, lại cảm thấy có lỗi với cha.
Thế là cứ giằng xé như vậy.
Nhưng một khi đã quyết định, mỗi ngày đều vui vẻ vì mong chờ có thể sống cuộc đời mình muốn. Nửa năm đó, ngay cả ngẩn ngơ nhìn chim bay cũng thấy vui, nụ cười cũng xuất phát từ tận đáy lòng.
Ôn Tuyết Ninh của học kỳ đó, vì đã chuyển vào ký túc xá của trường, cũng có đủ tiền sinh hoạt, càng thêm chuyên tâm vào việc học hành.
Giống như một cái cây được hấp thụ đủ dinh dưỡng, bắt đầu lớn lên nhanh chóng.
Còn anh chìm đắm trong niềm vui sắp được rời đi của chính mình.
Quỹ đạo cuộc đời của họ cứ thế tiến về phía trước, học kỳ đó họ nói chuyện với nhau rất ít. Thỉnh thoảng trong đám đông nhìn thấy bóng dáng cô cúi đầu học thuộc bài, anh sẽ thoáng qua một chút vui vẻ.
Cô ấy nhất định cũng sẽ tìm được cuộc đời của riêng mình thôi.
Mùa hè năm sau qua đi, cô ấy cũng có thể rời khỏi nơi này, tìm được cuộc đời của riêng mình.
Anh đã nghĩ như vậy.
Những năm tháng ở Nam Thành của anh vẫn không mấy vui vẻ, nhưng trước khi rời đi, anh đã làm được một việc đáng vui.
Chỉ là niềm vui ấy, đã đột ngột dừng lại vào mùa hè đó.
Khi anh đến Mỹ, tận mắt chứng kiến mẹ đã có một gia đình mới từ lâu, có một người em trai chỉ nhỏ hơn anh một chút, sự cô đơn âm ỉ mà anh luôn cảm thấy như bị bỏ rơi, cuối cùng đã được chứng thực.
Sau khi mẹ rời đi, mỗi khi anh buồn bã đau khổ, đều mong mẹ sẽ quay về, giống như hồi còn bé bảo vệ anh, nói với anh rằng con rất tốt, con không kém cỏi, con xứng đáng được yêu thương.
Hoặc đưa anh đi, đến Mỹ sống cùng, nhưng bà đã không làm vậy.
Anh đã tìm rất nhiều lý do cho mẹ.
Mẹ bận quá, mẹ ở quá xa, mẹ không có thời gian, mẹ vẫn còn yêu anh, xem này, mẹ cho anh rất nhiều tiền, dù anh làm gì mẹ cũng ủng hộ.
Dù mỗi kỳ nghỉ anh đều đến tìm bà, bà vẫn lấy lý do công việc bận hoặc cuộc sống bất tiện, để anh tự ở trong căn biệt thự bà mua cho anh. Sự cô đơn của anh không tìm được một lý do hợp lý.
Anh tận mắt chứng kiến mẹ coi trọng và quan tâm đ ến em trai như thế nào, cũng nhớ lại hồi mẹ còn ở bên đã yêu thương anh ra sao, cuối cùng mới hiểu ra, thì ra mẹ thật sự đã không còn yêu anh nữa rồi.
Bà đã là mẹ của người khác, đối với anh chỉ còn lại trách nhiệm và áy náy.
Những ảo tưởng mà anh luôn nuôi dưỡng, rằng sắp được đến chỗ mẹ, làm những việc mình thích, sống cùng mẹ, đã tan vỡ như bọt biển.
Thứ chống đỡ anh vượt qua bao nhiêu năm tháng kìm nén sau khi mẹ rời đi, hóa ra chỉ là một giấc mơ hão huyền của anh.
Anh từ bỏ việc ra nước ngoài theo sắp xếp của mẹ, nhưng cũng không quay về Nam Thành nữa.
Anh dường như đột nhiên mất phương hướng, không biết nên đi đâu. Sau khi giấc mơ đẹp đẽ chống đỡ anh tan vỡ, anh thậm chí còn đột nhiên mất cả phương hướng.
Thứ anh muốn là tự do sao? Hình như không phải.
Cuộc đời anh muốn là như thế nào? Phải lớn lên theo kỳ vọng của cha sao? Hay vẫn phải làm những điều mình muốn?
Anh dường như luôn khiến người khác thất vọng, làm gì cũng không tốt, chẳng được ai yêu thích, nên mới luôn bị bỏ rơi.
Anh thích sự yên tĩnh và cô độc sao?
Nhưng ngước nhìn vũ trụ tịch mịch, rõ ràng anh cũng hy vọng có ai đó níu anh lại, đừng để anh bước tiếp.
Quay đầu nhìn lại, chẳng có gì cả.
Sẽ không còn ai yêu anh nữa, nói với anh rằng con rất tốt, con không kém cỏi, con xứng đáng được yêu thương.
Trong nửa năm đó, anh không làm gì cả, xóa hết tất cả các tài khoản có thể liên lạc với anh, cũng đổi điện thoại, không để ai tìm thấy.
Anh bắt đầu lang thang giữa các quốc gia và thành phố, hòa mình vào đám đông những người da khác nhau, trong ánh nắng với nhiệt độ khác nhau, trong những cơn gió với mùi hương khác nhau, dưới những bóng cây với hình dáng khác nhau.
Đôi khi anh ở lại nơi hoang vu mấy ngày liền, cảm nhận sự chết lặng không có sinh mệnh, giống như chính anh cũng bị lưu đày, sắp sửa chết đi.
Anh đã gặp bác sĩ tâm lý, cũng đã tham vấn tâm lý.
Nhưng nếu không giải quyết được căn nguyên, anh vĩnh viễn không thể được cứu rỗi.
Và căn nguyên của anh là gì?
Anh muốn tự do sao? Anh muốn là chính mình sao? Anh biết không phải.
Bởi vì trong đêm khuya tĩnh mịch, anh vẫn luôn chờ đợi có ai đó gọi anh lại, bảo anh về nhà. Nhưng thứ tình yêu vốn đã nghèo nàn và mỏng manh ấy, về sau sẽ không còn nữa.
Trong năm tháng cô đơn triền miên, anh từ bỏ khát khao tình yêu. Anh bắt đầu phiêu bạt khắp nơi, anh bắt đầu nói rằng mình muốn tự do.
Thời gian đến mùa đông, anh ở Bắc Âu, nhìn những bông tuyết rơi trên đầu.
Trước mắt anh bỗng hiện ra mùa đông năm ngoái, bên cạnh anh, có một đôi mắt rõ ràng yếu ớt ánh lên lệ, nhưng lại ẩn chứa ngọn lửa âm ỉ cháy.
Lúc đó, anh chợt nghĩ –
Nếu là Ôn Tuyết Ninh, cô ấy sẽ làm gì?
Cô ấy nhất định sẽ không suy sụp mất phương hướng như anh, dù buồn bã, cô ấy cũng sẽ tận dụng tối đa nguồn lực của mẹ, tự mở ra một con đường cho mình. Dù sẽ buồn, sẽ đau khổ, dù nước mắt rơi, bước chân cô ấy vẫn sẽ kiên định tiến về phía trước.
Sau khi trận tuyết ngừng rơi, anh quay về nước.
Lúc này anh thực ra vẫn chưa hiểu rõ mình nên làm gì tiếp theo. Sau khi đến nơi vào đêm khuya, anh không muốn quay về căn biệt thự mẹ mua cho. Anh gọi điện cho thầy chủ nhiệm lớp, người luôn quan tâm đ ến anh.
Không ngờ lại gặp cô ở nhà thầy chủ nhiệm.
Ánh mắt ấy, đột nhiên anh tìm thấy sự ổn định. Nửa năm lang thang vô định, bỗng nhiên tìm thấy phương hướng.
Giống như nhìn thấy một ngọn hải đăng, trong hành trình mất phương hướng của anh, nó chiếu sáng một tia hy vọng. Chỉ cần nghĩ đến cô, anh sẽ có được dũng khí.
Anh quyết định ở lại, không còn luyến tiếc và dựa dẫm vào mẹ nữa. Anh quyết định làm những việc mình trốn tránh, sau khi hoàn thành kỳ vọng của bố, sẽ tự mình làm những điều mình muốn.
Ôn Tuyết Ninh bắt đầu bước vào thế giới của anh từ đây phải không?
Từ việc quen biết người này, đến việc có một ấn tượng đặc biệt về người này, nhưng cũng chỉ là có ấn tượng.
Rồi đến khi cô ấy đứng trước mặt anh lúc này, đặt bát xuống, lộ ra những góc cạnh sắc sảo dưới đôi mắt tĩnh lặng ấy, có lẽ vào lúc này, cô ấy mới bắt đầu được thế giới của anh chấp nhận.
Anh bắt đầu chấp nhận, không quan trọng việc cô nhìn thấy một góc vết thương của mình. Cái góc không hoàn hảo, cô độc, khép kín, yếu đuối ấy.
Anh thổ lộ với cô sự cô độc và tự ti của mình, gỡ bỏ khuôn mặt luôn mang theo vài phần tươi cười, có chút mệt mỏi và im lặng nói với cô rằng, thực ra anh chẳng có gì cả, chẳng là gì cả.
Anh không tốt như vậy, anh rất tệ, anh không phải là người mà người khác nhìn thấy, một khuôn mặt tự tin rạng rỡ. Vậy nên những người thích anh đều không phải thích con người thật của anh, con người thật của anh không đáng được yêu thích.
Có phải từ đây anh bắt đầu thích cô không? Nhưng anh nhớ rất rõ khi anh nghĩ cô ấy sắp tỏ tình, trong lòng anh trào lên sự lạnh lùng và thờ ơ, thậm chí có lúc còn cảm thấy hối hận vì đã rước lấy phiền phức.
Hối hận vì sự mềm lòng nhất thời của mình đã rước lấy phiền phức, anh chỉ muốn giúp đỡ cô, chứ không muốn dây dưa với cô.
Nhưng nếu không phải là thích, vậy thì tại sao, ngồi bên cạnh cô lại cảm thấy yên bình đến thế, kể cho cô nghe về vết thương của mình cũng không sao.
Xung quanh là từng tốp học sinh nối tiếp nhau bước ra khỏi cổng trường, trong ánh hoàng hôn chưa tắt, ánh nắng vụn vỡ trải dài khắp con đường rợp bóng cây từ cổng trường ra.
Người tan học ngày càng đông, con đường rợp bóng cây này cũng ngày càng náo nhiệt.
Xung quanh là vô số khuôn mặt trẻ trung, tràn đầy sức sống, giống như con đường tấp nập anh từng đi qua. Anh đã từng đi theo một bóng lưng gầy gò, yếu ớt trong đám đông trên con đường này, anh đã nghĩ cô ấy sẽ đau lòng mà khóc vì những lời đàm tiếu của bạn bè.
Anh đã gọi tên cô ở đây.
Nhưng nhìn khuôn mặt cô khi quay lại, khác hẳn với vẻ dịu dàng, ôn hòa thường thấy trong ấn tượng của anh, trong mắt cô là ánh sáng chói lọi và kiên cường.
Đó là lần đầu tiên anh nhìn rõ trực diện sự mạnh mẽ, tràn đầy sức sống của cô. Cô từ đó có một khuôn mặt và giọng nói cụ thể trong tâm trí anh.
Và vào ngày hôm đó, anh nhìn cô dùng thần thái ấy, đặt bát xuống, nhìn về phía anh.
Cô đứng trước mặt anh, vẫn giữ vẻ mặt im lặng, nhưng lại lộ ra những góc cạnh sắc sảo, ngầm mạnh mẽ nói: “Vốn dĩ tôi cũng không quản được cậu.”
“Miễn là thứ tôi quan tâm, tôi đều rất cố chấp.”
“Tôi sẽ không đeo bám làm phiền cậu, nhưng cậu sẽ mãi là một dấu ấn sâu sắc trong cuộc đời tôi, điều này khó hiểu lắm sao?”
Trong phòng khách không quá rộng rãi, cách một chiếc bàn trà không rộng, cô đứng trước mặt anh, đối diện với anh.
Khuôn mặt cô luôn cúi thấp im lặng, lúc này lại nhìn thẳng vào anh.
Đôi mắt đen láy, đôi môi mỏng manh, xương cốt thanh mảnh nhưng cứng rắn, như lưỡi dao đeo sau lưng.
Những sức mạnh mà anh mơ hồ cảm nhận được ở cô, sức mạnh mà anh khao khát, lần đầu tiên, được dùng lên người anh. Anh bị giữ chặt tại chỗ không thể nhúc nhích, trong mắt anh chỉ có hình ảnh cô nhìn về phía mình.
Không thể tránh né, cũng không thể trốn thoát, chỉ có thể nhìn cô, nghe cô nói.
Thế là, những lời cô nói, cứ thế in sâu vào tâm trí anh.
Sau một đêm mất ngủ không tài nào chợp mắt được, anh rời phòng khách, cảm thấy cô theo sau. Anh không thích bị người khác chạm vào, không thích bị người khác hiểu rõ, không thích bị người khác xâm nhập vào những khoảnh khắc riêng tư như vậy, nhưng biết là cô, đột nhiên anh lại thấy không sao cả.
Cô ngồi bên cạnh, anh không cảm thấy kháng cự hay sợ hãi, mà là sự yên bình.
Mỗi lời nói chuyện với cô, anh đều cảm nhận được sự tôn trọng và chân thành của cô, không khiến anh cảm thấy bị xâm phạm, cũng không khiến anh cảm thấy bị bỏ rơi. Việc ở bên cô luôn dễ chịu như vậy, khiến anh có thể buông bỏ cảnh giác, thả lỏng.
Trong tâm trí anh, là những lời cô nói mạnh mẽ khi đứng trước mặt anh vào ban ngày.
Anh một lần nữa hỏi cô, như muốn xác nhận với cô, anh có quan trọng với cô không?
Câu trả lời của cô là một lần nữa khẳng định.
Có lẽ là vì điều này.
Bởi vì, sẽ không còn ai nói với anh những lời như vậy nữa, sẽ không còn ai nói với anh rằng anh rất quan trọng, quan trọng đến mức phải ghi nhớ suốt đời.
Người cha ít quan tâm, người cha mang đến áp lực vô tận, trong lúc quan tâm lại mang theo sự thất vọng. Và người mẹ đã bỏ anh đi, đã không còn yêu anh hết lòng. Thế giới của anh tĩnh lặng và cô đơn.
Anh cô đơn khao khát tình yêu năm này qua năm khác. Sau khi biết mẹ đã sớm bỏ rơi anh, anh không còn ảo tưởng nữa.
Anh nghĩ mình đã bị ruồng bỏ, sẽ không còn ai để anh trong lòng nữa.
Nhưng trên đời này vẫn có người nói anh rất quan trọng.
Không phải những lời đường mật nói suông, cũng không phải là sự nhiệt tình ngắn ngủi vì vẻ ngoài rạng rỡ của anh. Ánh mắt cô nhìn thẳng vào anh, ánh mắt ẩn chứa sự kiên định, chân thành đến nỗi xuyên thẳng vào tim anh, mỗi lời nói đều nặng trĩu sự tin cậy.
Anh muốn tự do sao, anh muốn là chính mình sao, anh biết không phải, chỉ là biết mình sẽ không còn được yêu thương hết lòng nữa, nên mới tự nhủ như vậy.
Nhưng từ đó về sau, cô đột nhiên trở thành một người đáng tin cậy.
Ở bên cô sẽ cảm thấy yên bình.
Trước mặt cô, thỉnh thoảng lộ ra vẻ mệt mỏi, suy sụp cũng không sao.
Anh dựa dẫm vào sự quan trọng của mình trong lòng cô, anh khao khát được quan tâm một cách đáng thương, vì sự coi trọng của cô mà một lần nữa cảm thấy được sống.
Nửa năm cuối cấp ba anh ngồi cùng bàn với cô, dù lúc đó còn chưa biết, đó cũng là do cô chủ động xin được. Anh nghĩ đó chỉ là sự sắp xếp của giáo viên, thấy lời nói đùa của anh có lý nên mới sắp xếp như vậy.
Lúc đó anh chỉ cảm thấy, lần đầu tiên cảm thấy, có người ở gần mình như vậy mà không khiến anh khó chịu. Anh có thể chấp nhận cô ở rất gần mình.
Khi mệt mỏi, anh cũng sẽ bỏ đi nụ cười, bỏ đi vẻ ngoài vui vẻ để hòa nhập với mọi người, ở bên cô anh yên tĩnh và ít nói hơn.
Vậy nên nửa năm ngồi cùng bàn với cô, họ ngồi rất gần nhau, nhưng trong một thời gian dài, lại rất ít nói chuyện.
Cô ấy không làm phiền anh, cũng không hỏi anh tại sao lại yên tĩnh như vậy, khác hẳn với vẻ ngoài vui vẻ trước mặt mọi người. Hỏi cô chuyện gì, cô cũng chỉ nói những gì cần nói, dứt khoát, không đeo bám hỏi han.
Nhưng cô ấy không hề bỏ qua anh, coi anh như không tồn tại.
Mỗi khi anh cần giúp đỡ, cô ấy đều âm thầm giúp anh. Những bài kiểm tra anh không tìm thấy, nhưng cô ấy lại nhớ anh để ở đâu, trong lúc anh hoảng loạn tìm kiếm, cô ấy sẽ chính xác tìm ra và đưa cho anh.
Anh có thể không cần bận tâm mà ngừng cười, thả lỏng bản thân, vùi mặt vào tay để ngủ.
Ở bên cô, anh cảm thấy thư thái và bình yên hơn bất kỳ ai.
Dù cô ấy ngồi bên cạnh không nói gì, nhưng vẫn cảm thấy yên tâm, chứ không phải cô đơn, trống rỗng.
Anh dường như dần dần chấp nhận có người này bên cạnh, rồi dần dần quen với việc có người này bên cạnh. Vậy nên sau này dù cô thỉnh thoảng có những hành động vượt giới hạn hoặc vô lễ, anh cũng cảm thấy không sao, không có sự cảnh giác khó chịu như khi đối mặt với người khác.
Khi lên đại học, cô hỏi sinh nhật anh, anh có thể không cần suy nghĩ mà nói cho cô biết, chứ không phải đầy phòng bị và khó chịu.
Cô ấy thỉnh thoảng gửi tin nhắn cho anh. Sau khi lên đại học, cô ấy tiếp xúc với nhiều người hơn, rời khỏi nhà rồi, những ràng buộc ngày càng ít đi, cô ấy cũng dần dần thả lỏng bản thân, học được nhiều câu nói đùa, anh cũng vui vẻ tiếp lời cô, không cảm thấy cô đang vô lễ.
Biết cô ở đó, sẽ tự nhiên đi tìm cô.
Nghe thấy những chuyện liên quan đến cô, anh sẽ dành một chút chú ý để nghe hết.
Tình cờ thấy cô trên sân khấu, anh sẽ muốn chụp lại những khoảnh khắc đẹp đẽ của cô, để lại cho cô một kỷ niệm, cố ý đến tận nơi để tặng cô.
Cô ấy dường như vẫn chỉ là một người bạn của anh, bởi vì anh cũng không quá để tâm đ ến cô, không tìm mọi cách để gặp cô, để nói chuyện với cô.
Đôi khi nếu gặp được thì nói chuyện thêm một lát, không gặp được cũng không sao, sẽ không cố ý đi gặp mặt.
Sự giao lưu của họ sau khi lên đại học thực ra rất ít, một học kỳ cũng chỉ gặp một hoặc hai lần, trong một hoặc hai lần đó còn có một lần là tình cờ.
Mặc dù đã nói cho cô biết sinh nhật, nhưng anh chưa từng nghĩ cô sẽ bước vào thế giới của mình. Sinh nhật anh vẫn là một mình anh tắt hết các thiết bị liên lạc, cô đơn ngắm nhìn bầu trời sao. Anh chưa từng nghĩ, cũng không mong đợi cô sẽ cùng anh đón sinh nhật, tặng anh quà.
Anh cảm thấy mình đối với cô rõ ràng không đặc biệt, dù là sự giao lưu hay mức độ quan tâm, đều không đặc biệt.
Nhưng sự tồn tại của cô quả thực khác biệt với những người khác, có lẽ vì cô khiến anh cảm thấy tin cậy và thư thái, không biết từ lúc nào đã ít phòng bị hơn đối với cô.
Khi cô ở đó, thỉnh thoảng không giả vờ hòa đồng cũng không sao.
Những lời không nói với ai, anh cũng sẽ nói với cô.
Dù lâu ngày không gặp mặt, cũng không nói chuyện nhiều, một học kỳ chỉ có vài lần tiếp xúc ít ỏi như vậy, nhưng hoàn toàn không khiến anh cảm thấy khoảng cách của họ xa dần, trở nên xa lạ.
Dù bao lâu không gặp mặt, lần sau gặp cô, vẫn như trước đây, như thể không phải vài tháng nửa học kỳ không gặp, họ vẫn luôn dừng lại ở hai đêm đông đã chứng kiến những vết thương của nhau.
Vậy rốt cuộc là từ đâu mà trở nên khác biệt?
Rốt cuộc là từ khi nào, cô ấy dường như đã hòa vào thế giới của anh? Trái tim khép kín của anh không thể cảm nhận hay nhận ra, làm sao mà âm thầm không tiếng động, cô ấy đã ở trong lòng anh rồi?
Tại sao khi nghe tin có gã trai đào hoa, không đáng tin cậy đánh cược theo đuổi cô, phản ứng đầu tiên của anh lại là có chút tức giận?
Sự ích kỷ của cô ấy được che giấu rất tốt, tốt đến nỗi cho đến khi anh định rời khỏi đây, anh cũng không nhận ra cô ấy thích anh. Vậy nên anh không nghĩ cô ấy nên thích mình, cũng không nghĩ cô ấy không thể yêu đương.
Nhưng tại sao lại thích một gã trai như vậy?
Tại sao chỉ vài chiêu trò nhỏ đã lừa được cô ấy?
Cô ấy rõ ràng là một người tỉnh táo, minh mẫn, kiên cường và bình tĩnh đến thế, cô ấy rõ ràng, có thể làm rất nhiều việc, cô ấy rõ ràng xứng đáng có một cuộc đời tốt đẹp, và xứng đáng có một người tốt.
Tại sao lại thích một người như vậy, tại sao một người như vậy lại khiến cô ấy rung động?
Nhưng sau cơn tức giận, là sự lo lắng.
Cũng đúng, cô ấy cũng chỉ vừa mới trưởng thành, cuộc đời trước mười tám tuổi toàn là ràng buộc và nghèo nàn, kinh nghiệm sống không phong phú. Bắt được vài con gấu bông đã khiến cô ấy mở to mắt, dù thông minh và lý trí đến mấy, thực ra cũng chỉ là một cô gái trong trắng trong chuyện tình cảm.
Những chiêu trò của những gã đào hoa này, để lừa một cô gái ngây thơ, thật sự không khó.
Cô ấy bị lừa sao? Sau khi hỏi ý kiến cô ấy, anh bắt đầu lo lắng.
Thời gian đó cuộc thi rất bận rộn, nhưng những lúc rảnh rỗi, anh đều đi hỏi thăm xem gã trai kia nghĩ gì về cô. Sau khi biết được tâm ý của gã trai kia, anh cũng cố ý sắp xếp thời gian cùng đi, rồi để cô nghe rõ suy nghĩ của gã trai đó.
Anh cũng có thể ra tay can thiệp để gã trai đó từ bỏ, nhưng anh muốn tôn trọng suy nghĩ của cô.
Khi đưa điện thoại cho cô, tâm trạng anh phức tạp khó tả.
Nếu cô ấy thực sự rất thích anh thì sao? Dù biết gã trai kia không thật lòng với cô, nhưng cô ấy vẫn rất thích thì sao? Anh lại phải làm sao đây? Nghĩ đến kết quả như vậy, anh lại có chút khó chịu không nói nên lời.
Ngay cả giọng điệu nói chuyện với cô, cũng có chút lạnh lùng, mang theo chút tức giận.
Rốt cuộc là tức giận vì không thể nào chấp nhận được, hay vì lý do nào khác, trái tim anh không thể phân biệt rõ ràng như vậy. Ngay cả bây giờ khi hồi tưởng lại, cũng không thể phân tích triệt để, nhưng anh quả thực có tâm trạng không tốt.
Biết cô đã rời đi, không định quay lại phòng riêng, việc đầu tiên anh làm lại là đi đến quán trà sữa gần đó mua một ly trà sữa, lần đầu tiên có chút mỉa mai nói với cô, sao một ly trà sữa lại lừa được cô rồi.
Nhưng trên đường đưa cô về, nghe cô kể về sự lạc lõng sau khi lên đại học, cái gì cũng muốn thử, cái gì cũng cảm thấy mơ hồ, anh cứ thế mềm lòng.
Lần đầu tiên anh nói nhiều với cô như vậy, lần đầu tiên nói với cô về những suy nghĩ nội tâm của mình.
Anh hy vọng cô sống thật tốt, hy vọng cô có một tương lai tươi sáng.
Anh nhắc đến lần gặp mặt sau khi thi đại học xong, anh nói ngày hôm đó cô đã để lại ấn tượng cho anh sâu sắc hơn cả đêm đông anh gặp cô đi làm thêm.
Anh nói, em sẽ không cô đơn đến già như anh.
Em xứng đáng có người yêu thương em hết lòng.
Ôn Tuyết Ninh, sẽ có người yêu em, yêu em hết lòng.
Đây là lần thứ hai anh nói với cô câu này. Lần đầu tiên, là vào mùa hè sau khi thi đại học xong, anh nghe cô bình tĩnh kể lại quá khứ của mình, bằng cách nào mà mối quan hệ gia đình của cô kết thúc một cách khó coi, sau này cô chỉ còn một mình, chỉ có thể dựa vào bản thân, và sau này có lẽ phải dành cả đời để thay đổi sự nghèo nàn về tinh thần mà xuất thân ấy mang lại cho cô.
Anh nói với cô, sau này, sẽ có người yêu em, yêu em hết lòng.
Đó là lời chúc phúc từ tận đáy lòng anh.
Anh cảm thấy mình không xứng đáng được yêu, cũng sẽ không còn được ai yêu thương hết lòng nữa, vậy nên anh hy vọng cô gái mang theo sự kiên cường, sở hữu tất cả những phẩm chất mà anh thiếu ấy, có thể nhận được thứ anh khao khát nhất.
Đúng vậy, thứ anh khao khát nhất, không phải tự do, cũng không phải bản thân, mà là tình yêu.
Anh vẫn luôn chờ đợi được yêu, được yêu một cách kiên định, lâu dài, và hết lòng. Nhưng anh sẽ không còn nữa, trong sự cô độc ngày càng trầm trọng năm này qua năm khác, anh đã mất đi khả năng cảm nhận tình yêu, cũng đồng thời mất đi khả năng yêu một người. Anh đã mất cả cảm giác yêu, nhưng anh hy vọng cô có thể nhận được.
Cô ấy xứng đáng.
Ngày hôm đó sau khi đưa cô về ký túc xá, anh không quay lưng bỏ đi như trước, mà đứng tại chỗ, nhìn cô chạy đi xa, chạy đến dưới bóng cây khuất tầm mắt, ánh nhìn vẫn chưa thu lại.
Cho đến khi một cánh hoa rơi xuống trước mặt anh trong gió, anh vô thức đón lấy, đó là một cánh hoa mộc lan.
Anh ngẩng đầu, nhìn những bông hoa mộc lan nở rộ lay động trong gió đêm, như thể đột nhiên nhìn thấy mùa đông năm đó cô xuất hiện trước mặt anh, cô đứng trước mặt anh, kiên định và nặng trĩu nói rằng anh rất quan trọng với cô, cô ngồi bên cạnh anh, yên lặng lắng nghe sự tự ti và yếu đuối của anh.
Anh dường như đột nhiên mới nhận ra, họ đã chứng kiến quá nhiều những khía cạnh đau khổ của nhau.
Nhiều đến mức, họ có thể thoải mái nói chuyện về những điều phơi bày nội tâm như vậy, anh cảm thấy có chút hoảng sợ vào lúc này.
Anh không quen bị hiểu rõ, không quen bị gần gũi, không quen đặt sự nghiêm túc vào bất cứ điều gì. Mọi thứ quá chân thành đều khiến anh khó chịu.
Nhưng không biết từ lúc nào, anh lại có thể ở bên Ôn Tuyết Ninh như vậy mà không hề cảm thấy kháng cự.
Cô ấy dường như vẫn giữ thái độ như trước, không quá tham lam với anh, cũng không bỏ qua anh. Ở bên cô ấy, anh sẽ không bao giờ lo lắng mình bị xâm phạm, cũng sẽ không bao giờ lo lắng bị cô ấy bỏ rơi.
Nhưng tại sao lại khác biệt rồi, là từ khi nào mà khác biệt?
Cánh hoa mộc lan đó rơi vào lòng bàn tay anh, nhưng anh lại cảm thấy nặng trĩu, mãi vẫn không ném đi, cũng không dám khép bàn tay nắm chặt. Anh cứ thế cứng đờ ôm lấy một cánh hoa mộc lan rơi vào lòng bàn tay mình.
Cả cây hoa nở rộ trong màn đêm, lay động trong gió, nở rực rỡ vươn lên.
Sao lại trùng hợp, cánh hoa này lại rơi vào lòng bàn tay anh chứ?
Sao lại tự nhiên như thế, cô ấy lại đi đến bên cạnh anh chứ? Rốt cuộc là từ khoảnh khắc nào?
Khi anh đột nhiên nhận ra, cô ấy đã đến rất gần anh rồi, gần đến mức vượt quá khoảng cách mà anh có thể chấp nhận, chỉ cần tiến thêm một chút nữa là có thể chạm vào con người thật của anh rồi, nỗi sợ hãi và hoảng loạn khiến anh theo bản năng muốn lùi lại.
Anh sẽ theo bản năng tránh né tất cả các mối quan hệ thân mật, anh biết sự b3nh hoạn của mình.
Dù là tình bạn hay tình yêu, bất kỳ mối quan hệ xã hội nào, anh đều không thể chấp nhận sự quá mức thân mật. Một khi vượt qua giới hạn an toàn mà anh cảm thấy, anh sẽ khó chịu đến mức muốn đẩy ra.
Cô ấy đã đến quá gần, gần đến mức khiến anh bắt đầu muốn tránh né.
Anh bắt đầu cố ý tránh né những lần giao tiếp với cô kể từ ngày nhận ra điều này, ngay cả những cuộc trò chuyện ngẫu nhiên như trước đây cũng không còn nữa.
Học kỳ này anh đã nộp đơn xin làm sinh viên trao đổi ở nước ngoài, nhưng cho đến khi thủ tục hoàn tất vẫn không nói cho cô biết. Anh đã vài lần nghĩ đến, nhưng cuối cùng vẫn chọn cách tránh né.
Anh muốn lùi về khoảng cách an toàn, quay lại khoảng cách cũ, sợ tiến thêm một bước nữa sẽ gần hơn.
Lần đầu tiên cô ấy biểu diễn, anh đã hứa sẽ chụp ảnh giúp cô ấy, nếu không có thời gian thì nhờ bạn bè khác chụp giúp.
Nhưng ngày cô ấy biểu diễn, anh rảnh rỗi, anh cũng đã tránh né, nhờ bạn bè khác chụp giúp cô ấy.
Cho đến khi buổi biểu diễn thực sự bắt đầu, những người bạn trong câu lạc bộ nhiếp ảnh biết anh có thời gian, không hiểu tại sao anh lại không đến, cứ liên tục bảo anh đến xem buổi biểu diễn, giúp mọi người chụp ảnh.
Trong các nhóm chat trên điện thoại, mọi người đều bàn tán về buổi biểu diễn này tuyệt vời đến mức nào. Anh lướt xem những bức ảnh và cuộc thảo luận liên tục trong nhóm, cuối cùng vẫn mang theo máy ảnh đến.
Rồi anh nhìn thấy cô ấy xuất hiện trên sân khấu trong bộ váy.
Cô ấy đứng dưới ánh đèn, làn da trắng nõn mỏng manh, khuôn mặt nhỏ nhắn như bàn tay, đôi mắt đen láy, đôi môi nhỏ xinh xắn, vẫn là khuôn mặt mà anh quen thuộc.
Vì sân khấu rất xa, không thể nhìn rõ từng đường nét và biểu cảm của cô ấy.
Nhưng ánh mắt xa xăm ấy, lại rõ ràng hiện lên khuôn mặt cô ấy, ánh mắt cô ấy quay đầu nhìn về phía anh dưới ánh đèn, khuôn mặt nhẫn nhịn im lặng, trùng khớp với bóng dáng phát sáng trên sân khấu lúc này.
Như thể xuyên qua thời gian, cô ấy đứng trước mặt anh, ánh mắt nhìn thẳng vào anh rõ ràng bình tĩnh, nhưng lại có thể xuyên thấu anh, chỉ một câu nói “anh rất quan trọng” của cô ấy đã khiến anh không thể cử động, cũng không thể tránh né, chỉ có thể nhìn cô ấy, nghe cô ấy nói hết.
Nhưng cô ấy lúc này đang phát sáng trên sân khấu, sống động và tươi mới hơn tất cả những cảnh tượng trước đây. Cô ấy không biết anh ở đó, cô ấy rõ ràng không một lần nhìn anh, nhưng toàn bộ tầm nhìn của anh, dường như chỉ có thể nhìn thấy cô ấy.
Anh đã chụp rất nhiều ảnh, những bức ảnh đó chất chồng, chất đầy sự hoang mang và không hiểu của anh.
Nhưng lật từng bức một, nhìn cô ấy tỏa sáng trên sân khấu, tâm trạng anh lại trở nên mềm mại, giống như cô ấy ở bên cạnh, dù không làm gì, không nói gì, cũng có thể cảm nhận được sự mệt mỏi được xoa dịu.
Anh đã chụp những bức ảnh này, nhưng vẫn cất chúng đi.
Lúc đó anh còn chưa nghĩ đến, những bức ảnh này sẽ được lật đi lật lại nhiều lần trong những ngày sắp xa cô, lúc đó anh còn không thể hiểu tại sao mình lại chụp những bức ảnh này, khi chụp những bức ảnh này, tâm trạng là niềm vui mà anh không thể hiểu được.
Tại sao lại vui?
Tại sao chỉ chụp ảnh lại vui?
Anh có rất nhiều điều mà chính anh cũng không thể hiểu được.
Tại sao lại nhớ sinh nhật cô ấy, cô ấy chỉ nói bâng quơ, lúc đó cũng không nghĩ rằng mình sẽ cùng cô ấy đón sinh nhật, tại sao lại nhớ?
Tại sao rõ ràng biết nên lùi lại, nhưng nhìn thấy cô ấy tỏa sáng, vẫn muốn chụp lại? Trong lòng có một giọng nói vang lên, dù sao cũng chẳng ai biết.
Tại sao cô ấy nói muốn đến tìm mình, rõ ràng biết không nên có thêm giao tiếp, mới có thể lùi về khoảng cách cũ, tại sao vẫn nói cho cô ấy biết mình ở phòng chụp ảnh?
Tại sao đã nghĩ kỹ sẽ không nói cho cô ấy biết chuyện của mình nữa, trên đường về, lại mấy lần muốn nói lại thôi, muốn nói rằng mình sẽ ở nước ngoài một năm tới.
Tại sao khi nhìn thấy con gấu bông nổi tiếng khắp thế giới, phản ứng đầu tiên lại là, cô ấy sẽ thích.
Tại sao anh nhớ đêm đưa cô ấy về ký túc xá, cô ấy kể về sự lạc lõng sau khi lên đại học, cô ấy kể về ly trà sữa mà gã trai đào hoa kia mua cho cô ấy rất ngon.
Vậy nên, ngoài việc cô ấy sẽ thích, phản ứng thứ hai là –
Anh có lẽ sẽ không ở lại trong nước nữa, sau này không thể chăm sóc cô ấy được nữa, cô ấy phải thật tốt, đừng dễ dàng bị vài ly trà sữa lừa nữa.
Anh muốn tặng con gấu bông này cho cô ấy.
Nhưng con gấu bông đó là phiên bản giới hạn toàn cầu, ngay cả bản sao cũng tăng giá điên cuồng, anh tìm khắp những người quen mà không thể mua được con gấu bông đó.
Khi anh định bỏ cuộc, từ cửa kính của trung tâm thương mại đi ngang qua, anh nhìn thấy con gấu bông được trưng bày ở đó.
Tuy nhiên, con gấu bông đó là hàng không bán, chủ cửa hàng giữ lại để làm phúc lợi cho nhân viên của mình.
Anh không ngờ lại không nghĩ ngợi gì, nhìn tấm bảng tuyển dụng dựng trong cửa hàng, nói rằng mình muốn ứng tuyển.
Mùa hè trước khi anh đi trao đổi ở nước ngoài, anh đều làm thêm ở cửa hàng này, để đạt doanh số cao nhất, có thể lấy được con gấu bông đó, anh mặc bộ đồ thú nhồi bông dày cộm trong cái nóng mùa hè, phát quà tặng và quà khuyến mãi, thu hút khách hàng.
Vào ngày đó anh nhặt được mặt dây chuyền rơi ra từ cặp sách của cô, một quả cầu thủy tinh.
Lúc đó anh còn chưa biết tình cảm của cô dành cho mình, chỉ thấy thật trùng hợp, thì ra cô ấy cũng thích bầu trời sao, tâm trạng mềm mại trong chốc lát.
Nghĩ đến việc mình sắp ở nước ngoài một năm, sau này tốt nghiệp cũng sẽ không ở lại trong nước nữa, anh tự giấu lấy mặt dây chuyền này.
Từ đó về sau, mặt dây chuyền này thực sự đã cùng anh trải qua rất nhiều đêm cô đơn.
Trong năm trao đổi ở nước ngoài, việc học rất bận rộn, gần như không có thời gian rảnh để làm gì khác, và những khoảng thời gian thở d ốc ít ỏi ấy, gần như toàn bộ đều dành để nghĩ về cô.
Anh không cố ý nghĩ, chỉ là khuôn mặt cô ấy thường xuyên hiện ra trước mắt anh.
Ánh mắt cô ấy quay đầu nhìn anh dưới ánh đèn.
Đặt bát xuống, đứng trước mặt anh, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào anh.
Cô ấy ngồi bên cạnh anh, đi bên cạnh anh, xuất hiện trước mắt anh, khuôn mặt cô ấy trắng nõn mỏng manh, đôi mắt đen láy luôn tĩnh lặng, giọng điệu cũng bình thản, nhưng mỗi câu nói, mỗi chữ cô ấy nói ra, đều có một sức mạnh như dòng sông, chảy mãi không ngừng, cuối cùng hợp thành biển cả.
Trong sự né tránh và nhớ nhung không kiểm soát của mình, anh cảm thấy mình giống như một robot bị hỏng.
Mỗi tế bào trong cơ thể anh đều chạy về phía cô, nhưng trái tim bị hỏng không thể xử lý, anh thậm chí còn không thể hiểu tại sao lại như vậy, chỉ có thể dùng lý trí nói với mình rằng, không thể như vậy.
Anh bắt đầu trở nên mâu thuẫn.
Muốn gặp cô.
Sợ gặp cô.
Trái tim anh bị hỏng không cảm nhận được gì, không thể hiểu được mỗi lần trục trặc của mình, nhưng mỗi tế bào trong cơ thể anh đều nói với anh, anh rất nhớ cô.
Chỉ cần cô ấy xuất hiện, anh sẽ muốn gặp cô ấy.
Cô ấy rời đi, anh sẽ thất vọng, trò chơi tiếp theo cũng không còn hứng thú nữa.
Cô ấy cười với anh, những yêu cầu vô lý đến mấy anh cũng sẵn lòng chấp nhận.
Cô ấy che mắt anh, dù không nhìn thấy, anh cũng biết là cô ấy.
Sự cảm nhận về cô, đã không cần đến thị giác, thính giác, xúc giác, đó là một loại cảm giác an toàn mà chỉ có cô ấy mới có thể mang lại. Chỉ cần là cô ấy, dù thế nào cũng sẽ không đề phòng.
Anh không ngờ cô ấy lại to gan đến thế, nhưng khi cảm nhận được nụ hôn trên má, anh lại không có sự kháng cự và khó chịu như anh mong đợi. Cái nỗi đau như nghẹt thở mỗi khi bị tiếp xúc thân mật, như thể vì quá đột ngột mà không kịp phản ứng, đã không xuất hiện.
Cô ấy chạy trốn, tay anh đã vô thức nâng lên muốn níu giữ cô ấy lại.
Khi chạm vào tay cô ấy, lý trí anh kịp phản ứng, hạ tay xuống, khoảnh khắc đó anh rơi vào sự mơ hồ, không hiểu tại sao cơ thể lại có hành động muốn giữ cô ấy lại.
Anh dường như đã hỏng rồi, không thể tự mình kiểm soát nữa, nhưng trong trái tim cô độc của anh trống rỗng, anh không tìm thấy câu trả lời.
— Không đúng.
Không phải.
Không phải trống rỗng.
Anh cảm thấy có ánh sáng phía sau, quay đầu lại, nhìn thấy bên ngoài bức tường kính của mình, ngọn lửa đang bùng cháy đến tận trời.
Dù không cảm nhận được nhiệt độ của ngọn lửa, cũng không biết nó xuất hiện từ khi nào, nhưng nơi đó thực sự không còn là sự cô độc không tiếng động không màu sắc như trước, ngọn lửa ấy cháy rực trời, ánh lửa nồng đậm.
Cô ấy rốt cuộc đã xuất hiện trong trái tim anh từ khoảnh khắc nào?
Truy tìm nguồn gốc, anh nhìn lại tất cả quá khứ, lục lọi trí nhớ đến tận cùng, cũng không tìm thấy khoảnh khắc ấy.
Dường như không lâu trước đây, cô ấy vẫn chỉ là một nữ sinh cùng lớp chỉ biết tên, cô ấy luôn cúi đầu, đôi mắt im lặng nhẫn nhịn, ẩn mình trong đám đông, làm sao mà từng bước từng bước đã đi đến đây, khi anh nhận ra, cô ấy đã đi đến bức tường gần anh nhất.
Anh không tìm thấy khoảnh khắc ấy, có lẽ căn bản không tồn tại một khoảnh khắc nào đó, mà là từ mỗi ngày cô ấy xuất hiện, cô ấy mang theo những lưỡi dao sắc bén trên người, kiên trì và kiên định muốn đập vỡ bức tường kính này.
Anh đứng trong sự cô độc không tiếng động, khi anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy bên ngoài tấm kính đã là ngọn lửa cháy tận trời.
Sau này khi tấm kính vỡ tan, anh đưa tay chạm vào hơi ấm nóng bỏng.
Anh cuối cùng cũng biết, đó không phải là ngọn lửa.
Đó là tình yêu và nỗi nhớ của anh đã tràn ra, lan tỏa vô tận, hướng về thế giới bên ngoài.
————
[Lời tác giả]
Sợ bị hiểu lầm là yêu thầm từ hai phía, một gợi ý nhỏ, đây không phải là yêu thầm từ hai phía.
Yêu thầm từ hai phía trong cách hiểu của tôi là cả hai cùng thích nhau, tự phát sinh tình cảm với đối phương. Nhưng Lục Từ thích Ninh Ninh là do Ninh Ninh tự mình tranh đấu mà có được. Dù là sự biết chừng mực khiến Lục Từ cảm thấy thoải mái, hay cách thức giao tiếp khiến Lục Từ an tâm, tất cả đều là do Ninh Ninh từng bước từng bước tạo ra. Theo tiến độ công lược tăng lên từng năm, cuối cùng đạt 100%, trực tiếp hoàn thành công lược, yêu thầm trở thành hiện thực.
Tôi nghĩ dùng từ yêu thầm từ hai phía là phủ nhận sự kiên trì của Ninh Ninh, tôi thích chúc mừng Ninh Ninh đã biến yêu thầm thành sự thật.
————
Mây: Chương này từ góc nhìn của Lục Từ thật sự rất cảm động (muốn khóc) :(( Qua đây mọi người cũng thấy tác giả gài gắm từng chi tiết nhỏ ra sao rùi ha, và mỗi chi tiết đều có ý nghĩa, ẩn ý trong đó cả ấy. Mà chương này dài xỉu luônnn, gần 9k từ đó mn @@