Bốn năm lẻ hai tháng.
Vào mùa thu năm học lớp 11, cô trở thành người bạn mà Lục Từ nhắc đến.
Cô cầm túi Lục Từ đưa cho mình, bước trên con đường trở về lớp học, ánh nắng xuyên qua những tán cây trên đầu khiến làn da bỏng rát.
Lúc đó là chạng vạng sau giờ tan học. Trong gió mang theo cái lạnh của mùa thu, còn lẫn chút hơi ấm còn sót lại của cuối hạ.
Đi được một lúc cô vẫn còn mơ hồ nghe thấy tiếng cười nói ồn ào của đám con trai xung quanh Lục Từ.
Vẫn là mấy cậu nam sinh bên cạnh anh ấy ồn ào gọi nhau, nhưng mãi mà chẳng nghe thấy giọng của anh đâu.
Khi đi đến cổng trường, không hiểu sao mà cô khẽ quay đầu lại.
Anh vẫn tựa vào lan can, nghiêng đầu lắng nghe bạn mình nói chuyện, trên tay cầm lon Coca, từ xa, cô chỉ thoáng thấy anh khẽ lắc nhẹ rồi ném vào thùng rác bên cạnh.
Hoàng hôn lúc này còn đỏ hơn lúc trước, cả con đường như thể được ngâm mình trong thứ rượu trái cây thấp có vị cam quýt.
Hàng mi trên khuôn mặt nghiêng nghiêng của anh, sống mũi cao thẳng, cằm, cổ, cho đến cánh tay khỏe khoắn, tất cả đều được nhuộm ánh sáng màu cam.
Nhìn thoáng qua ở cuối con đường dài, bóng cây lay động như những ngọn lửa đang cháy, nhiệt độ của ngọn lửa lan tỏa khắp con đường.
Khi thu tầm mắt lại, nhịp tim của cô vẫn còn đập mạnh.
Có lẽ từ “bạn” của anh đã mang lại cho cô một chút can đảm, cô cũng bắt đầu thận trọng chạm vào những thứ liên quan đến anh.
Cô mở chiếc túi mà Lục Từ nhờ cô mang về, bên trong có viên kẹo mà anh nhắc đến.
Không phải loại kẹo rẻ tiền mà Ôn Quốc Xuyên mua sỉ từ chợ về với giá vài đồng một gói lớn, đầy hóa chất và phẩm màu.
Những viên kẹo được bọc nhiều lớp giấy bóng, lớp giấy bạc màu vàng lấp lánh ánh kim, khiến mỗi viên kẹo nhỏ trở nên nặng trĩu như một món quà, vừa quý giá lại đầy kiêu hãnh.
Anh xuất thân gia đình giàu có nên kẹo anh đưa cũng có giá trị không nhỏ.
Đây là món đồ xa xỉ nhất mà cô từng nhận được. Dù chỉ là một viên kẹo nhỏ, nó cũng vượt xa bất cứ thứ gì khác mà cô có.
Thế nên cô không dám lấy hết, chúng quá quý giá để cô chạm vào, chỉ dám lấy một viên.
Một lát sau, có chút tham lam nhưng chỉ dám lấy thêm một viên nữa. Chỉ có hai viên mà đã cảm thấy bất an như thể mình đang vượt quá giới hạn.
Những viên còn lại cô để lại trong túi, mang về lớp, rồi để lại trên bàn anh.
Trước giờ tự học buổi tối, khi Lục Từ quay về phòng học và mở túi ra, chắc chắn sẽ nhìn thấy.
Anh đã nói tất cả đều cho cô, nhưng trong túi vẫn còn phần lớn.
Khi ấy chỉ còn ít thời gian nữa là đến giờ tự học buổi tối. Vì danh tiếng của thầy chủ nhiệm nên lớp học lúc này rất yên tĩnh. Mặc dù thầy chủ nhiệm không có ở đó, cũng không có mấy ai nói chuyện.
Trong sự yên tĩnh như vậy, cô nghe thấy tiếng bước chân của Lục Từ từ cửa sau lớp bước vào, kéo ghế ra ngồi xuống.
Anh mở chiếc túi nhờ cô mang về, lấy đồ bên trong ra. Âm thanh dừng lại một lúc. Sau đó có một tiếng cười nhẹ rất khẽ.
Khoảng cách giữa bàn ghế không xa, ngay sau lưng cô, nên cô nghe thấy rất rõ. Cô bỗng nhiên cảm thấy anh đang cười mình. Đã nói cho cô hết nhưng cô lại cẩn thận chỉ lấy hai viên.
Không có gì tiếp theo, anh thu dọn đồ trong túi rồi mở sách, mở nắp bút và chuẩn bị học bài.
Còn cô thì vẫn còn trong tiếng cười nhẹ có thể liên quan đến mình ấy, có một cảm giác ngượng ngùng nóng ran. Sự ngượng ngùng này đi kèm với lòng tự trọng.
Môi trường phát triển không tốt khiến cho tính cách ngượng ngùng của mình vô tình bộc lộ ra trước mặt người mình thích, có một loại khó xử không nói nên lời.
Từ nhỏ cô đã bị đá qua đá lại như quả bóng, liên tục bị vứt bỏ, liên tục bị đối xử qua loa. Cô là gánh nặng không ai muốn nhận, kể cả bố cô.
Thế nên cô mới cứ phải ở nhờ hết nơi này đến nơi khác, như thể không có nhà để về.
Mọi người đều bảo cô phải ngoan ngoãn, phải biết điều, đừng gây phiền phức cho người khác.
Ngay cả khi luôn chịu đựng, cô vẫn lo lắng sợ hãi sẽ bị người khác vứt bỏ bất cứ lúc nào, ai cũng có thể tùy tiện giẫm đạp.
Thế nên ngay cả tư cách buồn bã và tức giận cô cũng không có, hình thành nên một tính cách hiền lành cho phép cô luôn nhẫn nhịn.
Sự im lặng của cô không phải do tính cách hướng nội, mà là vì cô hiểu rõ rằng nếu gây ra rắc rối gì thì chẳng những không có ai đứng ra bênh vực, ngược lại còn bị mắng chửi thậm tệ hơn.
Ở trường nếu xảy ra xung đột với người khác, không những không có ai đứng ra bênh vực cho cô, thậm chí còn ghét bỏ cô phiền phức, bảo cô đừng học nữa, nghỉ học đi làm kiếm tiền cho gia đình.
Cô chỉ có thể giữ mình, chỉ có thể cẩn thận, chỉ có thể rón rén dè dặt.
Không thể vượt qua cũng không thể thoát khỏi, luôn vô thức mang trong mình cảm giác nhỏ bé và thấp kém.
Sợ gây phiền phức cho người khác, sợ khiến người khác không thoải mái, có chuyện gì cũng đều tự mình giải quyết, chưa bao giờ dám dễ dàng nhờ người khác giúp đỡ, những thứ người khác đưa cho thì bản năng là từ chối, không dám dễ dàng nhận.
Mà sự hướng nội như vậy trong mắt người khác chính là nhút nhát, là rụt rè, là khó giao tiếp, vì vậy cô rất ít có bạn chung chí hướng.
Bạn bè xung quanh đều xuất thân từ gia đình khá giả, hoặc ít nhất cũng có một gia đình có mối quan hệ lành mạnh. Thỉnh thoảng giận dỗi khóc lóc một chút cũng được, thỉnh thoảng gặp rắc rối cũng không sao, sẽ có người nhà nuông chiều.
Sẽ càng khó khăn hơn nữa đối với người được mọi người vây quanh như Lục Từ để có thể đồng cảm.
Vì vậy, cô chưa từng nghĩ rằng có thể làm bạn với anh.
Cũng chưa bao giờ nghĩ rằng có thể nhận được sự ưu ái nào từ anh ấy.
Sự khó xử này chỉ kéo dài trong chốc lát là tan biến, bởi vì cô cảm thấy Lục Từ sẽ không để trong lòng, dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Mãi về sau này, qua rất nhiều lần cô mới nhận ra rằng Lục Từ dường như không bao giờ để cô phải lấy thứ gì nữa.
—— Mà anh sẽ trực tiếp đưa cho cô.
Có đôi khi gặp nhau ở căn tin trường sau giờ học thể dục. Cũng không thể nói là gặp, thật ra là cô nhìn thấy Lục Từ đi đến căn tin thế là mình cũng đi theo.
Lúc thanh toán còn cố ý xếp hàng phía sau anh, chỉ để có cơ hội tiếp xúc gần với anh trong vài phút ít ỏi.
Lúc đó đã đến giờ tan học và hầu hết học sinh đều đi mua nước. Sự xuất hiện của cô không quá đột ngột hay lạ lẫm.
Cho nên Lục Từ chỉ nghĩ rằng mình đã gặp một người bạn. Lúc tính tiền anh chỉ vào cô, nói với nhân viên thu ngân: “Tổng cộng bao nhiêu ạ? Tính chung.”
Cô theo bản năng muốn từ chối, nhưng ngay cả cơ hội nói lời từ chối cũng không có.
Những bạn nam bên cạnh đang nói chuyện với anh, từ khi vào căng tin đến lúc tính tiền vẫn luôn nói không ngừng.
Ngay cả khi vừa nhìn thấy cô, anh chỉ mỉm cười với cô coi như chào hỏi, sự chú ý vẫn luôn đặt trên những gì bạn mình nói.
Các bạn nam nói chuyện lớn tiếng, trong căn tin cũng ồn ào náo nhiệt.
Nếu cô bất chợt lớn tiếng nói một câu “Không cần đâu”, cắt ngang câu chuyện của họ chỉ để từ chối ý tốt của anh, điều này có vẻ như không biết điều, khiến người khác khó xử.
Vì thế cô lặng lẽ chấp nhận việc Lục Từ giúp cô thanh toán.
Sau khi trở lại lớp học, cũng sắp đến giờ vào học.
Đến giờ nghỉ giải lao, anh lại ra ngoài chơi với những bạn nam khác.
Rồi đến giờ tan tiết, cô quay đầu lại, Lục Từ đã ra ngoài rồi, anh ở ngay cạnh cửa sau, chỉ cần bước một bước là chớp mắt đã biến mất.
Đợi đến khi anh quay trở lại lớp học thì thầy chủ nhiệm đã ở trong lớp rồi, vô cùng uy nghiêm nhìn chằm chằm lớp học, cả lớp đều cúi đầu không dám thở mạnh, lưng cứng đờ học bài.
Nếu lúc này cô quay đầu lại nói với Lục Từ chỉ để trả lại ba đồng rưỡi này thì chẳng khác nào tìm đến cái chết theo đúng nghĩa đen.
Hôm ấy, có một buổi trực nhật do trường sắp xếp, mỗi lớp đều có một khu vực vệ sinh phụ trách, giáo viên sẽ chia lớp thành các nhóm, thay phiên nhau vệ sinh khu vực đó mỗi ngày.
Lớp bọn họ phụ trách khu vực vệ sinh ở ngay cạnh sân bóng rổ, nơi Lục Từ và mấy cậu con trai đang chơi bóng ở đó.
Anh có mỗi quan hệ tốt với hầu hết mọi người trong lớp. Nhiều người nói chuyện với anh đều không có gì khách sáo, tính tình anh tốt chưa bao giờ để ý những điều này.
Ngay cả một bạn học ít nói như cô cũng có thể nói chuyện với anh mà không phải chịu bất kì gánh nặng tâm lý nào.
Khi anh không chơi bóng mà ngồi xuống ghế dài bên cạnh. Mấy người cùng nhóm trong lớp liền gọi anh.
Nghe thấy tên mình, anh đang ngồi trên ghế dài quay đầu lại hỏi: “Sao thế?”
Cơ thể anh vừa dừng lại còn có chút thở nhẹ, đôi mắt là sự trẻ trung sáng ngời sau khi vận động, mái tóc ướt đẫm hơi xoăn, trong ánh chiều tà màu cam đỏ hơi cong lên.
Anh cười ấm áp và chân thành, hòa đồng dễ nói chuyện.
Thế là mọi người cũng không khách sáo nhờ anh giúp đỡ: “Lát nữa cậu đánh bóng xong có về lớp trước không?”
“Có.” Anh trả lời
“Có thể giúp chúng tớ mang chổi về lớp được không? Giáo viên kiểm tra mãi mà vẫn chưa đến lớp bọn mình, đợi chúng tớ kiểm tra xong rồi về lớp cất đồ, chắc là không còn đồ ăn ở căn tin nữa mất, bên ngoài cũng chật ních người, ăn cơm cũng phải xếp hàng nửa tiếng.”
“Được, các cậu dọn xong cứ để đây đi, tôi lên lầu mang lên cho các cậu.”
Anh rất dễ nói chuyện.
Mấy bạn nữ đều vui vẻ nói cảm ơn với anh.
Đợi đến khi giáo viên kiểm tra vệ sinh dẫn học sinh đến kiểm tra từng lớp, mãi mới đến lượt lớp bọn họ, mấy người đã đói đến mức vội vàng đi ăn cơm.
Anh vội vàng để chổi ở bên cạnh ghế dài mà anh vừa ngồi. Lúc này anh đã lại chơi bóng với bạn bè.
“Lục Từ .”
Bọn họ rất tự nhiên có thể gọi tên anh. Dù là bạn học hay bạn bè, anh đều là một lựa chọn đáng tin cậy, không ai lo lắng anh nói không giữ lời hay kiêu ngạo.
Anh quay đầu lại từ sân bóng, nhìn thấy chổi mà bọn họ để ở đó liền biết là có ý gì: “Tôi biết rồi, các cậu đi ăn cơm đi, lát nữa tôi mang lên cho các cậu.”
“Cảm ơn cậu nhé!” Mấy bạn nữ đói đến mức vội vàng đi lấy cơm.
Dụng cụ quét dọn đều là mỗi người tự lấy từ lớp, phải giữ gìn cẩn thận những dụng cụ mình mang theo. Cô cầm chổi của mình, lặng lẽ đi ngang qua sân bóng.
Giây tiếp theo ——
“Ôn Tuyết Ninh.”
Cuối thu đã không còn tiếng ve kêu nữa, chỉ còn lại những chiếc lá bạch quả vàng óng rơi xuống giữa bọn họ.
Anh và bạn bè chơi bóng thoải mái, không phải là trận đấu bóng rổ chính thức nào.
Sau khi anh gọi cô lại thì ném quả bóng rổ một cách tùy ý cho bạn nam bên cạnh, rồi đi về phía cô.
Anh chỉ đi vài bước chân từ giữa sân bóng đến trước mặt cô đã đến trước mặt cô rồi.
Anh cao ráo, vai lưng rắn chắc thẳng tắp, khi đứng trước mặt cô, gần như cả người cô đều bị bao phủ trong bóng dáng của anh.
Anh đến trước mặt cô, hơi thở nóng hổi của chàng trai len lỏi vào không khí, cũng chiếm trọn lấy hơi thở của cô.
Anh thoải mái chơi bóng ở sân, thậm chí không đổ giọt mồ hôi nào, trên người vẫn còn sạch sẽ và khô ráo.
Lúc này anh giống như cuối thu, toàn thân phủ đầy lá bạch quả vàng óng ánh.
Anh không nói gì khác, rất tự nhiên lấy cây chổi trong tay cô, đặt cùng với những cái khác của nhóm, rồi nói: “Để ở đây là được rồi, lát nữa tôi cùng mang lên, cậu đi ăn đi.”
Lúc ấy cô nên nói gì đây?
Là: “Không cần đâu.”
Hay là: “Phiền cậu nhiều rồi, để tôi tự làm là được.”
Hoặc là tìm một cái cớ để từ chối, nói dối rằng: “Không sao đâu, dù sao tôi cũng phải quay lại lớp học trước đã.”
Phải ngoan ngoãn, phải biết điều, đừng gây phiền phức cho người khác. Những lời này từ khi cô còn nhỏ là điều mà mọi người đều nói.
Hình như làm phiền người khác là một hành vi phạm tội có hậu quả rất nặng nề, cầu xin người khác giúp đỡ sẽ trở thành xiềng xích và ràng buộc.
Nhưng khi đó gió thổi qua, rõ ràng là rất nhẹ, nhưng lại làm rung chuyển những xiềng xích ấy trên người cô, và những xiềng xích đã trói buộc cô từng ngày khi lớn lên.
Khi cô mở miệng, thế nhưng lại nói: “Cảm ơn cậu, vậy tôi đi ăn đây.”
Bước chân của Lục Từ vốn đã quay người về phía sân bóng dừng lại, anh nghiêng đầu nhìn cô có chút ngạc nhiên. Sau đó anh cười nói: “Cảm ơn gì chứ, chúng ta đều là bạn cùng lớp mà.”
Anh trở lại sân bóng, nhận lấy bóng rổ mà bạn nam bên cạnh ném tới, phía sau anh là mùa thu vàng ươm và sâu thẳm.