Ve Sầu Mùa Thu

Chương 54


" Sợ em luôn."
Văn Chiêu nhìn chằm chằm mặt trời bên ngoài một lúc, cảm thấy hai mắt đau nhức lúc nhìn mọi thứ đều giống như có bóng chồng lên nhau.

Cậu dựa vào ban công nheo nheo mắt, thời tiết oi bức khiến cậu cảm thấy càng thêm khó chịu cáu kỉnh, ăn cái gì cũng không vào.

Khi cậu trở về phòng thì Giang Thăng vẫn còn ngủ, chất lượng giấc ngủ của Giang Thăng lúc cao lúc thấp thất thường, nhưng sau khi tiêm thuốc xong thì mấy ngày nay tinh thần của hắn luôn trong trạng thái kiệt quệ.

Văn Chiêu hi vọng hắn có thể ngủ lâu hơn một chút để bù lại những giấc ngủ đã thiếu.

Văn Chiêu gặp ác mộng liên tục mấy đêm, mỗi lần đều mơ thấy Giang Thăng bị giam trong bệnh viện tâm thần, cách song sát kêu gào thảm thiết sau đó bị kéo lên giường buộc dây trói không cho cử động.

Cậu mồ hôi nhễ nhại tỉnh lại, ôm lấy Giang Thăng cả người run lên, quấn lấy hắn không muốn đi xuống.

Giang Thăng hôn lên cái trán ướt đẫm mồ hôi của cậu: “Gặp ác mộng à?” Văn Chiêu khàn giọng nói: “Gặp một ác mộng rất kinh khủng.”
Giang Thăng từ phía sau ôm lấy eo cậu, dựa mặt vào gáy cậu, đưa tay chậm rãi vuốt ve bụng cậu: “Đừng sợ, có anh ở đây rồi.” Hơi thở ấm áp phả vào trên gáy cùng sự vuốt ve nhẹ nhàng trên bụng làm cậu an tâm hơn nhiều, Văn Chiêu rũ mi xuống, ngủ nặng nề.

Có đôi khi Văn Chiêu cảm thấy bọn họ là dây leo đang quấn lấy nhau, bám nhau thật chặt.

Văn Chiêu không hề ốm nghén trong 4 tháng đầu nhưng đến tháng thứ 5 thì bắt đầu nôn mửa khi ăn mọi thứ.

Thời tiết thì oi bức hơn nữa còn chán ăn khiến cậu luôn nhịn không được muốn nổi giận.

Lê Tưu tìm một chuyên gia dinh dưỡng, mỗi ngày nấu xong đều mang bữa ăn tới, Văn Chiêu cảm thấy lúc đó cô đã quá khoa trương.

Lê Tưu không cho là đúng, nói: "Con không biết nấu ăn lại không về nhà để chúng ta chăm sóc.

Mẹ sợ hai người các con sẽ chết đói mất."
Khi Văn Chiêu từ trong phòng ngủ đi ra, cơm đã được đưa tới, Giang Thăng dọn bát đĩa, bưng một bát canh lên.

Văn Chiêu kéo ghế ngồi xuống, không có cảm giác muốn ăn nhìn đồ ăn trên bàn liền.

Giang Thăng đẩy bát canh đến trước mặt cậu: "Uống chút canh trước đi."
Cậu khuấy canh trong bát cảm giác hơi buồn nôn, cau mày đẩy canh ra: “Em không muốn uống, muốn nôn.” Sắc mặt có chút khó coi, cậu đứng dậy đi tới ghế sô pha ngồi, dựa vào ghế sô pha không muốn cử động.


Giang Thăng đem bát canh đặt ở trên bàn trà, nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu, nói: "Uống nửa bát thôi, được không?"
Văn Chiêu cau mày liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: "Em đã nói là em không muốn uống rồi."
Giang Thăng bất động thanh sắc nói: "Để anh bón cho em nhé."
Hắn cầm canh trên bàn trà lên khuấy khuấy, múc một thìa thổi thổi rồi đưa đến trước mặt Văn Chiêu: "Tiểu Chiêu mở miệng nào."
Văn Chiêu cảm thấy phiền, trong lòng có một cỗ hỏa khí không rõ làm cho toàn thân cậu buồn bực khó chịu, sắc mặt âm trầm nói: "Sao lại phiền thế? Đã nói không uống nữa rồi."
Sắc mặt Giang Thăng trở nên cứng ngắc, híp híp mắt lạnh giọng nói: “Đừng giở trò tính trẻ con nữa, em không ăn cơm thì làm gì có dinh dưỡng.” Hắn đưa thìa canh đến bên miệng Văn Chiêu: “Há miệng.

"
Văn Chiêu thuận tay gạt thìa canh ra, tay lướt qua làm đổ bát canh Giang Thăng đang cầm khiến nước canh trong bát đổ lên mu bàn tay Giang Thăng.

Cậu nghe thấy một tiếng hít khí, vội vàng quay đầu lại nhìn thì thấy mu bàn tay của Giang Thăng đã đỏ bừng hết lên.

Văn Chiêu vội vàng muốn bỏ bát trong tay hắn xuống, chạm vào bát đang nóng lại rút tay lại, Giang Thăng bắt lấy tay cậu: “Bát nóng lắm đừng chạm vào.” Hắn đặt bát lên bàn trà.

“Nóng như vậy mà anh còn cầm, anh có bị ngốc không vậy?” Văn Chiêu kích động nói.

Cận liếc nhìn mu bàn tay đỏ bừng của Giang Thăng, cúi người ôm lấy hắn: "Thực xin lỗi, em không cố ý."
“Không sao đâu.” Giang Thăng sờ sờ đầu cậu.

Văn Chiêu buông hắn ra, nắm lấy tay hắn đưa gần miệng thổi thổi, khàn giọng nói: "Anh đi rửa qua tay rồi thay bộ đồ khác đi."
Giang Thăng mở vòi nước, trên mặt không chút gợn sóng xoa xoa chỗ sưng đỏ, lau khô tay xong hắn kéo cổ áo lên cởi áo ra.

Khi từ phòng tắm bước ra, hắn đưa cho cậu một bát canh mới.

Uống canh xong, Văn Chiêu dựa vào sô pha không muốn nhúc nhích, Giang Thăng cầm một viên mứt ô mai đưa lên miệng cậu, Văn Chiêu cắn viên mứt, đầu lưỡi nhanh chóng chạm qua ngón tay Giang Thăng.

Giang Thăng rũ mắt nhìn đầu ngón tay dính nước, bất giác xoa đầu ngón tay, cảm giác có chút ngứa như thể có dòng điện nhỏ chạy qua cơ thể.

“Có chua không?” Cổ họng Giang Thăng khô khốc hỏi.

Văn Chiêu nhướng mi, lười biếng nói: “Không chua.” Cậu dựa vào sô pha nhìn Giang Thăng, nói: “Anh có muốn nếm thử không?” Ngón tay cậu gõ gõ lên đầu gối, đôi môi thẳng lăng nhìn chằm chằm Giang Thăng.


Giang Thăng nhìn chằm chằm ngón tay đang gõ gõ của cậu, trong lòng bối rối đến hoảng, mím chặt môi nắm lấy tay cậu.

Văn Chiêu rũ mắt nhìn bàn tay đang nắm chặt tay cậu, nở nụ cười ngắn ngủi.

Cậu dùng sức kéo Giang Thăng qua, đột nhiên hôn lên miệng hắn, thè lưỡi đi vào thăm dò một lúc, sờ gáy Giang Thăng, nói: "Có chua không?"
Giang Thăng liếm khóe miệng: "Có chút chua."
Bắp chân của Văn Chiêu sưng vù đến mức buổi tối ngủ sẽ bị chuột rút, mỗi khi ngủ đến nửa đêm bắp chân run rẩy, Giang Thăng sẽ lập tức tỉnh lại, giúp cậu xoa bóp bắp chân để thả lỏng kinh mạch.

Có một buổi tối Văn Chiêu ngủ mơ màng tỉnh dậy, phát hiện Giang Thăng đang nhìn mình, kinh ngạc nói: “Tại sao anh đã tỉnh rồi?” Giang Thăng tiến lại gần ôm lấy cậu: “ Em vừa động làm anh sợ em lại gặp ác mộng nên vẫn luôn nhìn em.

"
Văn Chiêu sờ sờ quầng mắt của hắn:" Anh ngốc đấy à?" Cậu tiến lại gần ôm Giang Thăng:" Ngủ mau." Khi cơn buồn ngủ bắt đầu ấp tới, cậu buồn ngủ hỏi: “Làm sao anh lại biết em tỉnh lại lúc nào?"
"Lúc ngủ anh vẫn luôn nắm tay em, em vừa động anh liền biết luôn."
Văn Chiêu mua rất nhiều kiểu dáng mới hợp thời trang, còn mua một vài đôi giày phiên bản giới hạn, khi vừa mang đến nơi cậu liền thử luôn nhưng sau đó lại cởi ra ngay lập tức.

“Sao không thử nữa?” Giang Thăng thấy kỳ lạ, hỏi.

Văn Chiêu trừng mắt liếc hắn một cái, ôm quần áo ném vào trong tủ: "Em không muốn mặc, hiện tại em xấu lắm."
“Em mặc cái gì cũng đẹp hết mà.” Giang Thăng cầm một bộ quần áo chưa mặc đưa cho cậu.

Văn Chiêu bây giờ nghe thấy Giang Thăng nói gì cũng khó chịu, ngồi ở trên giường cau mày liếc nhìn bụng mình: “Mang thai thật phiền phức.” Cậu nhìn bật lửa trên bàn đầu giường, sắc mặt càng thêm không tốt: “ Còn không thể hút thuốc."
Văn Chiêu nhướng mi liếc hắn một cái: "Đều tại anh." Cậu híp mắt, lạnh giọng nói "Không đeo bao cao su."
Giang Thăng nhìn bộ dáng hờn dỗi của cậu lại cảm thấy vừa buồn cười vừa đáng yêu.

Văn Chiêu lạnh lùng đẩy hắn ra.

Giang Thăng ngồi ở trên sô pha xem phim một lúc, sau đó đi vào phòng bếp gọt một ít hoa quả, chuẩn bị mang ra ngoài.

Đi tới cửa, nhìn thấy Văn Chiêu chống eo đỡ bụng đi tới đi lui, bộ dáng này của cậu từ trước tới nay chưa từng có.

Giang Thăng nhìn chằm chằm cậu xong mới miễn cưỡng dời tầm mắt đi, trong lòng có cảm giác ấm áp tràn đầy.


Văn Chiêu xoay người liền nhìn thấy hắn, vành tai đỏ bừng lên hạ tay xuống, lúng túng nhận lấy đĩa hoa quả từ tay hắn.

Khi bụng càng ngày càng lớn, cậu lại càng không muốn ra ngoài dạo phố, mỗi lần soi gương luôn cố tình không nhìn xuống bụng.

Giang Thăng nghiêng người ôm lấy cậu, Văn Chiêu nhìn thấy người trong gương, liền hỏi: "Có phải nhìn rất kỳ quái không?"
Giang Thăng sờ bụng cậu: “Thật đẹp.” Hắn nuông chiều Văn Chiêu về mọi thứ, từ khi mang thai Văn Chiêu sẽ xuất hiện một loại tính không biết về cái đẹp nữa, mang theo đậm nét tình mẹ thiện lương, cùng tính tính kiêu ngạo kết hợp với nhau, loại cảm giác kỳ lạ này khiến Giang Thăng điên cuồng si mê.

Mùa hè vừa oi bức vừa khiến người ta nhớp nháp, Văn Chiêu nằm trên ghế sô pha trong phòng vẽ tranh, nheo mắt nhìn lá xanh bên ngoài, gió thổi qua lá khiến nó rung động.

Nhìn chằm chằm hồi lâu, cậu cảm thấy có chút buồn ngủ, cậu dùng tay kéo da ghế sô pha màu xanh lá cây, hỏi Giang Thăng: "Vẽ tranh xong chưa?"
Giang Thăng híp mắt nhìn chằm chằm Văn Chiêu đang trần trụi, ánh mắt lộ ra tia nóng đến điên cuồng, cong lên khóe miệng nói: "Tiểu Chiêu, mở rộng chân ra một chút."
Văn Chiêu giễu cợt liến nhìn hắn, cười lạnh mắng: “Biến thái.” Cậu ôm bụng nằm nghiêng, tách hai chân ra thêm một chút.

Những đam mê sở thích biến thái quái đản của Giang Thăng luôn được thực hiện trên người cậu, đó là vẽ những bức ảnh khỏa thân, chụp những bức ảnh khiêu dâm khác nhau, hoặc là khi cao hứng thì quay phim sex với hắn.

Giang Thăng nhìn chằm chằm thân thể trần trụi của Văn Chiêu, cảm thấy cầm bút sắp không xong.

Văn Chiêu đang nằm trên chiếc ghế sô pha bằng da màu xanh lục tôn lên màu da của cậu làm làn da của cậu càng thêm trắng hơn, hai chân hơi mở ra, thân hình gầy gò cùng cái bụng nổi lên cao, mang theo một loại vẻ đẹp lạ lùng và kỳ dị.

Văn Chiêu là độc dược vĩnh hằng của hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể làm máu của hắn lưu thông nhanh.

Hắn tăng tốc hoàn thành nét vẽ cuối cùng, vẽ xong rồi thì lấy chiếc khăn ướt bên cạnh lau lau tay.

Trên mặt hắn không gợn sóng đi về phía Văn Chiêu, đi đến sô pha nắm lấy tay Văn Chiêu, Giang Thăng đưa tay vuốt ve cái bụng nhô to của cậu, trong mắt mang theo ý cười.

Văn Chiêu bị tiếng cười của hắn làm cho kinh hãi, lo lắng chuyển động cái mông: "Đưa quần áo cho em."
Giang Thăng ngẩng đầu, nhìn thẳng cậu: “Tiểu Chiêu.” Đôi mắt thâm thúy không thấy đáy, Văn Chiêu bị hắn nhìn chằm chằm đến bối rối.
Giang Thăng đi xuống, dụi mặt vào bụng cậu, Văn Chiêu đưa tay lên vuốt tóc hắn.

Giang Thăng một đường đi xuống đặt mặt vào giữa hai chân cậu, cái mũi ngửi ngửi, khàn giọng nói: " Thơm quá."
Hô hấp Văn Chiêu dồn dập, căng thẳng lùi mông về phía sau, Giang Thăng nắm lấy xương hông của cậu, thần kinh nói: "Đừng nhúc nhích."
Giang Thăng nâng mông cậu lên để liếm, tay Văn Chiêu nắm chặt dưới ghế sô pha, thở hổn hển.

Giang Thăng đối với việc liếm bộ phận sinh dục của Văn Chiêu có một loại si mê chấp nhất.

hoa huy*t Văn Chiêu bị liếm hút mãnh liệt, d*m thủy chảy ra dính lên mặt Giang Thăng.

Môi âm hộ bị cắn tách sang hai bên, âm đế đỏ bừng sưng to vì bị bú mút, Giang Thăng tách hai mep thịt ra nhìn vào bên trong, Văn Chiêu lo lắng che miệng rên rỉ.


Thịt mềm co rút lại phun ra một lượng lớn d*m thủy, Giang Thăng nhìn thịt mềm bên trong mới phun nước, khàn khàn nói: “Dâm đãng.” Hắn liếm sạch d*m thủy chảy ra, đứng lên ôm Văn Chiêu vào lòng.
Giang Thăng cắn lỗ tai của Văn Chiêu, đút dương v*t của mình vào, thân thể bị trướng đầy khiến Văn Chiêu nhịn không được sợ hãi hét lên, vòng tay ôm cổ Giang Thăng, nói: "Đầy quá, bên trong trướng quá."
Giang Thăng bắt đầu bóp mông cậu đẩy vào rút ra, phá vỡ hoa huy*t nhỏ chặt của cậu mà đẩy vào, tiếng nước dính nhớp cùng tiếng bạch bạch vang lên.
Văn Chiêu bụng to cưỡi lên người Giang Thăng bị ** đến phát khóc, hoa huy*t ngậm chặt lấy dương v*t trong cơ thể, nước từ chỗ hai người kết hợp chảy ra làm ẩm ướt hết ghế sô pha, cậu đỡ bụng như dâm phụ bị ** chảy nước miếng ròng ròng.

Rèm cửa màu trắng bên cửa sổ bị gió cuốn lên cao, trong phòng oi bức, cậu bị Giang Thăng ** đến mồ hôi nhễ nhại đầy người, quỳ trên sô pha dẩu mông lên đón nhận dương v*t thô dài từ phía sau.
Hai người tựa như vừa được vớt lên khỏi mặt nước, tóc Văn Chiêu ướt sũng dính vào trán, cậu giương chiếc miệng hồng hào muốn hôn Giang Thăng, nuốt nước miếng trong miệng hắn.

Đầu lưỡi bị Giang Thăng ngậm trong miệng mút, Văn Chiêu nóng đến đại não trống rỗng, đầu lưỡi vừa rút ra lại bị Giang Thăng hôn ngậm trong miệng, cậu thút thít kêu lên, "Nóng quá, đừng, từ bỏ không chịu được nữa, bên trong xót quá."
Giang Thăng đỡ bụng cậu, liếm mặt cậu:" Tiểu Chiêu đau bụng không?"
Văn Chiêu ôm cổ Giang Thăng lắc đầu: "Không tới...không tới nữa"
Gân xanh trên trán Giang Thăng nhảy dựng lên, khàn giọng nói: “Làm một lần nữa, làm xong sẽ thôi.” Hắn bóp mông của Văn Chiêu đẩy dương v*t vào thật sâu bên trong, đỉnh tới miệng tử cung của cậu, nghiền ép nó.

Văn Chiêu cảm giác mông bị đâm đến tê dại, sô pha da dính đầy mồ hôi cùng dâm dịch, hoa huy*t bị ** đến đỏ bừng, cậu ôm bụng khóc, nước miếng cùng nước mắt chảy ròng ròng trên mặt.

Cậu vươn tay muốn Giang Thăng ôm, ** phía sau đến loạn ngôn loạn ngữ nói: "Muốn dương v*t...huhu, đừng rút ra."
Giang Thăng bị cậu cọ mềm làm trong lòng mềm nhũn ra, nằm nghiêng ôm cậu, tay đỡ bụng cậu chậm đẩy đưa đẩy vào trong, bên dưới chảy ra d*m thủy dính nhớp dính vào trên sô pha, hoa huy*t bị đâm bạch bạch.

Giang Thăng ôm chặt cậu bắn vào trong, bắn tinh trướng đến mức Văn Chiêu đau cả bụng, hắn sờ sờ cái bụng nhô cao của cậu, nói: “Bị bắn đầy.” Cậu ôm Giang Thăng không cho hắn rút ra, chôn trong cổ hắn khóc nức nở: “Tất cả là do anh, đều tại anh hết.

"
Trên người hai người đều ướt đẫm hết, Giang Thăng vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cậu lên, hôn hôn trán cậu: "Do anh, đều do anh cả." Hắn xoa đầu Văn Chiêu:" Để anh giúp em rửa sạch, để ở bên trong không thoải mái."
Hai tay Văn Chiêu ôm lấy cổ của hắn, run giọng nói: "Đừng đừng, em muốn hàm chứa nó, đừng rút ra."
Giang Thăng vuốt ve tấm lưng đầy mồ hôi của cậu: “Anh sợ em luôn.” Hắn trầm giọng cười, cúi người hôn liên tục lên mặt Văn Chiêu, ngậm miệng hắn hôn lên cũng không đủ.

Văn Chiêu biết cách xử lý hắn như nào thì tốt nhất, để hắn nguyện ý trở thành thần dưới háng của cậu, bị cậu mê hoặc đến thần hồn điên đảo.
Gió vén lên rèm cửa trắng, từng lớp lá xanh bị gió thổi xào xạc vang lên.

Bọn họ liên kết chặt chẽ với nhau yên lặng nằm trên chiếc ghế sofa nhỏ hẹp màu xanh lá cây, một chút cũng không muốn tách ra.
[Điều người viết muốn nói:]
Chắc là 3 chương nữa sẽ kết thúc \(^∀^)メ(^∀^)ノ
-
------------------------
Mọi người đọc xong xin cho mình 1 ★ làm động lực nhé!
Đôi lời editor: mình cũng sẽ cố hoàn thiện nốt trong năm nay
[○・`Д´・○].

Bình Luận (0)
Comment