Vệ Sĩ Ngổ Ngáo

Chương 27

“Đệt! Đây không phải là Tò Phi – hoa khôi xinh đẹp nhất trường chúng ta sao? Người được mệnh danh là người đẹp lạnh lùng vậy mà lại đến quán cà phê dành cho cặp đôi này ư?”, một nam sinh ngồi ở phía xa hét lên kinh ngạc.

“Cò ấy đến một mình, có lẽ vẫn chưa bị tên nào cướp mất đâu nhỉ!’’, một số nam sinh khác cũng lấm bấm.

Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh Tân Mặc đã sững người từ lâu! Thậm chí cái khay trên tay đã rơi xuống và đập vào chân cậu ta mà cậu ta cũng không hề hay biết. Tôi tin rằng chỉ cần Tô Phi mỉm cười với cậu ta một cái thì có lẽ cậu ta sẽ ngất xỉu tại chỗ ngay!

Tò Phi quét mắt nhìn quanh quán cà phê một lượt, rất nhanh đã nhìn thấy Tân Mặc ngồi ở bàn bên cạnh nhân viên phục vụ. Cho nên cô ta chậm rãi đi về hướng đó.

“Cậu, cậu ấy đang đi về phía mình? Lẽ nào là nhìn trúng mình rồi?”, nhân viên phục vụ cảm thấy trái tim trong lồ ng ngực đang đập một cách kịch liệt, như

thể sẽ nhảy ra ngoài bất cứ lúc nào, cậu ta cảm thấy khuôn mặt đang dần nóng lên. Nếu như đập quả trứng gà lên đó cũng có thể chín được! Tiếng giày cao gót “cộp cộp cộp” của Tô Phi bước trên sàn quán cà phê càng giống như một thanh âm thúc giục trái tim, khiến trái tim cậu ta đập cành nhanh hơn, không dám chớp mắt. Như thể sợ sẽ bỏ lỡ câu đầu tiên hoa khôi nói với chính mình. Khuôn mặt mê người đó càng ngày càng đến gần, dường như cậu ta có thể ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng. Đó là mùi nước hoa của thương hiệu Givenchy rất nổi tiếng của Pháp.

Cậu ta đã sẵn sàng, chỉ cần Tô Phi lên tiếng thì cậu ta sẽ lập tức đồng ý, bất luận đối phương nói gì.

Cuối cùng, mùi hương Givenchy ngày càng gần hơn. Cò gái xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành đã đứng trước mặt cậu ta, chỉ là khuôn mặt lạnh lùng ấy khiến mọi thứ dường như không được hài hòa cho lắm.

“Này anh, làm ơn tránh ra!”

“Này anh, làm ơn tránh sang một bên!”, Tò Phi liếc nhìn nhân viên phục vụ, lạnh lùng nói.

“Hả”, nhân viên phục vụ vẫn đang đắm chìm trong thế giới tươi đẹp. Nhưng câu nói này giống như một trận mưa lớn trút xuống lập tức quét sạch tất cả nguyện vọng tốt đẹp trong lòng cậu ta! Mỹ nữ không còn nữa, hẹn hò cũng không luôn!

“Này anh, làm ơn tránh ra!”, Tô Phi mất kiên nhẫn tiếp tục nhắc nhở. Không phải là cô ta chưa từng gặp người nhìn thấy cô là đứng hình không nhúc nhích. Người mơ tưởng hão huyền nào chỉ có một mình cậu ta? Đây chính là chuyện thường ngày.

“Ồ! Vãng”, lúc này nhãn viên

phục vụ mới nhích người sang một bên, nhường đường cho cô ta. Tô Phi không hề khách sáo đi thẳng về phía chỗ ngồi của Tân Mặc.

Bầu không khí trong quán cà phê đột nhiên trở nên khá kỳ dị! Đó là hiệu quả của sự kết hợp giữa mùi ghen tức mà mùi thuốc súng!

“Sao Tô Phi có thể ngồi cùng chỗ với tên đó chứ? Gu kiểu gì vậy! Anh đây đẹp trai nhiều tiền! Có cò gái nào nhìn thấy mà không ngoan ngoãn nghe lời chứ!”, một nam sinh mặc quần áo cực kỳ thời trang, đầu tóc chải chuốt bóng loáng

chửi bới ầm ĩ. Đồng thời, lòng chinh phục Tò Phi của hắn ta lại càng tăng thêm.

“Cậu chủ An, mặc dù Tô Phi xinh đẹp! Nhưng em cũng đâu có tệ!”, một cô gái trang điểm đậm ngồi bên cạnh nhẹ giọng nói.

Cậu chủ An liếc mắt nhìn cô ta một cái.

“Thật đúng là tin tức động trời nhỉ! Hoa khôi đứng đầu trường lại hẹn hò với một tên học sinh nghèo, chỉ có thế đến quán cà phê tình nhân ngồi uống nước đá với nhau. Đúng là bông hoa nhài cầm bãi phân trâu!

Người đáng thương như tôi chỉ có thể ngồi ngắm ảnh của Tò Phi?”, những tiếng xì xào trong quán cà phê đều là lời phàn nàn của đám nam sinh!

Nhân viên phục vụ lúc nãy mới là người hụt hẫng nhất! Vừa rồi cậu ta còn đang chắc mẩm trong lòng, có lẽ chỉ có nhân vật truyền kỳ như Phù Dung tỷ và Phượng tỷ các thứ mới có thể nhìn trúng tên học sinh nghèo kiết xác này, nhưng không ngờ hắn lại có thể chiếm được một cô gái xinh đẹp chấn động lòng người đến vậy! Đây quả thực đúng là bòng hoa nhài cắm bãi phân trâu! Nhân viên phục vụ lắc đầu bỏ đi!

Tô Phi ngồi ở phía đối diện nhìn Tân Mặc cười nói: “Không ngờ cậu lại chủ động mời tôi đến đây! Lúc tên mập kia nói tôi cũng không tin lắm, không ngờ cậu thật sự đến rồi!”

“Là tôi nhờ Hoàng Trần hẹn cậu, còn tại sao lại đến quán cà phê này thì chỉ có thể nói đây là nơi duy nhất có thể nói chuyện!”, Tân Mặc nhẹ giọng nói, mấy bàn xung quanh chỗ Tân Mặc không có ai ngồi, đây cũng là nơi mà hắn cố ý tìm kiếm, nếu như ngồi ở đây nói chuyện, giọng không quá lớn thì cơ bản sẽ không ai nghe thấy!
Bình Luận (0)
Comment