Vệ Sĩ Ngổ Ngáo

Chương 37

Sắc mặt của vương Hạo Minh trong phút chốc đã trở nên tái nhợt, anh ta ôm chặt chân mình mà không nói được lời nào, chỉ có thể co quắp trên mặt đất.

Một đòn chặt của Trần Đức có sức mạnh giống như một cái rìu bổ thằng vào chân anh ta, khiến cho anh ta cảm thây xương cốt của mình đều đã bị chặt gãy đến mức không thể nào đứng dậy được nữa, mồ hôi lạnh liên tục đổ ra.

Trong khoảnh khắc đó, đám sinh viên bên dưới sân đâu bao gồm cả mươi mấy thành viên của câu lạc bộ võ thuật đều há hốc mồm.

Thua rồi sao?

“Anh vương, mau đứng lên đi!”

“Anh vương, mau đứng dậy đánh chết nó trả thù cho em!”, Tôn Nhạc Dương quát lên.

Các thành viên của câu lạc bộ võ thuật đều phẫn nộ không thôi, chủ tịch câu lạc bộ võ thuật của bọn họ mạnh mẽ vô cùng, không ai có thể tin anh ta lại ngã xuống một

cách dễ dàng như vậy.

Nhưng sự thật vẫn là sự thật, cho dù bọn họ có la ó cỡ nào thì vương Hạo Minh cũng không thể đứng dậy.

“Con mỢ nó, vậy là thắng rồi sao?”

Đám sinh viên vây xem đều bị sốc, bọn họ đều là ngưòi tập võ hoặc là ngưòi mê võ, bây giò nhìn thấy Vương Hạo Minh bị đánh bại một cách dễ dàng như vậy thì tín ngưỡng của bọn họ cũng đã bị sụp đổ ít nhiều.

Sắc mặt của Tiền Bình lại còn khó coi hơn, trước đó hắn thậm chí còn buông lời th ô tục mắng chửi Trần Đức, hắn đã chắc chắn rằng Trần Đức lần này sẽ bị đánh đẹp mặt, thê mà bây giờ hắn đang đứng chết lặng trơn to hai mắt, Trần Đức mạnh mẽ đến như vậy thì còn có ai giải quyết được nữa?

Xem ra chỉ có thể tìm cách khác.

“Không phải vương Hạo Minh rất mạnh sao, sao anh ta lại thua dễ dàng như vậy?”

“Xem ra cái tên mới chuyển tới này cũng có bản lĩnh đó, thảo nào anh ta lại kiêu ngạo thế, thì ra là mạnh đến như vậy!”

Đám sinh viên dưới sân đâu đều đang bàn tán xôn xao, không thể tin được những gì mà mình vừa nhìn thấy, vốn dĩ ai cũng nghĩ Trần Đức chỉ là bê con không sỢ hổ, không biết tròi cao đất rộng.

Bây giò xem ra cái tên này hoàn toàn không phải là không biết tròi cao đất rộng mà là tự biết bản thân mình có bản lĩnh lớn.

Lâm Dao theo dõi Trần Đức với tâm trạng hết sức mê đắm, nhưng cô che giấu rất tốt bởi vì cô sỢ sẽ bị Tống Ngữ Yên đang há hốc mồm bên cạnh mình phát hiện ra.

Còn Tô An Khê thì đang cau mày, trong lòng có chút không vui. Cô ả nói:

“Hóa ra vương Hạo Minh này cũng chằng lợi hại lắm, anh ta luôn khoe khoang rằng mình là cao thủ võ thuật sô một trong học viện, thê mà thực lực chỉ được có thế, chỉ có một mình Trần Đức mà cũng không thể xử lý được, thật mất mặt quá đi!”

Các thành viên của câu lạc bộ võ thuật đều chạy đến để kiểm tra thương tích của vương Hạo Minh, nhưng họ không phải là bác sĩ cho nên họ không thể nhìn thây được gì.

“Tôi đã bảo cậu dạy cho tôi vài chiêu trước rồi”, Trần Đức không còn cách nào khác, anh đã cô hết sức khống chê lực đạo của bản thân, đòn vừa nãy anh chỉ dùng khoảng 30% sức mạnh bình thường mà thôi.

Tuy nhiên, 30% sức mạnh của anh cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu đựng được.

Trần Đức không có ác cảm gì với vương Hạo Minh cho nên cũng tiến tới nói: “Để tôi xem”.

“Mày giả vờ làm người tốt cái gì, cút!”, Tôn Nhạc Dương khó chịu nói: “Chủ tịch bị như vậy còn không phải là tại vì mày hay sao? Cút đi!”

“Đúng vậy, anh ra tay nặng như vậy làm gì?”

“Con mỢ nó, anh em mau xông lên trả thù cho chủ tịch, không phải thằng này đã thách thức toàn bộ câu lạc bộ võ thuật chúng ta hay sao? Chúng ta cho nó toại nguyện!”

Tôn Nhạc Dương thêm dầu vào lửa, Tiền Bình ở bên ngoài sân đâu cũng chớp thây cơ hội mà quát lớn: “Đúng thế, anh vương bình thương đối xử tốt với chúng ta như

vậy, chúng ta không thể dửng dưng đứng nhìn được, tên này quá ngông cuồng, còn muốn giải tán câu lạc bộ võ thuật, chúng ta phải dạy cho nó một bài học”.

“Đúng!”

Mười mấy thành viên của câu lạc bộ võ thuật lúc này đều đã thủ thê chuẩn bị ra tay với Trần Đức để cứu lấy thể diện của câu lạc bộ võ thuật.

Có hai người trong sô mười mấy thành viên của câu lạc bộ võ thuật đã khiêng vương Hạo Minh xuống chuẩn bị đưa đi trạm y tế.
Bình Luận (0)
Comment