Vệ Sĩ Ngổ Ngáo

Chương 9

Lúc này, tâm trí của Tân Mặc đã quay về hiện thực, hắn đang ngồi trên ghế phó lái của chiếc Mercesdes-Benz, thầm đẳc ý nhìn dãy số trong tay. Hề hề, vì dãy số này mà ông đây đã tốn không ít công sức. Tuy Tiểu Thanh cũng là một mỹ nữ, nhưng hung dữ quá lại không hợp khẩu vị của hắn, trái lại hình mẫu dịu dàng thiện lương như Tân Khả Hân mới cảm thấy vừa miệng. Vừa mới đến thành phố PT ngày đầu tiên mà đã có thu hoạch lớn như vậy, quả thật là một bất ngờ không tưởng!

Không biết từ lúc nào, ánh mắt của Tiêu Ái Lệ đã hướng về phía Tân Mặc.

“Hừ, lúc thì ngấn người suy nghĩ gì đó, lúc lại cười như đứa dở người, ăn mặc thì lôi thôi lếch thếch, người vậy mà đòi làm cận vệ cho Tiêu Ái Lệ này à? Xách giày cho mình còn không xứng ấy chứ! Để hắn ta cùng đến trường thể nào cũng mất hết thể diện! Không được, lát nữa về đến nhà, mình phải hỏi rõ mới được!”, Tiêu Ái Lệ thầm nghĩ.

Tân Mặc không hề hay biết ấn tượng về mình trong lòng Tiêu Ái Lệ đã bị trừ thành sô’ âm. Hắn lơ đãng liếc nhìn từng hàng

cây vụt qua bên ngoài cửa xe.

Sau gần 20 phút lao đi như bay, rốt cuộc Mercedes cũng dừng lại trước một căn biệt thự. Chú Quách bước xuống xe mở cửa, sau đó mới tiếp tục lái xe vào trong.

Xe dừng lại, chú Quách bước đến mở cửa xe sau, Tiêu Ái Lệ mang cặp xách bước xuống, đi thẳng vào trong biệt thự, lúc này, Tân Mặc mới chậm chạp bước xuống xe.

Biệt thự nhà họ Tiêu chiếm diện tích không quá lớn, là kiểu biệt thự đơn lập mang hơi hướm Tây Âu. Hàng rào sắt cao gần

bằng hai người bao bọc toàn bộ biệt thự. Phía trước là một thảm cỏ xanh rì, một con đường nhỏ trải đá cuội đi xuyên qua thảm cỏ, kéo dài từ cổng lớn đến thẳng cửa chính. Tuy không phải lần đầu nhìn thấy biệt thự, nhưng hiện tại có thể ở lại đây, Tân Mặc khó tránh khỏi cảm thấy phấn khích. Nhất là khi nghĩ đến việc có thể sống chung cùng cò chủ xinh đẹp suốt ba năm trong căn biệt thự này, hắn càng thêm hưng phấn. Đó chẳng phải là “sống chung” trong truyền thuyết sao? Có thể ở cùng cò chủ duyên dáng, yêu kiều như vậy, thì còn gì đáng tự hào hon nữa chứ!

Tuy nhiên, căn biệt thự này lại khiến Tân Mặc cảm thấy có hơi lạ. ít nhất thì một căn biệt thự lớn như vậy cũng nên có bảo mẫu hoặc người hầu gì đấy, sao có thể trống trải, lạnh lẽo thế được. Nghĩ đến đây, hắn bèn hỏi: “Chú Quách này! Sao trong biệt thự không có bất kỳ người hầu nào vậy?”

“Là vầy, vốn dĩ trong biệt thự có một vài bảo mẫu cùng vệ sĩ, nhưng sau đó đều bị sa thải do cò chủ ngại nhiều người. Thế nên sau này chuyện cơm nước của hai người sẽ có nhà hàng làm sẵn và đưa đến đây!”, chú Quách giải thích.

“À, cám ơn chú Quách!”, Tân Mặc cười nói.

“Tôi đi đỗ xe trước đã! Cậu cứ vào trước làm quen đi!”, nói xong, chú Quách ngồi vào ghế lái, sau đó điều khiển xe chạy đến bãi đỗ phía sau biệt thự. Còn Tân Mặc thì kẹp nách cặp cõng văn bước vào cửa chính.

Đi qua một hành lang được treo đầy những bức tranh nổi tiếng của Châu Âu là đến sảnh chính. Dưới chùm đèn thủy tinh đắt đỏ là bốn chiếc ghế sofa bọc da được bày biện ngay ngắn. Vừa liếc nhìn, Tân Mặc liền nhận ra mấy cái ghế này đều là hàng của nhãn hiệu nổi tiếng

ở nước ngoài. E là chỉ có nhà họ Tiêu phú quý mới mua nổi. Cạnh sofa là một cái cầu thang hình xoắn ốc, phía bên kia cầu thang là nhà ăn. Bên trái sảnh là hai phòng ngủ, lúc này, cửa phòng đang đóng chặt.

Ngồi hơn mười mấy tiếng trên xe lửa, lai thêm chen chúc

suốt ba tiếng đồng hồ trong xe khách xóc nảy, dù là thần cũng sẽ đuối sức, nói gì đến Tân Mặc. Sau khi quan sát kết cấu biệt thự một lượt, hắn bèn ngồi xuống sofa trong sảnh. Sờ lên vỏ bọc sofa, Tân Mặc tắc lưỡi: Đây mới là da thật này, cảm giác mềm mại, trơn nhẵn hệt như da thịt phụ nữ vậy!

“Này, này! Anh cho đây là nhà của mình đấy à? Anh có biết bộ sofa này có giá trị hơn 100 ngàn tệ mỗi cái không? Vậy mà anh dám dùng cái tay bẩn của mình sờ tới sờ lui, làm bẩn rồi thì ai giặt hả?”, Tiêu Ái Lệ nổi giận mắng.

“Tên tôi không phải là “này”! Vừa nãy tôi đã giới thiệu rồi mà, kẻ hèn này tên là Tân Mặc, cô có thế gọi tên mụ của tôi là Tân Tiểu Mặc, đương nhiên, nếu cô muốn thân thiết hơn chút nữa thì cũng có thể gọi là anh yêu, tôi không đế tâm đâu!”, Tân Mặc cười hề hề nói.

“Buồn nôn chết đi được! Lại còn anh yêu? Tôi thấy gọi là cầm thú thì đúng hơn!”, Tiêu Ái Lệ run rẩy toàn thân, dường như muốn giũ sạch lớp da gà vừa mới nổi lên.

“Ôi chao, sao cô biết tôi còn có cái tên khác là Tân ròm?”, Tân Mặc ngạc nhiên hỏi. Khi còn

bé, Tân Mặc béo ú như một khối cầu, vì hi vọng hắn có thể gầy xuống nên sư phụ của hắn hay gọi hắn là Tân ròm.

“Đã từng thấy da mặt dày, nhưng chưa thấy da mặt dày như anh đấy!”, Tiêu Ái Lệ khinh miệt nói.

“Không thả con săn sắt sao bắt được con cá rô, không mặt dày thì sao đến gần mỹ nữ được. Cò nói đúng! Ngẫm lại có thế ở cùng một cò chủ xinh đẹp ba năm, lòng tôi sắp nở hoa rồi đây này! Sướng rơn!”, Tân Mặc cười khoái chí.

Ấn tượng đầu tiên của Tiêu

Ái Lệ về Tân Mặc chính là mặt người dạ thú. Mười câu thì hết chín câu là dính đến mỹ nữ, thế nên nụ cười “thật thà” của Tân Mặc trong mắt cò lại có dáng vẻ hoàn toàn khác.

“Vô lại! Anh cho rằng anh lấy lòng bố tôi thì có thể làm vệ sĩ của tôi được à? Bổn cò nưong là võ sĩ Taekvvondo tam đẳng, còn cần anh bảo vệ à?”, Tiêu Ái Lệ nhướng mày, nói với vẻ tự hào.

“Con gái nên ngoan ngoãn ở nhà học thêm thêu thùa may vá, nữ còng gia chánh gì đó, học Taekwondo làm gì, chém chém giết giết đã có đàn ông chúng

tòi làm rồi!”, Tân Mặc vỗ ngực nói.
Bình Luận (0)
Comment