Trước mắt Phùng Họa Kiều là một cái hang động đen tối, với những mảng đá lớn như chiếc răng nanh của quỷ dữ. Từ bên trong, âm thanh của những tiếng nấc kinh hoàng vang lên, như thể có những sinh vật đang lẩn trốn trong tận cùng của bóng tối.
Những đám mây bụi mù mịt nằm trên đỉnh của những tảng đá khổng lồ, như một cái tấm chắn đen huyền bí giữa thế giới thực và thế giới của những con quỷ.
Cơn gió lạnh thổi qua như những hơi thở của những linh hồn bị mắc kẹt trong hang động, và cảm giác đó tràn ngập cơ thể cô như một cơn ác mộng đang diễn ra.
Phùng Họa Kiều không dám tiến sâu vào bên trong, vì cô biết rằng những con quỷ đang chờ đợi, sẵn sàng để tấn công bất cứ ai đi vào lãnh thổ của chúng. Cô chỉ muốn chạy khỏi nơi đây, thoát khỏi sự đe dọa của những thế lực siêu nhiên đang thống trị trong hang động của quỷ.
Thế nhưng một chàng trai cao lớn đã nắm lấy tay Phùng Họa Kiều rồi kéo cô vào bên trong.
Mấy chốc, Phùng Họa Kiều đã nằm trên một chiếc giường đá. Cô thật sự không biết chuyện gì vừa mới xảy ra vì không gian quá tối. Bỗng cô cảm thấy khó chịu với sự tối tăm của căn phòng. Mọi thứ xung quanh đều như bị chôn vùi trong bóng đêm, chỉ có tiếng động nhẹ nhàng của bước chân đang di chuyển trên sàn nhà.
Không ai có thể thấy được con quỷ đang bò qua những kẽ hở nhỏ, nhưng Phùng Họa Kiều có thể cảm nhận được sự hiện diện của nó. Càng ngày cô càng bị nó thao túng, những giấc mơ ác nghiệt và những ảo tưởng quái dị đang ám ảnh cô, khiến cho cô không thể tìm được giấc ngủ yên tĩnh.
Một luồng khí gây mê phát ra, khiến cho Phùng Họa Kiều thấy mình như bị giam cầm trong một chiếc lồng sắt và bị bỏ đói tới tận năm ngày. Những hình ảnh của những con quỷ đang vây quanh cô, những bóng ma đang chờ đợi lúc tấn công, và những tiếng la hét kinh hoàng đang vang lên từ bóng tối.
Phùng Họa Kiều chợt bừng tỉnh, bản năng của phụ nữ trỗi dậy, cô lấy tay che ngực khi chàng trai đó cởi áo của cô.
Bỗng một tiếng hét vang lên:
- Hắc Long Thần Quyền.
Chàng trai bật ngửa ra sau, ngã lăn lóc xuống giường. Khắp cơ thể hắn như đang bị thiêu rụi, cảm giác này khiến hắn nhớ đến cảnh tượng bị dung nham chiếm lấy và biến hắn thành một con quỷ khát máu.
Đứng trước mặt chàng trai là Lý Nhân Sư và Lý Kim Mai với cơ thể đang phát sáng. Đây là một loại “Ấn thuật thời không” cho phép một vị tu tiên phong ấn một nửa linh hồn của mình vào vật chủ. Mục đích có thể khác nhau tùy trường hợp, thông thường là để chạy thoát khỏi kẻ thù hoặc để bảo vệ một ai đó.
Lý Nhân Sư dang rộng hai tay đẩy Lý Kim Mai về phía sau:
- Có vẻ cô bé đang bị trúng độc ảo ảnh. Nhờ chị giúp vậy.
Lý Kim Mai hiểu ý liền đi tới bên chiếc giường đá, đỡ Phùng Họa Kiều dậy rồi dịch chuyển khỏi hang động.
Không khí ngày một trở nên lạnh lẽo, chàng trai hậm hực vì bị ăn một đấm đau điếng từ Lý Nhân Sư.
Chàng trai tháo bỏ vẻ bề ngoài của mình và biến thành một con quỷ dung nham. Khắp cơ thể hắn là dòng chảy đỏ rực, với sức nóng đủ làm tan chảy một hòn đá. Hắn gầm gừ:
- Khốn kiếp! Các ngươi đánh giá ta quá thấp rồi đấy.
Lý Nhân Sư đứng đối diện với con quỷ. Hai bên đều sẵn sàng cho một cuộc chiến đẫm máu. Ông bắt đầu thi triển “Triệu Hồi Hắc Long Thần Quyền”. Trên đầu hang động, hàng ngàn cú đấm hắc hỏa võng xuống như mưa nhưng vẫn không đủ phá vỡ bộ giáp dung nham của hắn.
Hắn ta nhảy lên và tấn công Lý Nhân Sư nhanh như chớp. Những cú đấm dung nham nóng đến nỗi khiến toàn bộ hang động đổ sụp.
Cuộc đối đấu giữa Lý Nhân Sư và con quỷ trở nên khốc liệt hơn. Cả hai đang dùng hết sức mình để chiến đấu, và những cú đánh của cả hai đang gây ra những vết thương sâu trên cơ thể của nhau.
Nhận ra pháp lực của nó quá mạnh, Lý Nhân Sư đành sử dụng bí thuật “Hắc Long bát môn trận”. Một con rồng đen khổng lồ bao trùm khắp không gian và tạo ra một vòng xoáy lôi pháp hút cả đám mây đen kịt xuống.
Tám hiệp trôi qua, Lý Nhân Sư đã chiếm thế thượng phong, nhưng đã phải trả giá đắt bằng những vết thương chi chít trên cơ thể, những cơn đau đớn đang tràn ngập trong cơ thể ông.
Lý Nhân Sư định dùng “Hắc Long Thần Quyền” để kết thục trận chiến, nhưng lại có một thứ ánh sáng hình bán nguyệt cắt ngang qua, với lưỡi cắt sắc bén, toàn bộ cây cối xung quanh tan nát.
Trên đỉnh tảng đá, một người đàn ông một tay cầm thanh Nguyệt Đao, tay còn lại giữ lấy cái đầu con quỷ. Không cần mở miệng, anh ta truyền ngôn từ bằng tâm thức với giọng sắc lạnh:
- Đã lâu không gặp Nhân Sư.
Lý Nhân Sư trợn tròn đôi mắt, cảm giác rợn người đột nhiên ập đến. Người đứng trước mặt ông là một kẻ đã từng gây ra bốn vết thương chí mạng trên người ông.