Vén Màn Đêm

Chương 3

13.

Đêm đó, tôi nằm trên giường bệnh suốt đêm không ngủ. Ánh trăng chiếu rọi lên bóng cây đầu vách tường khẽ đung đưa, dường như đang đưa tôi quay trở về ba năm trước.

Lúc đó chúng tôi vừa tốt nghiệp không lâu. Tần Ngạn được nhận vào một công ty lớn, tiền đồ vô hạn, mà tôi thì mỗi ngày đều ở nhà ôm máy tính bảng hết viết lại vẽ. Khi đó, bạn học ít nhiều cũng đều bàn luận, cho rằng tôi đang liên lụy đến Tần Ngạn.

Tần Ngạn không để bụng. Thậm chí còn cầu hôn tôi để tôi cảm thấy an tâm. Sau khi nhận giấy chứng nhận kết hôn, chúng tôi tổ chức đám cưới đơn giản nhất. Không có khách khứa, cũng không có váy cưới.

Tần Ngạn dùng số tiền tiết kiệm không nhiều lắm mua một đôi nhẫn cưới. Một chiếc nhẫn bạch kim xinh đẹp, bên trên khảm một hàng những viên kim cương nhỏ, mặt trong có khắc tên viết tắt của tôi và Tần Ngạn.

“Lần trước em đã thử nó khi chúng ta đi mua sắm, anh cảm thấy em thích nó.”

Tần Ngạn ôm tôi vào lòng, cười cười hôn lên trán tôi:

“Chỉ là viên kim cương hơi nhỏ, sau này lại đổi cho em viên lớn hơn có được không?"

Tôi lắc đầu, vòng tay ôm lấy chiếc eo thon gọn rắn chắc của hắn, nhỏ giọng nói:

“Không cần đâu.”

Lúc đó tôi cảm thấy chỉ cần đối tượng kết hôn là Tần Ngạn, có nhẫn hay không cũng không quan trọng. Bởi vì hắn là duy nhất đối với tôi. Kỳ thực tôi vẫn luôn sợ hãi, sợ Tần Ngạn sẽ giống như mọi người, cho rằng tôi sẽ liên lụy đến hắn. Thế nên vào thời điểm hắn đi làm, tôi ở nhà ôm máy tính, liều mạng mà viết.

Khi bệnh tình của tôi tái phát, những nguồn cảm hứng đặc biệt táo bạo sẽ hiện lên từ những cảm xúc rải rác trong tâm trí. Mặc dù tôi nhìn cuộc đời bằng đôi mắt u ám, nhưng tôi đã viết được nhiều câu chuyện hay và thậm chí còn bán được một số bản quyền nhỏ.

Toàn bộ số tiền tôi kiếm được hầu hết đều giao cho Tần Ngạn xử lý. Tần Ngạn đã nhiều lần khuyên tôi nên nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng gắng gượng mệt mỏi như vậy.

Hắn nói: “Anh chưa bao giờ nghĩ em là gánh nặng của anh, Tĩnh Tĩnh, chúng ta là người yêu, là vợ chồng, chúng ta là một thể.”

“Tĩnh Tĩnh, anh muốn đưa em đến nơi tươi sáng, đừng buông tay được không em?"

Vậy mà, người buông tay trước lại là hắn. Một khắc xoay người đã vội nắm lấy bàn tay khác.

Gió lùa qua khe cửa sổ, tiếng lá cây xào xạc khẽ đung đưa. Tôi rũ hàng mi vội che lại những giọt nước mắt chợt rơi xuống. Ngay từ đầu có lẽ khi mới đến gần tôi, hắn đã mang theo sự chân thành của chàng trai trẻ thời niên thiếu. Khi đó tình yêu và sự cứu rỗi là thật. Hiện tại thay lòng đổi dạ cũng là thật.

14.

Vài ngày sau, tôi được xuất viện. Tần Ngạn không còn đường trốn tránh đành phải ngồi xuống bàn bạc chuyện ly hôn với tôi. Luật sư mở bản hợp đồng ra, đọc kỹ các điều khoản và trao đổi với hắn những vấn đề liên quan đến việc phân chia tài sản.

"Trong tài sản chung của vợ chồng, có 65% tài sản sẽ thuộc về đương sự của tôi là Chu Tĩnh, anh Tần với tư cách là bên phạm sai lầm trong hôn nhân, về lý thì nên nhượng bộ trong việc phân chia tài sản."

Tôi thờ ơ nhìn Tần Ngạn:

"Nếu anh có ý kiến gì thì hãy mau chóng đề xuất.”

Lúc trước, tôi dường như giống hệt thân cây leo cố gắng bám trụ vào hắn để sinh trưởng. Từ trước tới nay, khi đứng trước ranh giới sinh tử, chúng tôi luôn tìm được sự cứu rỗi, cảm thông. Chạy thoát khỏi vách đá cheo leo hiểm trở, ở phía trước là tình yêu êm đềm đến vô tận.

Dùng ngữ khí để bàn luận việc công giống như bây giờ, vẫn là lần đầu tiên.

Lột bỏ đi bề ngoài giả tạo của hôn nhân, cũng chỉ còn lại nhân tính tr@n trụi đến thế.

Vậy nên sắc mặt Tần Ngạn mỗi lúc một tái nhợt, trong mắt lộ rõ vẻ đau đớn.

“... Tĩnh Tĩnh, anh không muốn ly hôn.”

“Tại sao?”

Ánh mắt hắn sâu thắm đối diện tôi.

“Chúng ta đã bên nhau chín năm.”

Chín năm. Thế mà hắn vẫn còn nhớ rõ, là chín năm. Tôi không khỏi nở nụ cười, cười đến mức nước mắt rơi đầy mặt.

“Vậy thì thế nào? Chúng ta ở bên nhau chín năm, kết hôn ba năm, sau đó anh mua cùng một loại nhẫn cưới, khắc tên người khác và đeo nó ở trước mặt tôi. Là anh muốn khiêu khích tôi sao? Trong mắt anh tôi vẫn luôn ngu xuẩn, đần độn như vậy, cho nên anh mới chắc chắn rằng tôi vĩnh viễn không thể phát hiện ra bí mật của anh phải không?”

Tần Ngạn không lập tức lên tiếng, hắn dùng sức ấn giữa hai đầu mày, đó chính là thói quen của hắn mỗi khi khó chịu bất an. Tôi chợt nhận ra rằng ngay cả vào thời điểm này, khi cuộc hôn nhân và tình yêu của chúng tôi cũng đã đi đến hồi kết thì tôi vẫn còn nhớ rõ ràng từng chi tiết liên quan đến Tần Ngạn. Đó là chín năm không thể tách rời.

Ngoại trừ vòng quay của sinh mệnh đã định sẵn việc học tập và công tác, còn lại cuộc sống sinh hoạt của tôi vỏn vẹn chỉ có một mình hắn.

Vào thời điểm chứng rối loạn lưỡng cực phát tác, tôi bắt buộc phải dùng thuốc, nó cũng khiến cảm xúc của tôi trở nên đình trệ. Nhận thức về thế giới bên ngoài trong trí nhớ của tôi không còn rõ ràng lắm, nhưng vẫn chừa lại khoảng trống để cất chứa một mình hắn.

"Tĩnh Tĩnh, rất nhiều lần vào thời điểm bệnh tình của em tái phát khiến anh thực sự mệt mỏi, lại sợ nếu bỏ mặc em, em sẽ không thể sống sót nổi nếu chỉ có một mình."

Thật lâu sau, Tần Ngạn cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói khàn khàn.

"Anh cũng sẽ mệt mỏi, cũng cần người an ủi. Tống Chân Vũ… cô ấy và em không giống nhau. Cô ấy trẻ tuổi hoạt bát, táo bạo lại nhiệt tình. Khi ở cạnh cô ấy, anh có được bình yên trong chốc lát, cũng đạt được thống khoái.”

“Nhưng anh thề, khi đã làm hết thảy những điều này, anh chưa từng có ý nghĩ sẽ rời xa em.”

Tôi nhìn hắn ở trước mặt tôi không chút dè dặt mà phân tích chính mình. Thẳng thắn phô bày cho tôi thấy những tâm tư hèn hạ ẩn giấu sâu trong con người hắn.

Giờ khắc này, Tần Ngạn trong ký ức của tôi mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, hướng về phía tôi tươi cười xán lạn, giờ đây đã hóa thành hình ảnh phản chiếu ngược trên mặt nước.

Khoảng cách giống như một giấc mơ, chỉ cần chạm nhẹ sẽ vỡ thành vô số mảnh nhỏ. Tôi không nhìn thấy mặt trời mọc trên bãi biển, cũng không thể giữ lại chàng trai mười bảy tuổi của mình.

Tôi che mắt lại, vừa cười vừa rơi lệ:

“Quên đi, Tần Ngạn.”

“Đừng kiếm cớ nữa.”

“Nếu anh thực sự chán ngán cuộc sống như thế này, anh có thể nói cho tôi biết, trên đời này không ai chia xa mà sống không nổi, tôi cũng như vậy.”

“Rất đơn giản, anh cảm thấy luyến tiếc hình tượng của một đấng cứu tinh cao cả đã cứu rỗi linh hồn tôi, anh cảm thấy bản thân rất vinh quang, rất vĩ đại. Anh dốc sức duy trì hình tượng của bản thân, tới mức chính anh cũng lầm tưởng rằng anh đối với tôi rất thâm tình.”

"Nhưng không phải đâu Tần Ngạn, so với kẻ đơn thuần muốn chia cách người khác kia, anh còn hèn hạ ti tiện hơn rất nhiều.”

“Tôi và anh ở bên nhau nhiều năm như vậy. Tống Chân Vũ cũng là thật lòng yêu anh. Nhưng anh xem tôi là cái gì? Lại xem cô ta là cái gì?”

Niềm kiêu hãnh đáng tự hào bị mổ xẻ đến rách nát. Tần Ngạn chán nản nhìn tôi, đôi môi tái nhợt không một tia huyết sắc.

Thật lâu sau, hắn chua chát mở miệng, buông từng câu từng chữ:

"Được... Anh đồng ý ly hôn."

"Tĩnh Tĩnh, anh không muốn gì cả, tất cả đều để lại cho em."

15.

Một tháng sau, thủ tục ly hôn của tôi và Tần Ngạn đã hoàn tất. Hắn để lại toàn bộ tài sản chung cho tôi. Bao gồm cả tiền tiết kiệm, căn nhà chúng tôi cùng nhau mua, cả chiếc xe hắn đã từng đưa đón tôi không biết bao lần. Hắn chỉ mang theo một thứ duy nhất, đó là cặp nhẫn cưới có khắc tên chúng tôi.

Tôi đã ném nó vào thùng rác, nhưng Tần Ngạn lại nhào tới tìm kiếm và ôm nó trong tay như một báu vật.

Ngày hắn chuyển đồ đạc ra khỏi nhà tình cờ lại là đêm giao thừa. Tôi phủ một tấm chăn ngồi bên bệ cửa sổ, cứ thế ngây người nhìn vô số pháo hoa đang nở rộ.

Dường như suy nghĩ đến rất nhiều chuyện, lại dường như cái gì cũng không nghĩ đến.

Bố mẹ đã ly hôn khi tôi còn rất nhỏ. Sức khoẻ của mẹ tôi không được tốt nên luôn phải đến bệnh viện. Nhưng ở bên cạnh mẹ lúc nào cũng chỉ có một mình tôi.

Phòng khám nhỏ với những cơn gió mát bất chợt thổi qua và mùi thuốc khử trùng thoang thoảng ở hành lang bệnh viện là những ký ức rõ ràng nhất trong thời thơ ấu.

Khi đó, niềm mong ước lớn nhất của mẹ đối với tôi chính là thân thể khỏe mạnh.

"Uống thuốc rất khổ, hy vọng Tĩnh Tĩnh của chúng ta có thể khoẻ mạnh bình an mà lớn."

Nhưng tôi cũng là kẻ vô dụng, đã trải qua mấy năm bệnh tật, không thể khoẻ mạnh như mẹ tôi đã từng mong ước.

Sau này, tôi đã không biết bao nhiêu lần hồi tưởng về buổi tối ác mộng đó. Có lẽ tôi không nên mặc váy, không nên tô son. Khi gặp anh họ đã say khướt ở trước cửa, có phải tôi nên trốn trong căn phòng nhỏ của mình hay không? Cả khi bị họ kéo vào phòng ngủ, tôi tự hỏi có phải mình nên giãy giụa điên cuồng kịch liệt hơn nữa hay không? Tiếng kêu cứu có phải nên lớn hơn nữa không? Hoặc sớm hơn một chút, khi cảm nhận được ánh mắt của anh họ luôn dừng ở trên người mình cho là dù cố ý hay vô tình. Lẽ ra tôi nên cảnh cáo anh ta hoặc là dứt khoát chuyển khỏi ngôi nhà đó. Hoặc là...

Nghĩ tới nghĩ lui, mỗi giây mỗi phút trong ngày hôm đó dường như đều được phóng đại đến vô tận và biến thành cơn ác mộng vây khốn tôi suốt một đời. Nhưng… thực ra, không phải lỗi do tôi mà, đúng không?

Tối hôm nay, tôi đã có một giấc mơ. Đó không phải quá khứ đau khổ đã được lặp đi lặp lại vô số lần. Đó là ngày xuân ấm áp, khi tôi và mẹ ngồi trên bãi cỏ ngắm nhìn bầu trời trong xanh không một gợn mây, xa xa phía chân trời chỉ có vài con diều sáo.

Mẹ tôi nói:

“Tĩnh Tĩnh, con đã thoát khỏi thống khổ và bước những bước đi mạnh mẽ đầu tiên.”

“Kế tiếp, chỉ cần con dũng cảm tiến về phía trước thôi.”

16.

Thời điểm vào xuân, Tống Chân Vũ tìm đến tôi với thái độ không mấy thân thiện.

Thực ra tôi không hề ngạc nhiên. Bởi khi in ra những tin nhắn và hình ảnh cô ta gửi đến cho tôi để gửi đến công ty của bọn họ, tôi đã đoán trước được kết cục sẽ như vậy.

Vào thời điểm công ty đang trong giai đoạn mấu chốt để có thể niêm yết trên sàn chứng khoán, sẽ không cho phép có bất kỳ sự xáo trộn nào từ dư luận. Tần Ngạn là thành viên cốt lõi của dự án, tạm thời không thể điều chuyển. Nhưng thứ râu ria như Tống Chân Vũ, không phải là rất dễ xử lý hay sao.

Hơn nữa, tôi còn gửi bản sao tương tự cho bố mẹ cô ta. Bố của Tống Chân Vũ bị cao huyết áp, tức giận đến mức phải nhập viện. Mẹ cô ta là giáo viên trung học, hiện tại câu chuyện đã được học sinh lan truyền tai nhau khiến mẹ cô ta bị đình chỉ dạy học.

“Chị muốn trả thù thì hướng vào tôi.”

Vành mắt cô ta đỏ hoe nhưng vẫn nhất mực ngẩng cao đầu,

“Đừng làm phiền bố mẹ tôi, họ già rồi, không chịu được đả kích.”

Tôi cười ôn hoà:

“Cô Tống, có chút chuyện nhỏ như vậy cũng khiến cô tìm tới tôi, cô không cảm thấy là đang ra vẻ à?”

Cô ta trừng mắt với tôi, một lúc lâu sau mới lên tiếng:

“Tần Ngạn sẽ cùng tôi kết hôn. Chị mãi là kẻ bại trận dưới tay tôi, Chu Tĩnh.”

“Đáng tiếc, lúc ly hôn với tôi, vị hôn phu của cô đã không muốn rời khỏi nhà đấy.”

Giọng điệu của tôi vẫn bình tĩnh như cũ,

“Vậy nên cô Tống à, cô không thể nhận được hoa hồng hay những món quà tặng đó trong khoảng thời gian ngắn này đâu. Vẫn nên mau chóng tìm một công việc mới phụ giúp gia đình đi.”

“À, thiếu chút nữa thì quên, những công ty chính thức cũng sẽ kiểm tra lý lịch phải không, vậy thì nếu họ biết cô Tống từng bị sa thải vì tác phong bại hoại, đạo đức thấp kém, phá hoại gia đình người khác thì họ còn muốn tuyển cô không?"

“Biết đâu, ai đó có ý đồ khác với cô, có thể sẽ cho cô một cơ hội."

"Chu Tĩnh!”

Cô ta hét lên một tiếng rồi lao tới muốn đánh tôi, nhưng bàn tay đang giơ lên ​​của cô ta đã bị tôi chặn lại. Tôi trở tay giáng xuống một cái bạt tai.

"Tống Chân Vũ, người cô nên tìm là Tần Ngạn."

17.

Chiều hôm đó, khi ra đến cửa thì phát hiện Tần Ngạn đang đứng ở dưới lầu.

Tay hắn kẹp điếu thuốc, tựa người dưới ngọn đèn đường, nhìn tôi với vẻ ngơ ngác. Đã hai tháng kể từ lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau. Tóc hắn đã hơi dài, người cũng đã gầy đi một vòng khiến gương mặt vốn đã lạnh lùng của hắn càng trở nên hung hiểm.

Hắn ngước đôi mắt ửng đỏ lên nhìn tôi:

“Tĩnh Tĩnh.”

“Hai ngày trước, mẹ anh đột ngột gọi tới, bảo anh đưa em về nhà một chuyến.”

“Bà ấy nói, đã nhiều năm trôi qua như vậy, có nhiều bất mãn hơn nữa cũng nên bỏ qua. Hơn nữa, thời điểm mẹ em nằm viện, bà ấy cũng từng đến thăm, biết rõ em là đứa trẻ ngoan.”

À, tôi nhớ ra rồi. Lúc trước, Tần Ngạn vì muốn giúp tôi nên đã nhất quyết đòi học lại một năm. Mẹ hắn dù có cố gắng thế nào cũng không thuyết phục được. Trong cơn tức giận, bà nói muốn cắt đứt quan hệ mẹ con với hắn.

Tần Ngạn dẫn theo tôi, dọn đến phòng trọ nhỏ gần ngay trường học.

Sau đó, ngoài học phí và chi phí sinh hoạt bình thường ra, bà không đưa thêm một phân tiền nào cho Tần Ngạn và từ chối liên lạc với hắn. Tần Ngạn cũng không chịu nhượng bộ.

Chúng tôi có thể đi đến ngày hôm nay, bất luận là tốt hay xấu, đều hoàn toàn xuất phát từ chính chúng tôi.

“Sau đó, anh một mình về nhà và kể cho mẹ nghe chuyện chúng ta đã ly hôn.”

“Bà mắng anh một trận rất lớn, nói rằng nếu lúc trước đã kiên định muốn ở bên em, muốn cứu rỗi em, vậy thì tại sao lại không thể kiên trì đến cùng.”

Giọng Tần Ngạn mang theo mơ hồ:

“Tĩnh Tĩnh, chuyện của đôi ta, vốn dĩ không nên đi đến bước này.”

Là không nên.

Nhưng lỗi là do ai? Tôi không để ý đến hắn, chỉ vứt rác rồi xoay người trở về nhà.

Sau khi trở về, không hiểu sao lại nghĩ đến mẹ của Tần Ngạn. Kỳ thực, bà là một người tốt. Ngay cả khi phải đối mặt với thái độ ngang bướng của Tần Ngạn mà không thể làm gì khác, bà cũng chưa từng gây khó dễ đối với tôi. Người duy nhất bà ấy cố gắng khuyên can là Tần Ngạn.

Buổi tối hôm đó, tôi nhận được điện thoại của mẹ Tần Ngạn. Trong giọng nói của bà ấy mơ hồ mang theo mệt mỏi và áy náy. Bà ấy xin lỗi tôi, nói rằng bà đã dạy dỗ Tần Ngạn không tốt. Tôi chậm rãi lắc đầu, sau đó mới ý thức được đối phương không nhìn thấy, lại nói:

“Không sao đâu dì.”

“Giữa cháu và Tần Ngạn, có lẽ cháu đã sai, cũng có lẽ anh ấy đã sai. Cho dù hậu quả có như thế nào cũng đều do chúng cháu gây ra, không liên quan gì đến người khác.”

"Dì đừng cảm thấy áy náy."

Qua điện thoại, tôi nghe thấy tiếng khóc nức nở.

Tần Ngạn bắt đầu gửi tin nhắn và gọi điện cho tôi. Hắn nói rất nhiều, hầu như đều là chân thành cầu xin tôi cho hắn một cơ hội.

"Tĩnh Tĩnh, anh vẫn yêu em, anh muốn cùng em bắt đầu lại một lần nữa."

Lời như thế này cũng có thể nói ra hay sao? Hoang đường đến mức tôi không khỏi cười to thành tiếng.

"Tần Ngạn, anh có biết không, một lần bất tín vạn lần bất tin."

"Đối với đoạn tình cảm này của chúng ta, người ngoài sẽ cho rằng anh luôn là người trả giá, còn tôi chỉ là kẻ chiếm lợi. Nhưng trên đời này, thực sự không có ai có thể vị tha mà cho đi mãi mãi. Thực ra, anh biết rất rõ rằng tôi chỉ là một người bệnh, nhưng tình yêu tôi gửi gắm cho anh cũng không kém những gì anh đã dành cho tôi."

“Đã từng rất nhiều lần khi trở về đến nhà, anh oán giận cảnh khổ phải đi công tác, hay vào thời điểm bị lãnh đạo gây khó dễ, tôi không có khả nói những lời ngọt ngào dễ nghe, nhưng tôi vẫn luôn ôm anh thật chặt. Anh nói muốn từ chức, tôi nói không sao, tiền nhuận bút của tôi cũng có thể nuôi anh rồi.”

“Mối quan hệ giữa chúng ta bình đẳng. Không phải vì anh đã cứu tôi một lần thì về sau tôi sẽ mãi mãi ở dưới anh một bậc.”

“Tôi chân thành biết ơn cũng chân thành yêu chàng trai Tần Ngạn năm mười bảy tuổi. Cậu ấy nhiệt huyết, tươi sáng hệt ánh dương, một Tần Ngạn yêu tôi không chút kiêng dè. Không phải Tần Ngạn của tuổi hai mươi sáu, chỉ muốn bỏ ra một nửa nhiệt tình, lại vọng tưởng người khác giao ra toàn bộ chân tình.”

“Tần Ngạn, chúng ta đã vĩnh viễn, không thể quay trở lại.”

18.

Sau ngày hôm đó, Tần Ngạn liên lạc với tôi nữa.

Mà lần tiếp theo tôi biết được tin tức về hắn lại là ở trên bản tin.

Tống Chân Vũ mang thai nhưng bất luận thế nào Tần Ngạn cũng từ chối kết hôn. Trong lúc hai người tranh chấp, Tống Chân Vũ bị Tần Ngạn đẩy ngã xuống từ cầu thang.

Đứa bé không còn, cơ quan sinh sản cũng bị cắt bỏ khiến cô ta không thể có con được nữa.

Bác sĩ đưa ra báo cáo chấn thương cụ thế. Bố mẹ của Tống Chân Vũ làm đơn kiện Tần Ngạn, hắn rồi sẽ phải đối diện với cảnh ngục tù tai ương.

Tình yêu nồng nhiệt đã từng đầu đội cơn mưa, chạy khắp thành phố chỉ để tìm kiếm một chiếc nhẫn, cuối cùng cũng chỉ là giả dối. Sau khi xé nát nhân tính cũng chẳng còn gì ngoài sự thối nát khó coi.

Tôi mua một bó hoa hồng sâm panh, đi đến bệnh viện thăm Tống Chân Vũ.

Chiếc áo bệnh nhân tròng lên thân hình gầy gò ốm yếu như bông hoa tàn héo úa của Tống Chân Vũ. Cô ta nhìn tôi, đôi môi tái nhợt vì mất máu, ánh mắt thập phần vô hồn. Tôi đặt bó hoa lên đầu giường, nhìn Tống Chân Vũ một cách chăm chú rồi nói:

“Chỉ là chút việc nhỏ mà thôi, rồi sẽ qua đi.”

“Đừng lo lắng.”

Tống Chân Vũ nhìn tôi, trong đáy mắt hiện ra vô vàn cảm xúc. Có thể là hối hận, có thể là chán ghét, mà rõ ràng là căm hận. Nhưng tôi cũng lười để ý.

Trên đường về, mặt trời đã lặn về phía Tây. Tôi ngồi trong xe cúi đầu nhìn điện thoại. Một số độc giả đã gửi tin nhắn hỏi tôi tiếp theo sẽ viết thể loại truyện nào. Tôi rũ mắt, cong cong khoé môi:

"Cứu lấy chính mình."

"Người bò ra khỏi vực sâu cũng có thể đuổi kịp ban mai rực rỡ."

(HOÀN)
Bình Luận (0)
Comment