Vết Bầm

Chương 2

Thiệu Ninh đã không nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu mình mơ thấy Từ Bính Khu.

Thiệu Ninh đã không nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu mình mơ thấy Từ Bính Khu.

Mỗi đêm sau khi Từ Bính Khu chết, y đều sẽ cuộn mình lại trên chiếc giường trải đầy quần áo của Từ Bính Khu, bàn tay chi chít sẹo nắm chặt dây ve áo lúc trước y mua cho Từ Bính Khu. Dù chất liệu của sợi dây kia cộm làm tay y đỏ bừng cũng không chịu buông ra.

Tiêu Miễn cười khẽ một tiếng, khác hẳn với nét đẹp thư sinh của Từ Bính Khu, ngũ quan anh đoan trang, ngay cả nốt ruồi ở đuôi mắt cũng mọc đúng chỗ, nước da ngăm đen. Lúc anh cười lên, sự ngang tàng lộ rõ ra ngoài không kiêng kể gì, như một con báo đen bày mưu nghĩ kế, ẩn mình trong bóng đêm chờ đợi cơ hội một đòn trí mạng con mồi.

Lớp ngoài dây đã có dấu hiệu phai màu, suy cho cùng đây chỉ là một món hàng trên Taobao y tiện tay mua cho Từ Bính Khu, chất lượng tất nhiên không thể đánh đồng với những món trang sức khác của Từ Bính Khu. Nhưng người kia lại đặt nó giữa một đống trang sức xa xỉ làm riêng như một bảo vật hiếm thấy, cất giữ cẩn thận, nếu không phải trường hợp quan trọng thậm chí sẽ không lấy ra.

Cơ thể Thiệu Ninh nặng nề ngã xuống sofa, ý thức trong đầu đang từ từ quay lại.

Tất cả đều là lỗi của y.

Nhưng một ngày trước khi Từ Bính Khu chết, sợi dây ve áo này lại bị hắn ném vào thùng rác trong bếp, rõ ràng khi nhận được biểu cảm của hắn như đứa trẻ lấy được món đồ chơi mình thích. Nhưng sau đó, Thiệu Ninh không bao giờ nhìn thấy biểu cảm như vậy trên mặt Từ Bính Khu nữa.

Thời gian trên điện thoại hiển thị ba giờ ba mươi lăm phút chiều.

Y biết rõ, thứ Từ Bính Khu cần không phải là sợi dây này, mà là tình yêu của Thiệu Ninh.

Đây là một hành động gần như tàn nhẫn, Thiệu Ninh liên tục nhớ lại những chi tiết và sự dụ dàng vô tình của Từ Bính Khu tràn ngập trong quá khứ của mình, liên tục kích thích bản thân nhớ đến tất cả sự thiên vị và ngoại lệ mà Từ Bính Khu dành cho mình. Sau đó quay về hiện thực, một mình đối mặt với căn phòng trống vắng, và sự thật Từ Bính Khu đã qua đời, y cố gắng dùng cách này để nói với mình rằng đừng quên Từ Bính Khu.

Giọng hắn rất khẽ, như tiếng than nhẹ truyền đến từ vùng biên giới rộng lớn, có thể bị gió mang đi một cách dễ dàng. Nhưng từng chữ này cũng như mỏ hàn đập lên trái tim lung lay sắp đổ của Thiệu Ninh, phải khiến y giật mình, đau đến mức sống không nổi mới bằng lòng bỏ qua.

Giữa họ luôn xảy ra những cuộc cãi vã không dứt, những lần phát cáu không hết, những cuộc chiến tranh lạnh không nghỉ. Thiệu Ninh không phải là người có năng lực thông cảm, một người nằm quyền trời sinh tính tình lạnh lùng như Từ Bính Khu, trong những ngày đêm ở bên y đều cẩn thận kiềm chế tính tình của mình, cẩn thận lấy lòng y, nói không rung động là điều không thể.

Giữa họ không xảy ra tranh cãi như trước kia, càng không có trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau, hai người chỉ ngồi trên ghế đối diện nhau, bàn ăn bằng gỗ ngăn cách họ, ở giữa là khoảng trống không vượt qua được.

Đương nhiên hắn biết sẽ không có ai hợp tác dưới tình huống chưa nắm rõ nội dung hợp đồng.

Nhưng y đã làm gì.

Cuối cùng con dấu đỏ khắc dấu của Từ thị vẫn rơi trên giấy, khớp hàm kéo căng của Tiêu Miễn cũng từ từ thả lỏng sau khi ký tên xong. Hai bên đứng dậy trò chuyện vài câu khách sáo, Từ Bính Khu bắt tay đối phương mang tính tượng trưng, nhưng khi rút tay về ngón tay của đối phương rõ ràng đã nắm chặt hơn, hắn hơi sững sờ, kinh ngạc nhìn vào mặt đối phương.

Sự ngu dốt của y đã khiến Từ Bính Khu mất đôi đôi chân trong âm mưu của công ty đối thủ, sự hờ hững của y làm hại Từ Bính Khu âm thầm chết trong đống đổ nát, y khiến Từ Bính Khu dần dần trở nên nản lòng thoái chí. Y ép một người sát phạt quyết đoán như thế khàn giọng hỏi y tại sao không thể chia cho hắn một chút tình yêu.

Thiệu Ninh nhớ đến một đêm y giật mình tỉnh giấc, nhìn thấy Từ Bính Khu ngồi trên xe lăn quay lưng về phía y, khom lưng, cố sức bịt miệng mình sợ tiếng ho đánh thức y.

Từ Bính Khu cụp mắt xuống, chậm rãi nhấp một ngụm trà, lúc đặt chén trà xuống mặt bàn, đồ sứ va chạm vang lên một tiếng lanh lảnh.

Trong ấn tượng của y, Từ Bính Khu luôn luôn tỏ ra kiêu ngạo khó thuần, nhưng ngày ấy y đột nhiên nhận ra rằng có lẽ Từ Bính Khu cũng không phải không gì không làm được, hắn cũng sẽ sinh lão bệnh tử, cũng sẽ đau đớn vì mất đi đôi chân, cũng sẽ buồn vì sự vô tâm của Thiệu Ninh.

Thiệu Ninh nhớ đến một đêm y giật mình tỉnh giấc, nhìn thấy Từ Bính Khu ngồi trên xe lăn quay lưng về phía y, khom lưng, cố sức bịt miệng mình sợ tiếng ho đánh thức y.

Y thật sự không dám nhìn ảnh của Từ Bính Khu, không dám nhớ lại đôi mắt kia bị mình giày vò đến mức ánh sáng trong mắt dần dần tĩnh lặng.

Là y tự tay hại chết Từ Bính Khu.

Nhưng y đã làm gì.

Lần này Từ Bính Khu sẽ không đứng tại chỗ chờ y nữa.

Tất cả đều là lỗi của y.

Quần áo ở trên giường vẫn còn lưu lại mùi nước hoa Từ Bính Khu thường  dùng, Thiệu Ninh cúi đầu xuống, vùi mặt mình vào quần áo của Từ Bính Khu, tạo cảm giác như mình vẫn đang được Từ Bính Khu ôm.

Cho dù nói ra rồi, hắn cũng không nghe được, không phải ư?

Trong ấn tượng của y, Từ Bính Khu luôn luôn tỏ ra kiêu ngạo khó thuần, nhưng ngày ấy y đột nhiên nhận ra rằng có lẽ Từ Bính Khu cũng không phải không gì không làm được, hắn cũng sẽ sinh lão bệnh tử, cũng sẽ đau đớn vì mất đi đôi chân, cũng sẽ buồn vì sự vô tâm của Thiệu Ninh.

Chương 02: Hối hận

“Bính Khu… em xin lỗi…” Giọng Thiệu Ninh khàn khàn vang lên trong đống quần áo, những đoạn ký ức kia như cây kim sắc bén đâm nhiều lần lên trán tim đã vụn nát của y, đau đến mức y chỉ có thể nhỏ giọng sụt sùi khóc nức nở.

Từ Bính Khu chậm rãi lật hợp đồng về trang đầu, đang chuẩn bị nói gì đó thì trợ lý Hồ đột nhiên tiếng lên một bước, cúi người ghé vào tai Từ Bính Khu, hạ giọng nói: “Sếp Từ, quý trước ISKYE hợp tác với nhà họ Lưu, tỉ lệ phân chia trái ngược với hợp đồng lần này?”

Từ Bính Khu gõ nhẹ lên trang giấy hợp đồng, đồng tử đen láy tràn ngập cảm xúc khó nắm bắt, khi đọc đến lãi ròng và tỷ lệ chia, đôi mắt sâu thẳm kia hơi cử động, hắn nhướng mày, giọng điệu lại cực kỳ thản nhiên: “Sếp Tiêu, trước đó quý công ty đã xem xét bản hợp đồng này chưa?”

Đây là một hành động gần như tàn nhẫn, Thiệu Ninh liên tục nhớ lại những chi tiết và sự dụ dàng vô tình của Từ Bính Khu tràn ngập trong quá khứ của mình, liên tục kích thích bản thân nhớ đến tất cả sự thiên vị và ngoại lệ mà Từ Bính Khu dành cho mình. Sau đó quay về hiện thực, một mình đối mặt với căn phòng trống vắng, và sự thật Từ Bính Khu đã qua đời, y cố gắng dùng cách này để nói với mình rằng đừng quên Từ Bính Khu.

“Sếp Từ, hay là cùng ăn bữa cơm tối nhé?”

Nhưng có tác dụng gì chứ?

Cho dù nói ra rồi, hắn cũng không nghe được, không phải ư?

Nói xong anh tỏ ý xin lỗi với Tiêu Miễn rồi cung kính lùi lại sau lưng Từ Bính Khu.

“Đừng… đừng…. đừng đi!” Thiệu Ninh chợt mở mắt ra, vẻ mặt mê man, đôi mắt kia liên tục nhìn xung quanh, cố gắng tìm ra dấu vết tồn lại của Từ Bính Khu. Nhưng y nhanh chóng nhận ra mình không nằm trong căn biệt thự mà Từ Bính Khu mua cho y, mà đang nằm trong căn phòng nhỏ ở vùng ngoại ô y thuê trước khi tốt nghiệp năm năm trước.

Thiệu Ninh vẫn có thể nhớ lại cảnh tượng lần cuối họ gặp nhau, Từ Bính Khu ngồi trên xe lăn, trên người mặc bộ âu phục nhung đen cổ áo quả trám, chiếc xe lăn bằng da đen sẫm màu tôn lên gương mặt bình tĩnh và xa cách của hắn.

Không gian trong phòng riêng rất rộng rãi, ở trong góc đặt bốn bình hoa trang trí khác nhau, kính màu đen bóng với sọc màu vàng đậm, tấm thảm lông dê dày che gần hết diện tích, một bản hợp đồng đặt trên chiếc bàn gỗ tử đàn sang trọng. Đèn tường đúng lúc chiếu lên bút máy kia ở bên kia, khúc xạ ra một tia sáng chói mắt.

Y biết rõ, thứ Từ Bính Khu cần không phải là sợi dây này, mà là tình yêu của Thiệu Ninh.

Giữa họ không xảy ra tranh cãi như trước kia, càng không có trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau, hai người chỉ ngồi trên ghế đối diện nhau, bàn ăn bằng gỗ ngăn cách họ, ở giữa là khoảng trống không vượt qua được.

Nhưng y cũng nhận ra.

Từ Bính Khu im lặng nhìn y chăm chú, tựa như muốn ghi tạc vào lòng mỗi một nốt ruồi trên mặt Thiệu Ninh, một lúc lâu sau, hắn mới cười khẽ một tiếng, nói với y: “Thiệu Ninh, tôi buông tay rồi.”

Đúng lúc này, giọng nói hơi cười của Tiêu Miễn vang lên trong phòng riêng.

“Tôi sẽ để cậu đi, cậu cũng tha cho tôi.”

Giọng hắn rất khẽ, như tiếng than nhẹ truyền đến từ vùng biên giới rộng lớn, có thể bị gió mang đi một cách dễ dàng. Nhưng từng chữ này cũng như mỏ hàn đập lên trái tim lung lay sắp đổ của Thiệu Ninh, phải khiến y giật mình, đau đến mức sống không nổi mới bằng lòng bỏ qua.

“Đừng… đừng…. đừng đi!” Thiệu Ninh chợt mở mắt ra, vẻ mặt mê man, đôi mắt kia liên tục nhìn xung quanh, cố gắng tìm ra dấu vết tồn lại của Từ Bính Khu. Nhưng y nhanh chóng nhận ra mình không nằm trong căn biệt thự mà Từ Bính Khu mua cho y, mà đang nằm trong căn phòng nhỏ ở vùng ngoại ô y thuê trước khi tốt nghiệp năm năm trước.

Cơ thể Thiệu Ninh nặng nề ngã xuống sofa, ý thức trong đầu đang từ từ quay lại.

“Theo như tôi biết, quý công ty chủ yếu tập trung vào công nghệ mới và ngành y dược, trong khi Từ thị chủ yếu tập trung hợp tác với giải trí và truyền thông mới. Bản hợp đồng này của quý công ty không bao gồm các chi phí ngầm và chi phí khác, tổng lợi nhuận ròng cuối cùng được chia thật sự  khiến tôi hơi… kinh ngạc.”

Y thật sự không dám nhìn ảnh của Từ Bính Khu, không dám nhớ lại đôi mắt kia bị mình giày vò đến mức ánh sáng trong mắt dần dần tĩnh lặng.

Đúng, y đã sống lại.

Lòng bàn tay Tiêu Miễn mang theo vết chai mỏng không rõ ràng, lòng bàn tay ấm áp và lòng bàn tay lành lạnh của Từ Bính Khu dán vào nhau, nhiệt độ hai bên hòa vào nhau qua làn da tiếp xúc.

Miếng thịt mỡ này không phải cạm bẫy, mà là âm mưu.

Nhưng y cũng nhận ra.

Mỗi đêm sau khi Từ Bính Khu chết, y đều sẽ cuộn mình lại trên chiếc giường trải đầy quần áo của Từ Bính Khu, bàn tay chi chít sẹo nắm chặt dây ve áo lúc trước y mua cho Từ Bính Khu. Dù chất liệu của sợi dây kia cộm làm tay y đỏ bừng cũng không chịu buông ra.

Bản hợp đồng này như miếng thịt mỡ đột nhiên xuất hiện trong hoang mạc, dẫn đến một đống sói hoang thèm nhỏ dãi mắt phát sáng như hổ rình mồi.

Lần này Từ Bính Khu sẽ không đứng tại chỗ chờ y nữa.

Thời gian trên điện thoại hiển thị ba giờ ba mươi lăm phút chiều.

Ở đời trước, việc hợp tác với ISKYE đã bị gián đoạn bởi sự xuất hiện của Thiệu Ninh, hợp tác đã được quyết định cũng không có kết quả. Khi đó bao nhiêu là doanh nghiệp thèm thuồng miếng thịt mỡ này, anh giành tôi cướp muốn lấy được quyền hợp tác.

Không gian trong phòng riêng rất rộng rãi, ở trong góc đặt bốn bình hoa trang trí khác nhau, kính màu đen bóng với sọc màu vàng đậm, tấm thảm lông dê dày che gần hết diện tích, một bản hợp đồng đặt trên chiếc bàn gỗ tử đàn sang trọng. Đèn tường đúng lúc chiếu lên bút máy kia ở bên kia, khúc xạ ra một tia sáng chói mắt.

Lớp ngoài dây đã có dấu hiệu phai màu, suy cho cùng đây chỉ là một món hàng trên Taobao y tiện tay mua cho Từ Bính Khu, chất lượng tất nhiên không thể đánh đồng với những món trang sức khác của Từ Bính Khu. Nhưng người kia lại đặt nó giữa một đống trang sức xa xỉ làm riêng như một bảo vật hiếm thấy, cất giữ cẩn thận, nếu không phải trường hợp quan trọng thậm chí sẽ không lấy ra.

Từ Bính Khu gõ nhẹ lên trang giấy hợp đồng, đồng tử đen láy tràn ngập cảm xúc khó nắm bắt, khi đọc đến lãi ròng và tỷ lệ chia, đôi mắt sâu thẳm kia hơi cử động, hắn nhướng mày, giọng điệu lại cực kỳ thản nhiên: “Sếp Tiêu, trước đó quý công ty đã xem xét bản hợp đồng này chưa?”

Đương nhiên hắn biết sẽ không có ai hợp tác dưới tình huống chưa nắm rõ nội dung hợp đồng.

Chỉ là tỉ lệ chia trong hợp đồng này, nhìn kiểu gì cũng là tập đoàn nhà họ Từ với tư cách là bên B được lợi nhiều hơn. Với sức quan sát nhạy bén về cốt lõi giới kinh doanh trong nhiều năm của hắn, hắn ngay lập tức nhận ra “chỗ sơ suất” của bản hợp đồng này.

Bản hợp đồng này như miếng thịt mỡ đột nhiên xuất hiện trong hoang mạc, dẫn đến một đống sói hoang thèm nhỏ dãi mắt phát sáng như hổ rình mồi.

Đúng, y đã sống lại.

Miếng thịt mỡ này không phải cạm bẫy, mà là âm mưu.

Giữa họ luôn xảy ra những cuộc cãi vã không dứt, những lần phát cáu không hết, những cuộc chiến tranh lạnh không nghỉ. Thiệu Ninh không phải là người có năng lực thông cảm, một người nằm quyền trời sinh tính tình lạnh lùng như Từ Bính Khu, trong những ngày đêm ở bên y đều cẩn thận kiềm chế tính tình của mình, cẩn thận lấy lòng y, nói không rung động là điều không thể.

Tiêu Miễn cười khẽ một tiếng, khác hẳn với nét đẹp thư sinh của Từ Bính Khu, ngũ quan anh đoan trang, ngay cả nốt ruồi ở đuôi mắt cũng mọc đúng chỗ, nước da ngăm đen. Lúc anh cười lên, sự ngang tàng lộ rõ ra ngoài không kiêng kể gì, như một con báo đen bày mưu nghĩ kế, ẩn mình trong bóng đêm chờ đợi cơ hội một đòn trí mạng con mồi.

Tiêu Miễn cầm lấy hợp đồng trên bàn, ngón tay thon dài tùy ý lập qua hai lần, tiếng sột soạt của trang giấy phá vỡ không khí yên lặng trong phòng riêng. Anh nâng mắt lên, đôi mắt màu nâu tập trung lên người Từ Bính Khu, vẻ mặt anh tự nhiên, giọng nói ôn hòa: “Sếp Từ có chỗ nào không hài lòng về bản hợp đồng này à?”

Từ Bính Khu chậm rãi lật hợp đồng về trang đầu, đang chuẩn bị nói gì đó thì trợ lý Hồ đột nhiên tiếng lên một bước, cúi người ghé vào tai Từ Bính Khu, hạ giọng nói: “Sếp Từ, quý trước ISKYE hợp tác với nhà họ Lưu, tỉ lệ phân chia trái ngược với hợp đồng lần này?”

Nói xong anh tỏ ý xin lỗi với Tiêu Miễn rồi cung kính lùi lại sau lưng Từ Bính Khu.

Nhưng quanh đi quẩn lại, cuối cùng cơ hội hợp tác này vẫn rơi xuống đầu Từ thị, tiếc là lúc đó hắn phải nằm viện vì chân bị thương, một mình trợ lý Hồ bận bịu chuyện liên quan đến ký hợp đồng. Cho nên hắn cũng chỉ thấy mặt của nhân vật trọng yếu trong giới kinh doanh vài lần trên TV.

Từ Bính Khu không trách hành động đột ngột của trợ lý Hồ, hắn khẽ gật đầu, hơi cụp mắt che giấu sự lạnh lẽo và tàn nhẫn trong mắt, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tờ giấy dưới tay, cong khóe môi nói tiếp: “Sếp Tiêu nổi tiếng trong ngành kinh doanh, có thể hợp tác với ISKYE là vinh hạnh của nhà họ Từ, có thể gặp được người nổi trội như anh, tất nhiên sẽ không có gì không hài lòng.”

“Theo như tôi biết, quý công ty chủ yếu tập trung vào công nghệ mới và ngành y dược, trong khi Từ thị chủ yếu tập trung hợp tác với giải trí và truyền thông mới. Bản hợp đồng này của quý công ty không bao gồm các chi phí ngầm và chi phí khác, tổng lợi nhuận ròng cuối cùng được chia thật sự  khiến tôi hơi… kinh ngạc.”

Tiêu Miễn hiểu hàm nghĩa trong lời nói của hắn, anh cụp mắt, giơi tay đặt hợp đồng lên mặt bàn, hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt suy tư vì lời nói của đối phương. Không khí trong phòng riêng nhanh chóng trở nên ngột ngạt, ngay cả tiếng ma sát của quần áo cũng vô cùng rõ ràng trong không gian.

“Bính Khu… em xin lỗi…” Giọng Thiệu Ninh khàn khàn vang lên trong đống quần áo, những đoạn ký ức kia như cây kim sắc bén đâm nhiều lần lên trán tim đã vụn nát của y, đau đến mức y chỉ có thể nhỏ giọng sụt sùi khóc nức nở.

Điều tốt nhất cũng là xấu nhất khi giao tiếp với một người thông minh đó là bạn mãi mãi không biết được con hồ ly ở phía đối diện, hay là con báo đen bên cạnh sẽ cao hơn một bậc.

Mấy phút sau, Tiêu Miễn ngước mắt lên, một lần nữa nhìn vào mặt Từ Bính Khu, anh đột nhiên nói: “Sếp Từ tuổi trẻ tài cao, trong năm năm ngắn ngủi Từ thị đã đạt đến độ cao mà các doanh nghiệp vừa và nhỏ không thể đạt tới. Bản hợp đồng này không chỉ là sự tin tưởng đối với quý công ty, mà quan trọng hơn là sự tin tưởng đối với sếp Từ.”

Thiệu Ninh vẫn có thể nhớ lại cảnh tượng lần cuối họ gặp nhau, Từ Bính Khu ngồi trên xe lăn, trên người mặc bộ âu phục nhung đen cổ áo quả trám, chiếc xe lăn bằng da đen sẫm màu tôn lên gương mặt bình tĩnh và xa cách của hắn.

Câu trả lời rất chặt chẽ.

Tiêu Miễn hiểu hàm nghĩa trong lời nói của hắn, anh cụp mắt, giơi tay đặt hợp đồng lên mặt bàn, hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt suy tư vì lời nói của đối phương. Không khí trong phòng riêng nhanh chóng trở nên ngột ngạt, ngay cả tiếng ma sát của quần áo cũng vô cùng rõ ràng trong không gian.

Thấy vẻ mặt của Từ Bính Khu không thay đổi vì lời nói của mình, Tiêu Miễn âm thầm thở phào một hơi, tỉnh bơ điều chỉnh tư thế ngồi của mình rồi nói tiếp: “ISKYE luôn thích giao tiếp với người thông minh, nhất là người như sếp Từ. Theo quan điểm chủ quan của tôi, anh quả thực là người đáng tin tưởng.”

Chỉ là tỉ lệ chia trong hợp đồng này, nhìn kiểu gì cũng là tập đoàn nhà họ Từ với tư cách là bên B được lợi nhiều hơn. Với sức quan sát nhạy bén về cốt lõi giới kinh doanh trong nhiều năm của hắn, hắn ngay lập tức nhận ra “chỗ sơ suất” của bản hợp đồng này.

Quần áo ở trên giường vẫn còn lưu lại mùi nước hoa Từ Bính Khu thường  dùng, Thiệu Ninh cúi đầu xuống, vùi mặt mình vào quần áo của Từ Bính Khu, tạo cảm giác như mình vẫn đang được Từ Bính Khu ôm.

Từ Bính Khu cụp mắt xuống, chậm rãi nhấp một ngụm trà, lúc đặt chén trà xuống mặt bàn, đồ sứ va chạm vang lên một tiếng lanh lảnh.

Ở đời trước, việc hợp tác với ISKYE đã bị gián đoạn bởi sự xuất hiện của Thiệu Ninh, hợp tác đã được quyết định cũng không có kết quả. Khi đó bao nhiêu là doanh nghiệp thèm thuồng miếng thịt mỡ này, anh giành tôi cướp muốn lấy được quyền hợp tác.

Nhưng quanh đi quẩn lại, cuối cùng cơ hội hợp tác này vẫn rơi xuống đầu Từ thị, tiếc là lúc đó hắn phải nằm viện vì chân bị thương, một mình trợ lý Hồ bận bịu chuyện liên quan đến ký hợp đồng. Cho nên hắn cũng chỉ thấy mặt của nhân vật trọng yếu trong giới kinh doanh vài lần trên TV.

Cuối cùng con dấu đỏ khắc dấu của Từ thị vẫn rơi trên giấy, khớp hàm kéo căng của Tiêu Miễn cũng từ từ thả lỏng sau khi ký tên xong. Hai bên đứng dậy trò chuyện vài câu khách sáo, Từ Bính Khu bắt tay đối phương mang tính tượng trưng, nhưng khi rút tay về ngón tay của đối phương rõ ràng đã nắm chặt hơn, hắn hơi sững sờ, kinh ngạc nhìn vào mặt đối phương.

Lòng bàn tay Tiêu Miễn mang theo vết chai mỏng không rõ ràng, lòng bàn tay ấm áp và lòng bàn tay lành lạnh của Từ Bính Khu dán vào nhau, nhiệt độ hai bên hòa vào nhau qua làn da tiếp xúc.

Từ Bính Khu im lặng nhìn y chăm chú, tựa như muốn ghi tạc vào lòng mỗi một nốt ruồi trên mặt Thiệu Ninh, một lúc lâu sau, hắn mới cười khẽ một tiếng, nói với y: “Thiệu Ninh, tôi buông tay rồi.”

Đúng lúc này, giọng nói hơi cười của Tiêu Miễn vang lên trong phòng riêng.

“Sếp Từ, hay là cùng ăn bữa cơm tối nhé?”
Bình Luận (0)
Comment