Vết Cắt Dịu Dàng

Chương 16

Một y tá trẻ bước vào, mỉm cười nói:

“Phu nhân, đến giờ uống thuốc rồi ạ.”

Tim tôi trĩu nặng:

“Tần Thận đâu?”

“Tần tiên sinh sắp đến rồi, trên núi tuyết lớn, đường khó đi, nhưng anh ấy nói nhất định sẽ đến trước 7 giờ.”

“Điện thoại và hành lý của tôi đâu?”

Y tá cười cười:

“Chị uống thuốc đi đã, mấy chuyện khác tôi không rõ.”

Tôi bình thản hỏi:

“Tôi mắc bệnh gì?”

“Chị từng bị tai nạn xe, não bộ chịu tổn thương, bác sĩ chẩn đoán chị mắc chứng hoang tưởng, cần uống thuốc định kỳ.”

“Vậy là bây giờ tôi không thể rời khỏi đây?”

“Đúng vậy. Biệt thự không có xe, chỉ có người bên ngoài vào được, chúng tôi không thể ra ngoài. Hơn nữa, tình trạng sức khỏe hiện tại của chị cũng không thích hợp để đi lại.”

Tôi cầm viên thuốc, ném thẳng ra ngoài cửa sổ, sau đó quay lại nhìn y tá, nhẹ nhàng nói:

“Nếu tôi bị hoang tưởng, vậy bất cứ điều gì tôi làm cũng là điều hiển nhiên, đúng không?”

Sắc mặt y tá biến đổi, lộ rõ vẻ hoảng sợ rồi vội vã rời đi.

7 giờ tối, Tần Thận đến.

Anh mặc áo khoác dài, đeo găng tay da, trên đầu và vai phủ một lớp sương mỏng, mang theo cái lạnh từ núi rừng.

Anh vừa cởi găng tay, vừa mỉm cười nói:

“A Ly, hôm nay tuyết lớn, xe bị hỏng giữa lưng chừng núi, anh phải đi bộ bảy tám cây số. May mà vẫn kịp về nhà lúc bảy giờ.”

Tôi nhìn anh lạnh lùng.

“Nhà? Nhà của anh chẳng phải là chỗ của Lâm Cẩm sao? Ở đó mới có tình nhân và con trai của anh.”

Anh quay đầu, nheo mắt cười với tôi:
“A Ly, em lại giận dỗi rồi.”

Tôi nhấc chiếc đèn bàn bên cạnh, ném thẳng vào anh.

Chiếc đèn đập vào trán, để lại một vết thương ngay vị trí vết sẹo bỏng cũ của anh.

Anh không hề biến sắc, cúi xuống nhặt chiếc đèn lên, giọng nói vẫn dịu dàng:

“A Ly, em không thích kiểu đèn này à? Lỗi của anh. Ngày mai anh sẽ đi mua cái em thích, được không?”

Tôi sụp đổ, gào lên:

“Tại sao anh phải làm vậy? Tại sao! Em rời đi là được chứ gì? Anh ngoại tình, em chỉ muốn ly hôn! Em thậm chí không trả thù anh, không trả thù Lâm Cẩm! Đến vậy cũng không được sao?”

Tần Thận nhìn tôi với ánh mắt đầy xót xa, nhẹ giọng nói:

“A Ly, chúng ta là vợ chồng, sao có thể chia xa được? Đừng hét lớn vậy nữa, thời tiết hanh khô, không tốt cho cổ họng đâu.”

Tôi sững sờ nhìn anh, cảm thấy vô cùng xa lạ.

Đây là Tần Thận sao?

Đây là người chồng mà tôi đã sống cùng năm năm?

Trong lòng tôi, chỉ còn lại sự hoang mang và kinh hãi.

Đến ngày thứ năm ở biệt thự trên núi, tôi từ bỏ ý định bỏ trốn.

Biệt thự nằm ở một thung lũng hẻo lánh, tín hiệu bị chặn, chỉ có một y tá và một người giúp việc chăm sóc sinh hoạt hằng ngày.

Tuyết dày phong tỏa đường đi, không thể đi bộ ra ngoài. Phương tiện duy nhất kết nối với thế giới bên ngoài là chiếc xe của Tần Thận.

Anh đi làm lúc 8 giờ sáng, về nhà lúc 7 giờ tối, vẫn theo lịch trình như trước đây.

Ngoài việc tôi không thể ra ngoài, anh không ép buộc bất kỳ điều gì. Anh thậm chí còn dịu dàng và kiên nhẫn hơn trước.

Hầu hết thời gian, tôi lặng lẽ ôm chân ngồi trên sofa. Anh ngồi đối diện, thích thú kể cho tôi nghe mọi chuyện – công việc, tin tức xã hội, lịch sử mà anh yêu thích…

Sau này tôi mới biết, mỗi ngày anh lái xe từ đây đến công ty mất hai tiếng, tổng cộng bốn tiếng trên đường mỗi ngày.

Dù là trong thời tiết bão tuyết, anh vẫn không về trễ một ngày nào.

Tôi không hiểu nổi:

“Anh không thấy mệt à?”

Ánh mắt anh dịu dàng, sáng rực:

“Nhìn thấy em là anh hết mệt rồi.”

“Vậy tại sao anh lại ngoại tình?”

Anh cười nhẹ, không hề che giấu.

Từ khi đến căn nhà này, anh dường như quyết định hoàn toàn thành thật với tôi.

“Từ nhỏ, anh đã chứng kiến cha mẹ qua đời thảm khốc, sau đó bị họ hàng tranh giành gia sản. Khi bước chân vào thương trường, anh lúc nào cũng bị cuốn vào những âm mưu, toan tính. Anh cần một cách để giải tỏa áp lực tột cùng. Nhưng những điều đó, anh không muốn trút lên em.”

Bình Luận (0)
Comment