Vết Cắt Dịu Dàng

Chương 18

Tôi thở dài:

“Hồi còn ở ký túc xá, chúng ta còn mạnh miệng nói sẽ đi khắp thế giới, cuối cùng lại bị hiện thực vả cho tơi bời.”

Chương Hiểu cười lớn:

“Đúng thế, nhưng nếu lần này cậu sang Pháp, có khi sẽ là bước đầu tiên đấy!”

Vừa nói, cô ấy vừa vẫy tay, cười tươi chào Tần Thận.

Tôi bỗng nhiên im lặng.

“Chương Hiểu.”

“Hửm?”

“Sao cậu biết… tớ định đi Pháp?”

15

Chương Hiểu cứng đờ.

Tôi chậm rãi nói tiếp:

“Chuyện tớ đi Pháp, tớ chưa nói với ai cả. Người duy nhất có thể biết, là nền tảng mua vé. Và tài khoản trên nền tảng đó, với tư cách giám đốc tài chính, cậu từng tiếp cận khi thu thập thông tin cổ đông.”

“Vậy là… cậu biết mọi chuyện từ đầu đến cuối sao?”

Giọng tôi run rẩy khi nói đến cuối câu.

“Chương Hiểu, cậu thậm chí đã… tham gia vào việc giam giữ tớ?”

Chương Hiểu luống cuống:

“Giang Ly, tớ… tớ biết Tần tổng sẽ không làm hại cậu. Nên… nên là… tình cảnh nhà tớ… tớ không còn cách nào khác…”

Tôi nghiến răng, từng từ bật ra chậm rãi:

“Còn chuyện của Lâm Cẩm thì sao? Cậu cũng biết từ lâu rồi đúng không?”

Sắc mặt Chương Hiểu tái nhợt.

Tôi bật cười, giọng cười trầm thấp, lạnh lẽo:

“Tôi thật ngốc. Một vị trí quan trọng như giám đốc tài chính, Tần Thận – một người cẩn trọng như vậy – chắc chắn chỉ giao cho người mà anh ta tuyệt đối tin tưởng. Chương Hiểu, tôi đã nhìn nhầm cậu rồi.”

Chương Hiểu nhắm mắt, vẻ mặt đầy đau khổ:

“Giang Ly, xin lỗi cậu… chi phí điều trị và học hành cho con trai tớ quá lớn. Tớ thực sự rất cần công việc này.”

Tôi im lặng một lúc, nhìn ra thung lũng bị tuyết phủ trắng xóa.

“Cậu biết đấy, chỉ cần tôi nói một câu với Tần Thận, anh ta sẽ lập tức sa thải cậu. Không những mất việc, mà tôi còn kiện cậu vì tiết lộ thông tin cổ đông. Khi đó, không công ty nào trong thành phố này sẽ nhận cậu nữa.”

Cơ thể Chương Hiểu bắt đầu run lên.

Tôi lạnh lùng tiếp tục:

“Trưa mai, đúng 12 giờ, cậu lái xe đến đón tôi. Đây là cơ hội duy nhất để cậu chuộc lỗi, Chương Hiểu.”

Tần Thận bước đến, ánh mắt đầy dò xét:
“Hai người nói gì mà căng thẳng vậy?”

Tôi thở dài, ôm lấy Chương Hiểu đang tái mặt:
“Gia đình có con mắc chứng tự kỷ, thật sự rất khó khăn.”

Trưa hôm sau, trời bắt đầu lất phất tuyết rơi.

Tôi đứng trên ban công, dõi mắt về phía con đường nhỏ.

Cuối cùng, một chiếc xe màu trắng từ từ hiện ra.

Tôi nhanh chóng quay người, mặc áo khoác và đi xuống lầu.

Khi bước qua phòng khách tầng một, người giúp việc ngạc nhiên hỏi tôi đi đâu.

Tôi không dừng bước, thẳng hướng đi ra ngoài.

Khi Chương Hiểu lái xe đưa tôi rời khỏi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

“Tần tổng dường như nghi ngờ rồi. Sáng nay anh ấy còn hỏi chúng ta đã nói gì hôm qua. Anh ấy luôn cẩn trọng, tớ sợ anh ấy sẽ phát hiện tớ ra khỏi biệt thự và bám theo.”

Tôi nhìn tuyết rơi dày đặc ngoài cửa sổ, trầm giọng:

Bình Luận (0)
Comment