Vết Cắt Dịu Dàng

Chương 4

“Thư ký Thẩm nghỉ thai sản rồi, nên mấy người bên hậu cần bọn em luân phiên thay thế một thời gian.”

“Vất vả cho cô rồi.” Tôi mỉm cười gật đầu.

Lâm Cẩm không phải kiểu phụ nữ xinh đẹp.

Cô ấy không cao, dáng người gầy gò, ngũ quan bình thường, ăn mặc cũng giản dị.

Khi nói chuyện hay nhìn người khác, luôn mang lại cảm giác dè dặt, cẩn trọng.

Giống như…

một con thỏ yếu đuối, hoàn toàn không có sức tấn công.

Cô ấy cúi người chào tôi, khẽ nói:

“Phu nhân, nếu không có gì em xin phép ra ngoài trước.”

Khoảnh khắc cúi đầu, tôi thoáng thấy vài vết đỏ rõ ràng trên cổ cô ấy.

Trông như dấu hôn.

Tần Thận họp xong quay lại, vẫn là bộ vest cùng sơ mi trắng quen thuộc, làm nổi bật dáng vẻ cao ráo, dứt khoát và phong độ.

Anh đứng tựa vào khung cửa, không bước vào, chỉ nhìn tôi cười:

“Cuối cùng em cũng chủ động đến công ty thăm anh rồi.”

Tôi bước đến ôm anh:

“Vậy từ giờ em thường xuyên đến nhé? Hình như cả công ty đều rất hoan nghênh em đấy.”

Anh xoa nhẹ tóc tôi, lườm một cái, cười bất đắc dĩ:
“Chủ yếu là anh, em quan tâm họ làm gì.”

Tôi ngập ngừng mở lời:

“Lúc nãy là Lâm Cẩm mang trà vào cho em.”

Anh lặng đi một chút, rồi khẽ “ừ” một tiếng.

“Thời gian này cô ấy kiêm nhiệm công việc thư ký. A Ly, đừng lo, anh đã có thể đối mặt với chuyện này một cách đúng đắn từ lâu rồi.”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, dịu dàng nói:

“Hồi đó mẹ em đã nói anh là người kiên định, có nghị lực, chắc chắn sẽ vượt qua mọi khó khăn. Tần Thận, bây giờ anh giỏi như vậy, công ty cũng quản lý rất tốt, mẹ em quả nhiên không nhìn nhầm anh.”

Anh cụp mắt nhìn tôi, đôi mắt trầm tĩnh đối diện với ánh mắt tôi.

Một lúc lâu sau, anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán tôi.
“A Ly, đó là vì có em.”

04

Một tuần sau.

Trên đường về sau khi xem triển lãm tranh, tôi bất chợt nghĩ đến việc ghé qua công ty, mua chút trà chiều mang đến cho anh.

Lễ tân mỉm cười chào tôi, tôi nháy mắt với cô ấy:
“Muốn tạo bất ngờ cho Tần tổng một chút.”

Đến cửa văn phòng chủ tịch, tôi gõ cửa, bên trong vang lên giọng lạnh lùng của Tần Thận:

“Tôi đã nói đừng làm phiền tôi.”

Tôi cười:

“Tần Thận, là em đây.”

Tích.

Khóa điện tử bên trong mở ra, tôi đẩy cửa bước vào.

Rèm cửa trong phòng buông xuống, ánh sáng có phần u ám.

Tần Thận ngồi sau chiếc bàn làm việc lớn, ánh mắt dịu dàng, nở nụ cười nhìn tôi:

“A Ly, sao em lại đến đây?”

Tôi chu môi:

“Em mang trà chiều cho anh nè, nhưng anh lúc nãy hung dữ quá đó nha.”

“Cho tôi nghỉ 10 phút.” Anh nói vào máy tính.

Sau đó tháo tai nghe Bluetooth, mệt mỏi bóp sống mũi rồi cười:

“Anh đang họp video, không biết là em.”

Tôi hạ giọng hỏi:

“Vẫn đang họp à?”

“Ừ, anh tắt mic rồi.”

Anh khẽ cười, ánh mắt cong cong:

“Dù bận cỡ nào, vẫn có thời gian ăn điểm tâm vợ mang đến chứ.”

Bình Luận (0)
Comment