Vết Cắt Dịu Dàng

Chương 9

Sốc, giận dữ, hoang mang, sợ hãi.

“Mẹ ơi, con phải làm gì đây…”

Tôi nức nở, lẩm bẩm trong vô thức.

“Rầm——”

Một cú va chạm dữ dội ập đến.

Thế giới đảo lộn, tôi bị hất văng ra khỏi xe.

Nằm trên mặt đất, tôi lặng lẽ ngước nhìn bầu trời.

Những bông tuyết dường như cuối cùng đã trở nên nhẹ nhàng.

Từng bông, từng bông, lả lướt rơi xuống, đáp vào đôi mắt tôi.

08

Khi mở mắt lần nữa, tôi phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh.

Bên tai vang lên tiếng hét lớn.

Lạc Lạc lao đến, ôm chầm lấy tôi, khóc nức nở:
“A Ly, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi!”

“Cậu hôn mê suốt 18 ngày đấy, cậu biết không?”

“Nếu cậu còn không tỉnh, Tần Thận chắc chết trước cậu luôn rồi!”

Tôi yếu ớt thì thầm:

“Tần Thận…”

Lạc Lạc vội vàng trấn an tôi:

“Có, có mà! Anh ấy vừa bị bác sĩ đuổi về ngủ rồi. Hầy, lát cậu gặp anh ấy là biết, vụ tai nạn này hành hạ người ta thê thảm luôn!”

Khi bác sĩ kiểm tra sức khỏe, Lạc Lạc vẫn không ngừng thì thào bên tai tôi.

Tôi đã được cứu sống sau ba ngày điều trị trong ICU.

Tần Thận túc trực ngoài cửa suốt ba ngày ấy, không ăn một hạt cơm, không rời bệnh viện nửa bước.

Đến khi tôi được đẩy ra khỏi phòng ICU, anh ngã thẳng ra sau, làm mọi người hoảng sợ.

Trong suốt nửa tháng tôi hôn mê, anh luôn ở bên giường tôi, lặng lẽ ngồi đó, ngày càng tiều tụy.

“Có một ngày duy nhất anh ấy rời bệnh viện, là để lên chùa Trường Sơn. Có người qua đường quay lại và đăng lên mạng, để tớ cho cậu xem.”

Lạc Lạc mở điện thoại, đưa đến trước mặt tôi –

Trước sân chùa phủ đầy tuyết, Tần Thận quỳ thẳng tắp dưới trời đông giá rét.

Anh cúi đầu, tuyết dày phủ kín vai, nhưng anh không nhúc nhích, giống như một bức tượng tuyết tuyệt vọng và cố chấp.

Tiêu đề video là: “Lòng thành nào đã khiến anh ấy quỳ suốt nhiều giờ dưới trời tuyết lớn…”

Giọng Lạc Lạc nghèn nghẹn:

“A Ly, anh ấy thật sự yêu cậu đến mức điên cuồng. Tớ ghen tị với tình cảm của hai người quá!”

Tôi quay đầu, nhìn ra bầu trời xám xịt ngoài cửa sổ.

Tối tăm, mơ hồ, không rõ ràng.

Tôi khẽ nhắm mắt lại.

Khi Tần Thận hớt hải xuất hiện ở cửa, tôi nhìn anh mà không nhận ra ngay lập tức.

Anh tiều tụy, mệt mỏi, đôi mắt sâu trũng vào, thân hình gầy sọp, ít nhất sụt hơn chục cân.

Anh sững sờ bước vào, cẩn thận đưa tay ra, chạm vào mặt tôi, chạm vào mắt tôi, như thể không dám tin vào điều mình thấy.

“A Ly, em tỉnh rồi? Anh không mơ đúng không?”

Đôi mắt Tần Thận đỏ hoe, giọng nói run rẩy đến lạ thường.

Tôi lặng lẽ nhìn anh mà không nói gì.

Anh quỳ gối bên giường tôi, nghẹn ngào:

“Đừng sợ, A Ly, những vết thương này sẽ lành thôi. Anh sẽ luôn ở bên em.”

Anh nói vậy, và cũng làm vậy.

Dù tôi đã tỉnh, nhưng cơ thể vẫn yếu ớt, chỉ có thể nằm trên giường.

Tần Thận tự mình chăm sóc tôi từng chút một.

Bình Luận (0)
Comment