Vết Nứt Con Tim - Ninh Thi

Chương 115

Cửa sổ không đóng, cơn gió lạnh ùa vào, hất lên từng trang giấy của quyển sổ nhỏ. 

Những nét chữ mỏng nhẹ, bao nỗi niềm cất giấu đều viết lên. 

Trang thứ nhất được gió nhè nhẹ lật sang. 

| Sau khi anh đi, em sống rất tốt, vì anh đã nói, em phải sống tốt, em sẽ sống tốt như anh muốn. Chỉ là, cuộc sống không trọn vẹn, thiếu mất một người thương, thiếu mất ánh sáng đời mình, xung quanh em chỉ toàn là một mảnh tối tăm sâu thẳm. | 

Ngày hai tháng mười, trời đầy nắng và gió. 

| Em kể anh nghe, cái hôm em được hội y tế đề nghị tham gia vào hiệp hội của họ thì người ba người mẹ kia đã đến tìm em, họ nói sẽ nhận lại em, em cứ ngỡ rằng là cuộc đời mình không bế tắc như vậy, nhưng không lâu sau đó họ lại bắt em đi xem mắt. Lúc đó, em mới vỡ lẽ, thứ họ muốn cũng chỉ là danh dự và hư vinh. Em thật sự ghét bọn họ, sau đó em dùng mọi thứ trong phòng ném về phía bọn họ, dùng cách điên cuồng ác liệt nhất đuổi họ đi. Vẻ mặt lúc đó của bọn họ khiến em tức cười biết bao, nhưng kết thúc mọi chuyện, em lại là người khóc đến mức đau thấu ruột gan. Em tệ quá. | 

Ngày ba tháng mười, em nhớ anh. 

| Đất nước này thật bất công, chiến công anh lập ra nhiều như vậy, đến c.h.ế.t họ lại không nỡ cho anh một quốc kỳ. | 

Ngày bốn tháng mười, em lại nhớ anh. 

| Em nói anh nghe một chuyện buồn cười, ngày hôm qua em vừa làm món sườn xào chua ngọt đó, nhưng mà màu sắc không được đẹp cho lắm, em sẽ cố gắng nấu ăn thật giỏi nấu những món mà anh thích, như vậy anh mới về nhà thường xuyên, về nhà cùng em ăn cơm. Bà nội nói anh rất thích ăn tôm đã được bóc vỏ sẵn, em đã bóc con thứ hai trăm rồi, sao anh vẫn chưa về nhà, ăn cơm một mình rất cô đơn, ngủ một mình cũng rất lạnh lẽo đó Tống Miên. | 

Ngày năm tháng mười, xa anh đã bao lâu rồi. 

| Nếu như anh ở đây thì tốt quá. | 

Ngày sáu tháng mười, quyển sổ bị em làm ướt. 

| Tống Miên, em lại nhớ anh rồi. | 

Ngày bảy tháng mười, anh biết em nhớ anh đến nhường nào không? 

| Một mình đi trên con đường quen thuộc dần trở nên khác lạ, bên cạnh em chẳng còn anh nữa, mọi thứ đối với em chỉ còn đọng lại sự cô độc. Tống Miên, anh vẫn còn bên cạnh em mà phải không? Sao anh lại bỏ em một mình ở lại nơi này, em không mong những điều tốt đẹp sẽ đến với mình, em chỉ mong nhiệm màu sẽ mang anh trở lại. | 

Ngày... 

"...." 

Những nét viết đau khổ và dằn vặt vẫn tiếp diễn mỗi ngày, hai năm bảy trăm ba mươi ngày, mỗi ngày là một trang giấy viết. 

Câu mà cô viết nhiều nhất chính là: 

| Em nhớ anh. Em muốn đến gặp anh nhanh nhất. | 

Vào ngày cuối tháng ba, cô viết: 

| Tống Miên, thực hư em sống không tốt, không tốt chút nào. Vì không để anh lo lắng, ngủ không được em sẽ uống thuốc ngủ, dùng nó để trấn an giấc ngủ đày đoạ em từng ngày. Em ăn không ngon, chỉ ăn vài ngụm sẽ nôn ra hết nhưng em sẽ ráng, em không muốn đau dạ dày, vì anh đã chăm sóc nó trở nên tốt. Ngày 16 kia, em có đến tìm bác sĩ, họ nói em mắc căn bệnh ung thư dạ dày, trầm cảm, chứng mất ngủ trầm trọng và cả chứng bệnh hoang tưởng. 

Anh đừng mắng em, là do cơ thể này không chịu nghe lời, em đã cố rồi. 

Dự định của chúng ta em đều làm hết rồi, thê phòng, nhà cửa, nội thất và cả ảnh cưới của chúng ta em cũng cho thợ chụp rồi, họ còn nói chúng ta rất đẹp đôi, em rất vui. 

Tống Miên, em nhớ anh, em nhớ anh biết nhường nào. 

Làm sao bây giờ Tống Miên, em muốn đến gặp anh nhanh nhất. 

Làm sao bây giờ, nơi nào không có anh, đều lạnh muốn chết. 

Tống Miên, nơi này lạnh quá. | 

Đôi ba năm tưởng chừng là hạnh phúc nhưng tất cả cũng chỉ là căn bệnh hoang tưởng tạo nên.

Sơn Chi sống trong căn bệnh hoang tưởng năm năm, cô vì Tống Miên mà gắng gượng thêm vài năm. Năm năm trôi qua không có hạnh phúc thật sự, năm năm ròng rã cô phải sống trong cơn đau vật vã mình từng ngày, chống chọi từng cơn đau bệnh tật mang lại. Ngần năm ấy ngày ấy chỉ quanh quẩn trong những thứ dối trá vô hình lừa lí trí, để rồi rời khỏi thế gian với muôn ngàn tâm bệnh, thứ duy nhất cô mãn nguyện chính là hội ngộ cùng Tống Miên ở phương trời không có đau thương chỉ có hạnh phúc. 

Cuối cùng, cô cũng đã được đến được bên cạnh người mình yêu điên cuồng năm ấy. Cuối cùng cũng đã đến được với anh.

Tống Miên từng đứng trước mặt Sơn Chi và nói rằng: "Giá như thời gian quay ngược lại, lúc đó anh sẽ yêu em từ cái nhìn đầu tiên, yêu thương em hơn cả tính mạng của mình, để cả đời không phải hối tiếc." 

Thật đáng tiếc, tất cả chỉ là giá như. 

Sơn Chi có thể vì anh mà gắng gượng thêm năm năm. Nhưng anh lại chẳng thể vì cô mà sống thêm một ngày. 

Mọi thứ đến với Sơn Chi đầy bất ngờ, và ra đi để lại cho cô sự bất công không thể chấp nhận nổi. 

Thử hỏi, cuộc đời Sơn Chi được cha mẹ yêu thương bao nhiêu lần, sự may mắn xuất hiện ở khoảnh khắc nào, và hạnh phúc ở quãng đường trưởng thành dài đằng đẵng tồn tại ở đâu... đáp án là không bao giờ có.

Thế nhưng... 

Đối với Sơn Chi mà nói, tất cả những thứ đó đều không bằng một sự xuất hiện hiếm hoi của Tống Miên. 

Không đáng, những thứ đó cô không cần, cô chỉ cần mỗi Tống Miên, đối với cô vậy là đủ rồi. 

Thứ mà Tống Miên để lại cho cô có lẽ là: 

"Một cái quay đầu, cả đời nhớ mong" 

Vào cái năm b.o.m đạn đó, cô vẫn nhớ như in giây phút anh quay đầu, ánh mắt áy náy ở khoảnh khắc đó chưa bao giờ phai mờ trong tâm trí cô. 

Quyển sổ nhỏ khép lại, trang ngoài cùng là những dòng chữ nắn nót tinh xảo. 

Ngày thứ bảy trăm ba mươi, mùng một tháng tư, bên ngoài màn mưa lất phất. 

| Đất nước B nợ chúng ta một tờ hôn thú, đất nước A nợ em một Tống Miên nguyên vẹn, còn anh thì nợ em cả một đời. 

Cá tháng tư, em được quyền nói dối mà đúng không? 

Ừm, em sẽ nói dối là em đến tìm anh, bây giờ em đi ngay đây. 

Tống Miên, đợi em nha.|

Nhân gian không hội ngộ. 

Chỉ đành hẹn gặp nơi hoàng tuyền. 

Chờ em nhé, Tống Miên. 

| Kiếp này, anh không thương Sơn Chi hết mình, kiếp sau anh sẽ đến thương em một cách trọn vẹn, anh sẽ đến trước mặt em đầu tiên, và trở thành người duy nhất trong cuộc đời em. |

 _Được trích từ nhật ký người lính của Tống Miên_

Tạm biệt Tống Miên. 

Tạm biệt Sơn Chi. 

Vết Nứt Con Tim. 

Hoàn thành. 

Mình chân thành cảm ơn các bạn độc giả đã theo dõi xuyên suốt bộ truyện Vết Nứt Con Tim. 

Vậy là Vết Nứt Con Tim đã chính thức hoàn, nhưng đây không phải là dấu chấm hết, phần tiếp theo sẽ là cuộc đời của Tống Thư Niệm. Một cô gái mồ côi đáng thương, lại thêm cú sốc mà cả đời không thể nào buông bỏ hết được, vậy ai sẽ là người kéo cô ra khỏi vùng tăm tối của bóng đêm tiến đến ánh hào quang rực rỡ của mặt trời? Xin mời các bạn hãy đón chờ tác phẩm tiếp theo có tên là Giữa Chốn Đông Người May Mắn Gặp Được Nhau. 

Xin chân thành cảm ơn các bạn!

Bình Luận (0)
Comment