Vết Sẹo Cánh Thiên Thần

Chương 21

Bên ngoài, trời đã trở lạnh và lất phất mưa phùn. Những cột đèn tỏa ra thứ ánh sáng vàng vọt, kỳ quái chẳng xuyên qua nổi đám sương mù dày đặc đang tràn ngập khắp đường phố. Tôi vội ra khỏi quán Blind Joe’s, thấy mừng vì đã xem thời tiết trước đó và mang theo ô. Khi đi qua những ô cửa sổ của các cửa hàng, tôi thấy nhiều đám đông đang tụ tập trong những quán bar nhộn nhạo và mờ mịt khói thuốc.

Tôi chỉ còn cách bến xe buýt vài dãy nhà thì cái cảm giác ớn lạnh quen thuộc lại len lỏi sau gáy tôi. Tôi đã cảm thấy nó vào cái đêm tôi chắc chắn có ai đó đang nhòm qua cửa sổ phòng mình, vào buổi tối ở Delphic, và cả lúc trước khi Vee mặc áo khoác của tôi bước ra khỏi cửa hàng Victoria’s Secret. Tôi cúi xuống, vờ buộc dây giày và lén nhìn quanh. Vỉa hè hai bên đường đều vắng vẻ.

Đèn dành cho người sang đường đổi màu, tôi bước xuống lòng đường. Tôi đi nhanh hơn, ép chặt túi xách trong tay, hy vọng xe buýt sẽ đến đúng giờ. Tôi đi tắt qua con ngõ sau một quán bar, bước vội qua một đám người đang hút thuốc rồi bước ra con phố tiếp theo. Đi bộ thêm một dãy nhà, tôi rẽ vào một con ngõ khác và vòng lại quanh dãy nhà đó. Thi thoảng tôi lại ngoảnh lại kiểm tra đằng sau.

Tôi nghe tiếng ầm ầm của xe buýt vọng đến, và một lát sau nó đã ló ra từ làn sương mù. Nó chầm chậm đỗ lại bên vỉa hè. Tôi leo lên, hướng thẳng về Coldwater. Tôi là hành khách duy nhất.

Tôi ngồi sau bác tài vài hàng ghế, ngồi thụp xuống để khuất khỏi mọi tầm mắt. Bác tài kéo cần gạt để đóng cửa, và xe buýt ầm ầm lăn bánh. Tôi vừa định thở phào nhẹ nhõm thì nhận được tin nhắn từ Vee.

CAU O DAU?

PORTLAND, tôi nhắn lại. CAU?

MINH CUNG THE. DANG DI DU TIEC VOI JULES VA ELLIOT. GAP NHAU DI!

SAO CAU LAI O PORTLAND?!

Tôi không đợi câu trả lời của nó mà gọi trực tiếp cho nó. Nói chuyện vẫn nhanh hơn. Và đây là việc khẩn cấp.

“Sao? Cậu nghĩ thế nào?” Vee hỏi. “Cậu muốn tiệc tùng không?”

“Mẹ cậu có biết cậu đang đi dự tiệc ở Portland với hai thằng con trai không?”

“Cậu đang bắt đầu lo lắng quá mức rồi đấy, cưng ạ.”

“Không thể tin nổi là cậu lại đến Portland với Elliot!” Tôi bỗng thấy nôn nao. “Cậu ta có biết cậu đang nói chuyện điện thoại với mình không?”

“Vì vậy cậu ấy có thể đến giết cậu à? Không, xin lỗi. Cậu ấy và Jules đến Kinghorn để lấy thứ gì đó, và mình đang chỉ có mỗi một mình đây này. Mình cần một người hộ tống. Này!!!” Vee hét lên với ai ở đầu dây bên kia. “Bỏ tay ra được không? B-Ỏ-R-A!!! Nora? Mình đang ở một nơi chẳng tốt đẹp cho lắm. Không chần chừ được đâu.”

“Cậu đang ở đâu?”

“Chờ chút… được rồi, tòa nhà bên kia đường là số 1-7-2-7. Phố này tên là Highsmith, mình chắc thế.”

“Mình sẽ có mặt ở đó nhanh nhất có thể. Nhưng mình không định ở lại đâu. Mình đang về nhà, và cậu sẽ về với mình. Dừng xe!” Tôi nói với bác tài xế.

Ông nhấn phanh, và tôi bổ nhào vào cái ghế đằng trước.

“Bác chỉ cho cháu đường đến Highsmith với?” Tôi hỏi ông khi đã lên đến đầu xe.

Ông chỉ ra dãy cửa sổ bên phải xe buýt. “Từ đây đi về phía tây. Cháu định đi bộ à?” Ông nhìn đi nhìn lại tôi. “Vì tôi phải cảnh báo cháu đây là một khu vực lộn xộn đấy.”

Hay ho chưa.

Phải đi qua vài dãy nhà tôi mới thấy bác tài xế đã cảnh báo đúng. Khung cảnh thay đổi rất nhanh chóng. Những mặt tiền là lạ của các cửa hàng đã được thay thế bằng những tòa nhà nhằng nhịt graffiti. Các ô cửa sổ tối om, rào kín song sắt. Vỉa hè là những lối đi vắng vẻ mất hút trong sương mù.

Một tiếng lạch cạch chậm chạp vọng qua màn sương, và một phụ nữ đẩy xe rác xuất hiện. Mắt bà ta như những viên nho khô, tròn và đen – chúng hướng về tôi như thể đôi mắt của một con mãnh thú đang đánh giá con mồi.

“Chúng ta có gì ở đây thế này?” Bà ta nói qua cái miệng móm mém.

Tôi thận trọng lùi lại một bước và ép túi xách sát vào mình hơn.

“Có vẻ là một cái áo khoác, đôi găng tay hở ngón, và đội một cái mũ len xinh đẹp nữa,” bà ta nói. “Ta lúc nào cũng thèm có một chiếc mũ len xinh đẹp.” Bà ta phát âm từ đó thành “xin đẹt”.

“Xin chào,” tôi nói, hắng giọng và cố tỏ ra thân thiện. “Làm ơn cho cháu hỏi phố Highsmith còn cách đây bao xa ạ?”

Bà ta cười khùng khục.

“Một người lái xe buýt đã chỉ cháu đi hướng này,” tôi nói với sự tự tin giảm đi nhanh chóng.

“Ông ta bảo Highsmith là lối này à?” Bà ta nói, nghe có vẻ cáu kỉnh. “Ta biết đường đến Highsmith – không phải hướng này!”

Tôi chờ đợi, nhưng bà ta không nói thêm. “Bà có thể chỉ đường cho cháu không?” Tôi hỏi.

“Ta biết đường.” Bà ta gõ vào đầu bằng một ngón tay trông hệt như một cành cây quắt queo gầy guộc. “Ta cất mọi chuyện ở trong này, thật đấy.”

“Thế đường nào đến Highsmith ạ?” Tôi khơi gợi.

“Nhưng ta không thể chỉ miễn phí được,” bà ta nói với giọng quở trách. “Cô sẽ phải trả công. Người ta phải kiếm sống chứ. Trên đời này chẳng ai cho không ai cái gì!”

“Cháu không có tiền.” Dù gì thì cũng không nhiều. Tôi chỉ có đủ tiền đi xe buýt về nhà.

“Cô có một cái áo khoác ấm áp xinh đẹp.”

Tôi nhìn xuống cái áo khoác chăn bông của mình. Một cơn gió lạnh làm rối tung tóc tôi, và ý nghĩ cởi áo khoác ra làm cánh tay tôi nổi da gà. “Cháu mới có cái áo này vào dịp Giáng Sinh đấy.”

“Ta lạnh buốt hết cả mông rồi đây,” bà ta cáu kỉnh. “Cô muốn biết đường hay không?”

Tôi không thể tin nổi là mình lại đứng ở đây. Tôi không thể tin nổi là mình đang đổi áo cho một phụ nữ vô gia cư. Giờ thì Vee đang mắc nợ tôi và có lẽ nó sẽ không bao giờ trả hết được.

Tôi cởi áo khoác ra và nhìn bà ta mặc nó vào.

Tôi thở ra khói, cố thu mình lại và dậm dậm chân để cơ thể ấm lên. “Bây giờ bà chỉ cho cháu đường đến Highsmith được chứ?”

“Cô muốn đường dài, hay đường ngắn?”

“Ng…ngắn,” tôi run lập cập.

“Thế thì cô lại phải trả công tiếp. Đường ngắn thì phải thêm một khoản phí nữa. Như đã nói, tôi luôn muốn có một cái mũ len xinh đẹp.”

Tôi lột cái mũ len sọc hồng trắng ra khỏi đầu. “Highsmith?” Tôi hỏi, cố giữ giọng thân thiện.

“Thấy cái ngõ kia không?” Bà ta nói, chỉ về phía sau tôi. Tôi quay lại. Con ngõ chỉ cách nửa dãy nhà. “Hãy đi vào đó, và đầu kia chính là Highsmith.”

“Chỉ thế thôi à?” Tôi hoài nghi nói. “Chỉ cách một dãy nhà sao?”

“Tin tốt là, cô chỉ phải đi bộ ngắn thôi. Tin xấu là, chẳng có con đường nào ngắn hơn trong thời tiết này cả. Dĩ nhiên, giờ thì ta đã thật dễ chịu và ấm áp với một cái áo khoác và một cái mũ len xinh đẹp. Cho ta đôi găng tay hở ngón đó, ta sẽ đích thân dẫn cô đến đó.”

Tôi nhìn xuống đôi găng tay. Ít ra tay tôi cũng còn được ấm. “Cháu sẽ xoay sở được.”

Bà ta nhún vai và đẩy xe đến chỗ rẽ tiếp theo.

Con ngõ tối tăm bừa bãi những thùng rác, thùng các tông ố bẩn và một đống gì đó không thể nhận ra, có thể là một cái bình nóng lạnh hỏng. Tuy nhiên, rất có thể đó là một tấm thảm nhàu nát cuốn một thi thể bên trong. Một hàng rào mắt cáo cao vút chắn ngang con ngõ hun hút. Vào ngày đẹp trời tôi cũng khó có thể trèo qua một hàng rào cao mét hai, huống hồ là một cái cao ba mét như thế này. Những tòa nhà bằng gạch sừng sững ở hai bên. Tất cả các cửa sổ đều được bôi trơn và có song sắt.

Bước qua những cái thùng thưa và túi rác, tôi thận trọng đi dọc theo con ngõ. Thủy tinh vỡ lạo xạo dưới đế giày. Một thứ gì trắng lóa lao vụt qua giữa hai chân tôi làm tôi sợ đứng tim. Một con mèo. Chỉ là một con mèo biến vào bóng tối thăm thẳm trước mặt.

Tôi thò tay vào túi để lấy điện thoại nhắn tin cho Vee, định bảo nó rằng tôi đang ở gần và nó hãy đợi tôi, thì chợt nhớ ra mình đã để quên điện thoại trong túi áo khoác. Hay ho chưa, tôi nghĩ. Khả năng người đàn bà vô gia cư đó trả lại điện thoại cho mày là bao nhiêu? Chính xác thì – gần như bằng không.

Tôi quyết định cứ nên thử một phen, và khi tôi quay lại, một chiếc ô tô mui kín đen bóng lao vụt qua đầu ngõ. Đèn ở đuôi xe đột ngột đỏ lên.

Theo trực giác, tôi nấp vào chỗ tối.

Cửa xe bung ra, hai tiếng súng vang lên khô khốc. Rồi cửa xe đóng sập lại và chiếc xe màu đen phóng vút đi. Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực, tiếng đập hòa lẫn với tiếng chân chạy. Một lát sau tôi mới nhận ra rằng đó là bước chân của tôi, tôi đang chạy thục mạng đến đầu ngõ. Đến chỗ quành, tôi đột ngột dừng lại.

Cơ thể người đàn bà vô gia cư đang gục trên vỉa hè.

Tôi lao tới và quỳ xuống bên cạnh bà ta. “Bà có sao không?” Tôi cuống quýt vừa hỏi vừa lật người bà ta lên. Miệng người đàn bà há hốc, đôi mắt vô hồn. Chất lỏng sẫm màu trào qua cái áo khoác chần bông tôi vừa mặc ba phút trước.

Tôi muốn nhảy lùi lại nhưng vẫn cố nhắm mắt thò tay vào túi áo khoác. Tôi cần kêu cứu. Nhưng… điện thoại của tôi đã không còn ở đó.

Góc phố bên kia có một bốt điện thoại. Tôi lao đến đó và bấm 911. Khi đợi nhân viên tổng đài bắt máy, tôi nhìn lại thi thể của người đàn bà vô gia cư. Người tôi bỗng lạnh toát. Thi thể đã biến mất.

Tay run rẩy, tôi gác máy. Tiếng những bước chân dồn dập tiến lại gần vang lên trong tai tôi, nhưng tôi không thể xác định được chúng ở gần hay xa.

Kịch, kịch, kịch.

Hắn ở đây, tôi nghĩ. Kẻ trùm mặt nạ!

Tôi nhét vài đồng xu vào điện thoại và tóm chặt ống nghe bằng cả hai tay. Tôi cố nhớ số điện thoại di động của Patch. Tôi nhắm chặt mắt, hình dung lại bảy con số cậu ta viết bằng mực đỏ lên tay tôi ngày đầu chúng tôi gặp nhau. Trước khi kịp nghi ngờ trí nhớ của mình, tôi bấm số.

“Có chuyện gì à?” Patch nói.

Tôi suýt bật khóc trước giọng nói của cậu ta. Tôi nghe thấy tiếng những quả bóng bi-a va vào nhau ở trên bàn ở đầu dây bên kia, và biết cậu ta đang ở quán Bo’s. Cậu ta… cậu ấy có thể có mặt ở đây trong mười lăm, hai mươi phút.

“Mình đây.” Tôi không dám nói lớn tiếng.

“Nora?”

“Mình đang ở P…Portland. Góc phố Hempshire và Nantucket. Cậu đến đón mình được không? Nhanh lên nhé!”

Tôi đang ngồi thu lu trên nền bốt điện thoại, thầm đếm đến một trăm và cố tỏ ra điềm tĩnh thì một chiếc Jeep Commander màu đen dừng lại bên hè. Patch mở cửa bốt điện thoại và khom mình bước vào.

Cậu cởi áo ngoài – một cái áo phông đen dài tay – tròng cổ áo qua đầu tôi rồi xỏ tay tôi vào chiếc áo. Chiếc áo trùm lên người tôi, tay áo trùm kín những đầu ngón tay tôi. Nó thoảng mùi khói hòa lẫn mùi nước biển và xà phòng bạc hà. Nó lấp đầy những chỗ trống trong lòng tôi với thật nhiều ấm áp và an ủi.

“Vào xe đi,” Patch nói. Cậu nâng tôi dậy, tôi vòng tay quanh cổ cậu và úp mặt vào bờ ngực vạm vỡ của cậu.

“Hình như mình sắp ốm rồi,” tôi nói. Vạn vật chao đảo, bao gồm cả Patch. “Mình cần thuốc sắt.”

“Suỵt,” cậu nói, ghì tôi vào người mình. “Sẽ ổn thôi. Mình đang ở đây mà.”

Tôi cố gật đầu khe khẽ.

“Phải ra khỏi đây đã.”

Tôi lại gật đầu. “Bọn mình phải đi đón Vee,” tôi nói. “Nó đang dự tiệc cách đây một dãy nhà.”

Khi Patch lái chiếc xe Jeep đi, tôi nghe tiếng răng mình lập cập va vào nhau. Trong đời tôi chưa bao giờ thấy sợ như thế này. Hình ảnh người đàn bà vô gia cư bị bắn đã gợi lại những ý nghĩ kinh hoàng về bố tôi. Trước mắt tôi chỉ toàn màu đỏ, và dù cố gắng thế nào, tôi cũng không thể xua đi hình ảnh máu me hãi hùng đó.

“Cậu đang chơi bi-a dở à?” Tôi hỏi, nhớ lại tiếng những quả bóng bi-a va vào nhau trong cuộc nói chuyện điện thoại ngắn ngủi lúc nãy.

“Mình đang thắng một căn hộ chung cư.”

“Một căn hộ chung cư?”

“Một trong những căn hộ phô trương bên hồ. Chắc là mình sẽ ghét nơi đó. Highsmith đây rồi. Cậu có địa chỉ không?”

“Mình không nhớ nổi,” tôi nói, nhổm dậy để nhìn ra ngoài cửa sổ cho rõ hơn. Tất cả các tòa nhà đều trông như bị bỏ hoang. Chẳng có dấu hiệu nào của tiệc tùng. Cũng chẳng có dấu hiệu gì của sự sống.

“Cậu mang điện thoại không?” Tôi hỏi Patch.

Patch lấy từ trong túi ra một chiếc Blackberry. “Pin yếu. Mình không biết có gọi điện được không.”

Tôi nhắn tin cho Vee. CAU O DAU?!

KE HOACH THAY DOI, nó nhắn lại. HINH NHU E VA J KHONG TIM THAY THU HO CAN. BON MINH DANG TREN DUONG VE.

Màn hình tắt ngấm.“Nó tắt nguồn rồi,” tôi bảo Patch. “Cậu có mang theo xạc pin không?”

“Không.”

“Vee đang về Coldwater. Cậu thả mình ở nhà nó được không?”

Vài phút sau chúng tôi đã ở trên đường cao tốc ven biển, đi dọc theo một mỏm đá bên bờ đại dương. Tôi đã từng đi trên con đường này. Khi mặt trời ló rạng, mặt nước mang màu xanh xám lại lấp loáng những mảng màu xanh lá cây thẫm nơi rặng thông soi bóng. Nhưng lúc này đang là tối đêm, và mặt biển chỉ một màu đen thăm thẳm.

“Kể mình nghe chuyện gì đã xảy ra được không?” Patch hỏi.

Tôi vẫn còn đang phân vân liệu có nên nói cho Patch nghe mọi chuyện không. Tôi có thể kể cho cậu nghe rằng người đàn bà vô gia cư bị bắn ngay sau khi lừa dối lấy áo khoác của tôi. Tôi có thể kể cho cậu rằng hình như viên đạn đó là định dành cho tôi. Rồi tôi có thể thử giải thích thi thể bà ta đột ngột biến mất vào không khí…

Tôi nhớ lại cái nhìn nghi hoặc của thám tử Basso khi tôi kể cho ông ta rằng có người đã đột nhập vào phòng ngủ của mình. Tôi không muốn lại bị người ta tròn mắt nhìn và cười nhạo mình lần nữa. Không phải từ Patch. Không phải lúc này.

“Mình bị lạc đường, và một người đàn bà vô gia cư đã dồn mình vào chân tường,” tôi nói. “Mình đã phải đổi cho bà ta áo khoác…” Tôi lấy mu bàn tay chùi mũi và khụt khịt. “Bà ta còn lấy cả mũ len của mình nữa.”

“Cậu đến tận đây làm gì?” Patch hỏi.

“Mình hẹn Vee ở một bữa tiệc.”

Chúng tôi đã đi được nửa đường từ Portland về Coldwater, hai bên đường um tùm cây cối và không một bóng người. Bỗng khói đột ngột bốc lên từ mui chiếc Jeep, Patch phanh lại, tấp xe vào lề đường.

“Chờ nhé,” cậu nói rồi nhảy ra ngoài, nhấc mui xe lên.

Một phút sau cậu hạ mui xe xuống. Chùi tay vào quần, cậu đi vòng ra phía sau cửa sổ bên tôi, ra hiệu cho tôi hạ cửa xuống.

“Tin xấu,” cậu nói. “Tại động cơ.”

Tôi cố tỏ ra hiểu biết và thông minh, nhưng hình như vẻ mặt tôi lúc đó cứ đờ ra.

Patch nhướng mày và nói: “Có lẽ nó hỏng rồi.”

“Nó không chuyển động à?”

“Không, trừ phi chúng ta đẩy nó.”

Trời đất! Trong số bao nhiêu chiếc xe mà cậu ta lại đi thắng được một thứ vô tích sự!

“Điện thoại của cậu đâu?” Patch hỏi.

“Mình làm mất rồi!”

Patch cười. “Để mình đoán nhé. Trong túi áo khoác của cậu. Người đàn bà vô gia cư đó thực sự đã kiếm chác được nó rồi, đúng không?”

Cậu quan sát đường chân trời. “Có hai lựa chọn. Chúng ta có thể xin đi nhờ xe, hoặc có thể đi bộ đến lối rẽ tiếp theo và tìm một chiếc điện thoại.”

Tôi bước ra, đóng sầm cửa lại. Tôi đá vào lốp trước bên phải của chiếc Jeep. Tôi biết mình đang dùng sự tức giận để che giấu nỗi sợ hãi và chán nản về tất cả những gì mình đã trải qua ngày hôm nay. Ngay khi chỉ còn có một mình, chắc chắn tôi sẽ òa lên khóc.

“Mình nghĩ có một khách sạn ven đường ở lối rẽ tiếp theo. Mình sẽ đi g-g-gọi taxi,” tôi nói, răng va lập cập vào nhau. “C-c-cậu đợi ở đây nhé.”

Patch khẽ cười, nhưng không có gì là vui vẻ. “Mình sẽ không để cậu ra khỏi tầm mắt của mình đâu. Trông cậu hơi kích động, thiên thần ạ. Bọn mình sẽ đi cùng nhau.”

Tôi khoanh tay, đứng thẳng lên đối diện với cậu ta. Trong đôi giày tennis, mắt tôi chỉ ngang tầm với vai cậu, và tôi phải ngửa cổ để nhìn vào đôi mắt thăm thẳm ấy. “Mình sẽ không đến gần một cái khách sạn ven đường nào với cậu.” Tốt nhất là phải tỏ ra kiên quyết để tôi không còn cơ hội thay đổi suy nghĩ.

“Cậu nghĩ hai đứa mình và một cái khách sạn nhếch nhác sẽ tạo nên một sự kết hợp nguy hiểm à?”

Phải, thực sự là thế.

Patch dựa vào chiếc Jeep. “Bọn mình có thể ngồi đây và tranh cãi. “Cậu nheo mắt nhìn lên bầu trời ì ùng. “Nhưng cơn giông này sắp mạnh lên rồi đấy!”

Như thể Bà mẹ Thiên nhiên muốn đưa ra lời phán quyết cho cuộc tranh cãi này, bầu trời bỗng mở ra và trút một cơn mưa tuyết dày đặc xuống.

Tôi trao cho Patch cái nhìn lạnh lùng nhất, rồi thốt ra một tiếng thở dài giận dữ.

Như thường lệ, cậu ta đã thắng.

Becca Fitzpatrick

Vết sẹo cánh thiên thần
Bình Luận (0)
Comment