Vi Ân - Lâm Loan Loan

Chương 1

Văn án:

Sau khi Giang Hoài mất đi ánh sáng vì tai nạn xe.  

 

Tất cả những oanh oanh yến yến vây quanh anh đều biến mất.  

 

Năm thứ ba tôi chăm sóc anh, anh khôi phục một cách kỳ tích.  

 

Nhà họ Giang đề nghị chúng tôi đính hôn, Giang Hoài gật đầu đồng ý.

 

Không lâu sau đó, bạch nguyệt quang của anh trở về nước.  

 

Tối hôm đó, tôi chứng kiến cậu Giang kiêu căng, ngạo mạn mất đi kiểm soát, gần như nghiến răng nghiến lợi nói:  

 

“Không muốn tôi đính hôn ư, Trần Mễ Lộ? Trừ khi cô quỳ xuống.”  

 

*Truyện được nhận và dịch theo đề cử.*

---- 

 

1.

Tất nhiên, Trần Mễ Lộ không quỳ.

 

 

Cô ta chỉ đứng đó, nước mắt rơi lã chã, vô cùng đáng thương.

 

 

Ngay sau đó, cô ta bị Giang Hoài kéo mạnh về phía mình. 

 

 

Hai người ôm chặt nhau, hôn nhau đắm đuối, như đôi tình nhân trải qua muôn vàn trắc trở, cuối cùng cũng được trùng phùng.

 

 

Tôi chưa từng thấy một Giang Hoài như thế. 

 

Anh giữ chặt Trần Mễ Lộ trong lòng, hôn cô ta một cách bá đạo, ngang ngược, lại mãnh liệt. 

 

 

Biểu cảm yêu đến tận cùng, cũng hận đến tận cùng đó hoàn toàn khác với lúc anh ở bên tôi.

 

 

Lúc ở bên tôi, Giang Hoài vô cùng dịu dàng. 

 

 

Anh sẽ nâng mặt tôi, nhẹ nhàng hôn từ cằm đến trán, từ má đến tai. 

 

 

Nụ hôn cẩn thận, dịu dàng, như sợ sẽ làm vỡ món đồ sứ quý giá. 

 

 

Lúc đó, mắt anh vẫn chưa nhìn thấy. 

 

 

Còn Trần Mễ Lộ thì ở nước ngoài. 

 

 

Tôi và Giang Hoài sống trong biệt thự trên đảo Bắc Nha, ngày ngày như hình với bóng. 

 

 

Tôi chính là cả thế giới của anh. 

 

 

Anh cũng là cả thế giới của tôi. 

 

 

2.

 

Ngày hôm sau.

 

 

“Vi Ân, ba năm qua vất vả cho con rồi. Bà nội quyết định chuyển nhượng biệt thự trên đảo Bắc Nha cho con, xem như phần thưởng vì con đã chăm sóc Giang Hoài.”  

 

 

Khi bà Giang nói những lời đó với tôi bằng nụ cười vui vẻ, tôi cũng hiểu rõ ý tứ thực sự trong câu nói ấy.  

 

 

Con người quả nhiên không thể có lòng tham.  

 

 

Khoảnh khắc ấy, tôi chợt nghĩ, nếu Trần Mễ Lộ về muộn thêm một chút, liệu tôi và Giang Hoài có thể…  

 

 

Nhưng thật đáng tiếc.  

 

 

Chỉ thiếu chút nữa thôi.  

 

 

“Con là một đứa trẻ ngoan. Chuyện của Giang Hoài, dì vẫn luôn muốn cảm ơn con.”  

 

 

Lúc bà Giang nói câu này, giọng bà ấy có hơi lúng túng.

 

 

Vì dù gì hai tuần trước bà ấy còn hỏi tôi có đồng ý đính hôn với Giang Hoài không.  

 

 

Nhưng bây giờ, rõ ràng nhà họ đã thay đổi quyết định.  

 

 

Tôi lắc đầu, cố giữ cho giọng nói của mình bình tĩnh không cảm xúc:  

 

 

“Phu nhân khách sáo quá, đó là việc con nên làm mà.”  

 

 

Thực ra, ngay từ tối hôm qua, tôi đã đoán trước được kết quả này.  

Bình Luận (0)
Comment