Vi Ân - Lâm Loan Loan

Chương 20

Ài.

 

Cùng là người mà số m-ệnh lại khác biệt quá.

 

Dạo này tôi đọc sách đến choáng váng đầu óc, tôi quyết định đi tìm công việc trước.

 

Vừa đi làm vừa ôn thi cao học, có lẽ sẽ bớt lo nghĩ hơn.

 

Nhưng tôi không ngờ hiện giờ không dễ tìm việc, những công ty có đãi ngộ tốt chút lại đang cắt giảm nhân sự.

 

Còn đãi ngộ không tốt thì tôi không muốn đi lắm.

 

Tôi tìm việc cả nửa tháng, gửi vô số CV, phỏng vấn mười mấy công ty, cuối cùng đều không có kết quả.

 

Tối thứ sáu, tôi nhận được một tin nhắn WeChat từ Hạ Châm Ngôn.

 

Tay anh đã khỏi, nhưng vẫn thường hay rủ tôi dắt chó đi dạo.

 

Vì bận tìm việc, đã mấy ngày tôi chưa gặp Cửu Thiên Tuế, vừa thấy tôi nó đã nhảy vồ tới, thân thiết vô cùng.

 

"Dạo này chị bận lắm hả? Lâu rồi không thấy chị."

 

Hạ Châm Ngôn hỏi tôi.

 

Không hiểu sao, tôi cảm giác giọng điệu của anh có chút u oán.

 

"Không, tôi đang tìm việc nên về trễ."

 

"Chị đang tìm việc?" Anh hơi bất ngờ.

 

"Ừ."

 

"Sao không nói sớm?"

 

Nói sớm?

 

Nói sớm gì cơ?

 

Tôi không hiểu.

 

"Tháng trước, bộ phận nhân sự của Hạ thị mới đăng thông báo tuyển nhân sự, nhưng hình như hai ngày trước đã tuyển đủ rồi.”

 

Hạ thị?

 

Ý là công ty nhà bọn họ sao?

 

Lúc này đổi thành tôi u oán.

 

"Nói sớm cũng vô dụng, thông báo tuyển dụng của tập đoàn Hạ thị nhà cậu khắt khe có tiếng, tôi không phải sinh viên top 985 trong nước, cũng không tốt nghiệp nước ngoài, sẽ bị loại ngay từ vòng một thôi."

 

Hạ Châm Ngôn trầm ngâm thoáng chốc.

 

"Hay là chờ sau Tết, lúc tôi đi thực tập, tôi sẽ giới thiệu chị nhé?"

 

Tôi sửng sốt.

 

Ngây ngốc nhìn anh.

 

Lời anh nói... là ý mà tôi hiểu sao?

 

"Cậu nói là... giới thiệu tôi vào công ty nhà cậu?"

 

Hạ Châm Ngôn gật đầu.

 

"Tôi sẽ nói với bộ phận nhân sự, chắc sẽ không có vấn đề gì."

 

Tôi hít một hơi thật sâu, tiến tới nắm lấy tay anh.

 

"Cậu Hạ, cậu nói thật chứ? Đừng lừa dối trái tim ngây thơ của tôi nha."

 

Anh nhìn tôi, như cười như không.

 

"Tôi giống đang lừa tình cảm của chị sao?"

 

Tập đoàn Hạ thị là công ty top đầu thành phố, nhiều năm liền lọt vào top 500 châu Á, chỉ cần vào được là có được bảy bảo hiểm, một quỹ hưu trí, lương năm khởi điểm ít nhất hai mươi vạn.

 

Vị trước mắt chính là thái tử gia thực thụ của tập đoàn Hạ thị.

 

Làm gì có cái đùi nào lớn hơn để tôi ôm chứ?

 

Tôi lắc đầu, giọng đầy chân thành.

 

"Tôi tin ngài là chính nhân quân tử, một lời nói ra, tứ mã nan truy, đương nhiên sẽ không lừa tôi. Ngài có gì cần nô tỳ cống hiến sức lực không, nô tỳ nhất định sẽ cúc cung tận tụy, vạn c-h-ế-t không từ nan.

 

Hạ Châm Ngôn nhướng mày.

 

"Hay là, chị giúp tôi dắt chó một tháng?"

 

Chỉ có vậy?

 

Tôi kiên quyết lắc đầu.

 

"Không được, như vậy quá hời cho tôi rồi, tôi thật sự không thể yên lòng."

 

Haj Châm Ngôn nghiêm túc ngẫm nghĩ: "Vậy thì lại thêm nấu cơm tối giúp tôi một tháng?"

 

"Không thành vấn đề, còn gì nữa không?"

 

Anh làm bộ sầu khổ nghĩ ngợi, cuối cùng nhún vai.

 

"Hết rồi, tôi nghĩ không ra."

 

Không ngờ phần công việc mà tôi đạp mòn gót giày không thấy lại có được dễ dàng như vậy.

 

Hạ Châm Ngôn đúng là quý nhân của đời tôi.

 

Sau hôm đó, mỗi chiều tối tôi lại đến tòa nhà 26 báo danh.

 

Đầu tiên dắt chó, rồi nấu cơm tối.

 

Về đến nhà họ Giang đã gần mười giờ tối.

 

Mẹ còn tưởng tôi đi làm thêm, dò hỏi mấy lần.

 

Bà cũng hỏi khéo sao tôi và Giang Hoài lại thành ra thế này.

 

Kể từ lần cãi vã trước đó, đã rất lâu tôi không nói chuyện với anh ta.

 

Dù có gặp cũng không chào hỏi.

 

Bây giờ, suy nghĩ của tôi rất đơn giản, tận lực giữ khoảng cách với Giang Hoài, chờ bà Giang về, tôi sẽ từ biệt anh rồi chuyển ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment