Editor + Beta-er: ToruD
Gió lạnh thổi qua khung cửa sổ khẽ rít lên từng đợt, giữa đêm khuya yên tĩnh lại có vẻ đặc biệt cao vút. Ánh trăng xuyên qua khe giấy bị rách tươm của cửa sổ chiếu rọi vào trong phòng, phản chiếu hai thân ảnh mờ nhạt.
Tro bụi cùng cỏ dại phủ kín kho hàng nhỏ hẹp, thiếu niên mặc y phục màu đen quỳ hai đầu gối xuống đất, hơi hơi ngửa đầu nhìn chủ nhân, mà tay phải vốn đang cầm kiếm của y rủ xuống bên người, máu không ngừng chảy xuống.
Chủ nhân của y, là Thái tử đương triều của Nhiễm Dĩnh, Hình Thần Mục. Năm nay chỉ mới mười tuổi, vừa mới trải qua sự việc bị người thân mưu hại, không biết vì phẫn nộ hay là bi thương mà đôi mắt trở nên đỏ ngầu.
“Điện hạ…” Trác Ảnh vốn muốn bỏ sức ra để an ủi đối phương một phen, lại phân tích thế cục trước mắt, chỉ vừa mở miệng thốt ra hai chữ thì Hình Thần Mục đã kiểm soát được cảm xúc của chính mình. Hắn nhặt trường kiếm được đặt bên người lên, thanh kiếm xẹt qua vạt áo y phục xa xỉ, cắt được một mảnh vải chưa bị dính bẩn.
Hình Thần Mục gập mảnh vải kia lại, cúi đầu cẩn thận quấn trên miệng vết thương nằm ở trên tay phải của y buộc lại: “Nếu không đưa ta theo, ngươi nắm chắc mấy phần có thể thoát khỏi đây?”
Lời nói ra khỏi miệng hàm chứa âm điệu ngây thơ của trẻ con nhưng giọng điệu lại quá mức nặng nề, trái lại khiến cho người ta có cảm giác vô cùng quái dị.
Trác Ảnh sớm đã quen với sự bình tĩnh không hợp với tuổi của chủ tử nhà mình, rất nhanh đã thành thật đáp: “Năm phần.”
Nhưng nếu mang theo Hình Thần Mục, sợ là ngay cả một phần cũng không nắm chắc được. Y không nói nhưng hiển nhiên trong lòng Hình Thần Mục cũng hiểu được, không cần phải nhiều lời nữa, chủ động ấn xuống cơ quan, chỉ thấy mặt đất chậm rãi di chuyển, không lâu thì đã xuất hiện một
ám cách (ô vuông tối tăm) trũng xuống, ám cách đó cũng không tính là quá lớn, vừa đủ cho một đứa trẻ chưa trưởng thành ẩn nấp.
Mắt thấy Hình Thần Mục dự định đi thẳng vào trong, Trác Ảnh cản người lại, đứng dậy cẩn thận kiểm tra ám cách. Sau khi xác định sẽ không vì bị ngạt thở mà chết, lại lấy một bọc nhỏ lương khô từ trên người xuống cùng một túi nước còn đầy đưa hết cho đối phương, nhịn không được lại nhắc nhở: “Điện hạ… Cơ quan này chỉ có người ở bên ngoài mới có thể mở ra được.”
Chỉ có người bên ngoài mới có thể mở ra, nghĩa là nếu Trác Ảnh không thể kịp lúc trở về, cho dù Hình Thần Mục không bị địch nhân phát hiện cũng có thể sẽ vì đói và khát mà chết ngay trong ám cách này.
“Ta biết.” Hình Thần Mục nở nụ cười vô cùng hiếm hoi, “Không phải ngươi nói ta có thể tin tưởng ngươi sao?”
Bộ dạng kia chẳng giống với một người đang bị vây trong khốn cảnh
cửu tử nhất sinh (chín phần chết một phần sống), trái lại cứ như chỉ là đang muốn đi ngủ một giấc thật an nhàn, thản nhiên trên tháp nhuyễn tơ vàng mà thôi.
Trác Ảnh sửng sốt, giờ mới nhớ tới lời hứa hẹn mà y đã nói khi được điều phái tới bên cạnh Thái tử vào hai năm trước. Y nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
“Được rồi, dù sao cũng không còn cách nào khác, ngươi đi đi.” Hình Thần Mục như là không cần đáp án của y, thấy y không nói gì, nói xong tự mình nằm vào trong ám cách.
Trác Ảnh cắn răng đáp lời, quỳ gối xuống đất dập đầu với Hình Thần Mục, thấp giọng cam đoan nói: “Thuộc hạ nhất định sẽ trở về.”
Nói xong y không dám do dự thêm nữa, lại ấn xuống cơ quan, nhìn thấy ám cách trước mắt chậm rãi khép lại.
Trác Ảnh dùng vạt áo cẩn thận lau đi vết máu còn lưu lại trên mặt đất, lại rải một lớp cỏ dại mỏng lên trên, cho tới khi xác nhận mọi thứ trong phòng đều khôi phục lại như lúc ban đầu, lúc này mới xoay người rời đi.
Cách đó không xa ánh lửa tận trời, khắp nơi là chỉ toàn nhân mã đang đi truy tìm bọn họ, đã sắp chạy tới nơi rồi…
—
Phù Lộc thứ 15, Thái hậu đương triều cùng với Quan vệ quân ý đồ mưu hại Thái tử. Hoàng thượng tức giận, Quan vệ quân có liên quan đều tru di cửu tộc, Thái hậu cũng vì vậy mà bị giam bên trong vườn ngự uyển, cả đời này vĩnh viễn không được ra ngoài.
Mà thị vệ Trác Ảnh bên người Thái tử có công hộ giá, Hoàng thượng đặc biệt ban thưởng mặt nạ bạc, phong làm Lĩnh sử Ảnh vệ.
Hoàn chương 1.