Vị Ảnh Vệ Này, Ngươi Mở Mang Đầu Óc Chút Đi

Chương 16

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor + Beta-er: ToruD

Cuối tháng 11, Trác Ảnh đã khắc xong khối gỗ nọ. Tuy rằng trong lúc khắc có sai một chi tiết nhỏ nhưng cũng may thành phẩm cuối cùng cũng không khác lắm so với tưởng tượng của y. Chỉ cần chú ý điêu khắc thêm tí nữa thì chắc là có thể vừa lúc xong lễ vật trước khi lễ Vạn thọ diễn ra.

Gần một tháng qua Hình Thần Mục cũng rất bận rộn, trước khi tháng 12 Âm lịch tới thì phải phái được đội nhân mã tới trợ giúp Bắc cảnh.

Ngoài dự kiến của mọi người, lần này Hình Thần Mục tính thuyên chuyển Cấm vệ quân trợ giúp trấn Bắc quân, cũng chuẩn bị lương thảo, binh khí đầy đủ dựa theo tấu chương của Vệ Diễn. Kĩ càng đến nổi Hình Thần Mục còn chuẩn bị nhiều hơn Vệ Diễn yêu cầu, tới mức thiếu Quân y thì lập tức lấy người ở Thái y viện đi luôn.

Thánh ý vừa ban, ngoài Hiên Minh điện càng ngày càng có nhiều người quỳ, Hộ bộ, Bộ binh, rồi cả Thái y viện đều thay phiên nhau cầu kiến. Hình Thần Mục không cự tuyệt ai cả, hễ có người tới hắn lại cho truyền vào điện. Chỉ là đối với ý kiến của bọn họ, hắn chẳng nghe lọt tai cái nào cả.

Vài ngày rồi mà cứ mãi chạm phải quả hồng mềm này, mọi người cũng đại khái hiểu được thái độ của Hình Thần Mục, người tới cũng thưa dần.

Tới ngày thứ tư, cuối cùng Hình Thần Mục cũng chờ được người mà hắn muốn —— Chính sử Chương Thanh của Thái y viện.

Trước đó đã có hai vị Thái y tới, trong lòng Chương Thanh biết Thánh thượng sẽ không thu hồi mệnh lệnh đã ban nhưng đối với việc làm không hợp lí của Thánh thượng, thân là thần tử, bất luận như thế nào ông cũng phải bày tỏ thái độ. Chính vì thế ông mới tới đây, vốn chỉ muốn chạy hình thức thôi. Nhưng chẳng biết tại sao, lúc ông vào Hiên Minh điện thì Thánh thượng lại cho người trong điện đi ra ngoài cả.

“Chương Thanh, ngươi biết vì sao trẫm lại phái 3 vị Thái y của Thái y viện tới trấn Bắc quân không?” Hình Thần Mục ngồi ở chủ vị, liếc mắt nhìn người trước mặt.

Chương Thanh không đoán ra được tâm tư của hắn, cẩn thận hỏi: “Quân y của trấn Bắc quân không đủ, tướng sĩ bị thương không thể không kịp thời chữa trị.”

“Đây cũng có thể xem như là một lí do. Nhưng nếu thật sự là thế, trẫm hoàn toàn có thể điều động Quân y của các khu khác, so với Thái y chẳng phải càng phù hợp hơn sao?”

Mặc dù y thuật của Thái y cao minh nhưng vì phần lớn đối tượng chữa bệnh chỉ có thiên hoàng hậu duệ quý tộc cho nên so với ngoại thương, bọn họ càng có sở trường về các phương pháp điều dưỡng bổ dưỡng cũng như các chứng bệnh lạ hơn. Lại nói tiếp, phần lớn những người cần được điều trị trong quân cũng không khác gì người bình thường cả, điều Thái y đến quân doanh chẳng khác gì giết gà mà dùng dao mổ trâu cả.

Đây cũng chính là nghi hoặc của mấy vị Thái y tới trước, Hình Thần Mục vẫn chưa cho họ câu trả lời.

Hiển nhiên Chương Thanh cũng không đoán được, chỉ cúi thấp đầu: “Hạ quan ngu dốt, mong Thánh thượng chỉ điểm.”

“Trẫm muốn ngươi thay trẫm đi đưa ít đồ vật.”

“Đi, đi đưa đồ?” Chương Thanh càng không thể hiểu nổi. Chuyến đi lần này vốn là đi vận chuyển phần lớn vật tư tới trấn Bắc quân, nếu cần mang vật phẩm gì, cho dù là dược liệu thì cũng không cần ông tự thân vận động.

“Đúng thế. Nhưng đồ vật này có hơi đặc biệt.” Hình Thần Mục nói xong thì từ trong lòng lấy ra một hộp cơ quan được thiết kế rất tinh xảo.

Hộp này được tạo thành từ kim loại, quanh hộp được phủ đầy những đường hoa văn kì lạ, được chế tác vô cùng khéo léo và tinh vi. Chương Thanh chưa từng thấy qua bao giờ, tự hiểu đây có lẽ là vật hiếm lạ mà hắn nói tới, không rõ lắm: “Thánh thượng hy vọng ta mang vật này đưa cho Vệ tướng quân?”

“Không, hộp này người ngoài không thể mở ra, cho dù là binh khí sắc bén nhất cũng không thể làm gì được nó. Nếu muốn đưa cho Vệ tướng quân thì trẫm chỉ cần đưa cho tướng sĩ tiếp viện, thay trẫm tặng là được.” Hình Thần Mục dừng một lát, ngẩng đầu nhìn Chương Thanh, “Chương thái y là cựu thần từng hầu hạ Phụ hoàng, ở trong cung cũng gặp qua không ít kiểu người, tất nhiên sẽ có điểm người khác không thể so được. Trẫm phái ngươi đi gặp người nọ, người đó vốn không nên xuất hiện trong quân. Hiện tại ngươi không cần hỏi nhiều, đợi đến lúc tới trấn Bắc quân sẽ gặp được người, tự nhiên sẽ tự biết mang đồ vật này giao cho y.”

Chương Thanh hiểu được ý tứ của Hình Thần Mục, sợ tới mức run rẩy: “Chuyện này… Nhưng nếu, nếu hạ quan mang vật này giao sai người thì phải làm thế nào?”

“Trong thiên hạ này, ngoại trừ trẫm thì chỉ có người đó mới có thể mở được hộp này. Ngươi mang vật này giao cho y để y tự mình mở hộp này ra cho ngươi xem.”

“Hạ quan đã hiểu, thứ cho hạ quan lắm lời, đến khi nào ta mới có thể trở về?” Chương Thanh coi như đã hiểu, mục đích của Hình Thần Mục vốn không phải muốn phái Thái y bọn họ tới quân doanh trị thương, chỉ sợ cũng chỉ là vì để ông tự mình đi đưa cái hộp này mà thôi. Hai vị Thái y còn lại cùng lắm chỉ là dùng để che mắt.

“Nếu đi thì cứ ở lại đó một khoảng thời gian, trong quân thật sự thiếu Quân y, chờ tình hình chiến sự ở biên cảnh ổn định thì sẽ có người đến dẫn ngươi về.”

Lúc này Nghiêm công công đứng ngoài điện chạy chậm vào, cúi xuống nhẹ giọng nói bên tai Hình Thần Mục: “Thánh thượng, Trác đại nhân đang sang đây.”

Hình Thần Mục nghe vậy gật nhẹ đầu, để cho người mang cái hộp kia truyền cho Chương Thanh, nói: “Ngươi cầm lấy hộp này đi, sau khi rời khỏi đây không được nhắc tới chuyện này với bất kì kẻ nào.”

“Hạ quan đã hiểu. Hạ quan sẽ tuyệt đối không để lộ chuyện này ra bên ngoài.”



Chương Thanh rời đi không lâu thì Trác Ảnh đã tới. Hình Thần Mục theo thường lệ không để y ẩn vào chỗ tối, trái lại đuổi hai vị thượng cung vừa mới vào hầu hạ ra ngoài.

“Dạo này nghỉ ngơi sao rồi? Không phải trẫm đã bảo ngươi không cần phải tới sớm rồi sao?”

Từ cái lần đứng trước Minh Ảnh cung chứng kiến sự việc của Triệu Trung Chính, Hình Thần Mục ý thức được mỗi ngày Trác Ảnh có rất ít thời gian có thể được nghỉ ngơi.

Vốn việc trực đêm mỗi ngày đã rất vất vả rồi, sau khi trở về Minh Ảnh cung ngoại trừ việc huấn luyện hằng ngày còn phải thời thời khắc khắc quan tâm đ ến sự vụ hằng ngày của Ảnh vệ quân, cứ thế mãi thì chỉ hại thân thể thôi.

Hắn thì muốn để Trác Ảnh dậy muộn một chút, đợi tới khi đêm xuống thì có thể trực tiếp tới Thừa Ương điện thay ca luôn. Vậy mà đối phương lại không nghe lời gì cả.

Hình Thần Mục hận tới mức không thể dính chặt lấy Trác Ảnh suốt 12 canh giờ, nhìn chằm chằm đối phương nghỉ ngơi ấy chứ. Nhưng hiện tại không thể, hắn nhắm mắt, trong lòng cứ bồn chồn khẩn trương không thôi.

“Hồi Thánh thượng, thuộc hạ đã nghỉ ngơi đầy đủ rồi.”

“Sao mà đủ, bây giờ chỉ mới giờ Thân thôi.” Hình Thần Mục ngoắc ngoắc Trác Ảnh, “Lại đây trẫm nhìn một cái.” 

Trác Ảnh đoán được hắn định làm gì, do dự một lát, cuối cùng vẫn nghe lời đi về phía trước, tùy ý để nam nhân nâng tay tháo mặt nạ bảo hộ của y xuống.

Sắc mặt Hình Thần Mục âm trầm, chỉ vào vết thâm đen ở dưới mắt nói: “Ngươi xem đi, thế này là nghỉ ngơi tốt hửm?”

Ngày nào hai người cũng đều sẽ có loại đối thoại như thế này. Làn da Trác Ảnh trắng nõn, nếu nghỉ ngơi không đủ thì dưới mắt luôn sẽ có quầng thâm rất rõ.

Y cũng không hiểu từ khi nào Hình Thần Mục đã dưỡng thành thói quen mỗi ngày phải bắt y tháo mặt nạ để kiểm tra. Mà dạo gần đây vì muốn chuẩn bị quà sinh nhật cho Hình Thần Mục nên quả thật y nghỉ ngơi không đủ, nghẹn lời một lúc lâu cũng chỉ có thể nói: “Thuộc hạ không buồn ngủ.”

“Trong Ảnh vệ quân có mấy nghìn người, có chuyện gì ngươi cứ giao cho hạ cấp là được. Trẫm cũng đã đồng ý với ngươi việc gia tăng số lượng ảnh vệ bên người để ngươi có thêm mấy canh giờ nghỉ ngơi, thế mà ngươi vẫn không chịu là làm sao?”

Nói tới chuyện này, Trác Ảnh lại bắt đầu lo lắng: “Tuy rằng Thánh thượng đồng ý gia tăng hộ vệ nhưng lúc nào ngài cũng để người ở bên ngoài cả. Nếu nhỡ gặp chuyện, họ vốn không kịp cứu ngài.”

Rõ ràng lúc trước bảo rằng sẽ gia tăng hộ vệ bên người giống như lời Trác Ảnh nhưng thời gian một nhóm người canh giữ bên cạnh Hình Thần Mục rất hữu hạn. Những lúc còn lại đều ở bên ngoài điện không khác gì nhóm ảnh vệ phụ trách canh gác trong sân.

Hình Thần Mục dở khóc dở cười: “Thế nào? Thuộc hạ của ngươi cáo trạng trẫm với ngươi sao?”

“Bọn họ cũng chỉ là lo lắng cho sự an nguy của Thánh thượng.”

“Được rồi, nếu vì chuyện này mà ngươi không nghỉ ngơi tốt được thì trẫm sẽ cho người thủ trong điện, thế đã được chưa?” Hình Thần Mục bất đắc dĩ thỏa hiệp.

Chuyện liên quan tới an nguy của Hình Thần Mục thì Trác Ảnh bao giờ cũng vô cùng kiên trì: “Thánh thượng, đây vốn là hai chuyện khác nhau. Cho dù thuộc hạ có nghỉ ngơi hay không thì bên người ngài phải luôn có người canh gác.”

Hình Thần Mục còn muốn nói gì đó nhưng bên ngoài lại truyền tới tiếng thông báo, là Đại tướng quân Vệ Lâm cầu kiến.

Trác Ảnh lập tức đeo mặt nạ lên lại. Hình Thần Mục cũng không lập tức cho truyền người vào trong điện mà cúi đầu suy tư một lát, nói với Trác Ảnh: “Ngươi thay trẫm bảo ông ấy về đi, nói hôm nay thân thể trẫm không khỏe, bảo ông ấy hôm khác lại đến.”

Hình Thần Mục biết rõ Vệ Lâm đ ến là vì chuyện gì. Trác Ảnh cũng có thể đoán được vài phần nhưng vì thế mà y mới do dự một lát không làm theo lời phân phó của hắn ngay mà quỳ xuống đất nói: “Thánh thượng vẫn nên gặp Vệ tướng quân đi ạ.”

Hình Thần Mục điều Cấm vệ quân đi Bắc cảnh, việc này nhìn kiểu gì cũng đều cảm thấy không ổn. Tuy bên trong hoàng thành còn có Ảnh vệ quân che chở nhưng so với Cấm vệ quân mà nói thì nhân số lại thật sự quá ít. Nếu phái một nửa Cấm vệ quân đi trợ giúp tiền tuyến, tuy rằng không ảnh hưởng tới việc tuần vệ hằng ngày nhưng đối với cả hoàng thành mà nói, một khi có người nhân cơ hội đánh vào sẽ rất nguy hiểm.

“Trẫm biết suy nghĩ của các ngươi nhưng chuyện này trẫm đã quyết. Những người đó còn chưa chuẩn bị tốt việc muốn bức vua thoái vị nên tạm thời trong cung vẫn an toàn.” Hình Thần Mục nói xong thì nhíu mày, “Trác Ảnh, ngươi có tin trẫm không?”

“Tin.” Lần này Trác Ảnh đáp không chút do dự.

“Được rồi, trẫm cũng không phải kẻ vô năng như bọn chúng vẫn nghĩ. Có một số việc, hiện tại trẫm không thể giải thích nhưng sau này các ngươi sẽ hiểu thôi. Hôm nay trẫm thật sự rất mệt, trẫm không muốn gặp Vệ Lâm, ngươi ra ngoài thay trẫm nói một tiếng đi.”

“Vâng.” Trác Ảnh quỳ tại chỗ một hồi lâu mới không thể không đứng dậy đi ra bên ngoài.

Sau khi y rời đi, sắc mặt Hình Thần Mục dần trở nên phức tạp nhìn theo bóng dáng của y.

Hình Thần Mục quả thực không lừa Trác Ảnh. Trong cung tạm thời vẫn an toàn, những kẻ đó sẽ không chỉ vì việc hắn điều đi một nửa Cấm vệ quân mà tùy tiện xuất binh.

Có lẽ hành động khác thường này của hắn sẽ càng khiến đối phương cảnh giác hơn mà thôi. Nhưng mà cũng chẳng sao cả, việc dời Cấm vệ quân cùng lắm chỉ là bước đầu tiên, hiện tại lửa chưa cháy tới hoàng thành mà còn cần phải thêm nhiều củi gỗ lắm.

Trong triều không ai có thể lí giải được hành động của hắn, các đại thần chỉ cảm thấy hắn làm việc quá xúc động không để ý hậu quả. Hơn nữa lại chẳng chịu nghe ai khuyên giải, thậm chí có người còn bắt đầu nghi ngờ quyết định lập hắn làm thái tử của Tiên hoàng.

Cho dù là mẫu hậu và Vương huynh là người thân cận nhất, sợ sau này khi biết được toàn bộ kế hoạch của hắn sợ rằng cũng sẽ trách hắn mất.

Có không ít phương pháp loại trừ loạn đảng làm an yên triều đình nhưng hắn lại dùng phương pháp nguy hiển nhất, kiếm tẩu thiên phong (ý nói không theo quy tắc bình thường, dùng những biện pháp hoàn toàn mới để giải quyết vấn đề).

Hình Thần Mục không phải kiểu người do dự, nhưng Trác Ảnh mới thực sự khiến hắn kiên định và quyết tâm hơn.

Hắn muốn bảo vệ nhiều người lắm: Thái hậu, Hình Thần Tu và Trác Ảnh. Hắn phải nhanh chóng khiến bản thân mình trở nên mạnh mẽ hơn, cho dù là phiêu lưu bao nhiêu, kết cục có thế nào thì Hình Thần Mục cũng không dự định thay đổi kế hoạch. Hiện giờ chỉ mong rằng mọi chuyện sẽ thuận lợi cả…

✤ Chú ý của tác giả:

Bình thường Trác Ảnh sẽ trở về vào lúc 9 giờ sáng và tới cạnh Hoàng thượng vào lúc 4 giờ chiều, có đôi lúc sẽ sớm hơn. Nếu không chuẩn bị lễ vật thì bình thường từ 9 giờ đến 11 giờ y sẽ luyện kiếm rồi xử lý sự vụ hằng ngày của Ảnh vệ quân, thời gian ngủ bình thường chắc tầm hơn 4 tiếng đồng hồ (chờ về sau cùng nhau ngủ sẽ không vất vả như thế nữa, đầu chó.jpg)

b7fd5266d016092466689190df0735fae7cd34ef

Hoàn chương 16.
Bình Luận (0)
Comment