Vị Ảnh Vệ Này, Ngươi Mở Mang Đầu Óc Chút Đi

Chương 22

Editor + Beta-er: ToruD

Hình Thần Mục uống xong thuốc thì ngủ một giấc, cảm giác giấc ngủ này vô cùng sâu. Vì hắn đang bệnh nên tạm ngừng lâm triều, mà cũng chẳng ai dám đến quấy rầy hắn nghỉ ngơi cả. Mãi đến khi trời bên ngoài sáng tỏ, ánh mặt trời đã rải khắp nơi, hắn mới chậm rãi mở mắt.

Có lẽ nghỉ ngơi đủ, Hình Thần Mục cảm thấy thân thể phục hồi không ít, thậm chí không đợi thay quần áo xong đã quay đầu hỏi Nghiêm Thanh đang ở bên: “Trác Ảnh về lúc nào?”

Nghiêm Thanh cung kính nói: “Hồi Thánh thượng, sau khi ngài hạ sốt thì Trác đại nhân trở về ngay.” 

Hình Thần Mục nghe thế nhíu mày, tựa tiếu phi tiếu mà nhìn Nghiêm Thanh. Ánh mắt kia như nhìn thấu lòng người, Nghiêm Thanh bị hắn nhìn tới mức chột dạ nhưng vẫn không sửa miệng.

Qua một lúc lâu, Hình Thần Mục mới thu hồi tầm mắt, nhíu mày nói: “Nghiêm Thanh, có khi trẫm cũng không rõ ngươi thông minh thật hay là kẻ ngu dốt đấy.”

Từ hôm qua sau khi sắc mặt Nghiêm Thanh thay đổi thì Hình Thần Mục vẫn luôn chú ý tới ông, điều khiến cho hắn kinh ngạc chính là, ông tốn chưa tới một ngày đã gần như hoàn toàn tiếp nhận quan hệ giữa hắn và Trác Ảnh.

Hình Thần Mục vốn chỉ cảm thấy thái độ làm người của Nghiêm Thanh rất kiên định, là kiểu người sẵn lòng làm việc hết mình nên mới lưu người lại bên mình. Lưu lại nhiều năm như thế, dùng cũng đã quen rồi nhưng cho tới hôm nay, hắn không thể không kính trọng ông vài phần.

Nếu như bảo ông xử lí chuyện này thông minh thì thật ra ông biểu hiện tâm tư của mình quá rõ, tỷ như thái độ đối với Trác Ảnh. Hình Thần Mục hiểu rõ Trác Ảnh, hiển nhiên biết không có khả năng đối phương sẽ thực sự rời đi sau khi hắn hạ sốt. Đổi lại nếu là một người nhanh nhạy sẽ cân nhắc vài lần còn Nghiêm Thanh lại mạo hiểm chịu tội khi quân thay y giấu giếm. Sự trung thành này khó tránh có hơi đột ngột lại ngu ngốc.

Nghiêm Thanh nghe thế vẫn không dừng động tác mà tiếp tục thay Hình Thần Mục sửa sang lại quần áo: “Đương nhiên nô tài không tính là thông minh, nhưng nô tài vào cung đã nhiều năm, thấy được nhiều chuyện, cũng gặp qua nhiều người. Ít nhất có thể nhận ra cái gì là thật tâm mà cái gì là giả ý.”

Ông nguyện ý giúp Trác Ảnh không phải vì y sẽ trở thành chủ tử hậu cung trong tương lai mà chỉ đơn thuần là, ông hiểu được Trác Ảnh làm tất cả mọi chuyện cũng đều xuất phát từ chân tâm đối với Hình Thần Mục.

Hình Thần Mục ngẩn người, lập tức cười nói: “Thế là đã đủ rồi.”



Sau ngày hôm đó thì bệnh của Hình Thần Mục cũng dần khỏi nhưng phải tới trước lễ Vạn thọ mới hoàn toàn khỏi hẳn.

Đến lễ Vạn thọ, trên dưới cả nước đều dựa theo ý tứ của Hình Thần Mục, không tổ chức lễ mừng phung phí mà chỉ làm lễ đơn giản bên trong hoàng thành thôi.

Dựa theo lễ nghi ở Nhiễm Dĩnh quốc, Thiên tử khi cập quan là chuyện quốc gia đại sự nhưng mấy lưu trình của bên Bộ lễ đều nhiều lần bị bác bỏ, liên tục phải sửa đi sửa lại mấy lần, cuối cùng chỉ còn lại mấy lễ nghi cực kì quan trọng.

Hình Thần Mục cho rằng, chiến tranh còn trước mắt, mỗi một ngân văn trong quốc khố cũng như binh lính đều cần phải sử dụng hợp lí. Cuối cùng, Lễ bộ không thể kiên trì thêm nữa nên cứ dựa theo ý của Hình Thần Mục mà chuẩn bị.

Tiên hoàng đã qua đời, Hình Thần Mục mặc cổn phục, quỳ bái trước bài vị của Tiên hoàng.

Bái xong, Hình Thần Mục trở lại đại điện và được các quan lại triều bái, đế sư Công Tôn Thượng Đức cài thẻ mừng rượu, nói mấy lời chúc mừng.

Cứ vậy tới khi kết thúc lễ, thừa dịp lúc Hình Thần Mục thay quần áo, Trác Ảnh tìm Nghiêm Thanh hỏi: “Nghiêm công công, ta về Minh Ảnh cung nghỉ ngơi tới giờ Thìn. Nếu Thánh thượng hỏi, làm phiền Nghiêm công công thay ta nói một tiếng.”

Ảnh vệ có thay ca căn bản chẳng cần báo cáo với bất kì ai cả. Nhưng Trác Ảnh biết Hình Thần Mục lát nữa sẽ tìm y nên y mới cố ý báo cho Nghiêm Thanh biết một tiếng.

Nghiêm Thanh nghe vậy hoảng sợ, lặp lại lần nữa: “Giờ Trác đại nhân trở về sao?”

“Đúng thế. Hôm nay có lẽ ta sẽ đến Hiên Minh điện muộn một chút nhưng sẽ không trễ giờ thay ca, mong Nghiêm công công lượng thứ.” Từ trước tới giờ cứ đến khi thay ca canh gác thì Trác Ảnh đều sẽ tới sớm một canh giờ, mà hiện giờ lại sát giờ mới đến, chỉ sợ Hình Thần Mục sẽ cảm thấy không quen. Nhưng Trác Ảnh thực sự hết cách, mấy ngày trước cứ vội vàng chiếu cố hắn, việc điêu khắc đành phải gác sang một bên. Hôm nay phải tranh thủ thời gian đẩy nhanh tốc độ mới kịp.

Thấy Trác Ảnh có vẻ không phải giả vờ giả vịt, mặc dù không hiểu nhưng Nghiêm Thanh vẫn đáp: “Nếu Thánh thượng hỏi, chắc chắn nô tài sẽ thay Trác đại nhân nói rõ.”

Hôm nay đi theo bên cạnh Hình Thần Mục trong lễ cập quan có rất nhiều cung nữ thị vệ, không thể lúc nào cũng chú ý tới hướng đi của một vài ảnh vệ.

Thay sa bào đỏ thẫm, đội thông thiên quan, Hình Thần Mục đến Chính Tuyền cung bái kiến Thái hậu. Sau đó vốn dĩ sẽ tổ chức yến tiệc chiêu đãi quần thần nhưng lại bị hắn hạ lệnh giảm bớt đi. 

Thái hậu cố ý giữ Hình Thần Mục lại Chính Tuyền cung dùng bữa, hắn lại tìm cái cớ khước từ.

Từ ngày nổi lên tranh chấp với việc lập hậu, quan hệ giữa hắn và Thái hậu có hơi vi diệu. Ngay cả khi hắn bị bệnh, Thái hậu gần như chưa từng cho hắn sắc mặt hòa nhã. Hắn hiểu sự bất đắc dĩ cùng sự thương tâm trong đó, cũng biết Thái hậu muốn nhượng bộ, cũng hi vọng hắn cũng sẽ biết nhượng bộ theo.

Nhưng nếu muốn ở chung một chỗ với Trác Ảnh, cửa ải Thái hậu là con đường bắt buộc phải vượt qua. Hắn không trốn tránh. Đối với chuyện này, hắn lại càng không cho phép bản thân được thỏa hiệp.

Rời khỏi Chính Tuyền cung, Hình Thần Mục cho kết thúc lễ, chỉ mang theo vài tùy tùng cạnh mình trở về Hiên Minh điện.

Kỳ thật từ lúc đi tới Chính Tuyền cung, Hình Thần Mục đã phát hiện Trác Ảnh vẫn chưa đi theo hắn nên vừa vào Hiên Minh điện đã hỏi ngay: “Trác Ảnh đâu?”

“Trác đại nhân đã về nghỉ ngơi rồi ạ.” Nghiêm Thanh cẩn thận quan sát sắc mặt của Hình Thần Mục, tiếp tục nói, “Trác đại nhân bảo rằng, hôm nay… Hôm nay sẽ tới trễ một chút, khoảng chừng tới giờ thay ca sẽ đến.”

Hình Thần Mục trầm mặc một lúc lâu, gật gật đầu.

Nghiêm Thanh có thể cảm thấy rõ sắc mặt Hình Thần Mục trầm xuống nhưng cũng không tiện khuyên gì cả, chỉ hỏi: “Thánh thượng, dùng bữa chưa ạ?”

“Ừm.”

Nghiêm Thanh không dám chậm trễ, lập tức cho người mang ngọ thiện đến Hiên Minh điện.

Thức ăn tinh xảo bày đầy bàn, thái giám thị thiện hầu hạ ở bên cạnh, chỉ chờ Hình Thần Mục mở miệng nữa thôi. Nhưng đã qua một lúc lâu, cho tới khi đồ ăn đã bắt đầu nguội lạnh mà hắn vẫn không nói tiếng nào.

“Thánh thượng, đồ ăn không hợp khẩu vị sao? Để nô tài bảo Ngự thiện phòng đổi món.” Nghiêm Thanh thấy thế tiến lên dò hỏi.

“Không cần phiền phức như thế.” Hình Thần Mục nâng mắt, tùy ý gọi tên vài món ăn, thái giám thị thiện nhẹ nhàng thở ra, rốt cục bắt đầu giúp gắp thức ăn.

Nhưng Hình Thần Mục cũng chỉ ăn có mấy miếng, đồ ăn đầy bàn cứ thế mà ban thưởng hết cho tiểu thái giám.

Mà ở phía bên kia, ngay cả cơm trưa Trác Ảnh cũng không thèm dùng, từ lúc trở về phòng chỉ chuyên tâm điêu khắc.

Trong lòng y sao có thể không nóng nảy được chứ. Hôm nay là sinh nhật Hình Thần Mục, y hận rằng cả ngày 12 canh giờ đều có thể được ở bên người bồi đối phương ấy chứ. Nhưng y lại vô cùng hi vọng có thể vào ngày sinh nhật thứ 20 của Hình Thần Mục, hắn sẽ nhận được một phần lễ vật thành tâm thành ý.

Không màn đến công danh lợi lộc, cũng không phải nịnh hót vuốt mông ngựa, chỉ đơn giản là muốn tặng cho Hình Thần Mục, vị đương kim Thánh thượng một phần lễ cập quan bình thường.

Có lẽ đối với Hình Thần Mục không phải là thứ gì lớn lao nhưng đối với y đây là thứ duy nhất mà y có thể tự mình làm cho đối phương.

Lòng Trác Ảnh luôn nhớ đến Hình Thần Mục cho nên động tác khó tránh có hơi nóng vội. Hơn nữa phải nhanh chóng hoàn thành trong hôm nay, lúc kết thúc không cẩn thân để đầu nhọn của dao tước qua đầu ngón tay, thoáng chốc đã đổ máu.

Máu đỏ chảy ra dính lên khúc gỗ tử đàn khiến cho màu sắc ở phần đuôi sẫm hơn vậy mà vẫn vô cùng hài hòa.

Tâm ý của Trác Ảnh đều gửi gắm hết vào lễ vật này nên khi thấy nó bình yên vô sự mới yên tâm thở phào, còn vết thương trên tay kia lại xem như là tiểu tiết không đáng kể.

Trước khi mặt trời hoàn toàn xuống núi, cuối cùng y cũng hoàn thành xong tác phẩm điêu khắc. Nhìn trái nhìn phải, mặc dù so với thành phẩm tinh xảo của sư phụ vẫn còn kém xa nhưng cũng tính như là một thành phẩm khiến y vừa lòng.

Y vốn còn muốn tìm một cái hộp để đóng gói quà, lại không ngờ vừa mới đứng lên đã lập tức nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến.

“Trác đại nhân, ngài tỉnh chưa?” Thanh âm sốt ruột của Nghiêm Thanh từ ngoài cửa truyền vào, “Thánh thượng phái nô tài tới mời ngài đến Hiên Minh điện dùng bữa.”

Hoàn chương 22.
Bình Luận (0)
Comment