Editor + Beta-er: ToruD
Cũng không biết là vì thân thể không khỏe, hay là vì thói quen dậy sớm mà Trác Ảnh cứ luôn cảm thấy ngủ không yên, chưa tới nửa canh giờ đã tỉnh.
Lúc đó Hình Thần Mục còn chưa đi ngủ, thấy thế dứt khoát rời giường gọi chủ quán mang nước ấm đến để lau người cho y, lại bưng chén cháo tới bên giường.
Trác Ảnh để Hình Thần Mục lau người cho mình xong, cả người đều phiếm hồng. Thấy hắn còn muốn đút cháo thì đã lập tức giãy dụa ngồi dậy, giơ tay muốn nhận lấy chén cháo: “Để tự ta ăn.”
Đêm qua y rên tới mức khàn cả cổ họng, hiện giờ vẫn còn chưa khôi phục nên lúc nói chuyện âm thanh có hơi khàn đặc. Hình Thần Mục vừa nghe đã hối hận, cũng không đưa chén cho y: “Xin lỗi, tối qua…”
Trác Ảnh sợ hắn lại sẽ nói ra mấy lời khiến người ta xấu hổ muốn chết nên vội vàng ngắt lời: “Lỗi phải gì chứ, việc này cả ta cũng… cũng không phải là ngươi ép ta.”
“Ừm.” Hình Thần Mục sửng sốt, cười rộ lên, múc một muỗng cháo đút tới miệng y, “Cho nên ngươi phải nằm nghỉ ngơi, để ta chăm sóc cho ngươi.”
Lúc còn bé, Trác Ảnh đã nghĩ rằng luyện võ chính là chuyện mệt nhất trần đời, sau này quen rồi cũng chẳng thấy sao cả. Nhưng đêm qua cứ một lần lại một lần lăn qua lăn lại, so với luyện võ còn mệt hơn nữa. Hiện giờ y chỉ mới ngồi một tí mà eo đã đau kinh khủng, “nơi đó” cũng cảm thấy hơi trướng.
Y hiện tại đói bụng lắm rồi, cũng không từ chối thêm nữa, từng chút từng chút ăn hết chén cháo trên tay Hình Thần Mục. Ăn xong, Hình Thần Mục giúp y nằm xuống, sau đó tự mình cầm một chén cháo khác ở trên bàn lên uống mấy hớp đã xong. Sau đó hắn quay lại giường, đặt tay lên mắt y, dịu dàng dỗ dành: “Vẫn còn sớm lắm, ngủ thêm một lát đi.”
Bàn tay của Hình Thần Mục rất ấm áp, lại còn thơm nữa. Ánh sáng trong phòng đều đã bị chặn lại, Trác Ảnh thuận theo nhắm mắt lại, lúc sắp ngủ còn nhỏ giọng thì thầm: “Đêm qua chúng ta vẫn không rõ đạo phỉ có còn đồng lõa không, bên ngoài rất nguy hiểm, ngươi đừng có đi ra ngoài một mình.”
“Không đi, ta ở đây với ngươi. Chờ ngươi nghỉ ngơi đủ, chúng ta cùng tới huyện nha.”
“Ừm.” Trác Ảnh gật đầu. Lúc Hình Thần Mục còn tưởng y đã ngủ lại tiếp tục nghe thấy y nhỏ giọng nói, “Ngươi không ngủ sao?”
Lúc trước Hình Thần Mục nghe nói lần đầu nam tử hầu hạ xong có thể sẽ đột ngột sốt cao, mà đêm qua hắn lại có hơi tàn nhẫn nên lo lắng lắm. Dự định trông coi một chút nhưng nghe thế mới nhớ ra, nếu hắn cứ ngồi thế này thì Trác Ảnh chẳng thể an tâm nghỉ ngơi được. Vội đáp lại, sau đó leo lên giường kéo người ôm vào trong lồ ng ngực.
Bởi vì Tiểu Oánh đã cố ý dặn dò nên cũng không có ai dám quấy rầy bọn họ nghỉ ngơi. Ngủ một giấc thẳng cho tới giữa trưa, Trác Ảnh cuối cùng cũng tỉnh giấc. Hình Thần Mục cũng tỉnh lại trước y không bao lâu, thấy y đã tỉnh liền hỏi: “Cảm thấy tốt hơn không?”
“Ừm.” Trác Ảnh ngồi dậy, quả thực cảm thấy so với lúc sáng sớm thì hiện giờ đã tốt hơn nhiều rồi, chỉ là “nơi đó” vẫn có hơi khác thường, cũng may không có vấn gì quá nghiêm trọng, “Mục nhi đừng lo lắng nữa.”
Hình Thần Mục ngủ ở phía ngoài, thấy y muốn dậy thì trước một bước xuống giường cầm lấy y phục mang tới cho y, nghĩ một chút lại nói: “Chuyện đạo phỉ cũng không gấp gáp, không thì ngươi nghỉ ngơi một ngày đi, sáng mai chúng ta đi huyện nha.”
“
Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triêu? (1)” Trác Ảnh nói xong lại tự mình cười trước, “Mục nhi cũng không thể để ta là kẻ gây họa hại nước hại dân như thế chứ?”
(1) Trần Nhất Lang dịch: Đêm xuân dài cũng có ngần, ngự triều buổi sáng trễ tràng quân vương. (Trường hận ca – Bạch Cư Dị)
Hình Thần Mục bất đắc dĩ: “Nếu ngươi có thể hại nước hại dân thì cũng là vì khiến Hoàng thượng cô đơn cả đời, không lập hậu nạp phi thôi.”
Nói tới đây, Trác Ảnh lại nhớ tới một chuyện khác, do dự hỏi: “Mục nhi à, chuyện lần trước ta cầu ngươi… Ngươi nghĩ sao.”
Là chuyện sau khi hồi cung thì Hình Thần Mục có lập tức lập y làm hậu hay không.
“Để ta suy nghĩ thêm đã…” Tất nhiên Hình Thần Mục muốn sau khi hồi cung sẽ lập tức thành hôn với y luôn nhưng Trác Ảnh dường như lại rất để ý tới chuyện này. Hắn không muốn vì chuyện này mà tranh chấp với đối phương.
Lúc hai người nói chuyện thì cũng đã xuống giường mặc y phục rồi, Trác Ảnh tiến lên hai bước ôm lấy eo Hình Thần Mục từ phía sau, giọng điệu nũng nịu chẳng dễ gì nghe được: “Mục nhi ơi, ngươi đáp ứng với ta lần này đi mà.”
Hai người vừa mới cùng nhau làm chuyện đó đêm qua, trái tim Hình Thần Mục đã mềm nhũn rồi, hận không thể mang người nâng trong tay mà sủng nịch thì làm sao có thể cự tuyệt y được cơ chứ. Hắn trầm mặc một lúc rồi lại hỏi: “Chờ bao lâu? Ngươi phải cho ta kỳ hạn chứ?”
“Năm, năm năm nhé?” Trác Ảnh chớp chớp mắt, thật ra trong lòng cũng không biết bao nhiêu là ổn bởi vì y cũng không biết bao lâu nữa Hình Thần Tu mới có thể chế ra thuốc có thể khiến nam nhân sinh con, huống chi còn phải tính cả thời gian mang thai nữa.
“Năm năm lâu quá, ta chờ không nổi.” Hình Thần Mục xoay người nhìn y, “Ba năm! Ta mặc kệ người bên ngoài có chấp nhận hay không, ba năm sau ta sẽ lập ngươi làm hậu.”
Sợ Hình thần Mục sẽ hối hận, Trác Ảnh lập tức đồng ý.
Hình Thần Mục sáp lại gần hôn hôn lên môi y, thở dài: “A Ảnh đúng là khắc tinh của ta.”
Tuy nói thế nhưng trong giọng nói lại chứa đầy sự sủng ái yêu chiều.
—
Sau buổi cơm trưa, Hình Thần Mục phân phó Ảnh Bát áp tải đạo phỉ tới huyện nha, chính hắn cũng tự mình đi theo.
Nha dịch đứng trước cổng huyện nha thấy bọn họ áp tải tặc nhân, trong lòng lập tức có cân nhắc, vội quay người đi vào huyện nha thông báo tình hình. Hình Thần Mục tựa lưng ở cổng nha môn chờ, không bao lâu sau đã có bộ đầu bắt giam bọn đạo phỉ, lại có người khác đi ra thỉnh bọn họ vào trong.
Hình Thần Mục nhìn thoáng qua những ảnh vệ đang ở phía sau, phân phó: “Các ngươi đứng chở ở đây cả đi.”
Hiện giờ cũng không rõ Huyện lệnh ở đây là người tốt hay kẻ xấu, Ảnh Bát nghe thế có hơi do dự, tầm mắt không khỏi chuyển lên người Trác Ảnh. Trác Ảnh cũng đã nghĩ đến chuyện đó nhưng huyện nha là nơi quan trọng, mang theo quá nhiều người cầm đao cầm kiếm tiến vào cũng không quá thích hợp, bèn nghiêng đầu hỏi: “Mục nhi à, mang theo Ảnh Bát, Ảnh Cửu nữa được không?”
Cho dù hôm nay y có hơi không khỏe, dựa vào số lượng quan binh ở huyện nha thì ba người bọn họ cũng đủ để đảm bảo Hình Thần Mục có thể an toàn rút lui.
Hiện giờ Trác Ảnh nói gì thì Hình Thần Mục cũng đều nghe theo cả, nhanh chóng gật đầu, mang theo ba người họ vào trong.
Huyện lệnh đang ở sau phòng nghị sự. Hình Thần Mục vào phòng cũng không hành lễ, cũng không đợi đối phương mở miệng, hắn nói thẳng: “Ta bị đạo phỉ tập kích, vất vả lắm mới bắt được bọn chúng, vì sao đại nhân không tức khắc thăng đường?”
“Vô lễ! Đại nhân còn chưa hỏi, ngươi ——”
“Không sao.” Sư gia đứng bên cạnh còn muốn nói thêm nhưng lại bị người mặc quan phục ngăn cản. Huyện lệnh tiến lên chắp tay với Hình Thần Mục, khách khí cả giận, “Ta thấy công tử khí độ phi phàm, hẳn là người có công danh?”
Huyện lệnh tuổi cũng không còn nhỏ, khoảng chừng bốn mươi tuổi, nhìn cách ăn mặc của Hình Thần Mục lẫn người mà hắn mang theo cũng biết lai lịch của hắn không nhỏ, không dám chậm trễ.
Hình Thần Mục liếc mắt nhìn đối phương một cái, khẽ gật đầu: “Ta từ Loan thành tới đây, muốn đi về Giang Nam nên phải đi ngang qua đây, không ngờ lại gặp phải đạo phỉ cướp thuyền. Ngươi thân là
quan phụ mẫu (quan như cha mẹ của dân) ở một phương, ngươi quản hay không quản?”
“Quản, quản, tất nhiên muốn quản chứ. Chỉ là… Ầy…” Huyện lệnh nghe nói là người từ Loan thành tới, trong lòng có hơi hồi hộp nhưng lại cảm thấy người này ở đây cũng không phải chuyện gì xấu.
“Chỉ là thế nào?”
Huyện lệnh liếc mắt nhìn một lượt, nói với vị sư gia kia: “Sư gia, trước tiên ngươi dẫn người lui xuống đi.”
“Nhưng lão gia, họ…” Sư gia nhìn mấy người Trác Ảnh mang bội kiếm bên hông, vô cùng lo lắng.
Huyện lệnh nhân tiện nói: “Không sao, bọn họ đã có thể tiêu diệt hơn mười đạo phỉ. Nếu bọn họ thật sự muốn đả thương ta, các ngươi có thủ ở đây cũng không thể cứu được ta.”
“Đại nhân thật thông minh.” Hình Thần Mục cười cười.
Lúc này sư gia mới do dự dẫn người lui xuống.
Đợi cả đại sảnh chỉ còn lại Huyện lệnh và đám người Hình Thần Mục, Huyện lệnh mới nói: “Thứ cho Tưởng mỗ vô lễ, xin hỏi ngài là mệnh quan triều đình nào?”
“Sao? Nếu là dân thường, chuyện hôm nay ngươi sẽ mặc kệ sao?” Hình Thần Mục nhíu mày, đi thẳng tới chủ vị ngồi xuống.
Mặc dù Hình Thần Mục vẫn chưa thừa nhận nhưng Huyện lệnh tin tưởng mắt nhìn người của mình, trong lòng đã xem Hình Thần Mục là quan viên do Loan thành phái xuống, thẳng thắn nói: “Cũng không phải, nói ra thật xấu hổ, chuyện không phải ta mặc kệ, mà là… quản không nổi.”
Huyện lệnh khom lưng chắp tay, đứng thẳng lưng tháo quan mạo trên đỉnh đầu xuống, cầm trong tay.
“Đại nhân làm gì đấy?”
“Không dám lừa gạt ngài, đám đạo phỉ này đã vào huyện nha của ta ba lần, hai lần trước đều do thương nhân đi ngang qua Tuy Dương huyện báo án, ta phái người đi bắt bọn chúng nhưng bọn chúng nhiều lần tiến vào, nhiều lần đều bình an rời đi.” Huyện lệnh lắc đầu, “Mấy ngày trước, ta đã viết xong chiết tử xin từ quan, cũng đã bẩm báo mọi chuyện, đã sai người gửi tới Loan thành, chỉ còn chờ Thánh thượng bút son ngự phê nữa thôi.”
Hình Thần Mục và Trác Ảnh nhìn nhau, biết trong chuyện này có nội tình, trông Huyện lệnh không giống như là tham quan cấu kết với trộm cướp. Hình Thần Mục lấy lệnh bài ra nói: “Ngươi nên biết, long thể Thánh thượng không được tốt, đang ốm đau nằm trên giường. Trước mắt triều chính do Phụ chính vương xử lý, bản quan là khâm sai đại nhân do Phụ chính vương thân mệnh, đặc biệt đến tuần tra ở các địa phương, ngươi tỉ mỉ kể lại chuyện này với bản quan lần nữa đi.”
Thay người chủ trì triều chính là chuyện đại sự quốc gia, hơn nữa Hình Thần Mục đã cố tình thay Hình Thần Tu tạo uy danh. Lúc trước hạ thánh chỉ, công văn đã được dán bố cáo thiên hạ, công văn cũng đã được tống xuất khẩn cấp khắp tám trăm dặm, hẳn quan viên ở đây đều đã nhận được.
“Vâng vâng vâng, hạ quan là Tri huyện của huyện Tuy Dương Tưởng Bá Văn, ra mắt khâm sai đại nhân.”
Tưởng Bá Văn hành lễ xong, kể tất cả mọi chuyện.
Vốn bọn đạo phỉ trước kia quả thực là người huyện Tuy Dương, sống ở trong một thôn trang nằm ở chân núi Tuy Dương cạnh sông. Lúc lần đầu tiên có người báo án, Huyện lệnh đã lập tức bắt tay vào điều tra, vất vả lắm mới tra được tung tích của bọn chúng. Còn chưa kịp thẩm tra, tri phủ Lương Châu đã tới huyện nha đòi người.
Huyện Tuy Dương thuộc sự quản lý của phủ Lương Châu, quan lớn cao hơn một bậc áp chế người, Tưởng Bác Văn không thể không giao người ra, chuyện này chẳng còn cách nào nữa. Mãi tới khi có người lần hai báo quan, ông mới biết Tri phủ thế mà lại thả toàn bộ đám đạo phỉ ra ngoài.
Bất luận thế nào, có người đã tìm đến quan phụ mẫu là ông, việc này ông phải quản. Ông lại lần nữa sai người bắt bọn chúng, cũng không dám giam giữ lâu, suốt đêm thăng đường tra thẩm nhưng bọn chúng vẫn không chịu nhận tội, bảo bọn chúng không phải giết người cướp thuyền. Tưởng Bác Văn muốn
dụng hình (dụng cụ xử phạt thời xưa) thì người phủ nha lại chạy tới.
Vụ án bị cắt ngang giữa chừng, phủ nha lại mang người đi.
Lần này chính là lần cướp thuyền thứ ba.
Hình Thần Mục gật gật đầu, hỏi: “Họ tên của Tri phủ Lương Châu là gì”
“Hồi đại nhân, họ Chu, tên Bình Toại.”
Chu Bình Toại. Hình Thần Mục có chút ấn tượng với cái tên này, chỉ là tạm thời cũng không thể nhớ ra là mình đã nghe qua ở đâu.
Ngược lại, Trác Ảnh khẽ nhíu mày, suy tư một lát nhắc nhở: “Là người hai năm liền là tiến sĩ của Phù Lộc thứ 16.”
Phù Lộc thứ 16, cũng chính là khoảng mười năm trước, lúc đó Tiên hoàng vẫn còn vô cùng khỏe mạnh nhưng Tiên hoàng lại cố ý muốn gia tăng kiến thức cho Hình Thần Mục nên từ lúc hắn được phong làm Thái tử đã cho hắn dùng thân phận Thái tử dự thính thi đình. Mà lúc đó Trác Ảnh thân là Lĩnh sử Ảnh vệ cũng được ẩn trong bóng tối ở đại điện nơi diễn ra thi đình để bảo hộ hắn.
Lúc đó tuổi Hình Thần Mục vẫn còn nhỏ, sau đó lại tham gia thêm rất nhiều cuộc thi đình nên tất nhiên sẽ chẳng thể nhớ rõ mỗi một vị tiến sĩ. Nhưng với Trác Ảnh mà nói, đó là lần y được phong làm Lĩnh sử Ảnh vệ sau đó được đi theo Hình Thần Mục vào điện nên vẫn còn nhớ rất rõ.
Y vừa nói xong, Tưởng Bá Văn kinh ngạc nhìn sang y, cúi đầu cung kính hỏi: “Xin hỏi, vị đại nhân đây là?”
Thân thể Trác Ảnh cứng đờ, nhanh chóng mở miệng nói: “Ảnh vệ đại nội, Lục Hiền.”
❃ Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Lục Hiền: ??????
Hoàn chương 45.