Vị Ảnh Vệ Này, Ngươi Mở Mang Đầu Óc Chút Đi

Chương 48

Editor + Beta-er: ToruD

Hình Thần Mục dỗ dành Trác Ảnh hồi lâu nhưng cho tới lúc hai người tới khách đi3m mà trông Trác Ảnh vẫn vô cùng băn khoăn.

“Lúc nãy ta có nghe chưởng quầy nói, gần đây có một vị thuyết thư tiên sinh kể chuyện không tồi, tối nào cũng đều kể chuyện ở tửu lầu, A Ảnh có muốn đi nghe chút không?”

Trác Ảnh lấy lại tinh thần, ngơ ngẩn đáp: “Hả, được.”

Hình Thần Mục nhéo cái má hơi bầu bình của y: “Ngươi có nghe ta nói gì không đó? Đáp ứng nhanh thế.”

“Đi tửu lầu nghe kể chuyện.” Trác Ảnh chạm vào chỗ bị Hình Thần Mục nhéo trên má, nhỏ giọng giải thích, “Ta có nghe mà.”

“Được được được, có nghe, đừng nghĩ tới chuyện đó nữa, trên người còn khó chịu không?”

Trác Ảnh cắn môi lắc lắc đầu.

“Để ta kiểm tra xem nào.” Hình Thần Mục nói xong giả vờ giơ tay muốn cởi quần y ra, Trác Ảnh vội túm lấy lưng quần lùi hai bước.

“Trêu ngươi thôi.” Hình Thần Mục lại cười rồi ngồi xuống, “Chúng ta ăn cơm xong, lát nữa đi nghe kể chuyện phải về sớm nghỉ ngơi, ngày mai còn xuất phát nữa.”

“Ừm…” Mặt Trác Ảnh lạnh lùng, chỉ là tai không nhịn được đỏ bừng, cả người cuối cùng cũng có chút sức sống.

Hai người chỉ nghỉ ngơi một chút rồi tới tửu lầu luôn.

Đúng là vào buổi tối bên trong tửu lầu rất náo nhiệt, trong điếm gần như không còn chỗ trống. Hình Thần Mục nhìn quanh, hỏi tiểu nhị gần đó: “Nghe nói buổi tối ở nơi này của các ngươi có một vị thuyết thư tiên sinh đúng chứ?”

“Vâng vâng, hai vị tìm chỗ ngồi trước đi, khoảng chừng một chén trà (15 phút) là tiên sinh đó tới rồi ạ.”

“Chúng ta là người nơi khác tới đây, trước đây chỉ từng thấy quán trà mới có người kể chuyện, sao người này lại tới chỗ tửu lầu của các ngươi kể chuyện thế?” Hình Thần Mục hơi nghi ngờ.

“Thật ra chưởng quầy của chúng ta thích nghe kể chuyện, vị thuyết thư tiên sinh này vốn cũng chỉ là người của một tiệm kể chuyện nhỏ. Sau đó ông ấy gặp được chưởng quầy của chúng tôi, cảm thấy ông ấy kể hay nên mới mời người tới lâu. Không ngờ sau khi vị tiên sinh này đến thì tửu lâu của chúng ta làm ăn khấm khá cực, tối nào mọi người cũng đều ghé sang đây ngồi, dù không ăn uống cũng tới.” Tiểu nhị quả nhiên đã bị nhiều người hỏi chuyện này, nhanh nhẹn giải thích rõ ràng.

Hình Thần Mục nghe thế thì cho tiểu nhị ít bạc vụn, dặn dò: “Vậy phiền ngươi giúp ta tìm chỗ nào đó tầm nhìn rộng rãi một chút.”

Tiểu nhị liên tục gật đầu, thấy người ta vừa tới đã hào phóng vậy nên nhanh chóng dẫn người lên lầu ba, an bài phòng riêng đối diện ban công lầu hai.

Hình Thần Mục muốn một mân rượu, sau khi thức ăn được đặt lên bàn thì mới ngoắc Trác Ảnh: “A Ảnh, lại đây nào.”

Trác Ảnh tưởng hắn có chuyện cần dặn dò, không chút nghi ngờ mà đứng dậy đi tới cạnh Hình Thần Mục. Hắn chẳng nói chẳng rằng, chỉ giơ tay kéo y một cái, để y ngồi lên đùi mình.

“Mục, Mục nhi…” Trác Ảnh không phòng bị, vừa mới ngồi xuống một tí đã kinh hoảng muốn đứng dậy.

Sao Hình Thần Mục có thể dễ dàng buông tha được. Hắn ôm chặt eo y không để y nhúc nhích: “Ngoan nào, ghế tựa cứng lắm đó, ngươi ngồi không thoải mái đâu.”

Trác Ảnh muốn lui về, tính dựa theo quy củ trong cung mà ở chung với Hình Thần Mục thế mà Hình Thần Mục lại cố tình muốn làm hết mọi chuyện thân mật với y.

Thấy tay Hình Thần Mục lướt qua y, gắp một miếng thức ăn đưa tới bên miệng đút y ăn. Cả người Trác Ảnh cứng đờ, hơi cầu xin: “Để ta tự ăn.”

Hình Thần Mục nhìn y không nói câu nào, giống như đang nhìn xem y có thực sự muốn hay không.

Sau một lúc lâu, Hình Thần Mục buông tay trái đang đặt trên eo i xuống, tay phải đặt đũa lại trên bàn: “Được.”

Trác Ảnh nhạy cảm nhận thấy không khí trong phòng thay đổi, y không đứng dậy ngay, nghiêng đầu lo lắng hỏi han: “Mục nhi à, ngươi không giận đấy chứ?”

“Không có, đừng suy nghĩ nhiều nữa, ăn cơm nhanh nào.” Hình Thần Mục miễn cưỡng nhếch nhếch khóe môi, “Ta đã bảo rồi, dù ngươi làm gì ta cũng sẽ không tức giận với ngươi, quên rồi sao? Ta biết ngươi cảm thấy không quen, là do ta quá nóng vội.”

Đúng là Hình Thần Mục không có giận, chỉ là trong lòng không tránh khỏi có hơi buồn bã một chút thôi.

Trác Ảnh do dự đứng lên, lại ngồi sang ghế bên cạnh gắp đồ ăn cho Hình Thần Mục. Hắn lại cầm đũa lên dùng cơm, nhìn sơ qua có vẻ không có gì khác thường, chỉ là không hở chút lại động tay động chân với y, cũng không nói mấy lời khiến y mặt đỏ tim đập nữa.

Cứ thế một lúc lâu sau, tới khi cơm trong chén của cả hai đã vơi bớt một nửa, Trác Ảnh lại buông chén và đũa xuống đi tới trước mặt Hình Thần Mục.

“Sao thế? Có phải đồ ăn không hợp khẩu vị không?”

“Ghế tựa cứng quá, ngồi khó chịu.” Trác Ảnh bình tĩnh nói.

Trên mặt y không tỏ vẻ gì, giọng điệu nghiêm túc tựa như đang báo cáo chuyện gì đó rất quan trọng với Hình Thần Mục. Dáng vẻ lúc này của y tựa như dáng vẻ lạnh lùng thường thấy nhất trong cung, nhưng chỉ một lúc sau, màu đỏ theo hai lỗ tai lan thẳng xuống dưới, bao phủ toàn bộ phần cổ trắng nõn, lại tiếp tục lan rộng cho tới khi biến mất sau cổ áo.

Hình Thần Mục sửng sốt, thậm chí một lát sau mới hiểu ý tứ của người nọ: “A Ảnh, ngươi không cần miễn cưỡng chính mình.”

“Không có miễn cưỡng mà.” Giọng nói Trác Ảnh nhỏ đi không ít, “Là ta sai rồi, ta phát hiện ra so… so với lúc thân mật với ngươi, ta lại không quen trở về lúc mới đầu chúng ta ở chung.”

Có một số chuyện một khi đã bắt đầu, chỉ có thể tiến về phía trước, không có cách nào trở về được.

Y đã sớm quen với việc Hình Thần Mục đối đãi ôn nhu rồi, thậm chí chỉ một chút trầm mặc cũng không chịu nỗi. Cho dù hồi cung cũng nhất định không thể trở lại khuôn phép cũ, trở về mối quan hệ quân thần xa cách lại ẩn nhẫn nữa rồi. Có rối rắm mấy đi nữa cũng chỉ khiến Hình Thần Mục buồn rầu mà thôi.

Hắn khuyên rất lâu cũng không khiến Trác Ảnh mở lòng, không ngờ không lâu sau, Trác Ảnh đã nghĩ thông suốt rồi. Hình Thần Mục có hơi kinh ngạc với niềm vui bất ngờ, thử thăm dò dang hai tay ra, ngay sau đó Trác Ảnh đã ngồi vào lòng hắn, hai tay vòng qua cổ hắn.

Trong thoáng chốc trong mắt Hình Thần Mục đong đầy ý cười, lấy chén cơm y đã ăn hết một nửa, dò hỏi: “Ta đút ngươi nhé?”

“Ừm.”

Hai người đều cực kì hiểu rõ sở thích của nhau. Hình Thần Mục chọn mấy món Trác Ảnh thích đút y ăn. Trác Ảnh ngoan ngoãn há miệng ăn, nói: “Đừng mãi đút ta ăn, ngươi cũng ăn đi này.”

Vì thế Hình Thần Mục vô cùng tự nhiên từ trong chén y gắp một ít thức ăn, đưa vào miệng mình.

Bên ngoài thuyết thư tiên sinh đã tới, đang kể chuyện dân gian về hồ tiên. Hai người ai cũng chẳng chú ý lắng nghe, cũng không cất bình phong đi. Đợi ăn xong số cơm còn lại, Hình Thần Mục lại lấy một miếng điểm tâm ban nãy chủ quán tặng kèm: “Nghe nói đây là món đặc sản ở tửu lâu này, muốn nếm thử không?”

Trác Ảnh gật đầu, nghiêng người ăn miếng bánh ngọt mềm trong tay Hình Thần Mục.

“Ngon không?” Hình Thần Mục thấy y thích, lại lấy thêm một miếng nữa đút cho y.

“Ừm, Mục nhi cũng ăn đi.”

“Được.” Hình Thần Mục đáp lời, nhưng lại không vươn tay lấy điểm tâm trên bàn, chỉ hơi hơi ngẩng đầu, hôn lên chút vụn bánh dính trên môi y.

Môi lưỡi hai người dán chặt lấy nhau, hương vị thơm ngon của hoa quế lan tràn trong miệng cả hai. Rõ ràng không có uống rượu, thế mà Hình Thần Mục lại cảm thấy mình có hơi say mất rồi.

Lúc tách ra, Hình Thần Mục có vẻ chưa thỏa mãn li3m li3m môi mình: “Ngọt quá chừng.”

“Bánh hoa quế nhà này làm không tồi, ngọt mà không ngấy. Nếu Mục nhi thích, chúng ta có thể gói một ít lại để mai mang theo ăn trên đường.”

Hình Thần Mục cười lắc lắc đầu: “Không, ý ta là, A Ảnh của ta ngọt quá chừng.”



Hai người lại ôm nhau một lúc, Trác Ảnh đã lo lắng chân Hình Thần Mục bị tê nên lập tức đứng dậy ngồi lại trên ghế.

Hình Thần Mục không cản, gọi tiểu nhị tới cất tấm bình phong, rót rượu hoa quế của điếm, bắt đầu nghe chuyện xưa được kể dưới lầu, nghe một chút trong lòng lại nhớ tới một chuyện.

Đợi thuyết thư tiên sinh kể xong một đoạn, Hình Thần Mục lại gọi tiểu nhị tới, đưa ít ngân phiếu: “Thuyết thư tiên sinh ở chỗ các ngươi, ngoại trừ kể chuyện có nói chuyện khác không?”

Thật ra trong số khách nhân tới lâu nghe chuyện cũng có một số người sẽ tiêu chút tiền để tiên sinh kể chuyện mà mình muốn nghe, tiểu nhị thấy ngân phiếu lập tức hỏi: “Không biết hai vị muốn nghe gì ạ?”

“Muốn nghe ít chuyện không có trong sách, ví dụ như trước đó vài ngày, Phụ chính vương dẫn trấn Bắc quân đại thắng Thương Xuyên quốc. Còn có chuyện xảy ra chiều nay ở tri phủ nha môn Lương Châu của các ngươi, khâm sai bắt tham quan, nghe nói vị khâm sai này chính là do Phụ chính vương phái tới.”

Chiều nay binh mã của phủ Đô đốc vây quanh tri phủ nha môn, khí thế vô cùng, không ít dân chúng đều thấy. Lúc này, trong tửu lâu cũng có người đàm luận về việc này, đều vỗ tay tỏ ý vui mừng, tiểu nhị nghe thế hiểu ngay: “Gia không muốn nghe kể chuyện xưa mà muốn nghe chút chuyện thú vị phát sinh nhỉ.”

Hình Thần Mục gật gật đầu: “Không biết vị tiên sinh dưới lầu có bằng lòng nói không.”

“Để ta thay gia đi hỏi một chút.”

Tửu quán của họ là nơi giao nhau giữa đường thủy và đường bộ, không ít khách nhân lui tới nên nghe được không ít các loại tin tức. Tiên sinh kể chuyện ngày nào cũng kể chuyện, hiển nhiên biết không ít chuyện, có người chịu tiêu tiền thì sẽ đáp ứng ngay.

Sau khi trấn Bắc quân đại thắng Thương Xuyên quân, không ít thương binh trở về quê hương, mang không ít tin tức giả giả thật thật về. Nhưng đều sẽ không tránh khỏi việc sẽ kể rằng Tướng quân trấn Bắc Vệ Diễn đã uy vũ thế nào, Vương gia tựa như thần binh từ trên trời giáng xuống ra làm sao, trong lúc làm thế nào để cứu tướng sĩ.

Thuyết thư tiên sinh trôi chảy kể, kết hợp với chuyện hôm nay ở phủ Lương Châu, kể lưu loát tới mức khiến lòng người hả hê.

Mọi người bên dưới vừa uống rượu vừa thảo luận chuyện này, vừa nghe xong đều vỗ tay rầm rầm khen ngợi, không khí so với lúc kể chuyện xưa náo nhiệt hơn nhiều.

“Sao Mục nhi lại muốn nghe chuyện này thế?” Trác Ảnh có chút khó hiểu. Rõ ràng so với nội dung thật thật giả giả trong miệng tiên sinh kia thì bọn họ lại càng nắm rõ sự thật hơn mà.

“Không phải ta muốn nghe, là ta muốn dân chúng nghe.” Hình Thần Mục chỉ chỉ đám khách nhân đang say sưa lắng nghe bên dưới, “Đôi khi dân chúng kì quái vậy đó, dù cho ngươi có để quan viên trong triều khen ngợi bao nhiêu thì bọn họ sẽ không cảm thấy đó là sự thật. Trái lại kiểu truyền miệng trong dân gian thế này, một truyền mười, mười truyền trăm, chuyện giả cũng có thể thành thật.”

“Nhưng rõ ràng là Thánh thượng trị tham quan, tại sao lại phải để bọn họ cho rằng tất cả là công lao của Vương gia?”

“A Ảnh ngốc, danh tiếng của đại ca trong miệng dân càng tốt thì hiển nhiên sẽ dễ dàng trụ vững trong triều đình, các quan lại sẽ tin phục y, y có thể làm được nhiều việc hơn.” Hình Thần Mục cầm lấy chén rượu uống một hớp, trong nụ cười còn mang theo vài phần giảo hoạt, “Đại ca có thể giúp ta gánh vác một phần triều chính, không phải ta sẽ càng có nhiều tinh lực ở cùng A Ảnh sao?”

Hoàn chương 48.
Bình Luận (0)
Comment