Editor + Beta-er: ToruD
Bị vây trong vòng hộ viện, ngoại trừ Hoàng Thiên Luân và Cổ Thiên Lỗi thì còn có cha của người bạn tốt mà Cổ Thiên Lỗi từng nói tới và một nam tử trung niên khác.
Hình Thần Mục đứng gần nghe một hồi thì đại khái cũng hiểu được đầu đuôi câu chuyện.
Nam tử trung niên kia cũng từng dẫn nhi tử mình tới sơn trang này. Theo như lời ông ta nói, thời gian đưa tới đây cũng không phải ngắn. Lần này mục đích ông tới sơn trang là để mang nhi tử nhà mình đi. Những năm gần đây, ông và phu nhân cũng càng ngày càng lớn tuổi, xương cốt sức khỏe cũng càng ngày càng kém, dần dần cũng đã hiểu được rất nhiều việc. Cho dù nhi tử của ông có thích nam nhân hay không thì hai người cũng chỉ có một đứa con duy nhất này mà thôi. Ông hy vọng lúc tuổi già thì bên người ít nhất sẽ có người có thể chiếu cố cho ông. Chứ không phải như bây giờ, mấy năm rồi cũng chưa gặp mặt.
Hoàng Thiên Luân lại cảm thấy ông ta làm không đến nơi đến chốn, muốn đẩy đứa con sắp “khỏi hẳn” của mình vào hố lửa.
Hai người vì chuyện này mà ầm ĩ tranh cãi, người nọ vì tình thế cấp bách nên vọt ra bên ngoài, tuyên bố phải truyền bí mật trong sơn trang này ra bên ngoài. Phụ thân Nghiêm Duy đều biết hai người họ, vốn còn định khuyên can, ai ngờ lúc vừa bước ra sân thì đã bị người của Hoàng Thiên Luân vây quanh.
Kết quả chuyện đứa con của người nọ còn chưa được giải quyết thì Cổ Thiên Lỗi lại bị phụ thân Nghiêm Duy nhận ra. Lúc trước Cổ Thiên Lỗi thường xuyên tới Nghiêm phủ tìm Nghiêm Duy luyện võ, người nhà Nghiêm gia đều sẽ biết hắn. Kể từ lúc đó, tình huống càng thêm hỗn loạn.
Ngoại trừ hộ viện và mấy người đương sự thì có không ít khách nhân vây xem, Hoàng Thiên Luân hắng giọng, nói với mọi người: “Đây là chuyện tư của Hoàng mỗ, mong chư vị thông cảm.”
Gã dứt lời, rất nhiều người đã ngượng ngùng nhìn xuống đất, tỏ vẻ hiểu rõ rồi thối lui dần.
Cổ Thiên Lỗi biết thân phận mình đã bại lộ, sẽ không thể tiếp tục ở sơn trang đợi được nữa, trong lòng có hơi sốt ruột, muốn làm lớn chuyện, có lẽ sẽ còn có cơ hội.
Thừa lúc mọi người còn chưa đi xa, hắn lớn tiếng hô: “Chỉ sợ Hoàng trang chủ không muốn người ta biết được ngươi lấy danh nghĩa muốn kết bạn, thực ra âm thầm cầm tù lương dân, lạm dụng tư hình thôi nhỉ?”
Mấy người còn đang muốn rời đi lại dừng bước, trong đám người thỉnh thoảng còn truyền tới tiếng nghị luận.
Trác Ảnh thầm biết không ổn, lập tức nhấc mắt nhìn Hoàng Thiên Luân, chỉ thấy sắc mặt Hoàng Thiên Luân lộ rõ vẻ giận dữ: “Hoàng mỗ tự cho là mình luôn làm việc quan minh lỗi lạc, không tới phiên tiểu bối như ngươi vô lý chửi rửa. Đến đi, bắt người này lại trước cho ta.”
Cho dù Cổ Thiên Lỗi có bản lĩnh tới đâu thì cũng chỉ có một mình, không thể cùng lúc ứng phó hơn mười hộ viện được. Nhưng hắn chưa từng thỏa hiệp, vừa cố gắng ứng phó với hộ viện vừa tiếp tục nói: “Ta đã biết nơi Hoàng trang chủ mang người đi giam giữ ở đâu. Nếu các vị vẫn không tin ta, các vị có thể cùng nhau đi điều tra xem.”
“Ở đâu?” Nam tử trung niên nãy giờ vẫn trầm mặc nghe thế thì nhịn không được vội vàng hỏi han, “Ông ta nhốt con ta ở đâu?”
“Dư huynh, Hoàng mỗ hảo tâm giúp đỡ ngươi, giờ ngươi lại trở mặt không giữ lời sao?” Lời này của ông ta là ngầm công nhận chuyện Cổ Thiên Lỗi nói là đúng, khiến Hoàng Thiên Luân giận không có chỗ trút.
Người nọ bị gã nói thế thì có cảm thấy áy náy vài phần nhưng sau khi do dự xong lại nói: “Nhưng hiện giờ ta chỉ muốn nhận nhi tử của mình về, vì sao ngươi không chịu? Tuy ta đã giao người cho ngươi, người sống hay chết thì ngươi cũng phải nói rõ cho ta biết chứ? Hơn nữa bảo là giúp ta, lúc trước ngươi báo giá, ta đã trả không ít cho ngươi.”
Không chỉ nhốt nam tử thích nam nhân, đánh đập họ tàn bạo mà Hoàng Thiên Luân còn ở đây vơ vét của cải khắp nơi. Hình Thần Mục nghe tới đây không nén nổi lửa giận nữa, giọng điệu lạnh lùng: “Hoàng trang chủ, ta thấy hiện giờ ngươi nên nói rõ sự việc đi. Nếu thật sự bọn họ oan uổng ngươi, được thôi, để ta đi tìm hiểu xem.”
Hoàng Thiên Luân không ngờ còn có người sẽ ngang nhiên đứng ra nhúng tay vào việc này. Gã nháy mắt một cái đã lập tức có người tiến lên dẫn nam tử trung niên kia đi, lại thấy Cổ Thiên Lỗi ở bên kia có vẻ không địch lại nổi, Hình Thần Mục hơi hơi nghiêng đầu nói: “Ảnh Bát, ngươi đi đi.”
“Mục nhi…” Còn chưa nhận được tín hiệu các ảnh vệ khác đã đuổi tới, Trác Ảnh không đồng ý cách thức của Hình Thần Mục nhưng Ảnh Bát sau khi lĩnh mệnh lại không hề do dự, gần như ngay lập tức gia nhập cuộc chiến.
Hoàng Thiên Luân tỏ vẻ khinh thường nhìn Hình Thần Mục: “Trác công tử, đây là chuyên riêng của Hoàng mỗ, sao ngươi lại tự nhiên nhúng tay vào thế.”
“Hoàng trang chủ nói sai rồi, nếu ngươi giải thích rõ ràng thì mới là việc tư. Dựa theo tình hình hiện giờ, đây rõ ràng đang xúc phạm tới quốc pháp, Trác mỗ sao có thể khoanh tay đứng nhìn được.”
Hoàng Thiên Luân trừng hắn, nhưng dù sao hiện giờ cũng đang có rất nhiều người đang vây xem. Gã sợ không thể ngăn chặn miệng lưỡi thiên hạ, tin xấu truyền ra sẽ phá hủy thanh danh, ngắn gọn nói: “Đúng là Hoàng mỗ giữ lại những người này trong trang nhưng không phải âm thầm cầm tù lương dân như bọn họ nói. Nhiều lắm chỉ là mấy hài tử phạm chút lỗi sai, cha mẹ họ tự mình dẫn con tới chỗ ta, ủy thác ta thay bọn họ quản giáo.”
“Phải không? Vậy rốt cuộc bọn họ phạm phải chuyện gì mà không đưa lên quan phủ, trái lại lại đưa tới sơn trang này của ngươi. Theo ta biết, Hoàng trang chủ không có công danh gì, một mình giam giữ phạm nhân. Đúng là đã đi quá giới hạn.” Hình Thần Mục suy nghĩ, mấy hài tử bị chính cha mẹ mình dẫn vào sơn trang này, trong lòng ắt hẳn cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.
“Ngươi ——” Sắc mặt Hoàng Thiên Luân thoáng cái thay đổi, lộ rõ vẻ âm trầm khác biệt hoàn toàn so với bình thường, “Là do bọn chúng không biết xấu hổ! Cô nương xinh đẹp tốt lành thì không muốn, cố tình lại muốn tằng tịu với nam nhân. Ta chỉ thay cha mẹ chúng giáo huấn chúng, việc này dù có là lão tử Thiên Vương tới đây cũng không quản nổi.”
Đang nói, Hứa Vân Sơn dẫn theo hộ viện chạy tới, vây quanh đám Hình Thần Mục ở trong.
Hình Thần Mục chẳng có tí sợ hãi nào, cười lạnh một tiếng: “Phải không?”
“Sợ là hai vị Trác công tử này cũng là đoạn tụ, chúng ta không liên can.” Lương Vũ Tín đứng cùng chỗ với đám Hình Thần Mục nên cũng bị vây vào trong, sợ hãi sẽ liên lụy tới mình nên đột nhiên lên tiếng.
Chu Kì Hữu đứng cạnh muốn ngăn cản thì đã muộn, chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu: “Lương huynh, ngươi…”
“Sao, ta nói gì sai sao? Lúc ở vườn Tây Quế, bọn họ cứ dính lấy nhau, chẳng giống huynh đệ ruột tí nào cả.”
“Thì ra thế. Lão phu còn đang tự hỏi vì sao các ngươi lại chõ mõm vào chứ.” Ánh mắt Hoàng Thiên Luân nhìn bọn họ thoáng cái thay đổi, cứ như đang nhìn thấy cái gì đó rác rưởi dơ bẩn lắm. Gã ta ra lệnh, hộ viện lập tức rút binh khí xông lên.
Ảnh Bát thấy thế lập tức trở về bên cạnh Hình Thần Mục. Phía bên kia nhờ Ảnh Bát tương trợ mà Cổ Thiên Lỗi có thể thoát khỏi vòng vây, hắn cũng phóng theo sau Ảnh Bát. Trác Ảnh thì vẫn luôn một tấc cũng không rời ở cạnh Hình Thần Mục. Ba người họ bảo hộ Hình Thần Mục và hai người Nghiêm Thanh, Tiểu Oánh không biết võ công ở phía sau, cùng triền đấu với đám hộ viện.
Quả nhiên đám hộ viện đã được huấn luyện chuyên môn đầy đủ, giỏi hơn so với đám đạo phỉ gặp trên đường thủy trước đó. Ba người họ không dám lơi lỏng chút nào.
Đánh nhau một hồi, Chu Kì Hữu vậy mà cũng gia nhập cuộc chiến. Lúc rời phòng hắn cũng không mang theo đao kiếm nhưng trong tay lại cầm chiếc quạt được làm từ ngà voi làm vũ khí sắc bén, đánh lui không ít người. Hơn trăm hộ viện tạm thời vẫn không thể chiếm thế thượng phong khi đối đầu với bốn người họ được.
Nghiêm Thanh sau khi hoàn hồn thì lập tức đốt đạn tín hiệu vẫn luôn mang theo bên người, tính toán thời gian, Ảnh vệ quân còn lại hẳn đã không còn xa nữa.
Trong đám tân khách có không ít người biết võ nhưng lúc này lại chẳng muốn rước lấy phiền phức vào người, chỉ đứng xa xa nhìn tới.
Cũng chẳng biết đám người này triền đấu bao lâu, mãi đến khi sắc trời đã tối mù, ngoại trừ Trác Ảnh ra thì có thể cảm nhận được thể lực của ba người còn lại đã suy giảm mà hộ viện vẫn thay phiên nhau đánh tới. Ảnh Bát cắn răng nói: “Trác đại nhân, chúng ta yểm trợ ngài, ngài dẫn chủ tử đi trước đi.”
Trác Ảnh cũng biết cứ thế này mãi cũng không phải là biện pháp tốt, đang định kéo tay Hình Thần Mục thì lại mơ hồ nghe thấy tiếng vó ngựa ở nơi xa xa truyền tới. Y khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Không cần, bọn họ tới rồi.”
Hộ viện đều vây quanh ở đây, bên ngoài sơn trang không có ai trông coi nên Ảnh vệ quân có thể dễ dàng tiến vào trong.
“Là ai!” Hoàng Thiên Luân thấy ánh lửa phía xa xa, sợ hãi rống lên. Cổ Thiên Lỗi hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn.
Ai ngờ vào lúc này, một gã hộ viện thấy được khoảng trống, cầm đao vượt qua Cổ Thiên Lỗi, thẳng tay chém về phía Hình Thần Mục.
Lúc Cổ Thiên Lỗi hoàn hồn thì đã không kịp ngăn cản, mà Ảnh Bát đang đứng bên tay phải hắn vừa mới cầm kiếm chặn được một gã địch thấy thế chỉ có thể lui về sau dùng thân chắn lấy, không ngoài dự đoán một đao đó cứ thế cắ m vào ngực bụng Ảnh Bát.
“Ảnh Bát!” Lúc Ảnh Cửu đuổi tới thì thấy cảnh này, giơ tay dùng kiếm đâm vào ngực tên hộ viện kia. Tên hộ viện nọ mở to mắt dường như chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì thân thể đã ngã xuống.
Nói thế nào thì hộ vệ cũng chỉ vì tiền nên mới thay người làm việc nên trước đó đám Trác Ảnh cũng chưa hạ
tử thủ (kiểu một đao đoạt mạng ấy) nhưng hiện giờ Ảnh Bát đã bị thương, Hình Thần Mục có chút tức giận, trầm giọng nói: “Bắt hết đám người trong sơn trang lại hết, cho dù là đã chết.”
“Vâng!”
Bất ngờ là, lần này Ảnh Cửu dẫn tới không chỉ hơn hai mươi ảnh vệ đang ở lại Thượng Nguyên thành mà còn có mấy trăm nha dịch của Thượng Nguyên thành. Chưa tới nửa chén trà, dù là chủ hay khách thì đều bị khống chế cả.
“Ngươi… Rốt cuộc ngươi là người phương nào?” Thực ra lúc Hoàng Thiên Luân thấy quan binh thì tự hiểu lần này sợ là chạy trời không khỏi nắng nhưng gã vẫn cố chấp hỏi han.
Hình Thần Mục không trả lời, chỉ tiến tới cẩn thận xem xét Trác Ảnh có bị thương không, thấy y bình an vô sự thì lại vuốt mái tóc hơi rối của y.
Một lúc sau, nam tử mặc quan phục được người dìu hai bên đang run rẩy tới gần, “bịch” một tiếng quỳ gối trước mặt Hình Thần Mục: “Vi thần Huyện… Huyện lệnh của huyện Thượng Nguyên Trình Nguyên Bạch, cứu giá chậm trễ, mong Thánh thượng tha mạng, Thánh thượng tha mạng ạ!”
Mọi người giờ mới ý thức được thân phận tôn quý của Hình Thần Mục, thoáng cái đều quỳ rạp cả.
Ánh mắt Hình Thần Mục quét qua một lượt, từ mấy người đang giúp cầm máu cho Ảnh Bát cho tới tên Lương Vũ Tín kia đã sợ tới mức không tự chủ được, cuối cùng rơi xuống khuôn mặt trắng bệch của Hoàng Thiên Luân.
Hắn đi tới trước mấy bước, đứng trước mặt Hoàng Thiên Luân, thấp giọng nói: “Không phải Hoàng trang chủ bảo, cho dù lão tử Thiên Vương có tới đây cũng không quản được việc này sao? Nhưng mà hôm nay trẫm muốn quản đấy.”
Hoàng Thiên Luân giơ tay tự tát mình một cái: “Thảo dân đáng chết, thảo dân có mắt mà như mù. Thánh, Thánh thượng tha mạng… Thánh thượng tha mạng ạ…”
“Cổ Thiên Lỗi!”
“Thảo… Có thảo dân.” Đêm qua Cổ Thiên Lỗi đã đoán được thân phận của Hình Thần Mục nên vẫn trấn tĩnh hơn so với người khác, nhưng hắn vẫn đang mãi đắm chìm trong cảm giác áy náy khi vì sự phân tâm của mình mà hại Ảnh Bát bị trọng thương.
“Chẳng phải ngươi bảo rằng đã biết nơi người bị nhốt sao? Ngươi dẫn người đi lục soát đi.” Hình Thần Mục bình tĩnh dặn dò.
“Vâng, thảo dân… đi ngay ạ.” Cổ Thiên Lỗi đứng dậy, lo lắng nhìn thoáng qua Ảnh Bát đang nằm trên mặt đất, khẽ cắn môi, vội vã dẫn theo mấy ảnh vệ còn lại vào hậu viện.
Hắn vốn cũng chẳng rõ Hoàng Thiên Luân giam người ở đâu. Nhưng hôm nay lúc bị người ta nháo muốn gặp con, Hứa Vân Sơn lại cố ý dẫn rất nhiều hộ viện tới gần thư phòng Hoàng Thiên Luân nên hắn đoán, có lẽ trong thư phòng có cơ quan đi tới ám lao.
Hình Thần Mục còn đang tức giận, cũng không thèm lên tiếng cho mọi người đứng dậy. Mà Trác Ảnh vốn đang đứng cạnh hắn sau khi đi thăm dò tình hình của Ảnh Bát thì tiến lên lôi kéo hắn: “Thánh thượng, thân phận của ngài đã bại lộ. Tình hình của Ảnh Bát cũng không lạc quan mấy, chúng ta có nên hồi cung trong đêm không? Chuyện Thu Lô sơn trang để thuộc hạ phái người điều tra rõ, sau đó ngài lại xử lí cũng chưa muộn.”
Tay được Trác Ảnh nắm lấy, cơn bực bội trong người Hình Thần Mục cũng tiêu tan đi một ít nhưng vẫn trầm giọng nói: “Nơi này vốn là khu vực do Huyện lệnh Thượng Nguyên quản lý. Thân là Huyện lệnh một phương, nếu ngay cả chuyện này còn phải cần tới Ảnh vệ quân của trẫm điều tra thì trẫm còn cần dùng tới Huyện lệnh này làm gì?”
“Vi thần tra, vi thần lập tức tra.” Huyện lệnh dập đầu xuống mặt đất, sợ tới mức toát mồ hôi lạnh.
“Trình Nguyên Bạch, trẫm cho ngươi kỳ hạn 3 ngày phải điều tra rõ ràng sự tình rồi báo cáo cho trẫm. Bằng không, mang đầu ngươi tới gặp trẫm.”
“Vi, vi thần tuân chỉ.”
Hình Thần Mục nhấc bước đi hướng ra phía ngoài, đi được hai bước lại xoay người về phía Lương Vũ Tín: “Triều đình chọn lựa quan viên, học thức tất nhiên rất quan trọng nhưng quan trọng nhất vẫn là phẩm đức và sự tu dưỡng. Hôm nay trẫm bãi bỏ thân phận Cống sĩ của ngươi, vĩnh viễn không thu nhận ngươi.”
Lương Vũ Tín xụi lơ trên mặt đất, một câu cũng chẳng nói nên lời.
Hình Thần Mục cũng không nhìn gã nữa, nói xong thì dắt tay Trác Ảnh rời đi: “Bãi giá hồi cung!”
Hoàn chương 60.