Vị Bơ Yêu Thầm

Chương 49.5

Những lời áy náy Lâm Hề Trì đều không nói ra được.


 


Bởi vì bên trong nhà có hệ thống sưởi ấm, cô còn đang mặc quần đùi áo ngắn tay, lúc này bị gió lạnh bên ngoài thổi, nhịn không được run rẩy cả người. Cô cong thắt lưng, muốn kéo anh lên.


 


Lần thứ nhất kéo không lên, giống như Hứa Phóng đang phân cao thấp với cô vậy. Lâm Hề Trì cắn môi tăng thêm sức lực.


 

 


Lần này thì Hứa Phóng đứng lên rồi, lười biếng dựa vào bức tường phía sau.


 


Lâm Hề Trì vội vàng kéo anh vào nhà.


 


Độ ấm trong phòng cùng với bên ngoài đúng là cách xa vạn dặm.


 


Vừa vào cửa, Hứa Phóng liền cảm thấy tình trạng tê cứng khắp người đã thuyên giảm đi không ít, anh xoay cổ, đi về phía sô pha. Lâm Hề Trì rót nước vào ấm, nấu sôi, sau đó lấy túi đựng nước ấm trong phòng ra, đem ra phòng khách sạc điện.


 


Hứa Phóng ngồi yên tại chỗ nhìn cô đi tới đi lui.


 


Nấu nước với sạc túi đựng nước ấm đều cần thời gian, Lâm Hề Trì lại quay về phòng, cầm một cái chăn quấn quanh người anh lại.


 


Hứa Phóng ngồi tại chỗ, lẳng lặng nhìn cô, không có động tác gì.


 


 


Lâm Hề Trì đi chân trần ngồi xổm trước mặt anh, lộ ra hai cẳng chân trắng trẻo mịn màng, hai tay nắm lấy tay anh, rũ mắt, như một đứa trẻ làm sai chuyện gì vậy, không dám nhìn anh.


 


"Thật xin lỗi..........."


 


Vừa đúng lúc túi đựng nước ấm đã sạc xong, Lâm Hề Trì theo bản năng buông tay anh ra, đi qua lấy túi đựng nước ấm đem lại, đặt vào lòng anh.


 


Mặt Hứa Phóng không có biểu cảm gì vứt túi đựng nước ấm sang chỗ khác.


 


Lúc này, nước cũng sôi rồi.


 


Lâm Hề Trì ngập ngừng nhìn anh một cái, đi qua đó, rót nước sôi vào trong cốc của cô, lại pha thêm chút nước lạnh, bê đến trước mặt anh một cách cẩn thận.


 


Hứa Phóng không nhận.


 


Lâm Hề Trì liếm khóe miệng, đặt cái cốc lên bàn trà.


 


Anh không nói tiếng nào, rõ ràng đang ngồi, lại cho cô một loại cảm giác như đang từ trên cao nhìn xuống.


 


Lâm Hề Trì đứng trước mặt anh, nghĩ tới vừa nãy đã xin lỗi rồi, liền quyết định nói chút đạo lý với anh: "Hôm nay bảy giờ em rời giường, sau đó giữa trưa em xem TV, không có ngủ trưa, nên em rất buồn ngủ."


 


"............"


 


"Nhưng em đã đặt đồng hồ báo thức rồi, có điều hình như không reo."


 


Phòng khách chỉ có đèn trong bể cá đang sáng, cùng với tiếng nước chảy róc rách. Đêm khuya là thời khắc yên tĩnh nhất trong ngày, Lâm Hề Trì không nhận được câu trả lời từ anh, thậm chí còn có loại cảm giác mình đang nằm mơ.


 


Nửa khuôn mặt của Hứa Phóng chìm trong bóng tối, cái chăn trên người tự nhiên rơi xuống dưới, lại lộ ra áo khoác màu đen bên trong, giống như đang tỏa ra khí lạnh.


 


Bầu không khí trầm mặc như vậy, làm cho sự chột dạ của Lâm Hề Trì lại dâng lên, nhỏ giọng nói: "Sao anh lại không gõ cửa."


 


Nghe vậy, rốt cuộc Hứa Phóng cũng đã mở miệng: "Gõ tới gãy cả tay."


 


"............."


 


Cửa nhà ông ngoại có hai lớp, bên ngoài là cửa phòng trộm, bên trong là một cánh cửa sắt lớn, cơ bản là nếu đóng lại, thì hoàn toàn không nghe được âm thanh từ bên ngoài.


 


Lâm Hề Trì phản ứng lại, sửa lời nói: "Chuông cửa, sao anh không ấn chuông cửa."


 


Hứa Phóng bình tĩnh nhìn cô: "Ấn tới nỗi tay cũng gãy rồi."


 


"Không thể nào.........." Lần này Lâm Hề Trì không quá tin, chỉ chỉ phòng ông ngoại, "Cho dù em không dậy nổi, chắc chắn ông ngoại cũng sẽ thức dậy, giấc ngủ của ông rất nông."


 


Nói xong Lâm Hề Trì liền nhìn về phía chuông cửa, phát hiện chấm đỏ nhỏ nhỏ phía trên không sáng.


 


Chuông cửa hư rồi.


 


Cô lập tức im bặt.


 


Hứa Phóng giật giật khóe miệng, rũ mắt cầm cốc nước bên cạnh, uống một hơi cho hả giận, sau đó để lại cái cốc lên bàn. Thủy tinh va chạm thủy tinh phát ra tiếng vang nhẹ nhàng, cùm cụp một tiếng.


 


Sự chú ý của Lâm Hề Trì bị chuyển tới mặt bàn.


 


Ngay sau đó, Hứa Phóng đột nhiên cầm lấy cổ tay cô, kéo về phía anh.


 


Lâm Hề Trì không phòng bị, cũng không đứng vững, cả người bổ nhào lên người anh. Tay kia của cô chống trên sô pha, lúc muốn lui về phía sau, thì lưng lại bị anh chặn lại, đẩy về phía trước.


 


Tư thế như vậy, Lâm Hề Trì so với Hứa Phóng cao hơn cũng nửa cái đầu.


 


Sau đó, anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, hơi hơi ngửa đầu, hôn lên môi cô.


 


Lâm Hề Trì chớp chớp mắt, không lui về sau nữa, cúi đầu, một tay đỡ sau gáy anh.


 


Anh dùng đầu lưỡi cạy mở khớp hàm cô, cuốn lấy đ.ầu lưỡi cô mà hôn, xúc cảm ướt át mềm mại lại cộng thêm độ ấm của cốc nước vừa nãy còn sót lại, so với bất kỳ lần nào trước đây cũng đều nóng bỏng hơn.


 


Thật lâu sau, Hứa Phóng rời khỏi môi cô, hầu kết trượt nhẹ, ánh mắt so với vừa rồi trở nên thâm thúy hơn vài phần, trên môi cũng còn vương ánh nước. Giọng nói anh vẫn khàn khàn như cũ, vừa thấp lại vừa trầm: "Hôm nay là sinh nhật em."


 


Là một ngày đáng để chúc mừng và cảm kích.


 


Anh nâng tay sờ sờ môi cô, lại dán môi lên, mơ hồ không rõ nói: "Cho nên anh không tức giận."


 


"Sinh nhật vui vẻ."


 


Thời gian không còn sớm, Lâm Hề Trì cũng không muốn để anh đi tới đi lui bên ngoài chịu lạnh. Ngày mai hai người còn muốn đi ra ngoài chơi, cho nên cô dứt khoát để Hứa Phóng ngủ lại ở đây một đêm.


 


Lâm Hề Trì trở về phòng, ôm cái gối của mình ra cho anh, còn đang định nói gì đó, đã bị anh đuổi về phòng ngủ rồi.


 


Cô cứ như vậy tới tới lui lui, đã sớm đánh thức Lâm Hề Cảnh rồi.


 


Chờ Lâm Hề Trì thật cẩn thận nằm lại lên giường, cô nàng đang một mực giả chết mới phát ra tiếng động, nói: "Hai người vừa nãy làm gì ở bên ngoài vậy?"


 


Lâm Hề Trì bị cô ấy dọa sợ, phát hiện cô ấy còn tỉnh, mới nhích lại gần cô ấy, cười hì hì nói: "Em nói xem có thể làm gì."


 


"............."


 


Tâm trạng Lâm Hề Trì rất tốt nói: "Ngủ đi."


 


Hai người nằm trong chốc lát, Lâm Hề Cảnh đột nhiên nói: "Lâm Hề Trì, sáng mai em sẽ quay về trường học."


 


"Biết rồi, có điều em cũng sắp được nghỉ rồi nhỉ?" Lâm Hề Trì còn nghiêm túc nói, "Ngày mai em trở về cũng đừng cúp học nữa, giáo viên cứ gọi điện cho ba mẹ mãi cũng không tốt.........."


 


"Ngày mốt nghỉ."


 


"Ừ, trở về cho chị xem thành tích của em........"


 


Lâm Hề Cảnh dường như không nghe cô nói gì, tầm mắt có chút đờ ra, giống như không nhịn được, đột nhiên ngắt lời cô: "Ngày mai ba mẹ hẳn sẽ không qua đây tổ chức sinh nhật cho chị."


 


Nghe vậy, Lâm Hề Trì sửng sốt một chút, rất nhanh liền thuận miệng nói: "Không có việc gì."


 


Sau một lúc lâu.


 


"Lâm Hề Trì." Lâm Hề Cảnh mở to mắt, nói cực kỳ nhỏ, "Em đánh Lâm Đình."


 


Lâm Hề Trì không nghe rõ lời cô ấy nói, sững sờ: "Hả?"


 


Giọng nói của cô ấy mang theo chút khàn khàn, chậm rãi nói: "Ở nhà chị ấy luôn dùng sức kéo tóc em, mỗi lần kéo xong đều sẽ hoảng sợ giải thích với em, em cảm thấy thật phiền, em liền cắt ngắn tóc đi."


 


Ánh mắt Lâm Hề Trì đờ ra: "Chị ấy đánh em?"


 


"Phòng em cách phòng chị ấy gần, chị ấy rất ồn ào, em phải sang phòng chị làm bài tập." Lâm Hề Cảnh nói, "Sau đó chị ấy lại đột nhiên đi vào, cầm lấy đồ vật bên cạnh đập lên người em."


 


Lúc Lâm Hề Trì muốn nói gì đó, thì Lâm Hề Cảnh mới tiếp tục nói tiếp lời vừa nãy đang nói: "Gọi tên của chị."


 


Sau khi nói xong câu đó, cô ấy đột nhiên rơi nước mắt, nói loạn xạ: "Chị ấy xem em thành chị, trước đây chị ấy kéo tóc em, không có việc gì liền đánh em, em nghĩ đến chị ấy là vì bị bệnh nên mới không khống chế được cảm xúc, nhưng lại là vì chị ấy xem em là chị."


 


Hốc mắt của Lâm Hề Trì cũng trở nên chua xót, chậm rãi giải thích cho cô ấy: "Chị sẽ không ngoan ngoãn đứng yên cho chị ấy đánh đâu, cho nên thật ra cũng không nhiều..........."


 


"Em đánh chị ấy rồi." Lâm Hề Cảnh ngắt lời cô, dùng sức mím môi, "Em nói, em hy vọng chị ấy chết đi."


 


".............."


 


"Em không biết tình trạng bây giờ của chị ấy như thế nào, dù sao lúc trước mỗi ngày ba mẹ đều gọi điện thoại cho em bảo em về xin lỗi Lâm Đình." Lâm Hề Cảnh lau nước mắt, nghẹn ngào nói, "Em sẽ không xin lỗi đâu, trước khi chị ấy xin lỗi chị."


 


"Lâm Hề Cảnh." Lâm Hề Trì thở dài, lấy khăn giấy lau mặt cho cô ấy, "Đừng khóc."


 


"Em chỉ là nói với chị," Lâm Hề Cảnh đỏ mắt nói hết lời muốn nói, "Bây giờ bọn họ tính đi chỗ khác ở, ba mẹ đã chuẩn bị bán nhà đi, mang Lâm Đình tới thành phố B sống."


 


"Vậy không phải vừa đúng lúc sao?" Lâm Hề Trì không quá để ý, "Thuận tiện đi chữa bệnh."


 


"Bọn họ muốn sau khi em thi đại học xong thì đăng ký vào đại học B, em sẽ không đăng ký đâu." Lâm Hề Cảnh kéo tay cô, vô cùng nghiêm túc nói, "Em nhất định phải thi vào đại học S."


 


"Đại học B dễ thi vào hơn đại học S rất nhiều đó." Lâm Hề Trì cười tủm tỉm nói, "Có điều lúc trước không phải em nói em có thể thi vào top 20 sao? Vậy hẳn là trường nào cũng có thể vào rồi."


 


Nói đến đây, vẻ mặt Lâm Hề Cảnh suy sụp, vốn dĩ đã ngưng khóc lại rơi nước mắt: "Hu hu hu mẹ nó, gần đây em lại rơi ra khỏi top 50.......... Ngày mai em thật sự không trở về đây nữa, em phải học tập thật tốt."


 


Nói xong cô ấy liền lẩm bẩm: "Dù sao cũng có anh Hứa Phóng ở bên chị."


 


Lâm Hề Trì cười một tiếng, không nói gì.


 


Sau một lúc lâu.


 


Lâm Hề Cảnh bên cạnh nói xong liền ngủ ngay, Lâm Hề Trì mở to mắt, cơn buồn ngủ mới đó đã không còn sót lại chút gì, cô kéo rèm cửa ra, trầm mặc nhìn sắc trời bên ngoài đang dần dần sáng lên.


 


Thời tiết cũng không tốt.


 


Không có ánh mặt trời, ánh vào trong mắt chính là, một mảng xám xịt.


 


Sáng sớm.


 


Bởi vì muốn quay về trường sớm một chút, nên Lâm Hề Cảnh rời giường rất sớm, nhẹ tay nhẹ chân bò xuống giường, sau đó lại quay về, nhỏ giọng đứng cạnh cô nói câu "Sinh nhật vui vẻ", lúc này mới ra khỏi phòng.


 


Lâm Hề Trì mở mắt, nghe được bên ngoài truyền đến tiếng ông ngoại và Lâm Hề Cảnh nói chuyện, ngẫu nhiên còn có thể nghe được Hứa Phóng nói mấy câu, nhưng không nghe được rõ ràng.


 


Chờ nghe thấy tiếng Lâm Hề Cảnh ra khỏi cửa, Lâm Hề Trì mới chậm rì rì rời khỏi giường, thay quần áo đi ra ngoài.


 


Lúc này ông ngoại và Hứa Phóng đang ngồi trên sô pha, chơi cờ. Thấy cô đi ra, ông ngoại chỉ chỉ về phía bàn, nói với cô: "Ăn bữa sáng đi."


 


Lâm Hề Trì ngoan ngoãn dạ một tiếng, nhìn thấy mì trường thọ trên bàn, cong môi đi qua ngồi xuống ăn hết mì.


 


Hai người ngồi ở phòng khách, lúc chơi cờ đều thuộc dạng không nói lời nào, cho nên trong phòng rất im lặng, chỉ còn lại tiếng nước chảy trong bể cá.


 


Chờ Lâm Hề Trì ăn mì xong rồi, bọn họ cũng đã kết thúc một ván cờ.


 


Lâm Hề Trì rút khăn giấy lau miệng, đi đến cạnh sô pha, ném khăn giấy vào thùng rác.


 


"Nha đầu thối." Ông ngoại giương mắt nhìn về phía Lâm Hề Trì, "Lại đây."


 


Lâm Hề Trì chớp mắt rồi đi qua đó, nhìn thấy ông ngoại giống như năm ngoái, lấy một bì lì xì đỏ chói từ trong túi áo ra, đưa cho cô.


 


"Mười chín tuổi." Ông ngoại cảm thán, "Cũng là một cô gái lớn rồi."


 


Lâm Hề Trì nhận lấy bìa lì xì, ngồi xổm trước mặt ông, cong mắt nói: "Con còn nhỏ."


 


Ông ngoại nâng tay sờ sờ đầu cô, nở nụ cười: "Ở đâu ra một nha đầu không biết xấu hổ như vậy hả."


 


Lâm Hề Trì đắc ý vênh vang đứng lên, kéo Hứa Phóng ra, ngồi xuống vị trí của anh. Sau đó chơi với ông ngoại một ván cờ, nhưng cũng không chơi nghiêm túc, vẫn luôn kể về những chuyện đã xảy ra ở trường học với ông.


 


Sau khi kết thúc một ván, Lâm Hề Trì và Hứa Phóng nói tạm biệt với ông ngoại rồi mới khoác áo ra khỏi cửa.


 


Bị anh kéo đi về phía trước, Lâm Hề Trì không yên lòng, thuận miệng hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"


 


"Không phải em nói muốn đi thủy cung sao." Hứa Phóng liếc mắt nhìn cô một cái, "Bây giờ đi bắt xe."


 


Hứa Phóng cảm thấy Lâm Hề Trì hôm nay vô cùng không bình thường.


 


Mặc dù cô vẫn bày ra dáng vẻ cợt nhả đó, mặc dù cô vẫn nhiều lời như bình thường, mặc dù cô vẫn là dáng vẻ chỉ cần tâm huyết dâng trào là sẽ quay sang làm anh nghẹn vài lần, nhưng Hứa Phóng vẫn cảm thấy trong lòng là lạ.


 


Thân là một người đàn ông, tâm tư lại nhạy cảm như vậy, Hứa Phóng thật sự không biết nên cao hứng hay mất hứng.


 


Hứa Phóng nói bóng nói gió hỏi vài câu, nhưng cô vẫn cứ là dáng vẻ bình thường đó, vô cùng tự nhiên nói "Không có việc gì mà". Số lần hỏi nhiều hơn, ngược lại cô lại hoài nghi bắt đầu hỏi anh hôm nay có phải không vui hay không.


 


Hứa Phóng dứt khoát từ bỏ.


 


Hơn nữa so với ngày thường, hôm nay tinh thần của cô lại càng dâng cao hơn chút.


 


Hai người rời khỏi thủy cung vừa hay là thời gian ăn trưa, sau khi ăn cơm trưa xong, cô liền tràn trề hứng thú nói với Hứa Phóng muốn đi KTV hát, Hứa Phóng nghe cô gào khóc thảm thiết một buổi chiều, sau đó hai người ăn cơm tối bên ngoài.


 


Lại tiếp đó nữa, Lâm Hề Trì vẫn không có ý muốn về nhà.


 


Ngày này năm ngoái, Lâm Hề Trì đều hẹn tất cả bạn bè của mình, ở bên ngoài chơi đùa ầm ĩ xong, đến giờ cơm tối thì về nhà, bởi vì lúc này ba Lâm và mẹ Lâm sẽ mang theo bánh ngọt và quà vội tới chúc mừng sinh nhật cô.


 


Trừ phi nán lại trường học, nếu không cô nhất định sẽ đúng bảy giờ tối trở về nhà.


 


Cho nên lúc này, cảm giác khác thường trong đáy lòng Hứa Phóng càng phát ra rõ ràng.


 


Rất nhanh, Lâm Hề Trì lại kéo anh đi chơi trốn khỏi mật thất, sau khi chơi xong một ván, vẫn là dáng vẻ vô cùng hưng phấn, lại chơi một ván bối cảnh chuyện xưa.


 


Lúc hai người đi ra, đã là mười giờ tối.


 


Hứa Phóng nghĩ, lần này hẳn là phải về nhà rồi chứ.


 


Kết quả Lâm Hề Trì lại quấn quít lấy anh nói muốn đi quán bar chơi.


 


Lần này Hứa Phóng một chút cũng không muốn để cô tùy ý làm bậy nữa, anh nghiêm mặt từ chối ý tưởng của cô, sau đó liền nhìn cô vẻ mặt ủ rũ nói: "Vậy được thôi, sau này em tự mình đi."


 


Anh đành phải cắn răng dắt cô đi quán bar.


 


Nhưng sau khi Lâm Hề Trì đi vào lại cảm thấy rất không vui, rượu hai người gọi một chút cũng chưa uống, liền trực tiếp đi ra ngoài. Cô kéo Hứa Phóng, đi phía trước, vào một tiệm McDonald.


 


Vào giờ này, McDonald không chật kín người như ban ngày, chỉ có mấy bàn năm ba người ngồi.


 


Hứa Phóng tới trước quầy tùy tiện gọi một phần, gói đem về.


 


Anh gọi cho Lâm Hề Trì ăn, nhưng hình như cô không có khẩu vị gì, vẫn luôn không đụng vào, chỉ vô cùng hào hứng nói chuyện với anh: "Gần đây có mấy môn đã có thành tích rồi, Rắm Rắm, của anh đã có chưa?"


 


Hứa Phóng ngẩng đầu nhìn cô một cái, không chút để ý nói: "Không thấy."


 


"Vậy em xem giúp anh!" Lâm Hề Trì lập tức lấy điện thoại ra, mở trang web ra rồi nhập mã số sinh viên và mật khẩu của anh vào, "A, đã có điểm ba môn.........."


 


Ngoại trừ lớp tiếng Anh học cùng Lâm Hề Trì, hai môn khác đều là suýt soát qua môn.


 


Cô nhìn chằm chằm điểm hai môn đó, cau mày hỏi: "Rắm Rắm, bình thường anh không học tập sao?"


 


Hứa Phóng không hé răng.


 


Không giống sinh viên bình thường, hướng đi của sinh viên quốc phòng sau khi tốt nghiệp bây giờ đã được định ra rồi, bọn họ ký một thỏa thuận với trường học, sau khi tốt nghiệp phải vào quân đội tám năm.


 


Sau đó muốn chuyển nghề, hay là tiếp tục ở lại quân đội, đều do bọn họ tự quyết định.


 


Cho nên phần lớn sinh viên quốc phòng, trên phương diện học tập, đều không để ý và tận lực như sinh viên bình thường.


 


"Anh phải cố gắng đó." Lâm Hề Trì vô cùng nghiêm túc nói, "Chúng ta phải cùng nhau cố gắng, anh không học tập vậy bốn năm đại học này không phải là lãng phí rồi sao?"


 


Hứa Phóng bị cô dạy dỗ, ngả người dựa về phía sau, rõ ràng là không muốn nghe nữa.


 


Thời gian trôi qua nhanh, đồng hồ báo thức Lâm Hề Trì cài lúc mười hai giờ đã vang lên, có lẽ là vì thời gian đã quá muộn rồi, người xung quanh đều lục tục rời đi.


 


Tầm mắt Lâm Hề Trì ngừng lại, nhanh chóng tắt đồng hồ báo thức đi, lúng ta lúng túng nói xong.


 


"Em nói thật, chúng ta phải cùng nhau cố gắng..........."


 


Những lời này, cô nói rất chậm, từng chữ từng chữ một. Nói xong lời cuối cùng, âm cuối của cô bắt đầu phát run, giống như đang cố nén sự nghẹn ngào.


 


Hứa Phóng vốn đang rũ mắt, nghe được âm thanh này của cô, ngẩng phắt đầu lên nhìn về phía cô, vẻ mặt không kịp phản ứng lại. Sau đó anh cứng nhắc nâng tay lên, kéo cổ tay cô: "Được, anh mẹ nó học kỳ sau nhất định học thật tốt được không?"


 


Lâm Hề Trì rũ mắt, không chớp mắt, mặc kệ nước mắt rơi xuống, cô không nhìn anh, rầu rĩ nói một câu: "Em muốn ăn bánh ngọt."


 


Anh có thể đoán sơ ra Lâm Hề Trì hôm nay là vì sao mà tâm trạng không tốt, nhưng cũng không biết nên nói cái gì để an ủi cô.


 


Vậy thì có thể như thế nào được.


 


Chỉ có thể thỏa mãn tất cả yêu cầu của cô.


 


Sau mười hai giờ, cửa hàng to nhỏ cơ bản đều đã đóng cửa.


 


Phố buôn bán không hề náo nhiệt, trước cửa vắng vẻ hiu quạnh, cho dù đèn đường vẫn sáng rõ, cũng vẫn cảm thấy nơi đây vừa âm u lại tối tăm.


 


Hứa Phóng dắt theo Lâm Hề Trì, cầm điện thoại lên mạng tra mấy tiệm bánh ngọt gần đây, gọi điện thoại cho từng tiệm từng tiệm một, cuối cùng dưới mục bình luận của một tiệm trong đó nhìn thấy tiệm này mười hai giờ vẫn còn buôn bán.


 


Tại tiệm này mua được cái bánh ngọt cuối cùng còn sót lại, Hứa Phóng dẫn Lâm Hề Trì đến một cửa hàng tiện lợi hai mươi tư giờ gần đó, tìm một vị trí trống ở bên trong ngồi xuống.


 


Đôi mắt và chóp mũi của cô đều đỏ, tự mình mở hộp bánh ngọt ra.


 


Hứa Phóng tìm nhân viên bán hàng mua một cái bật lửa, lúc muốn thắp nến cho cô, liền phát hiện cô đã cầm lấy nĩa ăn bánh ngọt, đút vào miệng mình.


 


Không ăn được vài muỗng, cô liền ngừng lại, hỏi anh: "Rắm Rắm, anh có nhớ trước kia em có nuôi một con chó không."


 


"Có nhớ." Hứa Phóng lấy khăn tay lau bơ dính trên tay cô, "Ba mẹ em cảm thấy không có thời gian nuôi, liền bắt nó đưa cho bạn. Em còn mỗi ngày đều dắt anh tới dưới lầu nhà người đó ngồi chồm hổm."


 


Lâm Hề Trì gật gật đầu.


 


Hứa Phóng lại hỏi: "Hối hận?"


 


"Không, khi đó em có thể đồng ý để cho ba mẹ tặng nó đi, thật đúng là quá tốt rồi." Lâm Hề Trì cắn bánh ngọt, nhẹ giọng nói, "Nếu không nói không chừng sau này em sẽ hối hận, hối hận vì đã nuôi nó."


 


"............"


 


"Người bạn kia của ba đối với nó rất tốt." Lông mi Lâm Hề Trì run run, miệng ngậm bánh ngọt bắt đầu nghẹn ngào, "Nó sống ở đó mới tốt........."


 


Mặc kệ lúc trước vẫn luôn không tin ------


 


Cho dù từ năm hai cao trung cô đã bắt đầu ở nhà ông ngoại, nhưng ngày lễ ngày tết, ba Lâm và mẹ Lâm đều nhất định sẽ gọi điện thoại cho cô, sẽ dành thời gian tới gặp cô, sẽ nói với cô ngày lễ vui vẻ.


 


Nhưng hôm nay bọn họ không có.


 


Giờ phút này, Lâm Hề Trì vẫn không thể không nhận mệnh được.


 


Ba mẹ nuôi dưỡng cô, người mà cho tới nay cô đều cho rằng là ba mẹ ruột của mình, hối hận vì đã nhận nuôi cô.


 


Có lẽ bọn họ cho rằng, chỉ cần lúc trước bọn họ không nhận nuôi cô, tinh thần của Lâm Đình sẽ không kém như bây giờ vậy.


 


Nếu không phải bởi vì nhận nuôi cô, cuộc sống bây giờ nhất định rất tốt đẹp.


 


Nếu không, làm sao bọn họ sẽ lại, từ mấy tháng trước đã lên kế hoạch muốn chuyển đến một thành phố khác, nhưng lại không nói cho cô.


 


Bọn họ sẽ dặn Lâm Hề Cảnh, nhớ rõ phải đăng ký đại học B, cùng bọn họ đến thành phố khác. Cho dù bọn họ không tính mang cô cùng qua đó, lại một tiếng cũng không nói với cô, rằng bọn họ muốn rời khỏi nơi này.


 


Lâm Hề Trì nuốt đồ ăn trong miệng xuống, hít mũi: "Em muốn cầu nguyện."


 


Hứa Phóng rũ mắt, không nói gì, chìa tay ra cắm một cây nến lên khối bánh ngọt chưa bị cô ăn, dùng bật lửa châm lửa.


 


"Hy vọng ông ngoại sống lâu trăm tuổi, Cảnh Cảnh có thể thi đậu đại học mà em ấy thích, hy vọng hai người bọn họ mỗi ngày đều vui vẻ." Giọng nói của Lâm Hề Trì mang theo âm mũi, vừa mềm mại vừa dịu dàng, tầm mắt chuyển từ trên bánh ngọt lên trên người anh, vô cùng nghiêm túc nói, "Hy vọng tôi và Hứa Phóng có thể nhanh một chút, nhanh lớn lên một chút."


 


"Sau đó, hy vọng tôi cùng anh ấy, có thể có một cái nhà."


 


Hầu kết Hứa Phóng trượt trượt, cong khóe miệng, đột nhiên nở nụ cười.


 


"Đều sẽ thành hiện thực hết."


Năm 2012 đến sớm hơn thường lệ.
Sinh nhật Lâm Hề Trì mới chỉ trôi qua được chưa đầy 1 tuần đã nghênh đón lễ hội mùa xuân.
Trận tuyết đầu tiên ở Khê Thành vừa đến, cả thành phố được bao phủ bởi một màu trắng xóa mênh mông, những cây si rụng lá dường như đã mất đi sức sống, thỉnh thoảng còn nhìn thấy một vài con chim vô danh bay ngang qua.
Kỳ nghỉ của Lâm Hề Cảnh chỉ kéo dài chưa đầy nửa tháng, mùng 7 đầu năm đã phải quay về trường.

Ngay cả đêm giao thừa cô nàng cũng không có thời gian cho Lâm Hề Trì, dạy từ lúc sáng sớm, ngồi vào bàn học làm bài tập.
Bị ảnh hưởng bởi quảng thời gian tận lực phấn đấu này của cô ấy, Lâm Hề Trì đột nhiên cảm thấy bản thân trong quá khứ chỉ như hạt cát bỏ biển.
Cô cũng học theo Lâm Hề Cảnh dậy từ lúc sáng sớm, thu dọn chăn màn, dựa lưng vào đầu giường, đeo kính lên, mở một cuốn sách liên quan đến thú y ra xem.
Thoáng chốc đã qua một buổi chiều.
Đọc xong phần này, Lâm Hề Trì để mắt thư giãn một lúc, nghiêng người mở tủ đầu giường ra, lôi ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, chiếc hộp đã bị khóa nên không mở ra được.

Cô nhìn xuống, lắc qua lắc lại nghich chơi.
Lâm Hề Cảnh bị động tác của cô làm cho loạn trí, quay đầu lại nói: "Chị làm sao đấy."
"Em nói xem." Lâm Hề Trì đột nhiên ngồi thẳng người, hỏi cô ấy: "Hứa Phóng có bị bệnh không."
"..."
Lâm Hề Cảnh im lặng, sờ sờ điện thoại bên cạnh: "Em không biết, hay là em giúp chị hỏi."
Lâm Hề Trì không để tâm đến lời cô ấy nói, lắc lắc cái hộp trong tay, không biết trong đó có cái gì, cũng không thấy phát ra âm thanh.

Chiếc hộp không quá lớn, chỉ lớn hơn bàn tay cô một chút, cũng nhẹ.
Cô lại lắc mạnh, chỉ có tiếng lách cách phát ra từ ổ khóa: "Đây là quà sinh nhật Hứa Phóng tặng chị."
"Hả? Cái hộp này á?"
"Không." Lâm Hề Trì lắc đầu, hai má phồng lên: "Là thứ bên trong."
"..."
"Cậu ấy giữ chìa khóa." Nói đến đây, Lâm Hề Trì giật mạnh ổ khóa: "Cậu ấy nói tặng chị cái này, sau đó cậu ấy khóa hộp lại, giữ luôn chìa khóa.

Đã thế cậu ấy còn nói đợi có thời gian sẽ đưa chìa khóa cho chị.

Ngày nào chị với cậu ấy cũng gặp nhau mà cậu ấy có đưa cho chị đâu.."
"Chuyện này có bình thường không?"
Lâm Hề Trì tự hỏi tự nói một tràng, vừa ngẩng lên liền nhận ra Lâm Hề Cảnh không tập trung, cô ấy đang cúi đầu, gõ chữ trên màn hình điện thoại, giống như là đang nhắn tin với ai đó.
Hồi tưởng lại những gì cô ấy vừa nói.
Lâm Hề Trì nghiêng người xem: "Em gửi tin nhắn cho Hứa Phóng thật à.."
Chưa kịp nói hết câu, cô nhận ra Lâm Hề Cảnh không hề nhắn tin cho Hứa Phóng, màn hình đang hiện một dãy số lạ.
Lâm Hề Trì chớp chớp mắt: "Ai đây."
"Em cũng không biết." Lâm Hề Cảnh nhấn khóa màn hình, vẻ mặt mù mờ không rõ: "Ngày trước, ngoại trừ ba mẹ còn có một số khác luôn nhắn tin cho em.

Là đầu số của thành phố Nguyên Cảng.

Em tưởng là chị mượn điện thoại người khác nhắn tin cho em nên trả lời."

"Sau đó thì sao."
"Bên kia cứ im lặng suốt.

Em nghĩ là gọi nhầm nên tắt máy." Lâm Hề Cảnh nói: "Sau đó vài ngày lại gọi điện cho em, nhưng vẫn không nói gì.

Em cảm thấy phiền nên đã kéo số đó vào danh sách đen."
Lâm Hề Trì cảm thấy rất hào hứng hệt như đang nghe một sự kiện siêu nhiên, tiếp tục hỏi: "Vậy người này là ai?"
"Em cảm thấy là cùng một người.." Vẻ mặt Lâm Hề Cảnh có chút khó tả, có chút cáu kỉnh, "Nhưng mà, em có kéo vào danh sách đen thì hôm sau lại có số khác gọi đến, ngày nào cũng không nói gì.

Gần đây đầu số lại biến thành của Khê Thành.

Hôm qua lúc đang làm bài kiểm tra thì lại nhận được, em tức quá bắt máy hỏi ai, bên kia vẫn không nói gì, em bực mình nên đã mắng xối xả một trận."
Nói đến đây, Lâm Hề Cảnh bổ sung thêm: "Kiểu chửi cho ngu người luôn."
"..."
"Sau đó anh ta đáp lại."
Không ngờ sẽ phát triển thành ra như vậy, Lâm Hề Trì tò mò hỏi: "Nói--"
Cô chưa kịp hỏi thì đã bị nhạc chuông điện thoại của Lâm Hề Cảnh cắt ngang.
Ban đầu nghĩ là người đó gọi, Lâm Hề Cảnh cau mày, lúc định cúp máy thì đột nhiên nhìn thấy ID người gọi không phải là một số xa lạ, mà là - Bố.
Vẻ mặt Lâm Hề Cảnh lúc này dường như còn khó chịu hơn, rối rắm một hồi, ném điện thoại sang một bên không nghe.
Sau vài hồi chuông, đầu kia liền tắt máy.

Lâm Hề Cảnh đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhưng cảm thấy cách làm của mình không tốt lắm, đành giả bộ như chưa có chuyện gì xảy ra, rúc vào bàn tiếp tục làm đề.
Không lâu sau, điện thoại trong phòng khách vang lên.
Lúc này ông ngoại đang trong bếp nấu bữa tối giao thừa, không có thời gian nghe điện thoại.
Lâm Hề Trì nhảy ra khỏi giường, chạy tới phòng khách nghe điện thoại: "Xin chào, cho hỏi ai vậy?"
Ở đầu bên kia điện thoại, một giọng nam thành thục trầm thấp truyền đến, có chút mệt mỏi: "Trì Trì à? Con bảo Cảnh Cảnh nhận điện thoại được không."
Nụ cười bên khóe miệng Lâm Hề Trì đông cứng lại, cô không biết phải đáp lại như thế nào, ngay sau đó liền thở dài đứng dậy.
Tình cờ ông ngoại cũng từ trong bếp đi ra, nghe thấy động tĩnh, lấy tạp dề lau tay hỏi: "Ai đấy?".
"Là." Bước chân đang hướng về phòng của Lâm Hề Trì dừng lại, nhìn ông ngoại, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Của bố, nói bảo Cảnh Cảnh nghe điện thoại, cháu đi gọi.."
"Không." Ông ngoại ngắt lời cô, sau đó bước tới nghe điện thoại.
Lâm Hề Trì đứng ở đó một hồi, nhưng không nghe thấy bọn họ nói gì nên quay về phòng.
Giờ phút này, Lâm Hề Cảnh không còn tâm trạng nào để học hành nữa, ngơ ngác ngồi đó, lúc sau mới hoàn hồn lại, cúi đầu cầm bút lên viết nguệch ngoạc trong vở.
Lâm Hề Trì chậm rãi ngồi trở lại trên giường, chậm rãi cầm sách lên, ánh mắt dại ra chỉ nhìn chằm chằm một chữ.
Căn phòng trở nên rất yên tĩnh.
Không ai nói câu nào.
Cũng không biết qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân của ông ngoại, sau đó là tiếng gõ cửa, mấy giây sau cửa bị đẩy ra.
Vẻ mặt ông ngoại xấu hơn vừa rồi, lông mày cau lại thành hình chữ Xuyên "川", ông nói với Lâm Hề Cảnh: "Cảnh Cảnh, cháu thu dọn đồ đạc đi, tí nữa bố cháu đến đón."
Lâm Hề Cảnh hơi hé miệng, buồn bực nói: "Cháu muốn ở lại đây.."
"Qua năm mới bọn họ sẽ chuyển đến thành phố B, năm mới cháu qua đó ăn một bữa." Giọng ông ngoại dịu đi: "Bố cháu nói ngày mai sẽ đưa cháu về đây.
Lâm Hề Cảnh mím môi gật đầu.
Ông ngoại thấy vậy mới đi ra ngoài.
Lâm Hề Trì khoanh chân ngồi trên giường, nhìn cô ấy, đột nhiên hỏi:" Bố mẹ có biết Lâm Đình đánh em không? "
" Em chưa nói.

"Lâm Hề Cảnh cụp mắt xuống, nhét sách giáo khoa trên bàn vào cặp:" Chắc là không biết ".
" Vậy họ có gọi bác sĩ tâm lý cho Lâm Đình không? "
" Hồi tháng 10 em nói sẽ đưa Lâm Đình đến gặp bác sĩ ở thành phố B, nhưng mẹ không cho, bảo là sẽ khiến mọi người đàm tiếu.

"Lâm Hề Cảnh chế nhạo," Nói Lâm Đình bị thần kinh.

Nói nhiều bố mẹ nghe riết thành quen, cũng không cho chị ấy ra ngoài, cứ để chị ấy ngốc trong nhà.

Hơn nữa bây giờ họ cảm thấy Lâm Đình đã dần khỏe hơn, không có chuyện gì cả, thay đổi môi trường có lẽ càng tốt hơn.

"
"...!"
" Dù sao thì bình thường cũng ổn.

"Lâm Hề Cảnh nghĩ một lúc," Thực ra, Lâm Đình không đánh em được mấy lần.

Hầu như khi nào chị ấy cũng ngốc ở trong phòng, không nói chuyện.

Thỉnh thoảng mới khóc lóc la hét thôi "
Một lúc sau, khóe miệng Lâm Hề Trì giật giật một cái nói:" Chị đã nói với bố mẹ.

"
" Nói gì? "
Lâm Hề Trì mở to mắt, nói tiếp:" Nói chuyện Lâm Đình đánh chị.

Chị nghĩ họ sẽ cho chị ấy đi khám bác sĩ, nhưng một thời gian sau, họ lại bảo chị đến ở với ông ngoại.

"
"...!"
" Không sao, dù sao sống ở nhà cũng không thoải mái lắm.

"Lâm Hề Trì dụi dụi mắt, chậm rãi nói:" Ở đây ông ngoại đối với chị rất tốt, Hứa Phóng cũng sẽ đến rủ chị đi học như trước, Em cũng gọi cho chị..

"

Lâm Hề Cảnh cúi đầu ủ rũ ừ một tiếng.
" Chị tưởng là nếu ở nhà ông ngoại không tới kích thích chị ấy.

Bố mẹ nhất định sẽ đưa Lâm Đình đi gặp bác sĩ.

Một thời gian sau, chị ấy khỏi bệnh, chị lại được về nhà, sau đó lại tiếp tục chung sống với nhau như trước đây.

"
"...!"
" Nhưng hình như không phải vậy.

"Giọng Lâm Hề Trì rất nhẹ, mang vẻ nhàn nhạt," Có lẽ cùng lúc nuôi ba đứa con.

Khó quá.

"
Lâm Hề Cảnh không biết phải nói gì, bất lực nhìn cô.
Lâm Hề Trì thở dài, nghiêm túc nói:" Bảo bọn họ đưa chị ấy đi gặp bác sĩ đi.

Chị ấy bị bệnh, bị bệnh thì phải đi khám, uống thuốc.

Như vậy mới tốt lên được.

"
" Ai cũng sẽ bị bệnh, đây không phải là điều đáng xấu hổ.

"
Sau khi Lâm Hề Cảnh về nhà, Lâm Hề Trì vào giúp ông ngoại.
Nhất thời, hai ông cháu không nói gì, chủ yếu là Lâm Hề Trì gợi chuyện để nói, thỉnh thoảng ông ngoại sẽ dời tầm mắt từ nồi sang nhìn cô, còn vui vẻ mắng cô là nha đầu thối.
Bữa tối giao thừa chỉ có hai người, nhưng dường như không vắng vẻ chút nào.
Đem tất cả các món ăn đặt lên bàn, Lâm Hề Trì vào bếp bưng hai bát cơm ra.
Ông ngoại ngồi trên ghế chính, nhận bát cơm trong tay cô, nói:" Ăn đi.

"
Lâm Hề Trì ngoan ngoãn vâng một tiếng, ngồi xuống cạnh ông, bắt đầu gắp đồ ăn cho ông.
Một lúc lâu sau, ông ngoại mới lên tiếng nói:" Lúc đó bố cháu nhận nuôi cháu, vì có quá nhiều thủ tục, có một số điều kiện không đáp ứng được, phải đi nhờ vả khắp nơi, làm xong thủ tục, lúc đưa cháu về nhà, mẹ cháu nói đừng nuôi, trả cháu về côi nhi viện đi ".
Lâm Hề Trì dừng đũa.
" Bà ngoại cháu với ông nghe được liền nói đứa trẻ không phải là đồ vật.

Sao có thể muốn nuôi là nuôi, không muốn nuôi thì bỏ? "Giọng ông ngoại trầm ổn chậm rãi, tiếp tục nói:" Bà cháu với ông đã mang cháu về.

"
Lâm Hề Trì nói nhỏ:" Sau đó thì sao.

"
" Sau này, không biết bố cháu nói gì với mẹ cháu mà họ muốn đưa cháu về.

Ông bà đã nuôi cháu mấy tháng trời, có chút không nỡ.

Nhưng mẹ cháu cứ khóc nên đành để bọn họ đưa cháu đi.

Giờ cháu sống ở đây rồi, thực ra như vậy rất tốt, coi như là của về chủ cũ.

"
Không khí trầm lắng hồi lâu.
" Thật sao? "Mắt Lâm Hề Trì đỏ lên, dùng lực siết chặt đũa hơn một chút, những lời chưa từng nói ra trước mặt người khác, lúc này rốt cuộc không thể nhịn thêm nữa:" Bọn họ không muốn cháu, ông cũng đưa cháu về nhà sao? "
Ông ngoại gật đầu, sờ sờ đầu cô:" Thật.

"
Lâm Hề Trì không biết điều ông nói có đúng không.
Nhưng vào lúc này, cô thực sự rất muốn và quá cần câu trả lời này.
" Ông xem, Cảnh Cảnh tốt như vậy..

"Nước mắt Lâm Hề Trì rơi xuống, lấy tay lau nước mắt như một đứa trẻ:" Nếu Lâm Đình không xảy ra chuyện kia, chị ấy nhất định cũng sẽ trở thành một người tốt như vậy..

"
Ông ngoại vỗ nhẹ vào lưng cô, giọng điệu ân cần:" Cháu cũng là một cô bé ngoan.

"
" Cháu không dám..

Cháu không dám trách bọn họ..

"
" Ông ngoại biết.

"
Lâm Hề Trì nghẹn ngào kể cho ông nghe tất cả những oan ức của mấy năm qua, nghe ông ngoại an ủi, xả hết những giọt nước mắt đã kìm lại bấy lâu.

Sự thận trọng từ trước đến nay, giờ phút này, dường như đều lũ lượt trôi theo dòng nước mắt rơi này.
Ngày đầu tiên của năm mới Lâm Hề Cảnh không trở lại, cô ấy ở nhà thêm vài ngày.
Sau khi Lâm Hề Cảnh bắt đầu đi học, bố Lâm và mẹ Lâm đưa Lâm Đình đến thành phố B.

Kỳ nghỉ của Lâm Hề Trì không còn lại nhiều, hàng ngày cô ở nhà với ông ngoại, thỉnh thoảng đạp xe đến Lam Bắc tìm Hứa Phóng chơi.
Sau khi học kỳ cuối bắt đầu.
Trong học kỳ mới, Lâm Hề Trì có nhiều khóa học chuyên môn hơn so với trước, lại còn công việc của Ban, nên cô cũng bận rộn hơn trước rất nhiều.

Cô và Hứa Phóng đăng ký học cùng một môn tự chọn.
Ngoài ra, trừ những lúc ăn uống, nơi hai người thường xuyên lui tới nhất chính là thư viện.
Nhưng những ngày Hứa Phóng trải qua trong học kỳ này khác xa so với bạn bè anh.
Trong khi đám bạn còn đang ngủ lim dim, anh đã phải xách cặp đi học, dưới sự thúc giục của Lâm Hề Trì, anh phải mang rất nhiều sách chuyên môn đến thư viện.
Khi đám bạn anh đang chơi game trong ký túc xá, anh lại phải vác cặp ra ngoài, dưới sự thúc giục của Lâm Hề Trì, mang rất nhiều sách chuyên môn đến thư viện.
Khi đám bạn chơi bóng rổ xong, định ra ngoài uống rượu trêu chọc em gái, anh lại phải xách cặp dưới sự thúc giục của Lâm Hề Trì, quay về ký túc xá mang rất nhiều sách chuyên môn đến thư viện.
* * *
* * *
Hứa Phóng cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình còn khắc khổ hơn năm lớp 12.
Giống như nhận thấy tâm trạng anh không tốt lắm, Lâm Hề Trì vừa dỗ vừa cười nói:" Cậu không thấy cuộc sống thế này rất phong phú à? Mỗi ngày đều bận rộn, không lãng phí thời gian.

"
Hứa Phóng không muốn nói chuyện với cô một chút nào.
Mặc dù luôn không chưng ra vẻ mặt tốt cho cô vì cô luôn gọi anh đến thư viện.

Nhưng mỗi lần Lâm Hề Trì thúc giục, trong vòng 10 phút Hứa Phóng nhất định sẽ xuất hiện ở cửa thư viện, chưa bao giờ đến muộn dù chỉ một phút.
Môn tự chọn mà hai người học cùng nhau là môn tổng hợp, Lâm Hề Trì lên diễn đàn trường thăm dò một lượt, thấy mọi người bình luận thầy giáo này đặc biệt tốt, nên cô quyết định đăng kí.
Hôm nay.
Lâm Hề Trì thức ngủ dậy muộn nên đến lớp muộn hơn Hứa Phóng.

Cô tưởng Hứa Phóng sẽ chọn vị trí ở 3 hàng ghế sau, nhưng sau khi nhìn hàng ghế sau một lúc lâu không thấy, đảo lên đằng trên, cuối cùng cô cũng tìm thấy anh ở hàng ghế đầu tiên.
Trong một lớp học rộng rãi có thể chứa 100 người, hầu như sinh viên đều ngồi chật kín các hàng sau.
Chỉ có một mình Hứa Phóng ngồi ở hàng đầu, rất bắt mắt.
Chuông vào học đã reo, nếu lúc này mà kéo anh đổi vị trí thì có chút không hay lắm, còn nếu bỏ mặc anh, một ngồi ở chỗ khác thì cũng không ổn, nên chỉ có thể chậm rãi đi tới ngồi bên cạnh Hứa Phóng, thấp giọng hỏi:" Sao lại ngồi hàng đầu.

"
Hứa Phóng liếc cô một cái, giọng điệu không tốt lắm:" Không phải cậu dặn phải chăm chỉ học tập à? "
"...!"
Nhưng cô không nói bao gồm môn này.
Lâm Hề Trì không muốn làm nản lòng ý trí tích cực của anh nên đành cắn răng mỉm cười gật đầu.

Cô lấy cuốn sách giáo khoa trong cặp ra, mở sách, lấy một bộ đề kiểm tra CET-6 làm.
Hứa Phóng mặc kệ cô, nghe cô giáo giảng bài, ghi chép vào sách giáo khoa.
Sự chú ý của Lâm Hề Trì không khỏi bị anh thu hút, thường thì khi hai người cùng học lớp này, cô sẽ ngủ thiếp đi hoặc chỉ làm việc khác, ít khi để ý đến động tác của anh.
Giờ để ý mới phát hiện, trước đây anh cũng ghi chép rất nhiều.
Chữ viết rõ ràng sắc nét, ngay ngắn dày đặc.
Dựa vào thái độ học tập này của Hứa Phóng, Lâm Hề Trì cũng có thể liên tưởng đến những gì anh làm khi học ở lớp khác.
Lâm Hề Trì dừng lại, sau đó đột nhiên đặt bút trên tay xuống, nắm lấy bàn tay trái của anh chơi đùa ngón tay anh.
Không cần ngước mắt lên Hứa Phóng cũng vô thức nắm ngược lại tay cô, nắm lấy một vài ngón tay của cô, cố định chắc chắn.
Chênh lệch về sức giữa hai người là quá lớn.
Lâm Hề Trì hoàn toàn không thể cử động, vì vậy cô duỗi tay kia ra tách rời từng ngón một ra khỏi tay mình, khi cô tách được đến ngón thứ năm, Hứa Phương cũng đồng thời nắm ngược lại.
Lặp đi lặp lại, lặp đi lặp lại.
Sự kiên nhẫn của Lâm Hề Trì đặc biệt tốt, sau khi tách bốn năm lần liên tiếp, cô vẫn rất thích thú.

Lúc đang định đợi Hứa Phóng nắm lại để tiếp tục tách lần thứ sáu thì anh đột nhiên dừng động tác.
Cô nhìn lên.
Lông mày Hứa Phóng cau lại, đôi mắt thâm thúy trầm mặc, môi mím chặt, giống như bị cô chọc phiền, lộ ra vẻ không vui.
" Đừng nghịch nữa.

"
Lâm Hề Trì chớp mắt, vừa định nói gì đó.
Nhưng trước khi cô kịp nói gì thì lông mày của Hứa Phóng đã dãn ra, giọng điệu qua loa chứa đầy vẻ phục thù.
" So với cậu, tớ có hứng thú với việc học hơn.

"
"...".


Bình Luận (0)
Comment